“A… a…” Ánh nến mờ ảo tựa như một ngọn đèn to bằng hạt đậu, Tây Lương Mạt chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng đến khó chịu, tứ chi gầy guộc lại giống như bị thứ gì đó kìm giữ, nàng đau đớn co người lại, ngón tay vừa mới chạm xuống lại nhất thời phát hiện ra không ổn, trên người một mảnh nóng bỏng, mà vào tay lại là một mảng dính dấp, bên tai là tiếng gầm nhẹ tựa như thú vật của đàn ông.
Bị đè nặng và cảm giác đau đớn truyền đến từ làn da khiến nàng gắng gượng mở mắt, trong lúc mơ hồ nhìn thấy gã đàn ông đang đè trên người mình, trong tiềm thức của nàng dâng lên một sự sợ hãi và phẫn nộ cực độ: “Không… Nhị ca ca, ngươi… thả ta ra, ta là Tây Lương Mạt mà!”
Tại sao hắn có thể làm vậy với mình!
Dù Nhị ca ca bình thường có hoang đường vô sỉ đến đâu, dù nàng có bị mọi người trong phủ ghét bỏ đến thế nào thì cũng không thể làm ra loại chuyện bẩn thỉu này được!
Người phía trên lại như chẳng hề nghe thấy, chỉ ra sức dày vò trên cơ thể nàng, gặm cắn.
“Không….!” Ngay đến cả giọng nói của nàng cũng nhỏ bé như ngọn nến trước gió, Tây Lương Mạt run rẩy nhìn trần nhà, nỗi tuyệt vọng như một cơn thủy triều bao phủ lấy nàng, chẳng lẽ hôm nay nàng thực sự sẽ chết ở đây?
“Cốp!” Một tiếng trầm đục vang lên, sức nặng trên người đột nhiên biến mất, bên tai vang lên giọng nói đè thấp lo lắng quen thuộc.
“Đại tiểu thư! Đại tiểu thư, người không sao chứ?”
Tây Lương Mạt mở mắt, đối diện với một cặp mắt cũng tràn ngập lo âu hoảng sợ như mình, nàng kìm nén một lúc lâu, nước mắt tuôn ra như suối trên gương mặt: “Bạch Mai… hu hu.”
“Đại tiểu thư, đừng khóc, đừng khóc, không sao rồi!” Nha hoàn bên người Bạch Mai của Tây Lương Mạt vươn tay ôm lấy thân hình gầy nhỏ tái nhợt của nàng, Bạch Mai cũng mới mười bốn như nàng, trên gương mặt nhỏ nhắn dù tràn ngập nỗi sợ hãi nhưng so với Tây Lương Mạt thì kiên cường hơn nhiều.
Tây Lương Mạt vừa khóc vừa run, chợt thấy xoang mũi nồng nặc mùi máu tươi, nàng nhìn theo, mới phát hiện trên đầu của người ngã xuống đất là một mảng máu, nàng kinh hãi, vội vàng kéo tay Bạch Mai, thấy tay Bạch Mai đầy máu tươi, cả người nàng nhất thời càng thêm run rẩy: “Bạch Mai, em đánh Nhị ca ca…?!”
Trong mắt Bạch Mai cũng là những giọt nước mắt kinh hoàng, chỉ cắn môi mà trấn định nói: “Vâng, Đại tiểu thư, chúng ta mau đi đi, Liễu ma ma đang ở ngoài canh chừng, nếu để người khác nhìn thấy bộ dạng này của người, e là chúng ta cũng sẽ chẳng còn mạng nữa.”
Tây Lương Mạt cười khổ kéo lấy vạt áo ngoài coi như còn lành lặn của mình vội vàng mặc vào, đúng vậy, nếu bị người trong phủ biết được, cho dù Nhị ca ca kia có nổi tiếng khinh nam ép nữ ở bên ngoài, bản thân mình e là cũng chẳng thoát được cái tiếng kỹ nữ dụ dỗ anh ruột, nếu cái danh này đặt trên người kẻ khác thì không sao, duy chỉ có nàng, chỉ sợ nhất định sẽ bị dìm lồng heo!
Tức thời, hai người đang dọn dẹp, đã nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Liễu ma ma – bà vú của nàng ở ngoài cửa: “Đại tiểu thư đi mau, có người tới…”
Hai cô gái bên trong phòng cả kinh, vội vàng chạy về phía cửa sổ sau, khung cửa sau đó vốn được làm để thông gió, bậu cửa so với một thiếu nữ mười bốn tuổi chưa phát triển mà nói có vẻ hơi cao, Bạch Mai ôm lấy thắt lưng Tây Lương Mạt đẩy lên, để nàng đạp lên tay mình mà trèo lên trên.
Tây Lương Mạt hoảng hốt gắng sức bò mấy lần mới lên được, vội vàng cúi người xuống kéo Bạch Mai, lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa cùng với tiếng quát sắc nhọn của Đại nha hoàn bên người đắc sủng nhất của Nhị thiếu gia – Tử Ngọc: “Liễu ma ma, bà đứng ở cửa phòng Nhị thiếu gia làm gì, hơn nửa đêm rồi… A, mùi máu tanh ở đâu mà nồng thế?”
Tiếng quát tháo lanh lảnh của nữ tử đến nửa câu sau chuyển thành nghi ngờ.
Chỉ nghe thấy Liễu ma ma đứng ngoài cửa bất an hoảng hốt nói: “Tử Ngọc cô nương… Lão thân đây là… đây là…” Đây là cả nửa ngày vẫn không nói ra nổi nguyên cớ, đã thấy Tử Ngọc đứng ngoài cửa cả giận nói: “Mụ già kia, bà dám chặn đường của bổn cô nương, còn không tránh ra cho ta!”
Nàng ta hình như đã sai sử vài bà tử chuyên làm việc nặng kéo Liễu ma ma ra.
Ngoài cửa ầm ĩ thành một đống, Tây Lương Mạt bên trong lại càng luống cuống kéo Bạch Mai, mấy lần vẫn không kéo lên được, cửa lại có thể bị đẩy ra bất cứ lúc nào, chỉ thấy sắc mặt Bạch Mai thoáng trở nên kiên quyết, đột nhiên rụt tay lại, cắn môi yên lặng lùi lại một bước, nói với Tây Lương Mạt: “Đại tiểu thư, người mau đi đi, không đi sẽ không kịp đâu, ở đây có em gánh rồi!”
Gương mặt gầy guộc trắng nhợt của Tây Lương Mạt khó tin mà nhìn Bạch Mai: “Em nói gì…”
Lại thấy Bạch Mai lùi lại liền mấy bước, trên gương mặt nhỏ nhắn tròn trịa lại tràn ngập sự kiên nghị không hợp với tuổi mười bốn: “Đại tiểu thư, trước kia người cứu được cái mạng này của Bạch Mai từ tay Nhị tiểu thư, Bạch Mai và mẹ không thể để tiểu thư xảy ra chuyện được, từ nay về sau, nếu Bạch Mai không thể ở bên cạnh hầu hạ Đại tiểu thư được nữa thì chỉ mong Đại tiểu thư hãy bảo trọng.”
Nàng dừng lại một chút, cười một tiếng sầu thảm: “Đại tiểu thư, người phải nhớ rõ mình chung quy vẫn là con gái của Hoàng Dực tướng quân, nhất định không thể để mặc cho người ta chèn ép như vậy nữa.”
Dứt lời, Bạch Mai chợt vươn tay đóng cửa sổ lại, Tây Lương Mạt còn khiếp sợ chưa kịp hồi hồn, không kịp nói bất cứ điều gì đã lập tức ngã xuống khoảng sân bên ngoài.
Nàng vội vàng bò dậy, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ liều mạng mà nhảy lên, vỗ vào khung cửa sổ kia.
Chỉ nghe thấy bên trong phòng vang lên mấy tiếng thét hoảng sợ chói tai, những tiếng kêu hỗn loạn đan xen.
“Trời ơi, Nhị thiếu gia!”
“Chết người rồi! Cứu mạng!!!”
Đủ loại âm thanh gào thét phẫn nộ kèm theo tiếng kêu thảm thiết của Bạch Mai và tiếng van nài tha thứ của Liễu ma ma khiến cho toàn thân nàng run rẩy lăn một vòng từ bụi hoa sân sau chạy ra ngoài.
Trong sân đã hỗn loạn thành một đống.
Tây Lương Mạt trốn về sân viện vắng vẻ của mình, trong lòng một mảnh hoang mang, tầm mắt chạm tới mấy bộ đồ đang được phơi nắng, nàng vội vàng kéo xuống, luống cuống tay chân chỉnh trang lại bản thân một lượt, vừa mới lo liệu xong đã nghe thấy cửa viện “Rầm” một tiếng bị người ta đá văng.
Khiến cho Tây Lương Mạt sợ đến mức lùi lại một bước, lại vấp phải cái thùng gỗ ở đằng sau, lập tức ngã xuống đất.
Dẫn người đến là nha hoàn bên người của Nhị phu nhân – Tử Nguyệt, Tử Nguyệt đứng sừng sững ở đó, một thân váy dài màu tím nhạt, khoác một chiếc áo ngắn màu trắng bạc thêu hoa, càng tôn lên vẻ đoan lệ trên gương mặt mịn màng như ngọc kia, khí thế còn giống một vị tiểu thư hơn cả Tây Lương Mạt.
Tử Nguyệt đã sớm quen với dáng vẻ sợ sệt khi thấy người khác kia của Tây Lương Mạt, chẳng hề nghi ngờ, chỉ hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tiểu thư, Nhị phu nhân mời ngươi qua một chuyến.”
Trong phủ Tĩnh quốc công này, trừ Bạch Mai và mẹ ruột của nàng ấy, bà vú của Tây Lương Mạt – Liễu ma ma cùng với Bạch Nhụy và Bạch ma ma vẫn làm việc nặng ở ngoài viện ra thì không ai gọi Tây Lương Mạt
là Đại tiểu thư cả, mặc dù nàng thân là trưởng nữ, lại là con gái ruột của Đại phu nhân, nhưng nàng lại giống như một món đồ chơi mà bất cứ kẻ nào cũng có thể trêu đùa.
Tây Lương Mạt tái mặt, cắn môi dưới, sợ sệt nói: “Tử Nguyệt tỷ tỷ, Nhị phu nhân tìm ta có chuyện gì vậy, đã trễ thế này…”
Tử Nguyệt mất kiên nhẫn lạnh lùng ngắt lời nàng: “Tiểu thư đi theo bọn ta là được!” Thân là Đại nha hoàn của Nhị phu nhân đang nắm quyền trong nhà, ngoài mặt Tử Nguyệt vẫn duy trì một vài lễ nghĩa cơ bản, mặc dù chẳng hề che giấu sự khinh thường với vị tiểu thư không được sủng ái này nhưng cũng không bắt nạt Tây Lương Mạt như những kẻ khác. Mà mặt mũi đám bà tử, gia đinh bên cạnh Tử Nguyệt đã hầm hè như sói hổ, chỉ kém nước xông lên lôi Tây Lương Mạt đi.
Trái tim Tây Lương Mạt lên lên xuống xuống, lại chỉ có thể gật đầu như đảo tỏi, không dám chọc Tử Nguyệt tức giận, vội vàng ngoan ngoãn bước mấy bước chầm chậm chạy theo Tử Nguyệt.
Tử Nguyệt dùng mắt ra hiệu cho bà tử đứng bên cạnh, bà tử kia liền cung kính dẫn người đi vào bên trong viện, bắt đầu tra xét xung quanh.
Trái tim của Tây Lương Mạt như nhảy lên cổ họng, nếu bị những người đó phát hiện ra bộ đồ rách bươm dính đầy máu đó của nàng…
Được một lúc lâu, bà tử kia mới dẫn người đi ra, lắc đầu nhìn Tử Nguyệt, Tử Nguyệt mới lạnh lùng liếc Tây Lương Mạt một cái, xoay người đi về phía sân của Nhị phu nhân.
Tây Lương Mạt khó khăn thở phào một tiếng, len lén liếc nhìn miệng giếng kia, chắc chắn bộ đồ dính máu vừa nãy đã ném xuống tận đáy giếng, không ai phát hiện ra được, bấy giờ mới cúi đầu đuổi theo.
Vừa đến nội viện, đã thấy sắc mặt của đám bà tử nha hoàn cùng với một số tên gia đinh rất ít khi xuất hiện ở nội viện đều nặng nề, cả một sân người mà lại yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, không khí âm trầm.
Tây Lương Mạt lại càng thêm run rẩy, bị Tử Nguyệt dẫn vào phòng, xảy ra chuyện lớn như vậy, trên sảnh chính, người của các phòng trong phủ đều có mặt, trừ Tĩnh Quốc công đang theo vua đến sơn trang nghỉ mát ở Hà Nguyên nên không có mặt được, cùng với phu nhân của Tĩnh Quốc công vẫn bệnh tật quanh năm từ xưa đến nay ra, cần đến đều đã đến, ngồi chính giữa bên phải vị trí đứng đầu chính là Nhị phu nhân Hàn thị đang quản lý gia vụ.
Tây Lương Mạt lén ngước mắt nhìn Nhị phu nhân một cái, Nhị phu nhân xuất thân từ một đại gia tộc quyền quý, trong tộc từng có ba vị Hoàng hậu, dung mạo gần như có thể xưng là tuyệt mỹ, đã đến tuổi trung niên mà nhan sắc vẫn như xuân sớm, nhưng sắc mặt bà ta lại lạnh tanh, người xảy ra chuyện là con trai thứ hai của bà ta, vậy mà chẳng hề thấy trên mặt bà ta có chút tức giận nào, nhưng con ngươi lạnh lùng kia lại khiến cho Tây Lương Mạt không nhịn được mà run bắn cả người.
Hỉ nộ không lộ ra ngoài so với ngoài mạnh trong yếu càng khiến người ta phải sợ hãi hơn, nàng chưa bao giờ dám ngẩng đầu lên trước mặt Nhị phu nhân.
Trời còn chưa sáng, ánh nến âm u rọi vào nội đường như có ma trơi, chiếu lên gương mặt không chút biểu cảm của mọi người tựa như đám ác thần lệ quỷ trên điện Diêm La, yên lặng đến mức tiếng một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.
Vậy nên tiếng kêu bi thảm của nữ tử khi bị roi quất lên da thịt ở bên ngoài lại càng thêm rõ ràng.
Hồi lâu, Tây Lương Mạt cả người phát run, chỉ cảm thấy gần như tất cả mọi người đều có thể nghe thấy tiếng hàm răng đang run rẩy.
“Tây Lương Mạt, ngươi run rẩy cái gì, chẳng lẽ vết thương của Nhị ca ca có liên quan đến ngươi, là ngươi sai con tiện tì kia đi dụ dỗ Nhị ca ca đúng không?!” Tiếng cười lạnh của một thiếu nữ đột nhiên vang lên trong sảnh đường, chính là Tứ tiểu thư Tây Lương Đan của phủ Tĩnh Quốc công.
Cánh môi Tây Lương Mạt run rẩy, đầu càng cúi thấp hơn, lại nghe thấy một giọng nữ nhu hòa khác vang lên: “Đan muội, mẫu thân và các trưởng bối đều đang ở đây, đừng càn rỡ.” Giọng nói mềm mại tựa như mưa xuân tháng ba, khiến cho người ta nghe mà say lòng.
Mắt thấy chị ruột Tây Lương Tiên cũng đã lên tiếng, Tây Lương Đan liền cười lạnh một tiếng không nói thêm gì nữa, chỉ khinh bỉ nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt đang quẫn bách mà co rúm lại ở kia, xảy ra chuyện như vậy, con chuột Tây Lương Mạt này xui xẻo là cái chắc.
Quả nhiên, không lâu sau, Nhị phu nhân lạnh lùng mở miệng: “Tiện tì Bạch Mai này dụ dỗ chủ tử không thành, lại hành hung hại người, đánh ba mươi gậy.”
Gánh nặng trong lòng Tây Lương Mạt thoáng được buông lỏng, trên gương mặt gầy guộc xương xương hiện lên vẻ thả lỏng, ba mươi gậy, nếu Bạch Mai có thể chịu được thì còn có thể cứu, Nhị phu nhân hiếm hoi lại có tâm địa Bồ Tát như vậy sao?
Nét mặt của Tây Lương Mạt không thể tránh thoát khỏi tầm mắt của Nhị phu nhân, Tử Nguyệt cung kính dâng trà lên, Nhị phu nhân ưu nhã đón lấy, lại lạnh nhạt bổ sung: “Tiện nô phẩm hạnh không đứng đắn, hành hình xong đưa đến Tịch phường ở ngoại viện, chọn ngày để bán, Liễu ma ma dạy con không nghiêm, hợp mưu hại chủ, đánh chết là được, về phần Mạt tỷ nhi, quản dưới không nghiêm, dung túng cho nô tỳ hại đến thân thích, xem hành hình xong thì phạt đến trước giếng trời ở Từ đường quỳ suy ngẫm một tháng, đợi lão gia về rồi định đoạt tiếp.”
Vừa nghe đến Tịch phường, lại nghe sự xử trí của Nhị phu nhân, đám người đang không chút biểu cảm hoặc không để tâm ngồi đó đều không khỏi hơi biến sắc, tháng hai trời Đông giá rét như thế này, quỳ suy ngẫm một tháng, cho dù còn mạng, e rằng chân cũng sẽ tàn phế, còn cả Tịch phường kia nữa… Vậy mà lại để cho một tiểu thư nghiêm chỉnh hoàng hoa khuê nữ như vậy đi xem Bạch Mai bị hành hình
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com