Hoạn Phi Thiên Hạ

Đại Hôn


trước sau

“Vậy chúng ta bỏ trốn đi!” Đại Trưởng Công Chúa quắc mắt nhìn nàng.

Tây Lương Mạt đang uống nước mơ Bách Lý Thanh sai người đưa đến, đột nhiên nghe câu nói long trời lở đất này lập tức hít một ngụm vào khí quản, bị nghẹn mặt đỏ tía tai: “Khụ khụ khụ…”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhăn mày nhìn nàng: “Uống có bát nước bỏ đi cũng sặc được, đúng là vô dụng!”

Miệng thì châm chọc nhưng tay thì học nha hoàn hầu hạ mình lúc trước vỗ lưng Tây Lương Mạt

Có điều Công Chúa điện hạ tôn quý chỉ có phần được hầu hạ chứ nào hầu hạ ai bao giờ, giơ tay mạnh bạo đấm lên tấm lưng mảnh mai của Tây Lương Mạt làm Tây Lương Mạt suýt chút nữa hít càng nhiều nước vào khí quản.

Nàng vội vàng nghiêng người đi, xảo diệu né tránh ma chưởng của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, dùng khăn thêu che môi mình: “Khụ khụ, không làm phiền Công Chúa điện hạ, cứ để ta một lát là tốt rồi.”

Khó khăn lắm mới bình tĩnh được, Tây Lương Mạt cầm khăn che miệng nói: “Công Chúa điện hạ, ngài ái mộ ta từ khi nào thế, ta chịu không nổi tình cảm nhiệt liệt của Công Chúa điện hạ, loại chuyện bỏ trốn cùng nữ tử này xin thứ cho Mạt Nhi không có gan.”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nghe vậy, gương mặt cao ngạo lạnh nhạt nhất thời nứt ra một vết rách có thể nói là dữ tợn, tức giận vỗ cái thụp lên lưng Tây Lương Mạt: “Ngươi nói linh tinh cái gì đấy, bản công chúa nói là ngươi không cần vì mấy lời nói chó má vì nước vì dân của hoàng huynh mà gả cho một thái giám, nửa đời sau của ngươi sẽ hỏng bét, đừng nói là có con, ngay cả chuyện giường chiếu, ngươi muốn dùng ngọc thế cả đời à!”

Sau đó Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa hơi dừng, trên mặt dần hiện ra một vẻ mặt chán ghét quỷ quái: “Đại thái giám trong cung thích nhất dùng các loại phương pháp để dâm ô nữ tử đối thực, huống hồ là loại người như Cửu Thiên Tuế, nói không chừng phương pháp hành hạ người khác càng không chịu nổi, hẳn là ngươi cũng trải qua rồi!”

Đúng vậy, cả ngươi và hắn đều khiến ta nuốt không trôi!

Một gã bề ngoài xinh đẹp hơn cả phụ nữ tâm địa lại biến thái tới cực điểm, một Công Chúa điện hạ đường đường kim chi ngọc diệp, tiền Thái Hậu Tây Địch, lại thô lỗ hung bạo tới cực điểm.

Tây Lương Mạt rất muốn vuốt vết đau trên lưng mình, nhất định là tím ngắt vào rồi!

“Công Chúa điện hạ, ta biết ngươi suy nghĩ cho ta, nhưng mà…” Tây Lương Mạt châm chước dùng từ, phải nói thế nào với vị Công Chúa điện hạ này đây.

Thật ra nàng không phản đối gả cho Cửu Thiên Tuế, so với những kẻ linh tinh khác, tuy Cửu Thiên Tuế biến thái một chút nhưng ít nhất xem như “hiểu rõ”, bên cạnh lại không có quan hệ mẹ chồng nàng dâu em chồng gì khiến người ta phiền lòng.

Hơn nữa…

Cho tới bây giờ, hạnh phúc về mặt giường chiếu của nàng nhìn có vẻ không cần lo lắng.

“Không nhưng nhị gì hết, bản cung còn không biết hoàng huynh kia của ta à, vì chính hắn cái gì cũng hy sinh được, trước thì hy sinh một muội muội, nay hy sinh ngươi cũng chẳng là gì, gả ngươi cho thái giám, thế mà Lục Thừa Tướng và Hoàng Hậu cũng nghĩ ra được!”

Đáy mắt Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thoáng qua một tia hận.

Tây Lương Mạt nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa không khỏi thầm thở dài, xem ra vị Công Chúa điện hạ này đang thấy bi kịch của bản thân trên người nàng.

Cho nên hôm nay mới phản ứng mãnh liệt như thế.

Tây Lương Mạt đứng dậy đè bả vai nàng, thản nhiên nói: “Công Chúa điện hạ không cần lo lắng cho Mạt Nhi, việc này triều đình và dân chúng, hậu cung hết sức thúc đẩy, công chúa dù sao cũng là công chúa Thiên Triều, cũng như bệ hạ là bệ hạ của Thiên Triều, đều có những việc không thể không làm, quyết rồi không sửa nổi. Mạt Nhi không phải thân nữ nhi khuê các chờ gả, đương nhiên biết sau này phải đối mặt với cái gì, ít nhất như công chúa biết, ta và Cửu Thiên Tuế đã cùng giường cùng gối một thời gian, lúc trước cũng do Mạt Nhi tự tiến cử, dù sao còn tốt hơn người bên gối là một kẻ xa lạ.”

Nàng dừng một chút, cầm ngón tay công chúa hơi dùng sức, mỉm cười: “Nếu đây là ý trời đã định, Mạt Nhi tự nguyện.”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cúi đầu nhìn đầu ngón tay gần như ấn vào da thịt tuyết trắng của mình, vẻ nôn nóng trên mặt dịu đi, nàng bỗng khẽ thở dài: “Ngươi cũng biết, nếu có một ngày Cửu Thiên Tuế không còn là Cửu Thiên Tuế nữa, ngươi sẽ gặp chuyện gì chứ?”

Tây Lương Mạt nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, trong ánh mắt có gợn sóng khẽ động: “Ta đương nhiên biết, được làm vua thua làm giặc, phu vinh thê vinh, phu bại thê lạc, chỉ đơn giản vậy thôi.”

