Tây Lương Mạt thấy nụ cười mỉm của hắn, không hiểu vì sao trong lòng hơi ấm áp, kéo làn váy đi qua ngồi xuống bồ đoàn bên cạnh hắn.
“Này.” Bách Lý Thanh thuận tay đưa cho nàng một cái bát bạch ngọc.
Tây Lương mạt uống một ngụm, hương vị chua ngọt thơm phúc tràn ra trên đầu
lưỡi, thoáng chốc cảm thấy khô nóng khác thường ngày hôm nay đều tiêu
tán, nàng không nhịn được khen ngợi: “Nước ô mai hoa quế ướp lạnh này
thơm quá.”
Bách Lý Thanh nhếch môi dưới, đáy mắt có một tia đắc ý: “Thật không? Đây là ta tự tay làm đấy.”
Tây Lương Mạt nâng bát bạch ngọc trong tay, chằm chằm đánh giá Bách Lý
Thanh từ trên xuống dưới, Bách Lý Thanh bị nàng nhìn khó chịu liền hỏi:
“Làm sao vậy?”
Tây Lương Mạt hoài nghi nói: “Trong này không có xuân dược, thuốc xổ, thuốc độc, thuốc ngứa gì đấy chứ?”
Bách Lý Thanh: “…”
Hai người đối diện một lát, Bách Lý Thanh thu nụ cười trên mặt, cái mặt
chảy dài, vươn tay tới lấy lại cái bát trong tay nàng, hừ lạnh: “Hừ,
không uống thì đổ đi, trong đó chẳng những có độc, mà còn có cả phân,
nước tiểu!”
Tây Lương Mạt thấy Bách Lý Thanh giận thật liền biết có điểm hiểu lầm hắn,
chọc giận vị thiên hạ đệ nhất hẹp hòi này còn không biết quay lưng hắn
sẽ ghi hận thế nào.
Nàng vội vàng giơ tay cướp lại cái bát kiêm cười làm lành: “Gia, Thiên Tuế gia, sư phụ, ta sai rồi được chưa.”
Hồ ly ngàn năm này xưa nay tính tình kiêu ngạo, cho tới giờ là tên không
coi người khác là người mà sai bảo, hôm nay tâm trạng tốt vậy đột nhiên
rửa tay xuống bếp, không khiến người ta hoài nghi mới là lạ.
Tây Lương Mạt nhanh tay lẹ mắt cướp lấy cái bát bạch ngọc, ừng ực uống cạn
rồi mới tủm tỉm cười nói với Bách Lý Thanh: “Ngon quá, tay nghề của sư
phụ uống ngon thật.”
Bách Lý Thanh nhìn bộ dạng nịnh nọt của nàng xì lạnh một cái: “Nếu không
thấy ngươi ngủ một ngày hai đêm, mạch tượng có điểm khô nóng, vi sư cũng lười tự tay điều chế thứ này cho ngươi, trong đó còn thêm vài vì thuốc
điều trị thân thể nữa, đúng là chó cắn Lã Động Tân!”
Tây Lương Mạt nghe vậy không khỏi kinh ngạc, cái gì, trong đây còn có thuốc điều trị thân thể?
Nhưng nàng không nếm được một chút vị thuốc nào, có vài chuyện nàng vẫn biết, nếu tay nghề không tốt hoàn toàn không thể làm ra một món canh ngọt bên trong có thuốc bổ lại làm cho người ta nếm không ra.
Ví dụ như nàng, kiếp trước kiếp này đều không có năng khiếu xuống bếp.
Tây Lương Mạt nâng cái bát nhỏ, ánh mắt lấp lánh nhìn Bách Lý Thanh: “Ngoại trừ biết làm canh ngọt ngươi còn biết làm gì nữa?”
Bách Lý Thanh lười biếng vừa nghịch nhẫn bảo thạch cực lớn trong tay vừa
nói: “Một trăm sáu mươi món ăn phía nam ngự thiện phòng, ngươi muốn ăn
món nào?”
Tây Lương Mạt hoàn toàn giật mình rồi, tuy nàng thật sự không thể tưởng
tượng đệ nhất gian nịnh Cửu Thiên Tuế bút son trong tay vung lên trăm
ngàn người máu chảy thành sông, một thân hoa phục yêu dị khuynh quốc mặc tạp dề cầm xẻng xào rau sẽ thế nào, nhưng Bách Lý Thanh thuộc loại
người đã không nói thì thôi, nói rồi chắc chắn sẽ làm được khiến người
ta đứng hình.
Nàng sùng bái nhìn Bách Lý Thanh: “Thiên Tuế gia uy vũ, sư phụ ngươi quả là
nghi gia nghi thất, còn cái gì ngài không làm được không?”
Nghi gia nghi thất?
Chỉ có nữ nhân mới hợp với từ này!
Bách Lý Thanh thản nhiên liếc nàng một cái nói: “Có, rất nhiều, ví dụ như vi sư vẫn chưa học được cách làm hư ngươi, không phải sao?”
Tây Lương Mạt trừng mắt nhìn Bách Lý Thanh tức giận nói: “Sư phụ, ngươi có thể vô sỉ hơn được nữa không!”
Thấy nụ cười như có như không và ánh mắt nóng rực của Bách Lý Thanh, nàng
quay mặt đi, hai tai nóng bừng, có điểm mất tự nhiên vươn tay muốn đổ
thêm nước ô mai từ trong bình ngọc.
Không phải lần đầu tiên có quan hệ xác thịt với hắn, nhưng chưa từng nghĩ sẽ thân mật đến mức vậy.
Chuyện này vượt qua dự tính của nàng, có điểm không biết biểu hiện thế nào.
Cổ tay đang duỗi ra của nàng đột nhiên bị một cái tay dài lạnh lẽo cầm
lấy, Tây Lương Mạt không khỏi cứng người, người kia không làm gì quá
đáng, chỉ dùng đầu ngón tay chậm rãi trượt trên mu bàn tay nàng, giống
như đang cảm nhận mạch đập của nàng, đầu ngón tay lạnh như băng ma sát
da thịt mịn màng ấm áp giống như mang theo những cái gai rất nhỏ, khiến
Tây Lương Mạt hơi run lên, có một cảm giác ái muội kỳ lạ.
Vậy mà nàng không rút tay mình ra khỏi tay hắn, mặc hắn nắm.
Hắn dịu dàng cầm cổ tay nàng, khẽ kéo, chính hắn cũng nhích lại gần tựa đầu lên đầu vai và ngực nàng: “Nha đầu, còn đau phải không?”
Lông mi Tây Lương Mạt chớp chớp, có điểm không chịu nổi gương mặt xinh đẹp
đến kỳ cục đột nhiên phóng đại trước mặt, thản nhiên nói: “Bình thường.”
“Không hận ta sao?” Bách Lý Thanh vươn đầu ngón tay chậm rì rì vuốt cái cằm nhỏ nhắn của nàng, hắn thay đổi tự xưng – ta.
Tây Lương Mạt hơi bĩu môi, dáng vẻ có chút buồn cười: “Ngươi muốn thấy ta
khóc đầy nước mắt nước mũi, khóc hô trời hô đất, mắng nhiếc không ngừng, hay muốn ta u óan nhìn ngươi, rơi lệ xin ngươi chịu trách nhiệm?”
Nàng để ý tới chuyển biến rất nhỏ trong giọng nói của hắn, cho nên nàng cũng không tự xưng đồ nhi như vui đùa.
Lúc này, hắn là một người đàn ông, còn nàng là một người phụ nữ, bọn họ có
thân thiết da thịt sâu sắc hơn, chỉ đơn giản vậy thôi.
Bách Lý Thanh cười khẽ, ánh mắt xa xôi: “Không, ta chỉ đang hỏi ngươi có muốn chịu trách nhiệm với ta không?”
Âm cuối của hắn vừa ngả ngớn vừa nhu hòa, như hồ ly dùng cái đuôi mềm mại
bông xòe của mình để trêu chọc làn da mượt mà của nàng, sau đó vén lên
bức rèm nội tâm nàng.
Tây Lương Mạt nhìn hắn, ánh mắt sắc bén gần như muốn xuyên qua da thịt hắn, một lát sau cầm tay hắn cười một tiếng: “Cửu Thiên Tuế đại nhân đang
cầu thân ta đấy ư?”
Bách Lý Thanh nhíu mày: “Hay là ngươi muốn tiếp tục làm gian phu dâm phụ, nửa đêm trèo trường với ta thì cũng được.”
Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Loại chuyện nửa đêm trèo tường này làm một lần là đủ rồi, làm nhiều không thấy nhàm chán sao?”
Bách Lý Thanh cười nhẹ, ánh mắt hiện lên màu sắc kỳ diệu, nhấc cằm nàng nói: “Tiểu nha đầu, đừng quanh co với vi sư, ngươi muốn cái gì?”
“Lệnh bài!” Tây Lương Mạt nhìn hắn chằm chằm, nhưng tuyệt đối nói thẳng không khách khí: “Lệnh bài, đến giờ ta còn chưa thấy mặt mũi lệnh bài thế nào đâu.”
Bách Lý Thanh liếc nàng, đôi mắt âm mị như một bờ biển rộng sâu thẳng khiến người ta không nhìn rõ màu sắc bên trong: “Được.”
Hắn tùy tiện từ trong tay áo mình lấy ra một cái túi gấm, đặt trước mặt Tây Lương Mạt: “Xem đi.”
Tây Lương Mạt thật không ngờ hắn đồng ý nhanh như thế, ánh mắt có chút do
dự dừng trên cái túi kia, nhưng vẫn vươn tay ra lấy, mở ra thì thấy bên
trong là một tấm lệnh bài bằng đồng nguyên chất mạ vàng khắc hổ ngậm
rồng, đường nét điêu khắc rất thô ráp nhưng cực kỳ khí phách, bởi thời
gian đã lâu nên mạ vàng trên lệnh bài rụng mất không ít, lộ ra đồng màu
xanh bên trong, phía dưới khắc một chữ Lam.
Không biết vì sao, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy tấm lệnh bài này, Tây Lương
Mạt đã biết đây nhất định là lệnh bài Lam gia, tuy lệnh bài này không
thể gọi là tinh xảo đẹp mắt nhưng trong đó giống như có thứ gì đó cực kỳ hấp dẫn nàng, khiến nàng không kiềm chế được cầm lệnh bài soi dưới ánh
nến để nhìn: “Thì ra đây là lệnh bài Lam gia?”
Sau này nàng mới biết, thì ra đó là một loại hướng tới sự tự do mà quyền lực ban tặng.
Tuy thế gian chưa bao giờ có thứ gọi là tự do tuyệt đối, nhưng trong thân
thể này của nàng sống linh hồn đến từ dị thế, không thể coi hành vi và
quyền sinh quyền sát của kẻ bề trên là một chuyện bình thường, đã nhận
thức quá nhiều áp bức, nàng không thích giao mọi thứ của mình cho người
khác che chở, nếu đoạt được quyền lực tuyệt đối mới có thể khiến người
khác không thể tùy tiện khinh thường và kìm hãm, thì thứ nàng vẫn muốn
đạt được chính là quyền lực.
Tấm lệnh bài này từng đại diện cho quyền lực khổng lồ mà cả hoàng quyền cũng phải kiêng kỵ.
Tuy hiện giờ còn chưa biết giá trị của nó, nhưng thứ nhiều người muốn có
được, ngay cả Bách Lý Thanh cũng muốn, nhất định sẽ là thứ tốt.
Nhìn đáy mắt Tây Lương Mạt hiện lên ánh sáng rực rỡ, Bách Lý Thanh chầm chậm nói: “Đúng vậy, ngươi có muốn không?”
Ánh mắt Tây Lương Mạt dời từ lệnh bài về mặt Bách Lý Thanh, hắn vẫn nằm
trên đầu gối nàng, vừa cắn hạt dưa vừa liếc nàng mỉm cười, từ góc độ này nhìn xuống, bảo vật nằm trên đầu gối nàng giống yêu ma dụ dỗ lữ nhân
lạc đường, vẻ mặt không có ý tốt.
Tây Lương Mạt nhướng mày: “Nếu ta muốn thì cần bao nhiêu vàng bạc?”
Bách Lý Thanh cười khẽ, trong mắt phủ kín một tầng sương mù, dịu dàng lại mê hoặc, ghé sát vào nàng nói nhỏ: “Rất đơn giản, ta không thiếu tiền, cho nên có nợ chỉ có thể chậm rãi trả, để ta ngủ một lần ta sẽ cho ngươi
dùng lệnh bài một lần, thế nào?”
Tây Lương Mạt liếc hắn, lắc đầu thở dài: “Tính như vậy thì ngươi ngược lại còn nợ ta nhiều lần đấy.”
Hắn đùa giỡn lưu manh phải không, vậy thì nàng chơi xấu.
Bách Lý Thanh dùng tay áo che miệng, ra vẻ “ngươi thật gian trá”: “Cái đó
sao tính, vi sư còn chưa vào cơ mà, vi sư từ sớm đã dạy ngươi, làm người phải phúc hậu.”
Chưa… Chưa vào…
Tây Lương Mạt nhìn dáng vẻ kia của Bách Lý Thanh bỗng cảm thấy tay rất ngứa, rất muốn…
Lão yêu vô sỉ hoàn toàn không biết cái gì là phúc hậu kia, còn dám nói.
Tây Lương Mạt âm thầm cáu, nàng bỗng học hắn nâng cái cằm tinh xảo của hắn
lên, từ trên cao nhìn xuống: “Nếu chúng ta không thể nhất trí về vấn đề
này, chi bằng đổi cách khác đi. Trong tháng này nếu đồ nhi ngủ sư phụ
một lần, lệnh bài để đồ nhi dùng một lần, nếu sư phụ không chịu để đồ
nhi ngủ, thì lệnh bài tạm thời do đồ nhi bảo quản, được không?”
Bách Lý Thanh nghe vậy không khỏi có chút giật mình: “Chuyện này có gì khác nhau sao?”
Tây Lương Mạt mỉm cười, vẻ mặt vô hại: “Đương nhiên không giống, nếu không sư phụ thử xem?”
Bách Lý Thanh liếc nhìn Tây Lương Mạt, vừa nhìn đã biết nha đầu kia lại có ý đồ xấu, nhưng đối mặt với sự khiêu chiến từ đồ nhi cũng là nữ nhân của
mình, nếu hắn không tiếp chẳng phải quá mất khí khái Cửu Thiên Tuế của
hắn hay sao.
Vì thế Bách Lý Thanh do dự một khắc rồi đồng ý.
Nhưng khi hắn nhìn về phía dây thừng trói trên tay mình, không khỏi nhíu mày, dào dạt hứng thú nhìn Tây Lương Mạt: “Không nhìn ra nha đầu ngươi thích khẩu vị này, có cần vi sư dạy ngươi không?”
Tây Lương Mạt cười không đáp, cúi đầu ghé sát vào Bách Lý Thanh, khẽ mút
đôi môi mỏng của hắn một cái, sau đó đỡ hắn chậm rãi nằm xuống, nhẹ
nhàng cắn cần cổ hắn từng cái một như con mèo nhỏ liếm móng vuốt: “Sư
phụ, thời điểm này chúng ta còn
tuân theo bổn phận thầy trò chẳng phải
quá mất tình thú à, chi bằng ta gọi ngươi A Cửu được không?”
A Cửu?
Nàng cắn mút có phần trúc trắc lại khiến Bách Lý Thanh thích ý híp đôi mắt quyến rũ lại: “Vì sao không gọi Cửu ca?”
Cửu ca?
Quên đi, nếu thật sự luận trải qua nhân gian bách thái, chua xót đắng cay, tuổi nàng nào có nhỏ hơn tuổi hắn?
Tây Lương Mạt lắc đầu, cười như có như không vạch vạt áo trước ngực hắn ra, ngón tay lướt qua lồng ngực bóng loáng, nằm trên người hắn chậm rãi
nói: “Ta thích A Cửu.”
Lời nói như mang hai ý nghĩa khiến ánh mắt Bách Lý Thanh có tia sáng vụt
qua, ngẩng đầu hôn đôi môi đỏ mọng gần trong gang tấc của nàng, có kỹ
xảo đẩy khớp hàm nàng ra nói nhỏ: “Ừ, ta chờ ngươi vừa khóc rên rỉ vừa
gọi vi sư như thế.”
Tây Lương Mạt không khỏi đỏ mặt vì lời nói mang tính xâm lược không chút
che giấu của hắn, sau đó vươn tay cởi đai lưng hắn, ngay khi Bách Lý
Thanh chờ nàng tiếp tục lại thấy Tây Lương Mạt bỗng đứng dậy, vuốt cằm
nói: “Sư phụ, đồ nhi đột nhiên nhớ ra mình đã quên một chuyện.”
“Ừ, đừng động, chuyện gì…” Bách Lý Thanh bị hành động của nàng trêu chọc
trong lòng bốc hỏa, đang định nói đã thấy Tây Lương Mạt lắc đầu, giống
như rất bất đắc dĩ: “Chuyện này không được, đồ nhi không thích nhất là
làm việc không có đầu đuôi, sư phụ, ngươi chờ một lát, lát nữa ta sẽ trở lại.”
“Lát nữa sẽ trở lại?” Bách Lý Thanh sửng sốt, sau đó nguy hiểm nheo mắt lại, đây là ý gì?
Tây Lương Mạt đứng lên khỏi người hắn, thuận tay nhét tấm lệnh bài vào
trong vạt áo mình, cười tủm tỉm nói với Bách Lý Thanh: “Gia, ngoan ngoãn nằm, lát nữa ta làm xong chuyện về sẽ lâm hạnh ngươi, đương nhiên nếu
ngươi không thích nằm thế này cũng có thể gọi bọn Mị Thất vào giúp ngươi cởi dây thừng.”
Đến lúc này Bách Lý Thanh còn không biết mình bị Tây Lương Mạt chơi cho một vố thì hắn ngồi trên địa vị cao đã lâu vô ích rồi, hắn sa sầm mặt
xuống: “Tây Lương Mạt!”
Dám đùa giỡn hắn, nha đầu thối này chán sống rồi!
Nhưng khi hắn ý đồ ngồi dậy thì phát hiện mình ngoại trừ quần áo mở tung, đai lưng buông lỏng, hai tay bị dây thừng buộc trên ghế dài, ngay cả chân
cũng bị buộc một sợi tơ hồng rất mảnh từ lúc nào, tơ hồng rất nhỏ nhưng
rất chắc.
Bách Lý Thanh liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Thiên Sơn kim tàm ti, đao
kiếm bình thường căn bản không thể chém đứt, hơn nữa nếu ngươi càng giãy dụa kim tàm ti sẽ càng co ngắn, siết ngươi càng đau.
Hắn mịt mùng nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt, nghiến răng nghiến lợi: “Nha đầu thối, nếu ngươi không ngoan ngoãn cởi trói cho vi sư, lát nữa ngươi cứ
chịu chết đi.”
Hơi thở lạnh giá áp lực nháy mắt lan ra, giống như cả gian phòng cũng hạ nhiệt độ không ít.
Tây Lương Mạt lắc đầu, vẻ mặt ôn hòa nói: “Sư phụ, Mạt Nhi tuyệt đối không
nuốt lời, ngươi chờ một, hai canh giờ, hôm nay thời tiết khô nóng thế
này ngài tuyệt đối không cảm lạnh.”
Dứt lời, nàng đứng dậy, sửa sang lại vạt áo rồi xoay người đi ra ngoài cửa
phòng, vừa đi vừa không quên nhắc nhở: “Đúng rồi, ngài có thể gọi Mị
Nhất tới cởi dây thừng, thế cũng không sao.”
Đối với vị gia lừa nàng tình hình thật, làm chuyện chiếm đoạt thân thể nàng trong tình huống nàng hoàn toàn không chuẩn bị, nàng quyết định phải
kiểm điểm sâu sắc một chút. Có phải trước kia luôn cho vị gia nàng sàm
sỡ quá dễ dàng hay không? Nếu hắn và nàng ở bên nhau lại không làm quen
với việc tôn trọng nàng, hôm nay nàng cũng nên để cho vị gia này nếm thử mùi vị.
Nhìn Tây Lương Mạt nhét lệnh bài vào ngực rời đi, trên gương mặt tuấn mỹ đầy sương lạnh của Bách Lý Thanh cuối cùng hiện lên vẻ bất đắc dĩ, âm thầm
hừ: “Thật là một nha đầu mang thù.”
Rõ ràng nàng đã sớm tính kế tính cách kiêu ngạo của hắn, không thể nào để những người khác trông thấy bộ dạng này của mình.
Nếu là nữ tử bình thường, giờ phút này chỉ sợ đã sớm cùng hắn ngọt ngào nịnh bợ.
Có điều đây cũng là chỗ khác người của nàng, dường như nàng cũng không
thích trở thành sự phụ thuộc của bất cứ kẻ nào, đóa hoa nhỏ của hắn tựa
hồ càng ngày càng thích tự đối mặt mưa gió rồi.
Chuyện này phiền to, hắn lại cứ thói quen nắm mọi thứ trong lòng bàn tay.
Nếu không cẩn thận, đóa hoa nhỏ này trưởng thành thoát khỏi lòng bàn tay hắn thì làm sao bây giờ?
…
Cấm quân.
Tây ngự sở.
Tây Lương Tĩnh đang ngồi dưới đèn, cầm bút lông tỉ mỉ vẽ người trong bức
họa, trên đó là một thiếu nữ tuổi thanh xuân, gương mặt xinh đẹp, ánh
mắt lạnh lạnh, khóe môi mang nụ cười nhạt, nụ cười đó không dịu dàng
xinh đẹp như nữ tử bình thường, mà mang theo một loại khiêu khích, tăng
thêm ba phần đáng yêu, hồn xiêu phách lạc.
Tây Lương Tĩnh chăm chú đổ dồn tất cả những cảm xúc có thể nói và không thể nói vào trong đó.
“Đại ca ca, đây là đang vẽ ta sao?” Tiếng nữ tử mềm mại uyển chuyển bỗng
vang lên bên tai khiến Tây Lương Tĩnh đột nhiên thẳng người lên, thân
mình thon dài mạnh mẽ bộc lộ ra tư thế đề phòng cực độ, nhìn về phía
người mới tới.
“Ai?”
“Ngay cả người trong bức họa Đại ca ca cũng không biết sao?” Tây Lương Mạt cười khẽ tháo mũ xuống.
“Mạt Nhi, là ngươi!” Tây Lương Tĩnh nhìn nữ tử xinh đẹp gần trong gang tấc,
không biết nàng xuất hiện từ khi nào, nhìn mình đã bao lâu.
Đêm nay tới đây, nàng mặc một bộ váy trắng, tóc dài dùng một chiếc dây gấm
buộc sau đầu, hai sợ tóc bên má khe khẽ phất theo gió, càng có vẻ xinh
đẹp kỳ ảo, rất giống yêu tinh hút hồn người ta trong truyền thuyết, đến
để mê hoặc tâm trí nam tử.
Một lát sau, Tây Lương Tĩnh thu hồi bức họa, vẻ mặt bình tĩnh cứng nhắc
nói: “Đại muội muội, nơi này là chỗ ở của cấm quân, đêm hôm khuya khoắt
tới chỗ ở nam tử, muội muội còn sợ thanh danh của mình chưa đủ xấu hay
sao?”
Tây Lương Mạt lại dường như không ngại lời nói sắc bén của Tây Lương Tĩnh,
chỉ thở dài nói một câu xa xôi: “Ca ca, ta tới không phải để tranh chấp
võ mồm với ngươi, ta chỉ hy vọng ngươi có thể dẫn ta ra khỏi cung một
chuyến, ta có chuyện rất quan trọng cần thương lượng với phụ thân.”
“Hôm nay không phải ngươi đã về phủ Quốc Công một lần à? Lam Đại phu nhân
được ngươi đưa một đoạn đường là đủ rồi, ta ngay cả nhìn thấy mẫu thân
lần cuối cũng không được đây.” Tây Lương Tĩnh nhìn Tây Lương Mạt, trong
mắt không chút che giấu sự châm chọc và căm hận của hắn, còn có một chút cảm xúc âm trầm xem không hiểu.
Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Ca ca, chuyện này liên quan tới sự hưng suy
của phủ Quốc Công chúng ta, cho nên chẳng những là ta, ngay cả ngươi
cũng cần phải đi theo gặp phụ thân cùng ta.”
Tây Lương Tĩnh thấy nàng nói nghiêm trọng như thế cũng hoài nghi nhìn nàng: “Ngươi có chuyện gì quan trọng cứ việc nói với ta là được.”
“Ngươi có thể làm chủ được không? Chuyện liên quan đến lệnh bài Lam gia năm
đó, nay lệnh bài đang ở ngay trong tay ta, ta cần tức tốc gặp mặt phụ
thân.” Tây Lương Mạt thản nhiên nói.
Lời vừa nói ra, sắc mặt Tây Lương Tĩnh thoáng chốc liền thay đổi, lập tức
tiến lên cầm tay Tây Lương Mạt: “Ngươi lấy được lệnh bài? Lệnh bài ở
đâu?”
Nhìn Tây Lương Tĩnh mất khống chế, khóe môi Tây Lương Mạt nhếch lên một nụ
cười lãnh đạm, quả nhiên, Tĩnh Quốc Công thật sự nói chuyện này cho Tây
Lương Tĩnh, đúng là phụ tử tình thâm.
Tây Lương Mạt xoay cổ tay, nhẹ nhàng thoát khỏi tay hắn, mềm mại lại không
cho từ chối nói: “Ta muốn gặp phụ thân, tự mình giao lệnh bài cho ông
ấy, còn có chuyện quan trọng cần bẩm báo về Tư Lễ Giám.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com