“Bộ dạng béo núc ních, hốc mắt hõm sâu, vừa nhìn đã biết do miệt mài quá độ, chẳng còn được mấy chốc.” Cách tấm bình phong là chỗ ngồi của nữ quyến, Tây Lương Sương khinh bỉ nói.
Tây Lương Nguyệt cười hì hì nhìn Tây Lương Mạt tiếp lời: “Vậy chẳng phải tốt sao, nghe nói Ngu Hầu chỉ có hai con trai, tuy không làm được chuyện gì đứng đắn nhưng rất có tiền đấy nha, Mạt tỷ nhi gả tới đấy là sống sung sướng rồi!”
Tuy nàng ta chưa tới mười bốn nhưng vì rất được Hàn Nhị phu nhân yêu thích nên được cho phép cùng tới buổi tiệc.
Tây Lương Đan lười biếng cười khẩy một tiếng, liếc mắt nhìn Tây Lương Mạt, thầm lo lắng nếu nha đầu kia lập gia đình, nàng ta còn phải lộ mặt nhiều trước mặt Đức tiểu Vương gia, vậy ai hầu hạ nàng ta trang điểm và chuẩn bị trang phục, nhất định không để Tây Lương Mạt gả đi trước nàng ta.
Mấy tỷ muội tranh nhau châm chọc khiêu khích, những người khác trên bàn tiệc cũng không dám nói lời nào, ngược lại chính chủ là Tây Lương Mạt coi như không nghe, không thấy những lời nói khắc nghiệt của đám người Tây Lương Sương, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, khiến Tây Lương Tiên vốn thờ ơ ở bên phải hơi nheo mắt quan sát nàng.
Yến hội tan đi một nửa, Tây Lương Mạt nhân tiện nói muốn ra ngoài rửa tay, một lát sau Tây Lương Nguyệt nói cũng muốn đi.
“Mạt tỷ nhi, Hàn Nhị công tử mời ngài đến rừng trúc ở hậu viện một chuyến, Nhị công tử có chuyện muốn nói với ngài.” Một tiểu nha hoàn lạ mặt cung kính nói với Tây Lương Mạt mới vừa từ trong phòng rửa tay đi ra.
“Sao?” Tây Lương Mạt nghe vậy liền nhìn tiểu nha đầu kia một lát, lộ ra nụ cười như có như không: “Đã biết.” Rồi nàng nhấc chân dẫn theo Bạch Nhụy đi về phía hậu viện.
Nàng vừa rời đi, trên hành lang bên cạnh thấp thoáng bóng dáng Tây Lương Nguyệt, trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng ta lướt qua một nụ cười thực hiện được ý đồ, lại phái một tiểu nha hoàn bên cạnh mình vội vàng đi về phía yến hội bên kia.
Qua khoảng một khắc, Tây Lương Nguyệt trở lại bàn tiệc ra hiệu bằng tay với Tây Lương Sương, thấy trên mặt Tây Lương Sương hiện ra sắc vui mừng, nàng ta không chút do dự đứng dậy cúi chào mọi người nói có chút choáng váng, muốn ra ngoài cho đỡ nóng.
Tây Lương Sương đang ra khỏi phòng khách thì Hoàng Hương hầu hạ bên cạnh nàng ta lập tức ghé vào tai Tây Lương Sương nói: “Tam tiểu thư, Mạt tỷ nhi đã đi vào rừng trúc, nô tỳ sai Hoàng Ngọc canh chừng, nói có giọng nói nam tử cùng tiếng của Mạt tỷ nhi, xem ra Ngu Hầu đã đắc thủ, có cần lập tức dẫn người tới không ạ?”
Tây Lương Sương cười nhạt: “Ừ, đợi nửa khắc nữa, tốt nhất gạo nấu thành cơm rồi, khiến tiểu tiện nhân kia vĩnh viễn không xoay người được!”
Cưới làm vợ, trộm làm thiếp, trước khi thành hôn đã thất trinh, Tây Lương Mạt nhất định chỉ có thể bị tất cả mọi người trong phủ chán ghét, vứt bỏ, gả cho Ngu Hầu làm thiếp, chỉ bằng thân thể kia của ả chưa được mấy ngày sẽ bị tám phòng thiếp thất ăn đến xương không còn.
Hoàng Hương vội vã phụ họa: “Nô tỳ đã thấy Hàn Nhị công tử đi về phía Bích Ba Đình…”
Nét mặt Tây Lương Sương có chút ngượng ngùng, thấp giọng hỏi: “Xem ra Nhị biểu ca đã nhận được thư của ta, đợi lát nữa ngươi mang Hàn Nhị phu nhân cùng các tỷ muội đi qua đó, ta không hy vọng cuộc hôn sự này lại có gì thay đổi!”
Tuy nam nữ chưa lập gia đình đã lén gặp mặt là không hợp lễ nghĩa, nhưng nếu nói biểu huynh muội cùng đi thả hoa đăng cũng không coi là gặp riêng, chỉ cần dáng vẻ hai người tình đầu ý hợp có thể bị phu nhân cùng di nương nhìn thấy việc này gần như
đã định rồi, dù sao nàng cũng chỉ là một cô gái.
Kế sách một mũi tên trúng hai đích này nàng và Tây Lương Nguyệt nghĩ rất lâu mới ra.
Chỉ chốc lát đã tới bên hồ sen, Tây Lương Sương lén lút đi tới bên đình treo rèm màu trắng, do dự một lát cuối cùng vẫn nâng bước đi lên, vẻ mặt ngượng ngùng vén rèm lên: “Nhị biểu ca…”
Lời còn chưa dứt đã bị đôi bàn tay túm lấy, kéo vào một lồng ngực đầy mùi rượu: “Biểu muội, làm ta nhớ muốn chết.”
Tấm rèm che gần hết ánh sáng, trong bóng tối mờ mờ, Tây Lương Sương đầu tiên cứng đờ sau đó lập tức xấu hổ chống tay khước từ: “Nhị biểu ca… Nhị biểu ca, lễ không thể phế, không phải chúng ta đã hẹn đi thả hoa đăng sao?”
Vì sao Nhị biểu ca lại vội vàng như vậy, chẳng lẽ đúng như di nương nói, đàn ông đều vậy hay sao?
“Ai nha, biểu muội, sớm muộn gì ngươi cũng là người của ta, đính hôn cũng đính rồi, một trăm nâng sính lễ “biểu ca” ra đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.” Người kia ôm thân thể mềm mại của Tây Lương Sương, nhích người đụng chạm.
Nghe vậy, Tây Lương Sương vui vẻ trong lòng: “Biểu ca nói thật sao?” Thì ra biểu ca đã chuẩn bị xong sính lễ, nàng đã nói mà, ả dâm đãng Tây Lương Mạt vừa xấu vừa thô bỉ kia làm sao có thể vào mắt biểu ca.
Người đàn ông có chút không kiên nhẫn: “Đương nhiên là thật, chuyện này còn giả được chắc, ngày giờ sinh cũng đã đổi rồi.”
Trong cơn mừng rỡ, Tây Lương Sương đầu óc choáng váng, sức chống cự cũng yếu đi, tùy ý đối phương vừa ôm vừa hôn mình, một hoàng hoa khuê nữ như nàng ta chưa từng thân mật với nam tử như vậy, thoáng chốc đã mềm hết chân tay, cho đến khi nghe được tiếng gọi nôn nóng của Hoàng Hương ở bên ngoài: “Tiểu thư, tiểu thư, di nương đang dẫn Hàn Nhị phu nhân và mọi người lại đây.”
Lúc này Tây Lương Sương mới giật mình hoảng sợ, bỗng nhiên hồi phục tinh thần, lại ra sức chống cự: “Biểu ca, chúng ta vẫn nên đi thả hoa đăng đi, có người đang tới.” Nếu để Hàn Nhị phu nhân nhìn thấy dáng vẻ này của mình, nàng ta chưa chắc đã được làm chính thê!
Gã đàn ông mất kiên nhẫn nói: “Đúng là phiền phức, khi phải làm “biểu ca”, khi lại phải đi thả hoa đăng, lão phu tuổi nào rồi, làm gì có thời gian chơi trò thiếu nữ này với ngươi.”
Tây Lương Sương nghe vậy đầu óc choáng váng mới nhận ra một chút kỳ lạ, nàng ta giật mạnh tấm rèm lụa màu trắng phất phơ, nhìn thấy một bộ mặt già nua béo núc ních gần ngay trước mắt, không phải Ngu Hầu nàng ta khinh bỉ, chán ghét nhất còn ai?
Nàng ta nhất thời hoảng sợ liên tục hét toáng lên: “A! Sao lại là ngươi? Nhị biểu ca của ta đâu?”
Tiếng hét chói tai thu hút sự chú ý của đám nữ quyến vừa ăn tiệc xong đang tản bộ ngắm trăng bên hồ sen, Nhị phu nhân nhíu mày nhìn về phía đình cách đó không xa: “Ai đang làm ầm ĩ ở kia?”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com