Nếu nàng gả cho Cửu Thiên Tuế, ý nghĩa rằng nàng không còn là Trinh Mẫn Quận Chúa nữa, lại càng không còn là Đại tiểu thư dòng chính phủ Tĩnh Quốc Công nữa, sống chết vinh nhục đều phụ thuộc vào người kia.

Nàng bỗng nhớ tới ngày Bách Lý Thanh đồng ý đưa lệnh bài Lam gia cho nàng, những lời hắn từng nói, nàng cần vì thế mà trả giá.

Xem ra bắt đầu từ ngày ấy, hắn đã tính toán cho ngày hôm nay.

Cửu Thiên Tuế quả nhiên là người không chịu chịu thiệt.

Khóe môi Tây Lương Mạt gợi lên một nụ cười, ánh mắt xa xăm.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thấy Tây Lương Mạt như vậy cũng ngồi xuống, cầm lấy cái bát bạch ngọc rót ít nước mơ, nàng nhấp một ngụm rồi từ từ nói: “Nước mơ này trong ngọt có chua, trong chua có ngọt, còn có hương bạc hà thơm mát, mùi vị quanh quẩn không ngừng, xem ra hắn đối với ngươi cũng không tệ lắm.

Tây Lương Mạt cũng ngồi xuống, nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa mỉm cười: “Sao công chúa biết đây là Cửu Thiên Tuế tự tay điều chế?”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cầm bát ngọc, nhìn dung nhan lạnh lẽo của mình phản chiếu từ cái bát, giống như nhìn thấy những năm hoa lệ từ rất lâu rồi: “Lúc đó bản cung còn là công chúa được sủng ái nhất trong cung, chỉ có bản cung mới có tư cách tùy tiện ăn điểm tâm trên ngự án của hoàng huynh, tay nghề của Cửu Thiên Tuế là độc nhất vô nhị trong cung, có điều nhiều năm sau này không được nếm nữa, cho dù ở chỗ hoàng huynh cũng không, hôm nay bản cung lại được nếm lại ở chỗ ngươi, đây là may mắn hay bất hạnh của ngươi đây?”

Tây Lương Mạt cười nhẹ: “Công Chúa điện hạ không cần lo lắng cho Mạt Nhi, nếu lúc trước Mạt Nhi đã không biết thẹn tự mình tiến cử, thì hôm nay tự nhiên có chuẩn bị tâm lý để nhận lấy tất cả những thứ phải làm.”

“Cho dù sau này Thái Tử đăng cơ, hoạn đảng bại vong, ba thước bạch lăng vòng gáy?” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hoặc là, ngươi đi cùng Cửu Thiên Tuế trên con đường ép thiên tử làm chư hầu?”

Nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đã hoàn toàn thu lại dáng vẻ ngả ngớn, Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Công Chúa điện hạ, ngài dùng thân phận tình nhân của Thái Tử để hỏi Mạt Nhi à, hay ngươi hy vọng Mạt Nhi nhận lời làm gian tế bên cạnh Cửu Thiên Tuế?”

Bàn tay cầm cái bát của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhất thời cứng đờ, sau đó ánh mắt sắc bén nhìn sang Tây Lương Mạt: “Ngươi nói xem?”

Tây Lương Mạt nhìn nàng, khóe môi bỗng nhếch lên một độ cong châm chọc: “Mạt Nhi từng nghĩ Công Chúa điện hạ không giống những người khác cơ đấy.”

Có gì không giống?

Đều sinh ra trong hoàng gia, lớn lên giữa sân đấu quyền lực.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn có vẻ là người thủ đoạn tàn nhẫn nhưng nhanh mồm nhanh miệng, đương nhiên, chỉ là nhìn có vẻ mà thôi.

Có điều không biết Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa hôm nay tới vì Thái Tử hay thật sự tới vì sự thái bình của vương triều thiên hạ này.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn Tây Lương Mạt, lạnh nhạt nói: “Trinh Mẫn, ngươi nói đúng thế, mặc kệ thế nào, Thái Bình vĩnh viễn là Thái Bình của Thiên Triều, Thái Tử cũng vĩnh viễn là Thái Tử của Thiên Triều, những kẻ khác đều là loạn thần tặc tự, bản cung đương nhiên hy vọng ngươi không phải gả cho Cửu Thiên Tuế, nhưng ngươi đã chọn con đường này, bằng khả năng của ngươi hẳn có thể nhìn đến lựa chọn phải đối mặt về lâu về dài.”

Tây Lương Mạt buông tầm mắt, dấu đi gợn sóng trong con mắt.

Đúng vậy, nàng đương nhiên biết nên nhìn thấy cái gì, có thể nhìn thấy cái gì. Hoàng Đế bệ hạ đã già, thân thể suy kiệt có thể chống đỡ mấy năm?

Năm năm? Mười năm?

Thái Tử còn trẻ, nếu một ngày thành quân vương, với Bách Lý Thanh sẽ thế như nước lửa.

Đến lúc đó, nàng căn bản không cần phải trông cậy vào phủ Tĩnh Quốc Công.

Còn Bách Lý Thanh có thể chống bao lâu?

Một Cửu Thiên Tuế danh bất chính ngôn bất thuận.

Cho dù giết Thái Tử thì thế nào, Lục hoàng tử, Cửu hoàng tử, có thể đảm bảo ai một đời vinh hoa?

Thật ra bất kể là đế quân nào thượng vị cũng không dễ dàng tha thứ cho một quyền thần như Bách Lý Thanh ngồi trên đầu mình.

“Nếu ngươi bằng lòng làm việc cho Thái Tử thì…” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa bỗng dừng một chút, giọng nói khàn khàn: “Nếu Thái Tử thuận lợi đăng cơ, ngươi chính là nữ nhân duy nhất được Thái Tử sủng ái mà bản cung có thể thừa nhận.”

Tây Lương Mạt nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, ánh mắt nghiêm túc.

“Công Chúa điện hạ…”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lạnh nhạt quay mặt đi: “Đúng vậy, bản cung biết, Thừa Kiền hắn… bản cung biết đêm đó trên Thu Sơn các ngươi từng ôm nhau một đên, bản cung biết đêm hôm trước hắn từng ôm ngươi ở Trường Bình Điện, bản cung biết hắn từng xin Tĩnh Quốc Công cưới ngươi làm Lương Tử, bản cung biết hắn vì ngươi mà quỳ gối trước mặt Hoàng Hậu nương nương, bị tẩu tử đó của ta tát hai cái…”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhắm mắt lại, tối nghĩa nói: “Bản cung biết hắn vì ngươi đã làm tất cả những chuyện mà hắn chưa từng làm cho bản cung.”

Tây Lương Mạt nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, cô gái kiêu ngạo, lạnh nhạt, tàn khốc lại hứa hẹn một lời có thể xem như khép nép trước mặt nàng, chỉ vì cháu trai tình nhân chán ghét nàng ta.

Tây Lương Mạt đặt cái bát bạch ngọc xuống, lạnh nhạt nói: “Xem ra quan hệ của Thái Tử điện hạ và Công Chúa điện hạ không tệ như ta tưởng tượng, Công Chúa điện hạ đã biết cả rồi, vì sao không một đao giết Mạt Nhi như tác phong trước giờ của ngươi, Mạt Nhi có nên thấy may mắn không?”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa muốn nói gì, dưới ánh mắt lạnh lùng của Tây Lương Mạt lại không nói được thành lời, bỗng thấy chột dạ.

Tây Lương Mạt nhếch khóe môi nở nụ cười lạnh giá: “Nói vậy Công Chúa điện hạ cũng đã nói với Thái Tử điện hạ Mạt Nhi vì quyền thế phú quý mà nịnh nọt, thậm chí tự dâng hiến bản thân cho Cửu Thiên Tuế rồi phải không, cho nên Thái Tử điện hạ cho rằng chỉ cần hứa hẹn ta một cơ hội hầu ngủ tương tự là có thể đảm bảo Mạt Nhi nửa đời sau không vắng vẻ, phải không?”

“Tây Lương Mạt, ngươi cũng quá coi thường bản cung, bản cung chưa bao giờ nói với ai chuyện của ngươi và Cửu Thiên Tuế.” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cuối cùng không nhịn nổi nữa, đập bàn đứng dậy, không chút nào che giấu sát khí.

Tây Lương Mạt tuyệt đối không hoảng hốt vì vẻ mặt giận dữ của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, vẫn lạnh lùng nói tiếp: “Chỉ cần Thái Tử gia mỉm cười một cái công chúa đã mềm người trong lòng bàn tay hắn rồi, chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”

Ai nói nữ tử khuynh quốc khuynh thành là họa thủy, nam tử cũng vậy.

“Ngươi… Ngươi…” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn vào mắt Tây Lương Mạt, chỉ thấy cực kỳ xuyên thấu, nàng bỗng cầm cái bát ngọc trên tay ném mạnh về phía Tây Lương Mạt.

Nhưng cái bát ngọc đó cuối cùng không nện vào mặt Tây Lương Mạt mà vỡ vụn trên đất, nước tung tóe khắp nơi.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa giống như dùng hết sức lực toàn thân, miệng thở hổn hển, oán hận trừng mắt với Tây Lương Mạt.

“Công Chúa điện hạ, ngươi từng vì oán hận mà muốn đòi lại những gì bệ hạ nợ ngươi trên người Thái Tử, nhưng nay ngươi đã trở thành con diều trong tay Thái Tử điện hạ, ngươi dạy ta phải nhìn xa trông rộng, nhưng ngươi thì sao, ngươi có nghĩ tới ngày ấy điện hạ đăng cơ, Thái Tử tuấn tú phi phàm, phong lưu phóng khoáng, sẽ có bao nhiêu cô gái tranh nhau làm bạn?” Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, lời nói lạnh như băng.

“Thái Tử điện hạ rốt cuộc có tình với công chúa ngươi hay không ngươi rõ hơn ta, hôm nay Thái Tử vì thân phận của Công Chúa điện hạ đặc biệt nên nhắm một mắt mở một mắt để ngươi hại thê thiếp và con hắn, ngày sau hắn thành tân đế năm quyền, hậu cung ba ngàn giai lệ, công chúa có thể giết sạch bọn họ hay sao, hay chờ tân đế không còn kiên nhẫn? Công chúa đã quên bảy, tám tỷ muội của ngươi nay đi đâu cả rồi à, tân đế không thể tha thứ Cửu Thiên Tuế can thiệp triều chính của hắn, lẽ nào có thể chấp nhận công chúa ngươi can thiệp hậu cung của hắn? Ba thước bạch lăng sẽ không chỉ vòng quanh cổ Trinh Mẫn ta đâu!”

Lời nói không chút khoan dung của Tây Lương Mạt giống một con dao găm lạnh như băng đâm thẳng vào trái tim Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, hoàn toàn đâm nát tấm màn che thực tế mà Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa không chịu cũng không muốn đối mặt.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cảm thấy mình gần như không thể hô hấp, chỉ ôm ngực nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt đứng lên, chậm rãi bước từng bước đến gần Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, sau đó quỳ một gối trước mặt nàng ta, một tay đặt lên vai Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, gần như là mắt đối mắt, mũi đối mũi với Đại Trưởng Công Chúa: “Công chúa rất tức giận phải không, muốn giết ta không?”

“Ngươi…” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn đôi mắt trong và sâu không thấy đáy của Tây Lương Mạt, bỗng không nói ra lời.

Tây Lương Mạt nhẹ giọng nói: “Có lẽ người nên cẩn thận suy nghĩ tương lai phải đi con đường nào là Công Chúa điện hạ mới đúng, Mạt Nhi không quan tâm ai ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế, nhưng Mạt Nhi muốn sống, sống tự do tự tại. Công chúa thì sao, nếu ngươi muốn chết trong tay Thái Tử điện hạ, ôm chặt chấp niệm trong lòng, thì tội gì đợi đến lúc này, chẳng bằng ôm Thái Tử điện hạ cùng chết, có thể cùng sống cùng chết, cũng là báo thù Hoàng Đế bệ hạ.”

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cảm thấy trong đầu mình đầy hỗn loạn, lời dụ dỗ gần như nguyền rủa của Tây Lương Mạt từng chút một ngấm vào trái tim nàng.

Giết Thừa Kiền?

Không!

Nhưng những lời của Tây Lương Mạt vẫn không ngừng vọng trong đầu nàng.

Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa bỗng đứng lên nhìn Tây Lương Mạt, ánh mắt rất phức tạp: “Trinh Mẫn, bản cung vốn tới khuyên ngươi, nếu ngươi không muốn thì coi như bản cung chưa nói gì hết!”

Dứt lời, nàng quay người lại vội vàng chạy khỏi Trường Bình Điện như chạy trốn.

Trước khi đi đến cửa, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa bỗng đứng lại, nghiêng mặt kiên cường nhấn mạnh: “Mặc kệ sau này ngươi lựa chọn thế nào, nếu Cửu Thiên Tuế thất bại ngươi đều có thể đến tìm bản cung.”

Rồi nàng không hề dừng lại nữa, phẩy tay áo bỏ đi.

Tây Lương Mạt đứng dậy nhìn bóng lưng Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa biến mất ở xa xa, khóe môi nở một nụ cười lạnh như băng.

“Công Chúa điện hạ thật đáng thương, nàng vốn có lòng tốt tới khuyên Quận Chúa ngươi, không ngờ bị Quận Chúa châm ngòi quan hệ với Thái Tử, không biết Thái Tử điện hạ ngủ tới nửa đêm, mở mắt đột nhiên trông thấy Công Chúa điện hạ tay cầm dao găm ngồi bên cạnh hắn mài dao xoàn xoạt thì có sợ mất nửa cái mạng hay không.”

Cùng với giọng nói trêu tức dễ nghe vang lên phía sau Tây Lương Mạt là một bàn tay thon dài trắng nõn đặt lên vai nàng.

Tây Lương Mạt không thèm quay đầu, chỉ hơi nghiêng người tránh khỏi tay đối phương, lạnh nhạt nói: “Nếu Thái Tử điện hạ không có tâm tư đó thì làm sao ta châm ngòi Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa được?”

“Chậc chậc, Thái Tử điện hạ vì để Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đến làm thuyết khách mà một đêm trước đã cùng công chúa phong lưu cả đêm, quả nhiên rất để bụng tới Quận Chúa ngươi.” Phương Quan quen thuộc ngồi xuống đối diện nàng, thuận tay cầm lấy cái chén của Tây Lương Mạt, uống nước mơ ngay tại vị trí nàng đã uống.

Động tác ái muội như vậy làm cho Tây Lương Mạt hơi nhăn mày, sau đó lạnh lẽo nói: “Phương Quan, ngươi tới đây làm gì?”

Gương mặt tuấn tú của Phương Quan nở nụ cười: “Quận Chúa thật là một nữ tử vô tình, hay chỉ có tình với Cửu Thiên Tuế? Phương Quan thật sự hâm mộ Cửu Thiên Tuế đấy.”

Vẻ mặt Tây Lương Mạt không chút thay đổi nhìn hắn: “Phương Quan, nếu ngươi tới muốn nói những lời vô nghĩa này thì ngươi có thể đi rồi.”

Phương Quan thở dài: “Đừng vô tình với Phương Quan như thế, Phương Quan sẽ đau lòng, ta tới chỉ muốn nói cho Quận Chúa, chuyện ngươi muốn ta làm ta đã làm xong rồi.”

Tây Lương Mạt nhìn Phương Quan, nhíu mày nói: “Phương Quan quả không hổ là đầu bài trong gánh hát Phương Vân, có điều nhiệm vụ của ngươi còn chưa hoàn thành.”

“Còn muốn làm gì nữa, Hàn Quý Phi đã có dây dưa với ta, lẽ nào ngươi còn muốn ta làm lớn bụng nàng ta, ta sẽ không dùng con mình ra làm trò đùa đâu.” Phương Quan cười khẩy một cái.

Tây Lương Mặt nhìn gương mặt có sáu, bảy phần tương tự Bách Lý Thanh của hắn, cười cười: “Ngươi tốn sức lao động một thời gian, một thời gian nữa ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”

Phương Quan thấy nàng nở nụ cười bỗng vượt qua mặt bàn ghé sát vào nàng, con mắt hẹp dài hiện lên một tia quyến rũ xa xôi: “Nếu ta nói ta chỉ muốn hầu hạ Quận Chúa, chỉ muốn phí sức trên người Quận Chúa thì sao?”

Nếu là con gái bình thường chỉ sợ khó tránh khỏi mặt đỏ tai hồng, tim đập như trống vì hành vi suồng sã của Phương Quan, lúc trước Hàn Quý Phi cũng bị kiểu làm càn này của Phương Quan chinh phục.

Nhưng Tây Lương Mạt đã sớm biết Cửu Thiên Tuế đại nhân không biết kiềm chế, vô liêm sỉ, tà tứ cuồng vọng hơn Phương Quan biết bao nhiêu lần, làm sao bị Phương Quan quấy nhiễu tâm tình được.

Nàng nhìn gương mặt tuấn mỹ dần như dính vào mặt mình của đối phương, lạnh nhạt nói: “Phương Quan, ngươi còn làm chuyện này một lần nữa, ta sẽ không cam đoan ngươi có còn là một nam nhân để đi ra khỏi cung cấm hay không.”

Phương Quan nhìn chằm chằm vào mắt nàng, không cách nào nhìn thấy một chút gợn sóng trong đó, thế mới không cam lòng thu tay đứng dậy, hắn khẽ hừ: “Quận Chúa tâm trí hơn người, chỉ hy vọng ngươi luôn có thể đắc ý như bây giờ mới được.”

“Cảm ơn quý ngôn, nếu ngươi không còn chuyện gì thì bản Quận Chúa phải nghỉ ngơi, ngày mai là ngày đại hôn lần thứ hai của bản Quận Chúa.” Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Bạch Ngọc, Bạch Nhụy, tiễn khách.”

Bạch Ngọc và Bạch Nhụy đã sớm không vừa mắt Phương Quan, lập tức từ ngoài cửa đi vào “mời” Phương Quan ra ngoài.

Trước khi đi, Phương Quan nhìn thoáng qua bóng Tây Lương Mạt ngồi trước gương, nhỏ nhắn, mảnh mai mà tuyệt đẹp, nhìn có vẻ cực kỳ khó gần.

Trăng lặn về tây, mờ mờ sáng sớm.

Khi một tia sáng mặt trời đầu tiên dâng lên phía chân thời, trong kinh thành đã náo nhiệt cực kỳ.

Tiếng chiêng tiếng trống vang trời.

Cửu Thiên Tuế và Trinh Mẫn Quận Chúa đại hôn, còn do chính Hoàng Đế bệ hạ chỉ thị làm lớn, đương nhiên không ai dám chậm trễ, người người mang vẻ mặt vui mừng, quần thần đều đến chúc phúc, làm như tân lang hôm nay là bọn họ không bằng, mặt mày hồng hào; các quý phu nhân cũng trang điểm xinh đẹp, mặt mày rạng rỡ.

Có điều trong đây có bao nhiêu vui sướng khi người gặp họa, bao nhiêu hưng phấn nhờ âm thầm chế giễu, thì không ai biết được.

Ít nhất, vấn đề mặt mũi thì vẫn đủ mười phần mười.

Trong cung, trước mặt ngoài trừ Hoàng Hậu “ốm bệnh” thì không ai có thân phận cao quý hơn Hàn Quý Phi, cho nên Hàn Quý Phi tự mình tới chải đầu trâm hoa cho Tây Lương Mạt, vừa cười dài nói: “Một chải chải đến ngọn, hai chải chải đến đầu bạc răng long, ba chải chải đến con cháu đầy sân, bốn chải chải đến vàng bạc xài không hết.”

Lời nói kiểu này nếu là người bình thường nói chắc chắn sẽ cảm thấy tràn đầy chúc phúc, nhưng mọi người đều biết vị Quận Chúa này sẽ gả cho ai, vị kia quyền thế ngập trời, nhưng thấy thế nào cũng không thể… con cháu đầy sân được.

Một khi đã vậy, chúc Trinh Mẫn Quận Chúa và Cửu Thiên Tuế đầu bạc răng long khác nào nguyền rủa nàng cả đời đoạn tử tuyệt tôn, vậy mà Hàn Quý Phi nương nương còn cười hân hoan như gả con gái mình vậy.

Các phu nhân nhất phẩm khác đều xấu hổ ra mặt, ai chẳng biết vị Quận Chúa này rất được bệ hạ sủng ái, nếu không phải lần này triều đình hậu cung đều dốc sức chèn ép thì bệ hạ nỡ lòng nào gả bảo bối của mình cho một thái giám.

Cho dù người kia là Cửu Thiên Tuế mà Hoàng Đế bệ hạ nể trọng nhất, thì vẫn cứ là thái giám.

Hàn Quý Phi buông lược ngọc, khi nhận lấy chiếc phượng hoàng châu quan vô giá kia, đôi mắt lóe lên vẻ ghen tị, nhưng sau đó nàng ta lại thấy thoải mái, mỉm cười đội cho Tây Lương Mạt.

Những kim quang vạn trượng, mười dặm đỏ thẫm này, coi như cho tiện nhân Tây Lương Mạt thì cũng chỉ thành đồ lễ chôn vùi tuổi thanh xuân của nó mà thôi.

Tây Lương Mạt qua gương đồng nhìn thấy ánh sáng ác độc và đắc ý trong mắt Hàn Quý Phi, chỉ âm thầm cười khẩy, biểu cảm vẫn hờ hững: “Đa tạ Quý Phi nương nương.”

“Không cần cảm tạ, đây là phúc phận của Quận Chúa ngươi, sau này phải hầu hạ Cửu Thiên Tuế của chúng ta cho tốt, nghe nói trong hậu viện của Thiên Tuế gia có không ít mỹ nhân, công tử, hẳn là người hầu hạ Trinh Mẫn ngươi sau này cũng không ít. Lại nói, Thiên Tuế gia cũng là Vương gia, ngươi sẽ thành vị Hoạn Phi đầu tiên từ cổ chí kim đấy.” Hàn Quý Phi dùng tay áo che miệng, không hề che giấu nụ cười vui sướng khi người gặp họa.

Tuy nàng ta rất chờ mong nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng, tức giận của Tây Lương Mạt, nhưng tiện nhân này diễn trò quen rồi, cho dù nhìn không tới cũng không sao, dù sao nó cũng đã thành trò cười cho thiên hạ rồi.

Tây Lương Mạt lạnh nhạt liếc nàng ta một cái, không nói gì hết, xoay người để Hà ma ma trùm chiếc khăn voan bằng lụa giao
châu màu đỏ xinh đẹp lên, được Hà ma ma dắt ra cửa điện.

Trước cửa điện là chiếc kiệu tử đàn hoa mỹ mười hai người nâng, hương thơm ngào ngoạt, mặt khác có mười hai thái giám áo đỏ, tất cả là Đại thái giám nhất phẩm của Tư Lễ Giám, mười hai Cẩm Y Vệ áo đỏ, đều là chỉ huy xưởng vệ đeo đao nhất đẳng, thấy Tây Lương Mạt đi ra đồng loạt quỳ một gối xuống cung nghênh.

“Thuộc hạ cung nghênh phu nhân!”

Vốn nên gọi là Vương Phi, nhưng lúc trước tiểu thư gả cho Đức tiểu Vương gia phong hào cũng là Vương Phi, cho nên Thiên Tuế gia rất chán ghét xưng hô này, bảo bọn họ thống nhất gọi tiểu thư là – phu nhân.

Khí thế trùng trùng khiến nhóm quý phu nhân hoảng sợ, nhìn nhóm sát thần bình thường khiến người ta sợ vỡ mật mặc quần áo đỏ tươi như quỷ địa ngục toàn thân nhuốm máu, bọn không không tự chủ được hướng ánh mắt thương hại về phía Tây Lương Mạt.

Nhưng Tây Lương Mạt chỉ hơi khoát tay: “Đứng dậy đi.”

Dứt lời, nàng được Hà ma ma và ba tỳ nữ trang điểm cực kỳ xinh đẹp nâng lên kiệu.

Nhóm quý phu nhân đều âm thầm kinh ngạc bởi sự bình tĩnh của Tây Lương Mạt, không thấy được bên dưới khăn voan, Tây Lương Mạt nở một nụ cười.

Mười sáu Đại cung nữ cầm các loại trái cây cát tường, khăn lụa, quạt lông công đi theo phía sau Tây Lương Mạt, một đường thanh thế tiến thẳng về phía Tu Hành Điện.

Vốn là “đại hỷ sự” của sủng thần và ái nữ, vậy mà Hoàng Đế bệ hạ lại cáo ốm không ra, cho nên Tây Lương Mạt phải tới Tu Hành Điện bái biệt Hoàng Đế bệ hạ.

Nhưng mọi người đều biết, đó là vì trong lòng Hoàng Đế bệ hạ buồn bực, đang lúc cực kỳ mâu thuẫn, cho nên trực tiếp nhắm mắt làm ngơ không tham gia hôn lễ.

Trên đường đi, Tây Lương Mạt lẳng lặng ngồi trên kiệu hoa nhận mọi người bên đường ghé mắt, hoặc hâm mộ, hoặc cười trên nỗi đau người khác, hoặc tâm tư khó lường.

Hà ma ma có chút lo lắng ngẩng đầu nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Quận Chúa đừng để trong lòng, những người đó không biết gì hết, chỉ là một đám khỉ làm xiếc thôi.”

Tây Lương Mạt cúi đầu nhìn Hà ma ma cười khẽ: “Bọn họ vốn nên không biết gì hết, nếu biết mới là không tốt, ma ma không cần lo lắng cho ta.”

Hà ma ma không nhịn được đỏ vành mắt: “Nhiều năm rồi, bà già ta rốt cuộc… rốt cuộc nhìn thấy Thiên Tuế gia có thể ở bên một người như thế, hai ngươi… hai người nhất định phải sống thật tốt đấy.”

Tây Lương Mạt nhìn quanh, một số thái giám đại nội và đám thị vệ tuy vẫn giữ vẻ mặt không thay đổi như trước, nhưng nhìn kỹ mới thấy đã đều đỏ mắt, không biết do kích động hay do gì khác.

Nhưng có thể thấy Bách Lý Thanh trong lòng cấp dưới có một sự tồn tại như thần, ngoại trừ có uy tín còn tương đối được “lòng dân”, hẳn cũng vì hắn cực kỳ bao che khuyết điểm.

Tây Lương Mạt vỗ tay Hà ma ma trấn an: “Được rồi, ta biết rồi, chúng ta đều sẽ rất tốt mà.”

Nhưng ba đại tỳ nữ bên cạnh Tây Lương Mạt, Bạch Nhụy, Bạch Ngọc, Bạch Trân thì trên mặt không có nhiều nụ cười, dù sao chuyện Bách Lý Thanh không phải thái giám không phải bí mật bình thường, đương nhiên càng ít người biết càng tốt.

Cho nên mấy người bọn họ chỉ như người khác, nghĩ Tây Lương Mạt gả cho một thái giám, tuy biết Bách Lý Thanh rất tốt với Tây Lương Mạt nhưng vẫn cảm thấy là lạ.

Chỉ chốc lát đã tới Tu Hành Điện, Tây Lương Mạt xuống kiệu tới trước Tu Hành Điện. Từ xa xa Liên công công đã nhìn thấy Tây Lương Mạt, cười tủm tỉm dẫn những người hầu trong điện đi ra đồng loạt quỳ xuống nghênh đón, từ nay về sau Tây Lương Mạt là nữ chủ tử đứng đắn của bọn họ.

“Ra mắt phu nhân.”

“Liên công công mau đứng dậy đi.” Tây Lương Mạt mỉm cười nâng hắn dậy, đồng thời ý bảo Bạch Trân cầm hà bao tinh xảo tới thưởng cho đám hạ nhân trong cung, cho Liên công công đương nhiên là một túi gấm rất khác.

Liên công công cười dài nhận lấy, hắn sớm đã tặng lễ tới trong cung của Tây Lương Mạt, hôm nay chỉ là đáp lễ mà thôi.

Sau đó, hắn dẫn Tây Lương Mạt vào Tu Hành Điện, đầu tiên là nhận lời chúc mừng của nhóm đạo sĩ, Tây Lương Mạt cũng bảo Bạch Trân phát hồng bao, trông nhóm đạo sĩ tiên phong đạo cốt lộ ra ánh mắt tham lam, Tây Lương Mạt không thể nhịn cười, xoay người vào nơi thanh tu của Hoàng Đế bệ hạ bên trong Tu Hành Điện.

Tuyên Văn Đế đứng trước bức mỹ nhân tường vi phá trận đồ kia, ánh mắt si mễ, bỗng nghe tiếng Liên công công nói, hắn quay đầu lại trông thấy Tây Lương Mạt mặc một thân đỏ rực, giống như thế mỹ nhân váy đỏ trong bức tranh bước ra, trong mắt hắn thoáng qua một tia vui mừng, nhưng sau đó nhận ra người tới là ai, ánh mắt hơi buồn bã: “Ngươi đã đến rồi.”

Tây Lương Mạt tiến lên cung kính quỳ xuống trước mặt Tuyên Văn Đế: “Bệ hạ vạn phúc.”

Tuyên Văn Đế nhìn Tây Lương Mạt, trong lòng cảm xúc hỗn loạn, không nhịn được thì thầm: “Trẫm… Trẫm… có lỗi với ngươi, có lỗi với mẫu thân ngươi.”

Hắn vốn thật sự muốn tìm cho nàng một chỗ quy túc tốt, không ngờ… Tuy gả cho Bách Lý Thanh quả thật tiện gọi Tây Lương Mạt tiến cung bạn giá rất nhiều, nhưng cho dù hắn không còn xử lý triều chính cũng biết, đây thật sự không thể coi là chỗ quy túc tốt.

Tây Lương Mạt nhẹ giọng nói: “Bệ hạ không cần tự trách, mẫu thân ở trên trời hẳn tất cả đều bình an.”

Tuyên Văn Đế đang định nói gì: “Trẫm vốn muốn…”

Nhưng sau đó hắn ngừng lại, rồi đột nhiên nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Ngươi nói cái gì!”

Tây Lương Mạt cách khăn voan thản nhiên nói: “Thần nữ nói, gia mẫu đã quy thiên, tuy mẹ mất ba năm không được gả thú, nhưng gia mẫu cả đời lẻ loi hiu quạnh, nguyện vọng lớn nhất trước lúc âm chung là nhìn thấy thần nữ lập gia đình, cho nên thế này coi như hoàn thành tâm nguyện của gia mẫu.”

Tuyên Văn Đế lảo đảo, suýt chút nữa té ngã, hắn ôm ngực không dám tin nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt: “Chuyện này… Chuyện này… Không thể nào, vì sao không ai nói cho trẫm… Vì sao?”

Tây Lương Mạt buông tầm mắt: “Lục Thừa Tướng và gia phụ đều cảm thấy tạm thời không nên báo cho ngài tin tức này thì tốt hơn, hơn nữa lại gặp phải hôn sự của thần nữ, nếu tang sự của gia mẫu truyền ra thì không thể làm việc vui.”

Lý do này nghe qua thì hợp lý, hơi chút gượng ép, nhưng nhất định có thể chọc giận Hoàng Đế bệ hạ nhất, Lục Tướng gia cũng nên giống phụ thân nàng, nếm thử lửa giận của Hoàng Đế bệ hạ.

Hoàng Đế bệ hạ suýt chút nữa té ngã, mặt mày tái xanh, làm cho Liên công công không khỏi lo lắng, sau đó nhìn về phía Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt lẳng lặng nhún gối với hắn, âm thanh như châu như ngọc, êm lại lại không quá lạnh: “Trinh Mẫn thỉnh cầu bệ hạ, cho phép Trinh Mẫn đại hôn một tháng sau tự mình mang một phần tro cốt của mẫu thân tới biên thành Luật Phương mai táng, mẫu thân từng tại đây được phong Phượng Hoàng Sí tướng quân, đây là chấp niệm cuối cùng của mẫu thân.”

Tuyên Văn Đế vẫn thất thần, nhìn bóng dáng Tây Lương Mạt, trước mắt nhoang nhoáng, không đáp mà hỏi ngược lại: “Khi mẫu thân ngươi đi có nhắc tới trẫm không, có nói gì không?”

Tây Lương Mạt mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh nói dối: “Có…”

— Ông đây là đường ranh giới chim béo Tiểu Bạch —

Các loại lễ vật quý hiếm như nước chảy vào trong Ngọc Tốc Cung mà Cửu Thiên Tuế ở tạm, Bách Lý Thanh mặc một thân trường bào hoa mỹ màu đen thêu bát long bằng tơ hồng, đầu đội bát long thổ châu quan, trên ngón tay là đủ loại châu ngọc, hắn lười biếng ngồi trên ghế tử đàn khắc hoa trước cửa cung, đùa nghịch cái nhẫn vàng khảm ngọc trên ngón út.

Hôm nay hiếm khi nào hắn không dùng tiểu thái giám làm đệm, mà dùng gác chân bằng ngọc bích, nhận đám triều thân tiến cung chúc mừng.

Cơ hội nịnh nọt hiếm có này, phần lớn sẽ không bỏ qua, nhất là lần này người Bách Lý Thanh cưới về là Trinh Mẫn Quận Chúa, người mà triều đình dân chúng đều biết bệ hạ hết sức yêu thương.

“Chúc mừng Thiên Tuế gia!”

“Chúc mừng Thiên Tuế gia cưới được giai nhân.”

“Thiên Tuế gia thật có phúc.”

“…”

Phần lớn thời gian Bách Lý Thanh đều cười như có như không khẽ gật đầu với chúng hạ khách, nói tiếng: “Đa tạ.”

Cũng may đám người này không ngu ngốc, Cửu Thiên Tuế đại hôn… thật là chuyện cười, đương nhiên lời này bọn họ chỉ dám bàn luận thôi, đồng thời cũng thở dài thay vị Trinh Mẫn Quận Chúa kia.

Một tiểu thái giám vội vàng chạy tới ghé vào tai Bách Lý Thanh thấp giọng nói mấy câu, đôi mắt hẹp dài quyến rũ của Bách Lý Thanh sáng lên, khẽ nở nụ cười, khóe mắt lông mày kẻ trọng tử sắc càng làm hắn có vẻ xinh đẹp, mặt mày như vẽ, làm những người chúc mừng không khỏi dại ra.

Bách Lý Thanh không thèm đế ý đến dáng vẻ của mấy người kia, lập tức đứng dậy lười biếng nói với bọn họ: “Tân nương của bản tọa sắp đến, bản tọa đi đón tân nương, chư vị tự tiện ở trong cung đi.”

Dứt lời, hắn phất tay áo rộng, phiêu phiêu đi rồi, hoàn toàn không quan tâm một Đại Học Sĩ đang khom lưng cúi đầu trước mặt.

Chúng thần nhìn nhau, trao đổi ánh mắt kỳ lạ, có người còn liếc về phía Tĩnh Quốc Công đang ngồi chờ tân nhân bái đường, Tĩnh Quốc Công Tây Lương Vô Ngôn, giờ phút này thật sự vô ngôn, lẳng lặng ngồi trên ghế, nét mặt không chút thay đổi.

Ngược lại là vị Quốc Công Thế Tử bên cạnh hắn, vẻ mặt của Tây Lương Tĩnh có chút kỳ diệu, giống như thỉnh thoảng lại thất thần, nhưng không nhìn ra vui giận.

Lại nói tới Bách Lý Thanh bên này, tự mình dẫn người ra khỏi điện không bao lâu liền thấy kiệu của Tây Lương Mạt, hắn mỉm cười, điểm mũi chân phi thân mà lên.

Tây Lương Mạt thấy hắn từ xa xa tao nhã vung tay áo rộng, như đại bàng giương cánh phi thân lên, khóe môi bất giác nở nụ cười, không trốn tránh mà mặc hắn ôm đầy cõi lòng.

Bách Lý Thanh nhìn tiểu hồ ly được mình sai người cẩn thận trang điểm, mắt nheo lại, vừa lòng gật đầu: “Tuy nha đầu hơi xấu một chút, cũng may bản tọa trời sinh biết nuôi người khác, nhìn xem, bây giờ tuy chưa được khuynh quốc như bản tọa nhưng coi như tạm được.”

Tây Lương Mạt nghe lời nói tự đại vô liêm sỉ của người bên cạnh, coi như tai điếc: “Phụ thân kia của ta đến chưa?”

“Tĩnh Quốc Công? Đương nhiên đến rồi, dù sao chúng ta ngoại trừ bệ hạ “ốm nhẹ” thì chỉ có lão già Tây Lương là “tộc trưởng” đứng đắn.” Bách Lý Thanh lười nhác lệch sang người nàng, thuận tay vén khăn che mặt của nàng lên, định thơm trộm một cái an ủi tâm tình cô đơn vì hai ngày trước khi làm tân lang không thể thân mật với tân nương tử của Cửu Thiên Tuế hắn.

Tuy bọn họ đã sớm động phòng trước.

“Ừ, chỉ mong hôm nay tâm trạng của ông ta tốt, nếu không ngày mai sẽ không tốt nổi rồi.” Tây Lương Mạt nhìn Ngọc Tốc Cung náo nhiệt ngày một gần, khóe môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai, nhân tiện đẩy gương mặt Bách Lý Thanh đang sán tới hôn trộm.

“Tức nổ phổi mới đúng, hẳn là cả đời lão già Tây Lương sẽ không nghĩ tới bản tọa sẽ cưới nữ nhi như hoa như ngọc của hắn và Lam Linh, còn sẽ gọi hắn một tiếng nhạc phụ, ha ha ha!” Hôm nay tâm trạng của Cửu Thiên Tuế điện hạ vô cùng tốt, thế cho nên hoàn toàn bộc lộ bản chất chanh chua, không nghe ra lời Tây Lương Mạt nói mang hai ý nghĩa.

Tây Lương Mạt liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên nói: “Thì ra sư phụ vẫn còn biết bản thân là ai, trâu già gặm cỏ non.”

Tiếng cười của Bách Lý Thanh khựng lại, sau đó ngón tay dài sờ lên eo thon của Tây Lương Mạt, tức giận nói: “Bản tọa dù sao cũng trẻ hơn phụ thân kia của ngươi mấy tuổi, cái gì gọi là trâu già gặm cỏ non!”

Tây Lương Mạt hết nói nổi.

Chẳng lâu sau, tiếng cổ nhạc vang lên, pháo nổ ùng ùng, kiệu đến trước điện, mọi người đồng loạt đi ra nghênh đón, Bách Lý Thanh xuống kiệu trước, Tây Lương Mạt vươn bàn tay mềm ra, vốn nên là Hà ma ma đón lấy lại bị Bách Lý Thanh thuận tay nắm lấy kéo Tây Lương Mạt, Tây Lương Mạt không đề phòng bị Bách Lý Thanh kéo vào lòng, bị hắn ôm lên.

Một đám công tử ăn chơi trác táng phong hoa tuyết nguyệt đã quen thấy cảnh tượng thương hương tiếc ngọc bực này làm gì có chuyện không huyên náo, nhất thời đồng loạt quên đây là địa bàn của Cửu Thiên Tuế Tư Lễ giám làm người ta nghe danh đã sợ, liên tiếp gào lên: “Được lắm!”

“Thiên Tuế gia, thật là thương hương tiếc ngọc quá đi!”

“Mỹ nhân trong lòng, chúc mừng Thiên Tuế!”

Bách Lý Thanh cũng vui vẻ, một đường bừa bãi ôm Tây Lương Mạt thẳng vào trong lễ đường.

Vài đại thần bảo thủ thì âm thầm mắng, đây là đồi phong bại tục.

Ngược lại một đám phu nhân và tiểu thư quý tộc thấy Bách Lý Thanh làm vậy, tư thái phong lưu, dung mạo khuynh quốc, lại mang theo chút phiêu dật, liền đồng loạt đỏ mặt.

Mà Tây Lương Mạt vùi trong lòng hắn, cũng đỏ mặt như hầu hết đám nữ tộc quý tử, âm thầm mắng: “Điên khùng!”

Bách Lý Thanh cứ ôm Tây Lương Mạt đến thẳng trước mặt Tĩnh Quốc Công mới buông xuống, hắn nở nụ cười châm chọc tà tứ với Tĩnh Quốc Công mặt sa sầm như sắp kết băng: “Nhạc phụ đại nhân, mời ngồi vững, miễn cho khi tiểu tế hành lễ với ngài ngài lại ngồi không ổn.”

Trong mắt Tây Lương Tĩnh hiện lên một tia giận dữ, ánh mắt lại không tự chủ được dính trên người Tây Lương Mạt ăn mặc hoa mỹ như một bông mẫu đơn nở rộ, đáy mắt đầy ngạc nhiên thất thần, trước kia hắn không nhìn thấy nàng trong lần đầu thành hôn, nay mới phát hiện, nàng mặc gả y đỏ thẫm thì ra đẹp đến hồn xiêu phách lạc.

Bách Lý Thanh không chờ Tĩnh Quốc Công nói chuyện, tay đã vung lên.

Tiểu Thắng Tử ở cạnh làm người chủ trì hắng giọng hô: “Tân nhân hành lễ, nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái!”

Bách Lý Thanh dắt Tây Lương Mạt, theo tục lệ hành lễ xong dưới ánh mắt kỳ lạ của hầu hết mọi người, dù sao chẳng mấy khi được xem đối thủ thành thân.

Chỉ có một đoạn nhạc đệm nho nhỏ là Bách Lý Thanh không chịu quỳ trước Tĩnh Quốc Công, chỉ tùy tiện khom lưng chào rồi không để Tây Lương Mạt hành lễ xong, đã phu thê giao bái, sau đó – đưa vào động phòng.

Tĩnh Quốc Công giận đến mức ngón tay run run, cắm ngập vào cái bàn.

Tây Lương Tĩnh chỉ buông tầm mắt, nhìn Tây Lương Mạt lả lướt đi xa sau một tiếng “kết thúc buổi lễ” sắc nhọn, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Nến mừng trong tân phòng bập bùng cháy, trang trí hoàn toàn một màu đỏ diễm lệ.

Bách Lý Thanh vừa bước vào đã đuổi hết hỉ nương ra ngoài, trực tiếp ôm Tây Lương Mạt lên đi về phía giường lớn.

Mới đầu tây Lương Mạt còn không hiểu sao, lần này lập gia đình trong lòng nàng mới có sự bất an của người làm tân nương, cho đến khi Bách Lý Thanh vén khăn voan của nàng, bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng, Tây Lương Mạt mới hiểu người này muốn làm gì, nàng chỉ vào trời cao lanh lảnh bên ngoài, mặt không chút thay đổi: “Có cần gấp vậy không, trời còn chưa tối kìa.”

Cơ mà tay chân Thiên Tuế gia luôn lưu loát, chưa tới nửa khắc đã cởi chỉ còn một bộ nội bào màu đỏ, cười như có như không đến gần nàng: “Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng mà, phu nhân.”

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện