Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa càng nghe chân mày nhăn càng chặt.
“Ngươi muốn nói…”
Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Ta muốn nói là, Công Chúa điện hạ, ngài nên xử lý mấy tên tai mắt bên cạnh ngài đi.”
Nếu không phải sớm có tai mắt bên cạnh Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thì
làm sao nhất cử nhất động của nàng đều nằm trong lòng bàn tay người
khác?
Nếu Trinh Mẫn Quận Chúa giả kia không được báo cáo về từng hành động của nàng thì làm sao tính toán thời gian tốt như vậy?
Kết quả hôm nay là có người bày sẵn từ khi nàng bắt đầu tiến cung, vì hôm
nay chặt chẽ chụp cho nàng cái mũ “dâm đãng vô sỉ, bỏ chồng bỏ nhà, thủ
đoạn ác độc, mê hoặc cung đình”.
“Quá đáng giận, kẻ nào to gan như thế, cũng dám xếp thám tử tới bên cạnh bản cung, đáng lăng trì xử tử!” Trên gương mặt kiêu hãnh lạnh như băng của
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lóe lên vẻ âm ngoan.
Tây Lương Mạt liếc Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa một cái, cười như có như
không nói: “Ta nghĩ Công Chúa điện hạ ở trong cung nhiều năm đại khái
phải quen rồi mới đúng.”
Trong mắt Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thoáng qua một tia sắc bén: “Tại bản cung sơ sót, bị kẻ khác kéo làm bè!”
Thân phận Đại Trưởng công chúa đặc biệt và xa cách đến mức khiến người ta có gan cài thám tử nhưng rất ít người dám lợi dụng những tai mắt này để
làm chuyện gì, cho nên Trưởng Công Chúa điện hạ trước nay chưa từng gặp
tình huống đáng ngạc nhiên thế này.
Tây Lương Mạt chậm rãi nói: “Người này nếu không phải người thường xuyên
xuất hiện và được tin cậy bên cạnh Công Chúa điện hạ thì không thể nắm
giữ hành tung của ta rõ ràng như thế.”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nghe vậy vỗ “bộp” một cái lên mặt bàn, ánh
mắt càng thêm tàn nhẫn: “Nếu là vậy, kẻ này phải bị lăng trì trước mặt
mọi người, bản công chúa muốn xem còn kẻ nào dám làm thế nữa không!”
Kẻ dám phản bội nàng, khinh thường uy nghiêm công chúa của nàng, nàng sẽ đều không bỏ qua!
Tây Lương Mạt nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, buông tầm mắt: “Đại
Trưởng Công Chúa, ngài là một cô gái nhanh mồm nhanh miệng, nhưng phải
tránh đừng lại kích động như hôm nay.”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa trong lòng tức giận, cắn răng nói: “Ả tiện
nhân Hàn Uyển Ngữ kia, giáp mặt cũng dám uy hiếp bản cung và Thái Tử,
nếu không giết ả sao có thể giải mối hận trong lòng bản cung, hôm nay ả
chỉ may mắn thôi, nếu để bản cung gặp lần nữa, hừ!”
Tây Lương Mạt không khỏi lắc đầu thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Công
Chúa điện hạ, hôm nay ngài đã giáp mặt tranh chấp với Hàn Quý Phi nương
nương, sau này nếu Hàn Quý Phi nương nương xảy ra chuyện gì, chỉ sợ
người người đều sẽ hoài nghi ngài!”
“Ai dám!” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa phiền muộn, lạnh lùng buông một câu: “Cho dù ả có xảy ra chuyện thì sao.”
Tây Lương Mạt nhìn dáng vẻ Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa liền biết mình
khuyên nữa cũng phí công, tính tình vị Công Chúa điện hạ này ngoan cố dị thường.
Có điều trong lòng Công Chúa điện hạ đã hiểu rõ, chỉ không chịu thua ngoài miệng thôi.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thấy Tây Lương Mạt im lặng liền nhăn mày nói: “Vậy theo ý của ngươi, chúng ta không có cách nào vạch trần quỷ kế của
bọn chúng à?”
Nếu tính toán kỹ càng tầng tầng lớp lớp như vậy, muốn tìm sơ hở thật sự không dễ.
Tây Lương Mạt không trả lời Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa mà chỉ cầm trà
thơm nhấp một ngụm: “Hoàng Hậu nương nương không thể khai đao với ta quá nhanh, cho nên lúc này, ta không ngại tìm hiểu rõ bọn họ phí công phí
sức an bài tội danh cho ta có dụng ý gì trước đã.”
Tất cả âm mưu quỷ kế, phải bắt được ngọn nguồn mới có thể nhìn rõ bộ mặt thật của sự việc.
“Còn dụng ý gì nữa, đơn giản là Hoàng Hậu ghen ghét mẫu thân ngươi đấy thôi; còn tiện nhân Hàn Uyển Ngữ kia thì bị Hoàng Hậu lấy ra làm đao kiếm.”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa có chút không để tâm.
Chuyện giữa Hoàng Đế và Lam Linh phu nhân tuy sau này trở thành cấm kỵ trong
cung, nhưng bên cạnh nàng có rất nhiều cung nhân có lý lịch lâu năm, ít
nhiều cũng có nghe kể. Nàng từ bé lớn lên trong thâm cung, nhìn quen
chiến trường phấn son, khuôn mặt xinh đẹp vì yêu và dục vọng mà vặn vẹo
biến dạng của nữ tử.
Thậm chí chính nàng lúc đó cũng thế, cho nên nàng không cảm thấy kỳ quái khi đầm nước sâu tạo nên chỉ từ “ghen tị” quấy rối.
Tây Lương Mạt thì không nhìn việc này đơn giản như thế, nàng thản nhiên
nói: “Nếu Hoàng Hậu nương nương chỉ muốn mượn việc này dạy dỗ ta thì cực kỳ đơn giản. Bà ta biết ngay cả khi như vậy, Hoàng Đế bệ hạ nhiều nhất
chỉ trách cứ hoặc đuổi ta ra khỏi cung, cấm chân trong phủ thôi.”
Cho dù thêm một cái thanh danh bại hoại thì có thế nào?
Dù sao nàng cũng không tính tái giá.
Lúc trước lựa chọn Tư Lưu Phong chỉ vì muốn rời khỏi phủ Tĩnh Quốc Công,
thử xem có khả năng tìm được một cuộc sống khác rất tốt hay không.
Nhưng sự thật nói cho nàng, tất cả chỉ là ảo tưởng, là hành trình từ lao ngục này sang lao ngục khác mà thôi.
Cái chết của Tư Hàm Ngọc, lập tức khiến nàng cảm thấy mệt mỏi.
So với việc tới một nơi xa lạ tranh đoạt một mảnh trời riêng cho mình,
chẳng bằng trở lại nơi mình đã quen thuộc đoạt lại những thứ vốn nên
thuộc về mình.
Lúc trước nàng có thể không quan tâm mà gả cho người không quen biết, lúc
này càng cũng có thể không quan tâm xem còn ai dám lấy nàng hay không.
“Hoàng Hậu nương nương cuối cùng vẫn là người thông minh, làm sao có thể phí
công phí sức đổi lấy kết quả giơ cao đánh khẽ của bệ hạ dành cho ta?”
Tây Lương Mạt lạnh nhạt cười.
“Vậy rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa có điểm
nghi hoặc, nghe Trinh Mẫn nói vậy nàng thấy cũng có lý.
Tây Lương Mạt không nói gì, chỉ nhìn màn trời tối đen ngoài nhà giam, xa
xôi nói: “Ai biết được, có lẽ ngày mai rất nhanh thôi chúng ta sẽ biết,
có điều…”
Tây Lương Mạt hơi dừng, ra hiệu cho Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa tới đây.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa tuy không thích bị người ta chỉ huy nhưng
nhìn vẻ mặt kỳ quái của Tây Lương Mạt nàng vẫn dựa tới, đưa lỗ tai cho
Tây Lương Mạt: “Công Chúa điện hạ, không bằng thế này…”
Dặn dò một lượt xong, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nghe mà hai mắt tỏa sáng, liên tiếp gật đầu.
“Được… Được!”
Dặn dò xong mọi việc, Tây Lương Mạt lại nói: “Đúng rồi, ta còn một việc muốn nhờ công chúa.”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa sửng sốt: “Chuyện gì?”
Tây Lương Mạt mỉm cười: “Ta muốn gặp Hàn Quý Phi một lần.”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nghe vậy, cơ mặt hơi giật giật, im lặng một lát mới gật đầu: “Được.”
“Vậy đa tạ công chúa.”
Khi Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa sai người truyền lời tới cung thất của
Hàn Quý Phi, Hàn Quý Phi vừa mới dỗ Vĩnh Phúc Công Chúa bị hoảng sợ, tới giờ còn nóng sốt đi ngủ, đang mỏi mệt định tắm rồi nghỉ ngơi.
Nghe được có người truyền lời, Hàn Quý Phi nhướng đôi lông mày thanh tú, lớn tiếng quát lạnh: “Gặp nó làm gì, một tiểu tiện nhân không biết thẹn dụ
dỗ nam nhân khắp nơi, nếu đến giơ cổ chịu chém thì thôi, nếu đến xin xỏ
thì không cần.”
Ngược lại Vũ cô cô hầu hạ ở bên thấy thế không ổn, nhẹ giọng khuyên bảo bên
tai Hàn Quý Phi hồi lâu mới khuyên được Hàn Quý Phi quyết định tới bạo
thất một chuyến.
Bạo thất lúc này là tiêu điểm chú ý của mọi người.
Hàn Quý Phi giá lâm, đương nhiên cũng khiến phần lớn tai mắt chú ý.
Không biết rốt cuộc Trinh Mẫn Quận Chúa nói với Hàn Quý Phi cái gì, không lâu sau, Hàn Quý Phi nổi trận lôi đình, chửi rủa rời đi.
Việc này đương nhiên rơi vào Phượng Loan Cung không lọt một chữ, Hoàng Hậu nghe nói liền cười lạnh.
Âm thầm nói càng gay gắt mới càng tốt!
Có điều giờ phút này, toàn bộ tâm tư bà ta dành cho việc tiếp giá.
Tuyên Văn Đế đợi không thấy Tây Lương Mạt, lại nghe nói nàng gặp chuyện liền giá lâm Loan Phượng Cung.
Trong Loan Phượng Cung, Hoàng Hậu kể lại chuyện này cho Hoàng Đế một lần,
không có bất cứ thêm mắm dặm muối gì, không khác gì mấy tin tức Tuyên
Văn Đế sai người tìm hiểu được.
“Bệ hạ, thần thiếp biết ngài yêu thương đứa bé Trinh Mẫn kia, nhưng chuyện
hôm nay bệ hạ cũng thấy đấy, rất nhiều người chứng minh Trinh Mẫn Quận
Chúa và Lâm Phó thống lĩnh gặp mặt riêng, nhẫn tâm muốn hại chết tiểu
Vĩnh Phúc Công Chúa, nếu thần thiếp không xử phạt thì làm sao khiến hạ
nhân lục cung phục tùng được?”
Hoàng Hậu nương nương đứng bên cạnh Tuyên Văn Đế, vừa phe phẩy quạt vừa nhỏ nhẹ nói với hắn.
Tuyên Văn Đế vẻ mặt thản nhiên: “Thật không, theo ý của ngươi phải thế nào mới tốt?”
Hoàng Hậu nương nương trong lòng vui vẻ, trên mặt lại không tỏ vẻ gì, như suy tư một lát: “Trinh Mẫn Quận Chúa vốn hiền đức trinh tĩnh, nay làm
chuyện này hẳn là hồ đồ nhất thời thôi, nhưng việc này đã truyền ra,
không bằng biết thời biết thế thành toàn cho Trinh Mẫn Quận Chúa và Lâm
Phó thống lĩnh.”
Tuyên Văn Đế nghe vậy hơi thả lỏng cảnh giác với Hoàng Hậu, ngược lại có chút do dự: “Có được không?”
“Sao lại không được?” Hoàng Hậu chậm rãi than một tiếng: “Dù không được cũng phải được, việc này một khi truyền ra, dù bệ hạ muốn bảo vệ Quận Chúa
chỉ sợ cũng không dễ. Tội danh mê hoặc cung đình, mưu hại hoàng duệ
không phải nhỏ, nghe ca ca thần thiếp nói người của Ngự Sử Đài đã soạn
tấu chương, mấy người cũ kỹ kia tính tình thế nào bệ hạ nhất định rõ
ràng hơn thần thiếp.”
Tuyên Văn Đế nghe vậy trán nhăn thành hình chữ xuyên, hắn nhiều năm không lên triều, mỗi tháng ngẫu nhiên gặp đại thần ngoài trừ Lục Thừa Tướng và
Thượng Thư bộ Hộ thì gặp Ngự Sử Đài nhiều nhất.
Đám lão già hoặc thư sinh này đều là tảng đá trong hố phân, vừa cứng vừa
thối, thích nhất tấu cái này, buộc tội cái kia, nhưng lại khiến Tuyên
Văn Đế rất yên tâm.
Đương nhiên, người bị buộc tội nhiều nhất chắc chắn là thủ tọa Tư Lễ Giám, Cửu Thiên Tuế điện hạ.
Mỗi khi người của Ngự Sử Đài buộc tội Bách Lý Thanh, tấu chương có thể chất thành núi, nhưng Hoàng Đế chưa bao giờ xem, Bách Lý Thanh cũng không
giận, chỉ coi như thú tiêu khiển lúc rảnh rỗi, đọc xong mang cho đám
thái giám Tư Lễ Giám làm giấy chùi đít.
Có điều đám Ngự Sử Đài vẫn cực siêng năng, cho nên đến nay người của Tư Lễ Giám vẫn không cần mua thêm giấy chùi.
Nhưng chuyện lần này, nếu người của Ngự Sử Đài chen chân vào, chỉ sợ sẽ phiền toái. Dù sao Tây Lương Mạt không phải Bách Lý Thanh, Tây Lương Mạt chỉ
có thể dựa vào thân phận Trinh Mẫn Quận Chúa của phủ Tĩnh Quốc Công, lại không có thực quyền, còn là nữ tử.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa có thể phóng đãng trong việc nam nữ, cũng vì
thân phận nàng đặc biệt, nay còn có thân phận Thái Hậu Tây Địch, lại là
hòa thân vì nước, Ngự Sử Đài có thế nào cũng không dám trách tội Thái
Hậu nước khác.
Cho nên nếu để đám Ngự Sử Đài làm ra sóng to gió lớn, sợ rằng cả phủ Tĩnh Quốc Công cũng không thoát được liên quan.
“Trinh Mẫn gả cho Lâm Phó thống lĩnh là có thể chặn miệng của đám Ngự Sử Đài à?” Tuyên Văn Đế vẫn có nghi vấn.
Hoàng Hậu mỉm cười rót trà cho hắn: “Bệ hạ, nếu ngài sớm ban ý chỉ, chỉ nói
ban hôn cho Lâm Phó thống lĩnh vì ngài thương hại Quận Chúa lẻ loi sau
khi hòa ly, cho nên sớm có ý ban hôn cho Lâm Phó thống lĩnh. Nếu đã là ý của ngài thì làm sao gọi là yêu đương vụng trộm được, lại càng không vì vậy mà đẩy Vĩnh Phúc Công Chúa xuống nước, chỉ vì khắc khẩu với bảo mẫu của công chúa mới lỡ tay thôi, nhiều nhất là một tội nhỏ hành tung
không hợp lễ là xong.”
Tuyên Văn Đế nghe vậy cũng gật đầu như có suy nghĩ: “Quả là như thế, nhưng
trẫm vẫn cần cân nhắc một lát, dù sao Trinh Mẫn mới vừa hòa ly với Đức
tiểu Vương gia, vội vàng lập gia đình chỉ sợ…”
Chỉ sợ càng thêm tổn hại thanh danh của Trinh Mẫn.
“Bệ hạ cân nhắc, bên nào nặng bên nào nhẹ.” Hoàng Hậu như tận tình khuyên
bảo, rất hiền đức, khiến Tuyên Văn Đế hài lòng gật đầu, vỗ nhẹ lên tay
Hoàng Hậu.
“Tử Đồng, ngươi dụng tâm lương khổ, chuyện trong cung còn cần người tốn nhiều tâm trí.”
Từ lúc Tây Lương Tiên cưỡi ngựa nổi điên trong tiệc thưởng sen, suýt chút
nữa làm Tuyên Văn Đế bị thương, Hoàng Hậu quên mình ở bên Tuyên Văn Đế
khiến tình cảm vốn mỏng manh giữa Tuyên Văn Đế và Hoàng hậu thêm vài
phần cảm kích, cũng đối tốt với Hoàng Hậu hơn chút.
Hoàng Hậu ngượng ngùng cúi đầu: “Bệ hạ, đây là bổn phận của thần thiếp. Hôm
nay khuya rồi, đường đêm khó đi, thần thiếp chuẩn bị cho ngài canh hạt
sen ngân nhĩ.”
Tuyên Văn Đế vốn định ở lại Phượng Loan Cung, nhưng trong chốc lát Hoàng Hậu
cúi đầu hắn bỗng nhìn thấy làn da nhăn nheo thành lớp trên cổ bà ta, vì
cúi đầu nên lộ ra, lại nhìn thoáng qua nếp nhăn trên khóe mắt mà phấn
cũng không che giấu được, đột nhiên trong lòng có cảm giác phiền chán.
Năm tháng không chừa một ai.
Nay Hoàng Hậu đã già thế này rồi, khiến hắn nhìn liền nghĩ tới bản thân đã
không còn là đế vương trai tráng chinh chiến tứ phương năm đó, có phải
cái chết cũng gần kề rồi không?
Không biết kim đan trường sinh bất lão luyện thế nào rồi?
Tuyên Văn Đế bỗng buông tay, lạnh nhạt nói: “Hoàng Hậu, ngươi nghỉ sớm đi, trẫm về Tu Hành Điện tu luyện.”
Dứt lời, hắn phất áo rời đi không chút lưu luyến.
Hoàng Hậu vốn đắm chìm trong sự dịu dàng hiếm có của Tuyên Văn Đế, bỗng cảm
giác ấm áp bao trùm trên tay không còn, nhất thời khiến lòng bà hoảng
hốt.
“Bệ hạ…”
Bà bất lực nhìn Tuyên Văn Đế rời đi, tay buông thõng, trái tim lạnh ngắt.
Đám cung nhân nhìn Hoàng Hậu như vậy không khỏi sợ hãi cúi thấp đầu, không dám thở mạnh.
“Các ngươi lui xuống cả đi.” Hoàng Hậu mỏi mệt khoát tay, nhóm cung nhân lập tức rời khỏi chủ điện Phượng Loan Cung như được đại xá.
Hoàng Hậu chẫm rãi đi tới ngồi xuống phượng tọa, nhìn cung thất trống trải cô đơn, trong lòng lại càng bi thương.
Một lúc lâu sau, bà bỗng xa xôi cất tiếng: “Ca ca, ngươi nói cả đời người tranh đấu rốt cuộc vì cái gì?”
Hôm nay như vậy, cả đời hoang vắng, chính là thứ bà muốn sao?
Ngoại thần không nên xuất hiện sau khi cửa cung đã khóa, nhưng lúc này, một
bóng người cao lớn không biết đã đứng phía sau bà ta từ bao giờ. Lục
Thừa Tướng đứng bên cạnh Hoàng Hậu, khoanh tay mà đứng, nhìn bóng đêm
sâu thẳm ngoài điện, thản nhiên nói: “Hoàng Hậu nương nương, ngài là
quốc mẫu của thiên hạ, đứng đầu hậu cung, mong muốn chính là Thái Tử gia thuận lợi đăng cơ, quét sạch gian nịnh, củng cố cơ nghiệp của Thái Tử
gia.”
Hoàng Hậu nghe vậy ánh mắt lóe lên, dần không còn mệt mỏi, đã có ánh sáng lạnh lùng cứng nhắc toát ra.
Đúng vậy, tất cả đều vì Thái Tử, vì Thừa Kiền của bà!
Đời này bà đã không còn mong đợi gì vào tình ý vợ chồng, nhưng bà còn con
trai, cho nên bà nhất định phải diệt trừ tất cả những thứ nguy hiểm uy
hiếp đến Thái Tử của bà.
“Có điều hôm nay thật đáng tiếc, mắt thấy Thái Bình sẽ giết hồ ly tinh Hàn
Uyển Ngữ kia, một mũi tên trúng ba đích, không ngờ bị tiểu tiện nhân Tây Lương Mạt phá hoại!” Dung nhan vốn trầm tĩnh ôn hòa của Hoàng Hậu nhuộm sát ý và không cam lòng.
Như vậy vừa có thể trừ bỏ hồ ly tinh Hàn Uyển Ngữ, mà Thái Bình cũng không thể tiếp cận Thừa Kiền của bà nữa!
Lục Thừa Tướng nhìn Hoàng Hậu, cười nhạt như không đồng ý: “Hoàng Hậu nương nương, ngài nên hiểu, sự tồn tại của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa chỉ có lợi cho Thái Tử gia củng cố địa vị. Nay hoạn đảng cầm quyền, Cửu
Thiên Tuế muốn đổi Thái Tử cũng không khó, đừng quên Lục Hoàng Tử và Cửu Hoàng Tử đều đã trưởng thanh, cho dù mẫu thân thân phận nghèo hèn nhưng bọn chúng cũng không dễ bắt nạt.”
Năm năm trước, Lục Hoàng Tử tự xin đi trấn thủ biên cảnh Tây Nam tiếp giáp
Tây Địch, nay xem như chiến công hiển hách, rất có uy tín trong võ
tướng; còn Cửu Hoàng Tử nhìn như chỉ biên soạn sách sử trong Hàn Lâm
Viện nhưng cũng cực được lòng người trong Hàn Lâm Viện.
Một văn một võ, nhìn như cô độc lại đều có tướng long tiềm, phải đề phòng.
Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, chuyện của Thái Tử và Thái
Bình Đại Trưởng Công Chúa nếu không do Hoàng Hậu nhắm một mắt mở một mắt thì làm sao kéo dài được đến bây giờ.
Lúc trước thấy Đại Trưởng Công Chúa quả thật hữu dụng nên Hoàng Hậu mới dễ
dàng tha thứ loại chuyện xấu xa này, nhưng Hoàng Hậu đã dần không thể
chấp nhận chuyện của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa và Thái Tử ảnh hưởng tới hoàng tự của Thái Tử, cho nên mới có ý đồ loại bỏ Thái Bình Đại
Trưởng Công Chúa.
Lục Thừa Tướng luôn cho rằng đây là suy nghĩ đàn bà, Thái Tử đã có hai con
trai, tuy mẫu thân thân phận không cao nhưng nói chung không phải vô tự, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa ở trong triều địa vị cao cả, nhất định
có thể giúp đỡ Thái Tử, là thanh kiếm sắc để chém giết đối lập!
“Ca ca…”Hoàng Hậu nghe lời nói lạnh lùng và nhìn ánh mắt trách cứ của Lục
Thừa Tướng không khỏi có chút chột dạ, nhưng bà thật sự nóng ruột. Chính phi của Lục Hoàng Tử và Cửu Hoàng Tử đều xuất thân cao quý, sinh trưởng tử trưởng nữ cũng thông minh lanh lợi, rất được Tuyên Văn Đế yêu thích, cố tình vì nữ nhân ghê tởm Thái Bình kia khiến bên cạnh Thái Tử ngay cả một người cho ra mặt cũng không có.
Lần trước vất vả mới chọn được chính thứ nữ của Cẩu Quốc Công gia làm Thái
Tử Lương Đệ, vừa gả vào Đông Cung đã bị người hạ thuốc tuyệt tử, làm sao không khiến Hoàng Hậu hận cực Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa.
Lục Thừa Tướng không để ý tới tiếng nói thì thầm của Hoàng Hậu, chỉ lạnh
giá nói: “Hoàng Hậu nương nương, làm chuyện gì cũng phải cân nhắc trước, vi huynh đã thực hiện thỉnh cầu của ngài, giúp ngài dùng mưu kế trừ bỏ
Trinh Mẫn Quận Chúa có khả năng hữu dụng với Thái Tử điện hạ, thì đối
với Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, ngài phải hành xử cẩn thận, nếu
không vi huynh chẳng những không giúp được ngài, chỉ sợ ngay cả tiền đồ
của Thái Tử gia mà cả Lục gia chúng ta đều sẽ bị liên lụy bởi sự tùy
hứng của ngài!”
Theo ý của hắn, Trinh Mẫn Quận Chúa đã hòa ly với Đức Vương gia, mặt ngoài
không thể gả cho Thái Tử gia, nhưng len lén để Thái Tử gia chiếm lấy
Trinh Mẫn Quận Chúa cũng được, bằng tình thương của Hoàng Đế với Trinh
Mẫn Quận Chúa, vị Quận Chúa này nhất định còn tác dụng rất tốt.
Nhưng Hoàng Hậu hoàn toàn không thể chấp nhận sự tồn tại của vị Quận Chúa này, cho nên hắn mới ra hạ sách.
Hoàng Hậu yên lặng cúi đầu cười khổ: “Bản cung đã biết, sau này sẽ không tự
tiện ra tay với Thái Bình mà chưa được ca ca đồng ý nữa.”
Bà rất hiểu ca ca của mình, người ngoài nói Lục Thừa Tướng thanh liêm tài
đức, yêu dân như con, nhưng mấy ai biết trong mắt Lục Thừa Tướng, tất cả tồn tại chỉ vì có thể đạt được quyền lực tối cao, củng cố địa vị của
hắn.
Huynh muội, tình thân gì đấy có là gì?
Nếu có thể trở thành trợ lực cho nam tử, sự tồn tại của nữ tử, dù là quan
hệ huyết thống cũng có thể chiếm làm của mình, do mình sử dụng.
“Nương nương, ngài là người thông minh, cho nên người ngồi trên phượng tọa này không phải Hàn Quý Phi, không phải Trương Đức Phi, không phải bất cứ
một phi tử nào, càng không phải Lam Linh phu nhân. Tâm huyết vài chục
năm, chúng ta không thể khiến kẻ nào có ý đồ ngấp nghé!” Lục Thừa Tướng
nhìn Hoàng Hậu, ánh mắt sáng quắc, nhấn mạnh từng chữ.
Hoàng Hậu im lặng, lát sau mới hỏi: “Chờ Trinh Mẫn thành người của Lâm Phó thống lĩnh…”
“Chờ nàng ta thành người của Hiên Nhi, bản tướng đương nhiên sẽ xử lý, nàng
ta còn rất nhiều chỗ hữu dụng, Hoàng Hậu nương nương không cần lo lắng.” Lục Thừa Tướng lạnh nhạt nói.
— Ông đây là đường ranh giới đã lâu Tiểu Bạch không được ngủ bộ ngực lớn —
Trước khi hạ thánh chỉ, Tuyên Văn Đế vẫn suy nghĩ một thời gian.
Liên công công nghe được việc này sau lưng không khỏi toát mồ hôi, trong
lòng thầm mắng, nếu vội vàng để Quận Chúa tái giá, Thiên Tuế gia mà biết thì làm thế nào bây giờ?
Kẻ nào không có mắt dám tính kế Quận Chúa rồi, dám nhòm ngó người của Thiên Tuế gia, chán sống quá rồi à?
Nhưng trên mặt Liên công công không lộ ra, chỉ cung kính nói: “Nếu bệ hạ muốn hạ chỉ, chi bằng đi hỏi ý Quận Chúa trước đã, cho dù Quận Chúa thật sự
vì chuyện của Lâm Phó thống lĩnh mà đẩy Vĩnh Phúc Công Chúa xuống nước,
cũng không chứng minh Quận Chúa thật sự muốn gả cho Lâm Phó thống lĩnh,
nếu không vì sao trước kia Quận Chúa không nói với bệ hạ trong lòng nàng có người khác?”
Lời này nghe thì mâu thuẫn, thực tế thì rất có ngụ ý.
Tuyên Văn Đế nghe vậy suy tư một lát, quyết định triệu kiến Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt không bất ngờ, tùy ý đổi một bộ quần áo màu sắc nhẹ nhàng, bỏ đi trâm cài rồi đi về phía Tu Hành Điện.
Sau khi đến, Tây Lương Mạt kính cẩn hành lễ xong đã được Tuyên Văn Đế nâng lên.
“Nha đầu đến rồi.”
Tuyên Văn Đế nhìn dáng vẻ của Tây Lương Mạt, thấy nàng ăn mặc đơn sơ, hơi có
chút áy náy: “Nha đầu ở bạo thất có chịu khổ không?’
Tây Lương Mạt dịu dàng nói: “Không dám nói chịu khổ, Đại Trưởng Công Chúa đã sai người quét dọn bạo thất một lần.”
Đây đúng là ăn ngay nói thật.
Tuyên Văn Đế trầm tư một lát rồi nói: “Cũng tốt, ở trong bạo thất sẽ không có kẻ nào ý đồ oan uổng nha đầu ngươi.”
Tây Lương Mạt cười thầm trong bụng, quả nhiên bệ hạ không ăn không ngồi rồi, cũng đã nghĩ theo cách nàng nghĩ.
“Đúng rồi, trẫm gọi ngươi tới hỏi, ngươi thật sự vừa ý Phó thống lĩnh cấm quân Lâm Tử Hiên?” Tuyên Văn Đế đột nhiên hỏi.
Tây Lương Mạt trực tiếp lắc đầu nói: “Bệ hạ, ngay cả Lâm Tử Hiên là ai Mạt Nhi còn không biết, làm sao vừa ý hắn được?”
Nhìn gương mặt tái nhợt của Tuyên Văn Đế lộ vẻ nghi hoặc sâu xa, Tây Lương
Mạt thản nhiên nói: “Nếu bệ hạ không tin Mạt Nhi,
Mạt Nhi cũng hiểu
được.”
Tuyên Văn Đế nhìn Tây Lương Mạt một lát, thấy nàng không kiêu không nịnh nhìn mình, đôi mắt trong vắt như nước mùa thu không một gợn sóng, bỗng khiến hắn nhớ tới một cô gái khác có nét mặt tương tự.
Tuyên Văn Đế lập tức lắc đầu: “Không, trẫm tin tưởng ngươi, xem ra có kẻ đang ra tay nhằm vào nha đầu ngươi.”
Khi nói ra những lời này, giọng nói Tuyên Văn Đế trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
Từ ngay lúc đầu Thái Bình bị xúi giục bắt cóc Trinh Mẫn, đến từng hành
động nhằm vào Trinh Mẫn hiện giờ, nếu hắn còn chưa nhận ra có kẻ không
vừa mắt đứa nhỏ của hắn và Lam Linh thì hắn đã uổng phí nhiều năm làm
Hoàng Đế.
Tây Lương Mạt ngược lại có chút bất ngờ khi Tuyên Văn Đế nổi tiếng đa nghi
lại tin nàng không hề do dự, sau đó nàng thầm cười giễu cợt, xem ra tên
tuổi của Lam Linh phu nhân đúng là dùng tốt.
“Bệ hạ, Mạt Nhi biết bản thân đề xuất hòa ly có lẽ chọc giận một số người,
cũng không nên nhận sự chăm sóc của bệ hạ, khiến bệ hạ lo lắng không thể bình tĩnh tu luyện, đều là lỗi của Mạt Nhi.” Tây Lương Mạt bỗng quỳ
xuống, trán chạm đất, nghẹn ngào nói.
Tuyên Văn Đế mềm lòng, lập tức nâng Tây Lương Mạt dậy nói: “Nha đầu, chuyện này liên quan gì đến ngươi, mau đứng lên đi.”
Tây Lương Mạt đứng lên, lau nước mắt nói: “Mạt Nhi chưa từng đẩy Vĩnh Phúc
Công Chúa xuống nước, lại càng không hiểu vì sao lại có loại khúc mắc ái muội này với Lâm Phó thống lĩnh, có điều Mạt Nhi không thể chứng minh
sự trong sạch của mình.”
Tuyên Văn Đế trấn an Tây Lương Mạt một phen, khó khăn lắm mới dỗ được tiểu
nha đầu trước mặt không khóc nỉ non nữa, hắn có chút phiền lòng, lời
Hoàng Hậu nói không phải không có lý, nếu không gả Trinh Mẫn cho Lâm Tử
Hiên thì sóng gió trên triều và trong hậu cung làm thế nào bình ổn lại
được.
Thật lâu sau, Tuyên Văn Đế không nhịn được ôm trán thở dài: “Aizz, nếu Bách Lý ái khanh ở đây thì tốt rồi.”
Nghe tên Bách Lý Thanh, gương mặt Tây Lương Mạt cứng đờ, ánh mắt tối sầm xuống.
Lập tức có phần khinh thường Tuyên Văn Đế.
Chuyện gì cũng dựa vào lão yêu ngàn năm Bách Lý Thanh, có lẽ hiện giờ tế bào
não cứng thành hóa thạch rồi, chút chuyện cỏn con cũng không biết phải
xử lý thế nào.
Ngoài miệng nàng lại trôi chảy phụ họa: “Đúng vậy, nếu Đốc Công đại nhân ở đây thì tốt rồi.”
Trong lúc Tuyên Văn Đế đang đâu khổ suy nghĩ, Liên công công bỗng vội vàng
chạy vào, vẻ mặt cổ quái báo: “Bệ hạ, bên ngoài đã xảy ra chuyện, vừa
rồi có người báo Trinh Mẫn Quận Chúa đâm Lâm Phó thống lĩnh bị thương,
nay Quận Chúa còn ở kia giằng co với cấm quân!”
Tuyên Văn Đế nghe vậy ánh mắt dừng trên mặt Tây Lương Mạt, vẻ mặt khiếp sợ,
sau một lát, bỗng như nghĩ tới cái gì, nhất thời thở phào nhẹ nhõm,
nhưng sắc mặt cũng lập tức sa sầm xuống: “Đi, đi xem có chuyện gì.”
“Vâng!” Liên công công đi trước dẫn đường.
“Bệ hạ khởi giá!”
…
Khi long giá chậm rãi tới chỗ Ngự Lâm Quân đóng quân, Tuyên Văn Đế mới phát hiện nơi này quả là náo nhiệt.
Chẳng những có phượng giá của Hoàng Hậu, Hàn Quý Phi cũng đã đến, đương nhiên còn có cả không ít cung nhân và đám phi tần tới xem náo nhiệt.
Tuyên Văn Đế từ khi bắt đầu tu hành luôn trốn tránh trần thế, rất ít tới chỗ
đông người, hắn đã dần không thích nghi được nơi nhiều người, nhăn mày
cảm thấy không quá thoải mái.
Liên công công the thé quát lớn: “Bệ hạ giá lâm, những người không liên quan mau tránh ra!”
Âm thanh sắc nhọn mang theo ba phần nội lực khiến người ở đây đồng loạt
tách ra một con đường, mọi người cung kính quỳ xuống hô ba lần vạn tuế.
“Có chuyện gì thế này?” Tuyên Văn Đế giơ tay để người ta bình thân xong mắt lạnh nhìn Hoàng Hậu, Hoàng Hậu có chút mờ mịt, bà cũng không biết rốt
cuộc Tây Lương Mạt làm thế nào chạy ra khỏi bạo thất, còn tới đây đâm
Lâm Tử Hiên bị thương.
Nhưng trong lòng bà cũng thầm cười lạnh, đây là Tây Lương Mạt ngươi tự tìm.
Vì thế Hoàng Hậu nhân tiện nói: “Thưa bệ hạ, có lẽ Trinh Mẫn Quận Chúa bất mãn vì bị nhốt trong bạo thất, trên đường được ngài triệu kiến bỗng
chạy tới đây, có lẽ nổi tranh chấp với Lâm Phó thống lĩnh, trong lúc đó
nàng ta lấy đao đâm Lâm Phó thống lĩnh bị thương, rõ ràng muốn giết
người diệt khẩu.”
“Giết người diệt khẩu?” Tuyên Văn Đế nhướng mày một cái, đáy mắt thoáng qua
một tia lạnh, tiếp đó hỏi Ngự Y ở đây: “Vết thương của Lâm Tử Hiên thế
nào? Có còn nói chuyện được không?”
“Thưa bệ hạ, Lâm Phó thống lĩnh bị thương tương đối nặng, nay đã mất máu quá
nhiều, hôn mê trên giường.” Ngự Y Thái Y Viện lập tức đi lên kính cẩn
chắp tay nói.
Tuyên Văn Đế gật đầu, lại thuận miệng hỏi: “Vậy à? Vậy Trinh Mẫn Quận Chúa có bị thương không?”
Thống lĩnh cấm quân Chu Thông thấy Hoàng Đế hỏi tới nhất thời có chút đỏ mặt
lau mồ hôi: “Chuyện này… Quận Chúa không tầm thường, chúng thần không
dám quá phận, cho nên cánh tay Quận Chúa có chút vết thương nhẹ.”
“Ừ.” Tuyên Văn Đế không làm khó Chu Thông, ánh mắt lạnh lùng đảo qua thiếu
nữ còn đang cầm kiến giằng co với cấm quân, gây náo động lớn, sau đó
cười lạnh một tiếng: “Nhìn cũng giống Trinh Mẫn Quận Chúa đấy.”
Hoàng Hậu than một tiếng: “Trinh Mẫn Quận Chúa giơ đao gây náo động cung cấm, loại hành động này tương đương mưu nghịch, thật là quá mức kiêu ngạo,
theo cung quy quốc pháp đều không thể tha nàng ta.”
Ca ca cần Trinh Mẫn làm gì bà không biết, nhưng đối với bà mà nói, phương
pháp giải quyết tốt nhất là giết Tây Lương Mạt mới là vĩnh tuyệt hậu
hoạn.
Ánh mắt Tuyên Văn Đế nhìn Hoàng Hậu không khỏi nhiều thêm vài phần rõ ràng, hắn nguy hiểm nói: “Vậy à?”
Hoàng Hậu không phát hiện, chỉ gật đầu, ánh mắt liếc sang bên cạnh.
Phi tần và thống lĩnh cấm quân bệ cạnh đồng thanh đáp phải, đáy mắt Hoàng Hậu thoáng qua một tia đắc ý lành lạnh.
Lúc này, một tiểu thái giám áo xanh vẫn cúi đầu phía sau Tuyên Văn Đế bỗng
tiến lên một bước, thản nhiên nói: “Bệ hạ, Trinh Mẫn không biết bản thân có một phân thân từ lúc nào, còn làm loại chuyện đại nghịch bất đạo
này, đương nhiên phải xử trí theo quốc pháp cung quy.”
Mọi người thấy vậy không khỏi giật mình ngẩn người.
Tiểu thái giám kia không phải Trinh Mẫn Quận Chúa Tây Lương Mạt thì còn ai?
Bọn họ đồng loạt nhìn về phía người giữa sân, cả đám vẻ mặt sợ hãi, khó hiểu.
Có những hai Trinh Mẫn Quận Chúa?
Hoàng Hậu đầu tiên khiếp sợ, sau đó sắc mặt đột nhiên tái mét.
Tuyên Văn Đế lạnh lùng nghiêm khắc nói: “Bắt kẻ giả mạo Quận Chúa hoàng gia kia lại, bắt kể sống chết!”
Chu Thông vừa còn đồng ý cách xử trí Trinh Mẫn Quận Chúa, nay thấy có biến, cộng thêm sắc mặt của Hoàng Đế, không do dự gì nữa lập tức ôm quyền đáp vâng, quay người hô to với đám cấm quân: “Bắt kẻ giả mạo Quận Chúa, bất kể sống chết!”
Loại mệnh lệnh này khiến đám cấm quân vốn còn chùn tay tỉnh táo tinh thần,
vừa rồi không dám thực sự ra tay, bị “Trinh Mẫn Quận Chúa” này chèn ép
khó chịu, lúc này không trút giận còn chờ khi nào?
Vì thế đều nâng cung vây trận, bao vây Trinh Mẫn Quận Chúa giả ở giữa,
những người khác cầm thương và đoản đao, đằng đằng sát khí hướng về phía Trinh Mẫn Quận Chúa giả.
Nàng kia sao chịu nổi nhiều người vây công, chỉ có thể ỷ vào võ nghệ không
tệ, đối phó với cấm quân một lúc đã thương tích đầy người.
Trong tình thế cấp bách, nàng ta bỗng nhảy lên, đánh về phía Tuyên Văn Đế.
Chu Thông kinh hãi, cao giọng hô to: “Hộ giá! Hộ giá!”
Nàng kia liều mạng giết đến nửa đường, sức lực không còn bị ngăn lại trên
đường, trên người lập tức lại càng nhiều vết chém, nàng ta đành dùng hết sức hô to với Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu nương nương, cứu nô tỳ, ngài cứu nô tỳ đi, nô tỳ không muốn chết, ngài đã hứa với nô tỳ mà!”
Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều khiếp sợ nhìn về phía Hoàng Hậu nương nương đứng bên cạnh Tuyên Văn Đế.
Hoàng Hậu chỉ cảm thấy toàn thân rét run, chân tay như nhũn ra, bà ta tái
mặt, cũng khiếp sợ nhìn nàng kia, sau đó tức giận quát thét lên: “Tên
thích khách vô liêm sỉ, nói bậy bạ gì vậy, bản cung sẽ không bỏ qua cho
ngươi!”
Vừa dứt lời, bỗng một mũi tên dài đuôi cài lông màu trắng bắn ra, mang theo làn gió sắc biên xuyên thấu qua trán nữ thích khách.
“Phập” một tiếng, một đóa hoa máu bắn tóe lên trong không trung, trắng đỏ lẫn
lộn, thân mình nữ thích khách cứng đờ, trợn trừng hai mắt, ngã thẳng
xuống.
Không ít cung nhân nhát gan đều sợ hãi thét chói tai.
Mà cách đó không xa, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhếch khóe môi cười lạnh lẽo.
Nụ cười này tự nhiên cũng rơi vào mắt Tây Lương Mạt, Tây Lương Mạt hơi
nhăn mày, thầm thở dài một hơi, nàng chỉ bảo công chúa tìm một người giả mạo mình gây chuyện, không ngờ công chúa lại trực tiếp sử dụng tử sĩ.
Phong cách hành động quyết đoán này mới là cách mà Bách Lý Thanh yêu thích.
“Là ai, là ai giết người diệt khẩu?” Hoàng Hậu dù sao đã trải qua nhiều năm sóng gió trong cung, bà ta lập tức phản ứng lại, không nhịn được gầm
lên.
Nhưng một tiếng gầm này không giảm bớt sự hoài nghi của người khác đối với bà ta, ngược lại càng chuốc lấy nhiều ánh mắt kỳ lạ.
Hàn Quý Phi lạnh lùng cười: “Hoàng Hậu nương nương, ngài đang vừa ăn cướp vừa la làng đấy à?”
“Hàn Quý Phi, ngươi…” Hoàng Hậu nhếch thẳng mày liễu, đang định nói gì thì chợt nghe một giọng nói âm u như quỷ từ từ vang lên.
“Là bản tọa bắn tên, giết người. Thế nào? Không phải Hoàng Hậu nói kẻ mưu nghịch thì phải giết à?”
Âm thanh kia tuy dễ nghe lại tràn đầy sát khí khiến người ta phải rùng mình.
Hoàng Hậu nhìn về phía người vừa tới, cảm thấy môi hơi khô ráp: “Cửu Thiên Tuế…”
Bộ trang phục tay áo rộng màu đen thêu sen đỏ địa ngục phủ lên thân thể
cao ráo mảnh khảnh của hắn, tóc đen dùng ngân quan cài lên, từ sau đầu
buông xuống tới hông, nam tử có gương mặt tinh xảo đến mức khiến người
ta không dám nhìn thẳng cầm trường cung trong tay, được nhóm xưởng vệ
đeo đao của Tư Lễ Giám vây quanh đi tới.
Không phải Cửu Thiên Tuế Bách Lý Thanh đi đại doanh kinh đô thị sát còn ai?
Mỗi lần hắn xuất hiện giống như dẫn theo mây đen từ chân trời, ngay cả
không khí cũng mang theo hơi thở lành lạnh nặng nề, tất cả mọi người tức khắc lặng tăm.
Tây Lương Mạt nhìn Bách Lý Thanh, bất giác cắn chặt môi, một lúc lâu mới khiến tim mình đập bình tĩnh lại.
Hắn, đã trở về?
“Ái khanh trở về khi nào, việc trong đại doanh kinh đô đã xử lý xong rồi?”
Tuyên Văn Đế trông thấy sủng thần của mình không chút nào che giấu sợ
hãi và vui mừng.
Bách Lý Thanh qua loa hành lễ với Tuyên Văn Đế, thản nhiên nói: “Thưa bệ hạ, vi thần nhận được mật báo từ biên cảnh Tây Địch, cho nên trở về bàn bạc với bệ hạ, không ngờ lại khéo đến thế, vừa về đến đã gặp một màn kịch
hay.”
“Ái khanh vất vả, lát nữa bảo Tiểu Liên Tử dẫn ngươi đấn Thanh Lam Trì rửa
mặt nghỉ ngơi một phen.” Tuyên Văn Đế gật đầu cười nói.
Bách Lý Thanh có bệnh sạch sẽ, một ngày ít nhất phải tắm rửa thay quần áo
hai lần, cho nên trong cung có bể nước nóng bạch ngọc xây riêng cho hắn, dẫn nước từ suối nước nóng thu sơn tới.
“Tạ bệ hạ, nếu không còn chuyện gì, vi thần cáo lui trước.” Bách Lý Thanh
không chút nào nghĩ đến chuyện nịnh nọt, chỉ lạnh nhạt nói.
Tuyên Văn Đế tức khắc gật đầu: “Đi đi, đi đi!”
Sau đó Bách Lý Thanh rời đi đột nhiên như khi mới đến, trong lúc đó như
hoàn toàn không nhìn thấy Tây Lương Mạt đứng bên cạnh Tuyên Văn Đế.
Tây Lương Mạt nhìn bóng lưng tao nhã của hắn, trong đôi mắt to như nước hiện lên một tia tức giận.
Làm dáng! Đáng ghét!
Có lẽ quan tâm sẽ bị loạn, nàng xưa nay mẫn cảm và cẩn thận, lại không
nhận ra bản thân đối mặt với sự coi nhẹ của Bách Lý Thanh lại dễ dàng có những phản ứng tầm thường.
Bách Lý Thanh vừa đi, bầu không khí áp lực cũng tan thành mây khói trong nháy mắt.
Mọi người không hẹn mà cùng thở ra một hơi.
Ánh mắt lạnh giá của Tuyên Văn Đế dừng trên người Hoàng Hậu.
“Hoàng Hậu, ngươi còn gì muốn nói không?”
Người thích khách cầu cứu trước khi chết là Hoàng Hậu, ý tứ trong đó khiến Tuyên Văn Đế nghĩ mà giận.
Sắc mặt Hoàng Hậu tái nhợt, lẳng lặng đứng dưới ánh mặt trời, cảm thấy ánh
mắt mọi người đâm vào cơ thể mình như những mũi đao lạnh lẽo, khiến bà
cảm thấy lạnh vô cùng.
Còn gì muốn nói?
Bà có thế nói gì nữa.
Đây là cái bẫy bà đào, bà nghĩ bà thắng, cuối cùng bà vẫn thua.
Thua trên tay con gái của nữ nhân kia.
…
Ngày mùng chín tháng năm năm Cảnh Thiên thứ mười chín, sự kiện thích khách
đánh lén ngày ấy chấm dứt bằng Phó thống lĩnh Ngự Lâm Quân Lâm Tử Hiên
trọng thương và thích khách tử vong.
Lục Hoàng Hậu không lâu sau liền bị bệnh, Tuyên Văn Đế thương xót Hoàng
Hậu, để Hoàng Hậu chuyển tới Trường Môn Cung an dưỡng, từ nay về sau Hàn Quý Phi thay mặt để ý quy củ lục cung, trong một thời gian rất dài, hậu cung của Tuyên Văn Đế rất yên ổn.
Thế cho nên người ta có câu, hậu cung của Tuyên Văn Đế chỉ biết có Hàn Quý Phi mà không biết có Hoàng Hậu.
— Đường ranh giới —
“Nha đầu, trẫm thấy cứ thế này người có ý đồ với ngươi sẽ không ít, trong
lòng ngươi có hướng về người nào không?” Về tới Tu Hành Điện, Tuyên Văn
Đế quyết định hỏi lại Tây Lương Mạt.
Chuyện hôm nay khiến hắn nhận ra Tây Lương Mạt lúc này ở nơi đầu sóng ngọn gió, nhất định sẽ khiến nàng gặp không ít phiền toái.
Mà nữ tử, cuối cùng vẫn phải lập gia đình.
Tây Lương Mạt nghe vậy có chút không yên lòng: “Bệ hạ, Mạt Nhi không có người nào vừa ý.”
Tuyên Văn Đế nghe rồi không hỏi nhiều, chỉ bảo nàng lui xuống.
Có điều trong lòng hắn lại bắt đầu suy tư, làm thế nào chọn cho Tây Lương
Mạt một cuộc hôn nhân tốt khác, vừa có thể để Tây Lương Mạt thường xuyên tiến cung bầu bạn với hắn, vừa xứng với thân phận của Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt không biết suy nghĩ của Tuyên Văn Đế, nàng ra khỏi Tu Hành
Điện, liếc trang phục thái giám trên người mình, sau đó xoay người đi về phía Tốc Ngọc Cung.
Nơi đó chính là chỗ có Thanh Lam Trì.
Tiểu Thắng Tử đứng trước Thanh Lam Trì, xa xa nhìn thấy một tiểu thái giám
cúi đầu đi tới không khỏi tức giận nhíu mày, đang định ngăn lại rồi quay đầu dạy dỗ đám thị vệ dám để thái giám này vào một trận, thì thấy tiểu
thái giám bỗng ngẩng đầu mỉm cười với hắn.
Tiểu Thắng Tử vừa định lên tiếng lại thấy người kia lắc ngón tay, Tiểu Thắng Tử do dự hồi lâu, thấy Liên công công đứng trên hành lang cách đó không xa gật đầu với mình.
Tiểu Thắng Tử liền tránh đường để tiểu thái giám đi vào.
Bách Lý Thanh đang nhắm hai mắt, lười biếng ngâm mình trong nước, nghe tiếng bước chân tiến vào liền thản nhiên sai bảo: “Tiểu Thắng Tử, đi lấy chút rượu tới.”
Tiếng bước chân thoáng dừng, chỉ chốc lát sau lại đến, Bách Lý Thanh nghe
tiếng động lạch cạch, mùi rượu thơm tỏa ra, hắn đang định vươn tay lấy
thì bỗng bị người ta thô lỗ nâng mặt, nhấc lên trên, theo sau là đau
nhói trên môi.
Có đôi môi mềm nở nang đặt lên, rượu ấm áp chảy vào giữa cánh môi hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com