Hoạn Phi Thiên Hạ

Tội Phạm Sa Mạc


trước sau

“Nếu ngươi là người của Tư Lưu Phong thì không thể nào không biết ta là ai.” Tây Lương Mạt ném một cây củi vào đống lửa, nhàn nhạt nói.

“Ngươi nói gì, ta hoàn toàn không hiểu, người muốn biết tung tích của bảo tàng Lam gia và quỷ quân nhiều không đếm xuể.” Chu Vân Sinh hơi dừng, giễu cợt nói: “Hơn nữa, ngươi là ai thì liên quan gì đến ta.”

“Ha…” Tây Lương Mạt cười khẽ, không nói ra thân phận bản thân, chỉ thản nhiên nói: “Vậy à, chưa nói đến ta là ai, nhưng có một việc không biết Chu thành chủ sẽ giải thích thế nào.”

Ánh mắt nàng yên lặng hướng về phía hắn: “Mặc kệ là ai, chỉ cần là người có mục đích giống ta, khi biết ta có miếng lệnh bài thứ hai, được mời cùng đi tìm quỷ quân và bảo tàng thì phản ứng đều sẽ không giống như Chu thành chủ. Phản ứng của ngươi vô cùng thú vị, ngươi tỏ vẻ cực kỳ khinh thường đối với chuyện ta có thể tìm được quỷ quân và bảo tàng, hơn nữa ngươi thậm chí còn không dao động chút nào đối với đề nghị của ta, không hề giống với người cảm thấy hứng thú với bảo tàng và quỷ quân.”

Hành vi kia càng giống như hứng thú với người tìm kiếm bảo tàng, mà hắn lại có dầu giao nhân, thứ này vốn không phải người bình thường có thể có, ngay cả Bách Lý Thanh năm đó cũng chỉ lấy được một ít từ tay Lam Linh, vậy mà một thành chủ Luật Phương nho nhỏ lai lịch không rõ lại có không ít dầu giao nhân.

Tây Lương Mạt thoáng dừng, mỉm cười: “Nếu ta nhớ không nhầm, Cửu Thiên Tuế đã từng muốn điều ngươi về kinh thành, nhưng ngươi nói bề ngoài của mình không giống người Trung Nguyên, sợ sẽ dẫn tới không ít lời bình luận, có phải không?”

“Thế thì sao?” Chu Vân Sinh lạnh lùng thốt.

Tây Lương Mạt cười khẽ: “Không, không sao cả, ngài ở thành Luật Phương này trăm phương ngàn kế leo lên vị trí thành chủ lại không muốn được điều đi kinh thành, cộng thêm đủ loại biểu hiện trước kia chứng tỏ ngươi không phải một người đơn giản như chúng ta tưởng tượng. Có điều Thiên Tuế gia luôn quan sát ngươi, cho tới nay ngươi luôn làm rất tốt, vì vậy không ai hoài nghi ngươi, thế nhưng đối với ta mà nói, hành vi và lời nói của ngươi biểu lộ một việc – so với nói ngươi ở đây mưu đồ một ngày tìm thấy quỷ quân và bảo tàng Lam gia, chẳng bằng nói ngươi là một quân cờ mà quỷ quân Lam gia đặt ở Luật Phương, giám sát tất cả những người có mưu đồ với bảo tàng và quỷ quân Lam gia.”

Chu Vân Sinh lạnh lùng liếc nàng một lát mới nói: “Kể xong câu chuyện hoang đường của ngươi chưa?”

Tây Lương Mạt nhướng mày: “Không sao, ngươi cứ việc không thừa nhận, chúng ta cũng không cần ngươi thừa nhận, dù sao chuyến này cũng phải làm phiền Chu thành chủ đi cùng, về phần Luật Pương, bản công tử đã sai người để lại thư, nói ngài phải tới Tư Lễ Giám một chuyến, mời quận thủ Luật Phương tạm thời xử lý công vụ, người của nha môn Tư Lễ Giám tại Luật Phương cũng sẽ tạm thời chiếm giữ phủ thành chủ.”

Thế gian này không phải không có chuyện trùng hợp, nhưng quá nhiều trùng hợp thì chỉ chứng minh một việc, đó không phải trùng hợp!

Chu Vân Sinh hơi nheo đôi mắt xanh như biển, ánh mắt nông sâu không rõ nhìn Tây Lương Mạt: “Ngươi vẫn luôn dẫn dắt lời nói của ta?”

Hiện nay hắn mới cẩn thận nhớ lại, sự im lặng lúc trước của nàng, sau đó bỗng nhiên mở miệng, lúc đó có vẻ vô tâm nhưng giờ ngẫm lại mới thấy mỗi câu đều có thâm ý!

Người này nếu không mưu hoa chu đáo từ lâu thì làm sao ngay cả những việc sau này cũng tính toán kỹ càng?

Có người của nha môn Tư Lễ Giám ở Luật Phương, cho dù tâm phúc của hắn muốn làm gì cũng không dễ dàng.

Tây Lương Mạt cười cười, nhướng mày nói: “Đương nhiến, nếu không bản công tử tốn thời gian ngồi trong địa lao của ngươi làm gì, nếu không để ngươi thả lỏng đề phòng cho rằng ta là một tên ngốc, thì làm sao đánh mất sự cảnh giác của ngươi được?”

Cho đến ngày thứ năm nàng mới mở miệng chính vì khiến Chu Vân Sinh cảm nhận được người của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ không phải loại người mà hắn có thể tùy tiện lừa dối, khiến hắn cảm thấy có phần căng thẳng, con người một khi căng thẳng, khi hắn do dự phải xử lý mình thế nào, sẽ bắt đầu nôn nóng.

Người bình tĩnh thế nào chăng nữa một khi nôn nóng cũng rất dễ làm lỗi.

Chu Vân Sinh lạnh nhạt nói: “Mặc ngươi thích đoán thế nào thì đoán, dù sao bây giờ bản thành chủ cũng không trở về được.”

Dứt lời, hắn nhắm mắt lại không thèm nhắc tới nữa.

Tây Lương Mạt cười cười không để ý, nàng đã có được thứ mình muốn, hiện nay Chu Vân Sinh là châu chấu trên tay nàng, nhảy không thoát.

Nàng thấy mọi người đều tự ngồi xuống xung quanh đống lửa, hoặc theo Mị Lục và Mị Thất học cách dựng lều mà nàng nghiên cứu rất lâu mới tạo ra, nàng cũng lấy một túi rượu da trâu tinh xảo trong lòng ra uống một ngụm rượu hoa mai ngọt ngào.

Hương hoa mai thoang thoảng cùng vị thanh thanh ngọt ngọt, được mùi rượu tô đậm thoáng cái đã khiến hơi thở tràn ngập ướt át và hơi nóng, xua tan hết cái lạnh trong xương khớp do bôn ba nửa đêm.

Nàng hơi nheo mắt lại, mùi vị này khiến nàng nhớ tới mùa hè kinh thành.

Đây là thứ Bách Lý Thanh ném cho nàng trước khi nàng đi, lúc đó nàng còn đang thu dọn hành lý, hắn dùng vẻ mặt khinh khỉnh nói: “Nhìn cái thân thể rách nát của ngươi kìa, làm sao chịu nổi sương hàn gió lạnh của sa mạc ban đêm, đừng có đông lạnh thành cọc gỗ cho bản tọa.”

Dứt lời liền ném cho nàng một cái túi rượu bằng da hoa mỹ, xoay người vênh váo bỏ đi.

Nàng mở ra uống một ngụm mới nhớ tới mấy ngày kia, một đám ăn chơi trác táng đi theo sau mông hắn tới bên suối nước trên thu sơn, lấy ra cánh hoa mai, nước tuyết niêm phong từ mùa đông trong kho băng cùng nữ nhi hồng hảo hạng, đường băng tử, mơ và cánh hoa mẫu đơn trắng, không biết loay hoay làm gì, chỉ cảm thấy động tác của hắn nhìn cực thích mắt.

Lúc đó hỏi hắn đang làm gì, đổi lấy một cái liếc mắt khinh thường của hắn, tiện thể tặng kèm một câu – hạ trùng bất khả ngữ băng*, loại người phàm tục như ngươi sẽ không hiểu được.

*Một câu nói của Trang Tử, ý nói loài côn trùng sống trong mùa hè, cho dù nói về băng tuyết mùa đông thì loài công trùng đó cũng không hiểu được băng tuyết là gì.

Người kia miệng nói ba câu không nghẹn chết người không bỏ cuộc, lại không ngờ hắn tâm lý như thế.

Khóe môi Tây Lương Mạt lặng lẽ nhếch lên một nụ cười, nhìn đường kẻ nối liền giữa tận cùng sa mạc và bầu trời đầy sao mà ngẩn người.

Không biết lúc này người kia đang làm gì, có đang ngắm sao mùa hè như mình hay không?

Có chút… nhớ thương cái miệng xấu xa của hắn và bàn tay dịu dàng lạnh giá của hắn.

Không biết từ khi nào, nàng bỗng cảm thấy có người đang nhìn mình, Tây Lương Mạt liếc mắt nhìn sang, đối diện với tầm mắt lạnh lẽo của Chu Vân Sinh.

Nàng khiêu khích cười với hắn, Chu Vân Sinh sửng sốt, sau đó hừ lạnh một tiếng quay mặt đi.

“Công tử, trong lều đã trải nệm xong rồi, mau tới đây nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta còn phải lên đường tiếp.” Bạch Trân và Bạch Ngọc vẫy tay với nàng.

Tây Lương Mạt cười cười, không biết nói với Mị Lục ở bên cạnh cái gì, sau đó quay đầu cười nói với Chu Vân Sinh: “Bản công tử phải đi hưởng ôn hương nhuyễn ngọc đây, tối nay làm khó Chu thành chủ cùng hạ nhân chen trong một cái lều đi.”

Chu Vân Sinh liếc Tây Lương Mạt, lạnh lùng nói: “Hừ, hoang dâm vô sỉ!”

Tây Lương Mạt thấy hắn như vậy trong lòng buồn cười, có ý muốn đùa hắn, bỗng nghiêng đầu đến bên tai Chu Vân Sinh vừa cười vừa nói: “Đúng vậy, Chu thành chủ nên biết trong kinh thành thịnh hành nam phong, tại hạ tuy thưởng thức đủ nam nữ tuyệt sắc trong thiên hạ rồi, nhưng khuôn mặt xinh đẹp mang phong tình ngoại quốc như ngươi thì là lần đầu tiên gặp đấy.”

“Ngươi… Ngươi dám!” Chu Vân Sinh không ngờ người trước mặt sẽ nói ra những lời này, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, giận dữ trợn trừng mắt với Tây Lương Mạt.

Tây Lương Mạt cười lạnh nắm cằm hắn: “Ngươi nói xem, vì thế Chu thành chủ tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, nếu để bản công tử phát hiện ngươi sử dụng huyễn thuật trốn một lần, bắt về sẽ làm thịt ngươi một lần!”

Nói xong, nàng không để ý tới ánh mắt kinh hãi và kỳ quái của Mị Lục và Mị Thất, và cả sắc mặt khi đỏ khi tái của Chu Vân Sinh, xoay người đi về phía lều của mình, rồi ôm Bạch Trân đi vào.

Mị Lục cúi đầu nhìn vẻ mặt có thể gọi là đặc sắc của Chu Vân Sinh, không khỏi thương hại nghĩ, Quận Chúa theo Thiên Tuế gia quả là gần mực thì đen gần đèn thì rạng, loại lời nói vô liêm sỉ ức hiếp người khác bây giờ đúng là hạ bút thành văn, không vấp váp chút nào.

Chu Vân Sinh đột nhiên cảm thấy hai ánh mắt đang nhìn mình, hắn lập tức cảnh giác nhìn về phía Mị Lục và Mị Thất: “Các ngươi muốn làm gì!”

Không sai, hắn có nghe nói quý tộc trong kinh đô rất thích nam phong, lẽ nào…

Vì muốn tiếp cận Bạch Ngọc mà Mị Lục kìm nén tính xấu của mình đã lâu, nay lại nổi lên, hắn che mặt, Chu Vân Sinh chỉ nhìn thấy đôi mắt Mị Lục chợt lóe sáng, trong mắt hắn thì đôi mắt sáng của Mị Lục như dâm quang tỏa sáng, hắn muốn cảnh giác lui về phía sau nhưng bản thân đã bị điểm huyệt, không thể động đậy, lại thấy Mị Lục vươn tay túm vạt áo hắn, “dịu dàng” nói: “Chu đại nhân, ngủ một giấc cho ngon, thức dậy sẽ không có chuyện gì hết!”

Chu Vân Sinh tức giận mở to mắt: “Không…!”

Thế nhưng sau đó hắn cảm thấy huyệt ngủ trước ngực nhói đau, rồi hôn mê bất tỉnh.

Mị Thất lạnh lùng liếc Mị Lục: “Ngươi đùa đủ chưa, đùa đủ rồi thì kéo người ta vào lều đi!”

Mị Lục cười tủm tỉm nói: “Đây là do Quận Chúa lo lắng hắn sử dụng huyễn thuật hại người nên mới cần dùng thủ pháp đặc biệt điểm đại huyệt của hắn, coi như đề phòng, hơn nữa ngươi không cảm thấy dáng vẻ Chu thành chủ tức giận chết khiếp rất giống con mèo ba tư mà Quý Phi nương nương nuôi khi nó xù lông à?”

Vừa dứt lời, phía sau hai người bỗng vang lên tiếng cười khẽ của một cô gái.

Mị Lục nghe tiếng cười quen thuộc đến không thể quan thuộc hơn, lập tức xoay mặt nhìn về phía Bạch Ngọc đứng sau bọn họ từ lúc nào, hắn giật cái khăn che mặt xuống lộ ra gương mặt xinh xắn như búp bê của mình, lấy lòng nói: “Ngọc Nhi, nàng cũng cảm thấy thú vị lắm đúng không.”

Bạch Ngọc thấy Mị Lục chớp mắt đã sán lại gần, chính nàng thì như bị bắt quả tang nghe trộm người ta nói chuyện, lập tức đỏ mặt rồi lạnh lùng nói: “Ta muốn đi nghỉ ngơi.”

Nói xong nàng xoay người bỏ đi.

Mị Lục lập tức theo sau: “Ta dựng lều cho nàng!”

Bạch Ngọc lạnh nhạt từ chối: “Không cần!”

Mị Lục: “Cần, cần!”

Mị Thất nhìn dáng vẻ chó vẫy đuôi của Mị Lục, tức giận khiêng Chu Vân Sinh dưới đất lên vai, đi về phía lều của mình, vừa đi vừa lầu bầu: “Giống gì không biết. Cả ngày chỉ nghĩ tới nữ nhân, không làm việc đàng hoàng.”

Mị Thất hít sâu một hơi, có điều, hắn cũng rất nhớ bàn tay nhỏ bé của Bạch Nhụy.

Mị Thất ném thành chủ đại nhân trên vai vào lều như ném lợn chết, sau đó ngồi khoanh chân suy nghĩ, phải giải quyết nỗi khổ tương tử thế nào đây?

Hắn đọc không ít bài tiểu từ mà đám văn nhân chua lòm kia hay viết, các cô nương cũng thích mấy thứ này, Bạch Nhụy thường ngày luôn chê hắn là khúc gỗ, vậy hắn cũng viết một bài từ, sau này trở về cho Bạch Nhụy xem.

Lấy cái bút lông ngắn từ trong lòng ra, liếm đầu bút một cái, rồi lại lấy ra một quyển sổ nhỏ đặt xuống đất, viết câu đầu tiên trong bài từ tương tư của hắn.

– Bạch Nhụy, ta nhớ bàn tay nhỏ của nàng, nhớ cái miệng nhỏ của nàng, nhớ nụ cười ha hả lộ ra ba mươi sáu cái răng của nàng, tuy có mấy cái bị sâu đục đen sì sì.

Tiếp theo thì sao?

Tiếp theo phải viết cái gì?

Trong lúc Mị Thất đau khổ suy tư, đám Tây Lương Mạt yên giấc, Chu thành chủ đại nhân liên tục gặp ác mộng, thời gian dần trôi qua, sao sớm xa vời lặn ở phía tây, một đêm qua đi, bầu trời sáng lên màu trắng bạc.

Khí lạnh dần rút đi, mặt trời màu da cam để lộ ra tia sáng chói mắt đầu tiên của nó tại đường tiếp giáp giữa bầu trời và sa mạc.

Mọi người đồng loạt thức dậy, chuẩn bị lương khô và nước, ăn uống qua loa coi như bữa sáng.

Tây Lương Mạt cũng thức dậy, nàng ngáp một cái, chỉnh lại quần áo rồi ra khỏi lều.

Lăn lộn mấy ngày cuối cùng cũng rời khỏi Luật Phương, chạy suốt nửa đêm, sáng tinh mơ đã rời giường quả là mệt!

Lý Mật đang buộc hành lý của mình, thấy Tây Lương Mạt tới liền tiến lên nói: “Công tử gia, kế tiếp chúng ta sẽ đi vào địa bàn của cướp sa mạc Hách Hách, sa phỉ Hách Hách rất hung hãn, trước nay giết người không chớp mắt, ngay cả vương đình Hách Hách bọn chúng cũng dám cướp, năm đó ta và bọn chúng giao thiệp vài lần, không kẻ nào dễ đối phó, người xem chúng ta có nên…”

Tây Lương Mạt nhận lấy khăn ướt mà Bạch Ngọc đưa, lau mặt rồi thản nhiên nói: “Lý thống lĩnh, ta biết ngươi đang lo lắng cho sự an toàn của đàn ngựa thồ của chúng ta. Thế nhưng hiện nay chúng ta di chuyển bằng ngựa, khi ra khỏi Luật Phương lo lắng phía sau có truy binh, đi quá vội nên không mang đủ lạc đà, nếu không thể tìm được một nơi để đổi lạc đà, tìm một người dẫn đường, chúng ta làm sao đến được nơi muốn đến?”

Lý Mật ngập ngừng, thật ra hắn hiểu suy nghĩ của Tây Lương Mạt, trong đoàn bọn họ ngựa nhiều lạc đà ít, trong sa mạc dùng lạc đà tốt hơn ngựa, đi thêm một đoạn nữa lại là nơi nguy hiểm nhất trong sa mạc.

Năm đó, khi hắn còn làm giặc cướp đã từng giao thủ với đám sa phỉ này, đám sa phỉ này vui giận thất thường, thủ đoạn tàn nhẫn, trở mặt là không nhận người, ngày đó không biết Thiên Tuế gia dùng cách gì thu phục đám sa phỉ này mà bọn chúng lại cung kính với Thiên Tuế gia đến thế.

Thế nhưng, sau đó Tư Lễ Giám từng phái người tới doanh địa của sa phỉ, và cũng có người bỗng dưng mất mạng.

Ngoại trừ Thiên Tuế gia, sa phỉ không chấp nhận những người khác, đi thăm doanh địa đối phương đều sẽ gặp nguy hiểm.

Tây Lương Mạt không để ý nói: “Đại khái là vì gia của các ngươi và sa phỉ là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, gì mà nắng mưa thất thường, thủ đoạn tàn nhẫn, đấy chẳng phải thuộc tính của Thiên Tuế gia chúng ta hay sao?”

Lý Mật dừng lại, im lặng một lúc, có một số thứ, nhóm chủ tử có thể nói nhưng nhóm thuộc hạ không thể.

“Được rồi, không cần lo lắng, nếu ta dám đi thì tự nhiên có cái lý của ta…” Tây Lương Mạt cười cười, ném khăn mặt lại cho Bạch Ngọc.

Nước trong sa mạc rất hiếm, năm sáu ngày không tắm, chỉ có thể lau mình thật sự không dễ chịu!

Lý Mật còn muốn khuyên Tây Lương Mạt đừng tới gần doanh địa sa phỉ, để bọn họ phái người đi liên lạc với sa phỉ là được rồi.

Sắc mặt hắn bỗng nhiên biến đổi, quay đầu về phía mọi người hét lớn: “Mau, mọi người nhanh chóng lên ngựa, chuẩn bị vũ khí!”

Hắn ra lệnh một tiếng, tất cả người của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ lập tức xoay người lên ngựa, lấy vũ khí ra xếp thành một vòng tròn, vây Tây Lương Mạt, Bạch Trân cùng Bạch Ngọc ở trong, đao đồng thời hướng ra ngoài, sẵn sàng đón địch.

“Công tử cẩn thận, chúng ta có khách.” Lý Mật lạnh mặt nặng nề nói.

Tây Lương Mạt thoáng dừng, sau đó nheo mắt nhìn về phía xa, quả nhiên cách đó không xa vang lên tiếng sói tru và cát bụi cuộn lên – đó là bụi mù do vó ngựa.

Nàng mỉm cười, ngậm cái còi trên cổ thổi một cái, Tiểu Bạch sớm đã ngồi xổm trên vai nàng nóng lòng muốn thử, tiếng còi như tiếng phượng hoàng hót vừa vang lên nó lập tức bay lên cao, xé họng đáp lời bằng tiếng kêu bén nhọn: “Kéc kéc…!”

Tiếng
kêu như một hòn đá ném vào mặt nước, trong nháy mắt tản ra những sóng âm kỳ dị.

Không biết có phải đàn kền kền đi theo Tiểu Bạch hay không, lần này xuất hiện còn nhanh hơn lần trước, thoáng cái đã đập cánh bay ra, đàn chim che trời giống như mây đen, thật ra còn có cả diều hâu sa mạc đang bay lượn.

Mà bầy sói của đám sa phỉ Hách Hách từng bị đàn chim kền kền này hành hạ, hơn nữa khứu giác động vật nhạy hơn con người nhiều, khi chủ nhân của chúng nó còn chưa phát hiện ra đàn kền kền thì bầy sói đã sợ hãi dừng chân, xoay người cụp đuôi chạy mất.

Đám cướp sa mạc Hách Hách nghe nói có thương đội lớn xông vào địa bàn của bọn chúng, vốn nghĩ có thể trắng trợn cướp bóc một phen, thuận tiện cướp nô nệ về làm thức ăn.

Nào ngờ vừa đuổi bầy sói tới gần thì bầy sói đột nhiên “ứ ứ” chạy mất.

Sắc mặt Chuẩn Khắc Khâm xám xịt, không biết vì sao bầy sói mình nuôi sao đột nhiên lại như chó nhà có tang, hắn hét tiếng sói cũng không nghe, cùng thuộc hạ cầm roi ngăn lại lôi kéo cũng không cản được bước chân chạy như điên của bọn chúng.

Lần này mất mặt quá rồi.

Bọn họ do dự có nên tiếp tục cướp bóc hay không, cuối cùng dự định bất chấp tất cả giục ngựa giơ đao hướng về phía trước, cướp giết trước rồi nói sau.

Thế nhưng rất nhanh có người chú ý tới đàn kền kền đang bay lại gần.

“Đầu lĩnh, ngươi xem kìa, rất nhiều chim tử vong!”

“Trời ạ, chúng ta chưa từng gặp nhiều chim tử vong như thế!”

Chuẩn Khắc Khâm sửng sốt, lại nhìn về phía bóng người yểu điệu đứng trước mặt mọi người, tuy mới gặp một lần, tuy nàng cười rất đẹp, thế nhưng cả đời Chuẩn Khắc Khâm cũng không quên gương mặt kia, đồng thời nhận định đó là gương mặt đáng sợ nhất mà hắn gặp trong kiếp này!

Cho dù râu ria đầy mặt, gương mặt tục tằng của hắn cũng lập tức trắng bệch, suýt chút nữa lăn xuống khỏi lưng ngựa.

“Tử đại vương… Nữ… Nữ thần vong linh!”

Đương nhiên, cuối cùng hắn vẫn lăn xuống khỏi lưng ngựa, cuống cuồng dẫn những người đã từng gặp “Tử nữ vương” Tây Lương Mạt tới thăm hỏi.

Nếu không phải vì sợ dẫn tới thần linh đáng sợ nhất sa mạc, Tử đại vương trả thù thì hắn đã tè ra quần dẫn người ngựa chạy mất, cuối cùng hắn cũng hiểu sói sa mạc quả là thứ có linh tính nhất, thấy rõ thứ gì đó… à… không, là nữ thần vong linh tôn kính, nên lập tức rời đi.

Lý Mật dẫn thủ hạ Cẩm Y Vệ của mình, vẻ mặt khó hiểu nhìn đầu lĩnh thổ phỉ giết người không chớp mắt quỳ rạp xuống trước mặt Mạt công tử nhà mình.

Còn nhóm sát thần Tư Lễ Giám đi theo lần này có hơn phân nửa thuộc những người đi cùng Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh lần đó, từng tới sào huyệt của Hách Hách, vẻ mặt rất bình tĩnh.

“Đã lâu không gặp, đầu lĩnh Chuẩn Khắc Khâm, ngươi có khỏe không?” Tây Lương Mạt tiến lên một bước, mỉm cười định nâng Chuẩn Khắc Khâm dậy.

Thế nhưng lại làm gã đại hán Chuẩn Khắn Khâm này sợ đến mức ngã kềnh ra, liên tục xua tay, dùng tiếng Trung Nguyên sứt sẹo nói: “Chuẩn Khắc Khâm rất khỏe, rất khỏe.”

Tây Lương Mạt cười khẽ: “Ta muốn gặp đại đầu lĩnh của các ngươi.”

Sắc mặt Chuẩn Khắc Khâm hết trắng lại xanh, cuối cùng cảm thấy so với đại đầu mục tức giận, đắc tội nữ thần vong linh sẽ càng đáng sợ hơn.

Vì vậy hắn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng!”

— Ông đây là đường ranh giới Tiểu Bạch rất kiêu ngạo —

Trung tâm ốc đảo, doanh địa nhóm sa phỉ Hách Hách vẫn đứng sừng sững, lều bạt trùng điệp, bên cạnh buộc chiến mã, không ít người Hách Hách đội đầu sói và nữ nhân đeo đao che mặt nhìn thấy bọn họ đều xông tới, vẻ mặt kỳ dị đánh giá bọn họ, hầu hết bọn họ nhận ra Tây Lương Mạt, ánh mắt mang theo sợ hãi, nhưng bọn họ vẫn rất cung kính.

Giống như lần trước, Chuẩn Khắc Khâm phái người tới doanh địa báo trước.

Một tòa lều bạt rất lớn đứng giữa trung tâm ốc đảo, phía trước bày tiệc rượu phong phú, phủ kín rượu ngon, thịt và trái cây.

Rất nhiều người Hách Hách đeo vàng đeo bạc, khoác da sói, da báo, nhìn có vẻ có địa vị ngồi hai bên, nhìn chăm chú bọn họ đi vào,

Loại ánh mắt này không tính là hữu nghị cũng không tính là hung ác, chỉ có thể nói là rất kỳ quái, khiến nhóm Cẩm Y Vệ lần đầu tiên nhìn thấy đám sa phỉ Hách Hách bất giác cảm thấy căng thẳng.

Thế nhưng Lý Mật có thể nhận thấy, khi bọn họ nhìn Tây Lương Mạt, trong mắt còn chứa đựng một tia cung kính và sợ hãi.

Nam tử trẻ tuổi, thân hình hắn to lớn, mặc áo văn báo, lộ ra lồng ngực rộng lớn gợi cảm, hắn không để râu như những nam từ Hách Hách khác, có người nói trước khi báo thù vương đình Hách Hách hắn tuyệt đối sẽ không để râu, vì vậy để lộ một gương mặt ngũ quan góc cạnh, nét đẹp cực kỳ dã tính, đôi mắt màu vàng thì đang nhìn chằm chằm đám Tây Lương Mạt một cách sắc bén.

Chính là đầu lĩnh sa phỉ Hách Hách, tiền vương tử Hách Hách, hiện là đầu lĩnh quân phản loạn – Chuẩn Sát.

“Nữ thần vong linh, đã lâu không gặp.” Chuẩn Sát ngồi trên vương tọa trải da sói, ánh mắt sáng quắc nhìn Tây Lương Mạt đứng trước mặt mình, trong mắt hắn không có một tia sợ hãi, ngược lại giống ánh mắt khi đang nhìn con mồi.

Tây Lương Mạt mỉm cười nhìn hắn, không để ý tới ánh mắt hắn, khóe môi cong lên một nụ cười xinh đẹp: “Đúng vậy, đã lâu không gặp, đầu lĩnh Chuẩn Sát!”

Một lão già mập mạp mặc hắc bào bỗng nhiên chạy ra, rùi rạp xuống trước mặt Tây Lương Mạt, trên tay vẫn cầm một cái xương sọ khảm đầy bảo thạch như trước: “Nữ vương thực thi giả, hoan nghênh ngài thay mặt phụ thân ngài, tử đại vương, đại giá quang lâm doanh địa chúng ta, xin nhận lấy kính ý và tế bái của Cáp Tô, bảo hộ chúng ta!”

Tây Lương Mạt nhìn ông lão béo trán chạm đất, cung kính không gì sánh được trước mặt, trong lòng buồn cười, trên mặt lại nghiêm túc nhận lấy chuỗi đầu lâu khảm vô số bảo thạch trên tay hắn, bình thản ung dung đeo lên cổ mình.

Vu sư Cáp Tô kia cúi đầu, nhất thời không ít người Hách Hách quỳ lạy trước Tây Lương Mạt.

“Tham kiến nữ vương thực thi giả!”

“Con dân của tử đại vương tham kiến nữ thần vong linh.”

Tây Lương Mạt không nói gì, chỉ nhìn một đám người quỳ xuống, nhướng mày nhìn thoáng qua Chuẩn Sát, hắn vẫn không hành lễ, chỉ nở một nụ cười mê người mà khác thường: “Nữ vương thực thi giả, mời ngồi, xin hỏi lần này chủ nhân A Khắc Lan không tới cùng nữ vương thực thi giả sao?”

Tây Lương Mạt nhàn nhạt cười: “Lần này chủ nhân A Khắc Lan hơi bận nên ta tới, thế nào, không chào đón à?”

Sau này nàng mới biết, A Khắc Lan có nghĩa là bóng tối vô biên, mà chủ nhân A Khắc Lan chính là chủ nhân của bóng tối vô biên.

Vị Cửu Thiên Tuế điện hạ nhà nàng có xưng hô này cũng rất hợp, nghe kiểu gì cũng giống nhân vật phản diện sống sót tới cuối cùng!

Ánh mắt Chuẩn Sát lóe lên, hắn im lặng một lát rồi cười nói: “Người trên sa mạc đều là con dân của tử đại vương, sao có thể không chào đón nữ thần vong linh được, chỉ không biết lần này nữ thần vong linh muốn làm gì?”

Tây Lương Mạt liền nói ra ý đồ của nàng cho Chuẩn Sát, Cáp Tô là trí giả có thể nghe hiểu được tiếng Trung Nguyên, hắn kinh ngạc thất thanh nói: “Cái gì? Các ngươi muốn tới vùng đất tử vong tìm quân đội vong linh? Chuyện này quá khó tin, vậy là đi chịu chết sao?”

Sau khi hợp hai miếng hổ phù lại với nhau, dưới ánh nến Tây Lương Mạt thấy một tấm địa đồ, một tấm địa đồ vô cùng rõ ràng, điểm cuối là một bộ xương khô, mà vị trí của bộ xương khô chính là một mảnh sa mạc đi sâu qua sa mạc Hách Hách một đoạn.

Mảnh sa mạc kia gọi là sa mạc đen, bởi mỗi ngày trên sa mạc này sẽ xuất hiện một cơn lốc màu đen bất định, đồng thời, người bước vào mảnh sa mạc này tới nay gần như chưa từng có ai trở về, đi trên đường gặp lốc đen thổi qua, che trời che đất, cả người và vật đều không còn.

Kể lại rằng, sau khi cơn lốc đen đầu tiên đi qua sẽ thấy một biển xương trắng tiêu điều, có xương người xương thú; khi cơn lốc đen thứ hai tới, tất cả mọi người đi vào trung tâm của sa mạc đen sẽ bị ác quỷ trong cơn lốc cắn xé da thịt, chỉ còn lại xương, trở thành “một giọt nước” trong biển xương trắng kia, vì vậy sa mạc đen còn được gọi là biển chết.

“Không sai, có thể đi vào biển chết mà còn sống trở về, thế gian này e là chỉ có hai người.” Chuẩn Sát cũng nhăn mày nói, ánh mắt khó lường nhìn Tây Lương Mạt chằm chằm: “Có điều nữ thần vong linh đi tìm kiếm quân đội vong linh… Thế nào, đó là quân đội thuộc về nữ thần vong linh ngươi à?”

Tây Lương Mạt nhìn hắn cười thản nhiên, thẳng thắn nói: “Không sai, ta đang tìm quân đội vốn thuộc về ta – quỷ quân, ta có địa đồ, có thể đến chỗ của quỷ quân, thế nhưng ta cần một người dẫn đường quen thuộc sa mạc biển chết, đồng thời còn cần một lượng nước lớn và lạc đà!”

Chuẩn Sát của tộc ăn thịt người này quả là một kẻ thông minh.

Chuẩn Sát và Cáp Tô đồng loạt nhìn nhau, thấy được sự khác thường trong mắt nhau, không biết trong nháy mắt đó bọn họ giao lưu những gì, Cáp Tô bỗng nói: “Nữ thần vong linh, Cáp Tô ta có thể dẫn ngươi vào sa mạc tử thần, nhưng ta hy vọng ngài có thể hứa với ta một điều kiện.”

Tây Lương Mạt nhướng mày: “Đại tế ti Cáp Tô, ngài phải biết, không phải chúng ta không có người quen thuộc với sa mạc, cũng không phải không có lạc đà, chỉ là chúng ta nghĩ nếu có người quen thuộc với mảnh sa mạc kia sẽ tốt hơn mà thôi, nếu ngài không muốn cung cấp, ta tin ta vẫn có thể tìm được quân đội thuộc về ta!”

Yếu tố quan trọng nhất trong đàm phán chính là che giấu quân bài chưa lật của mình.

Cáp Tô sửng sốt, Chuẩn Sát lại bỗng tiếp lời: “Nữ thần vong linh, cho dù ngươi là sứ giả của tử đại vương, có lẽ ngươi không sợ sa mạc đen, thế nhưng những người bên cạnh ngươi chỉ là người thường, trong cơn lốc đen có rất nhiều ác quỷ hung dữ, mà Cáp Tô chính là một trong hai người còn sống rời khỏi biển chết, nếu ngươi đồng ý với thỉnh cầu của chúng ta thì ta bằng lòng cung cấp tất cả những thứ ngươi cần.”

Tây Lương Mạt nhướng mày, vậy nghe trước xem bọn Chuẩn Sát muốn gì: “Các ngươi muốn gì?”

Cáp Tô lập tức quỳ trên mặt đất, cung kính lớn tiếng nói: “Chúng ta cần nữ thần vong linh ngài, sau khi ngài tìm được quân đội vong linh, giúp đỡ chúng ta sớm ngày đánh bại lũ phản bội Hách Hách, đoạt lại vương quốc vốn thuộc về đại đầu lĩnh chúng ta!”

Tây Lương Mạt sửng sốt, nhăn mày: “Chuyện này…” Làm sao nàng có thể đồng ý loại chuyện này!

“Nữ vương thực thi giả, chúng ta biết quy củ của thần không dễ dàng nhúng ta chuyện nhân gian, nhưng chúng ta chỉ cần ngươi đến quốc gia của chúng ta, thành lá cờ cho chúng ta!” Chuẩn Sát yên lặng nhìn nàng chằm chằm.

Tây Lương Mạt suy nghĩ một lát, thản nhiên nói: “Được.” Nếu chỉ đứng đầu trên tinh thần thì không phải không thể đồng ý.

Thế nhưng, giờ phút này nàng không ngờ lá cờ này không chỉ đơn giản mang ý nghĩa đứng đầu về tinh thần.

Ít nhất đối với Chuẩn Sát thì tuyệt đối không phải chuyện đơn giản như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện