“A Cửu… ngươi phát điên cái gì thế!” Tây Lương Mạt ngửi được hơi thở quen
thuộc của người đang đè mình, nhất thời vừa thẹn vừa giận, không chút
khách khí giật mái tóc đen bóng mượt như nước chảy của hắn, kéo hắn rời
khỏi cổ mình, không quan tâm hắn bị kéo có đau hay không.
Hoan ái không chút chuẩn bị như thế làm sao thoải mái được.
Trong bóng tối, Bách Lý Thanh bị kéo kêu lên một tiếng, cắn lên bả vai tuyết
trắng lộ ra vì áo bị kéo xộc xệch của nàng: “Đau đấy, nha đầu, ngươi
không thể dịu dàng chút à.”
Tây Lương Mạt tức nở nụ cười, trên người mình còn rất đau đây này, đầu sỏ
gây chuyện như hắn lại dám kêu đau: “Ngươi cũng biết đau cơ à, vội vội
vàng vàng làm như ba đời chưa được chạm vào nữ nhân vậy, đứng lên cho
ta!”
Dứt lời, nàng hung hăng giật tóc hắn, nhân tiện cong mũi chân ý đồ đá bay hắn ra khỏi người mình.
“Ta không… Ta không… Ta không đứng lên!” Bách Lý Thanh ở trong bóng tối cố
chấp đè chân nàng, thân mình không ngừng lung tung đâm thẳng về trước,
động tác không chút nhịp nhàng làm cho Tây Lương Mạt tê rần, run rẩy
nhéo tai hắn nghiến răng nghiến lợi mắng.
“Bách Lý Thanh, cút khỏi người ta!”
Nhưng chính vì ghé sát vào nàng mới cảm thấy kỳ lạ, mùi vị trên người hắn…
“Ngươi uống rượu à?”
Tuy không nặng mùi lắm nhưng mùi rượu đó rất đặc biệt, trong mùi hoa còn hòa lẫn một chút mùi cay gắt.
“Ừ, ừ…” Bách Lý Thanh nỉ non một tiếng, giữ gương mặt nàng liền hôn xuống,
cũng không có kỹ thuật gì, chỉ biết hôn, không ngừng hôn rồi cắn môi
nàng, mặt nàng.
Lúc này Tây Lương Mạt nếm được, trong miệng hắn đầy mùi hoa và mùi rượu.
Tây Lương Mạt dùng hai tay cố định mặt hắn, nhíu mày hỏi: “Ngươi vừa mới uống trầm nguyệt túy phải không, uống bao nhiêu?”
Trầm nguyệt túy là hoa tửu – rượu dùng hoa nhưỡng thành, tên Bách Lý Thanh
này ngoại trừ thủ đoạn giết người đầy máu me, những thứ khác lại để ý
phong nhã tới cực điểm. Trầm nguyệt túy này ủ từ các loại cánh hoa,
sương sớm trên lá trúc trong đêm trăng tròn và loại rượu thiêu đao tử
mạnh nhất mà thành, hơn nữa chỉ lấy một tầng trong suốt đẹp mắt nhất
phía trên để cất vào bình ngọc, bình thường một chum rượu lớn chỉ lấy
được nhiều nhất một bình, đem ngâm vào trong băng tuyền, thích hợp nhất
để uống trong đêm hè gió thổi vi vu.
Chỉ là, nàng chưa bao giờ thấy hắn uống, trong băng tuyền cũng đã ngâm hơn mười bình trầm nguyệt túy.
Nàng cực kỳ không thích uống rượu, lần trước Mị Thất lấy được hai bình thứ
phẩm bị đào thải ở chỗ Bách Lý Thanh, sung sướng chạy tới tặng cho Bạch
Nhụy, Bạch Nhụy thử một chút lại chạy tới dụ nàng uống một chén như hiến vật quý, nàng không từ chối được đành thử một chút, quả nhiên uống vào
thấy mùi vị rất tốt, rõ ràng là thiêu đao tử rất mạnh mà uống vào lại
ngọt, thơm vô cùng.
Ngày ấy nàng chỉ nghĩ đó là rượu trái cây gì đó không mạnh lắm, không cẩn
thận uống nhiều mấy chén với đám nha hoàn, kết quả nàng không biết chính mình đã về phòng thế nào. Khi tỉnh táo lại nàng mới phát hiện mình áo
rách quần manh nằm trong bụi hoa trong nhà kính, bên cạnh là Bách Lý
Thanh cũng áo rách quần manh, trên người còn đầy dấu hôn, có thể nghe
thấy tiếng hạ nhân đi tới đi lui bên ngoài, sau đó nàng… chuyện cũ nghĩ
lại mà kinh.
Thứ phẩm đã có uy lực thế này, chưa nói đến hôm nay thứ Bách Lý Thanh uống
nhất định là trầm nguyệt túy thượng phẩm, không biết uống bao nhiêu mà
biến thành thế này.
Từ khi biết Bách Lý Thanh tới nay, Tây Lương Mạt chưa vào giờ thấy hắn say.
“Ừm… không nhiều lắm.” Bách Lý Thanh lẩm bẩm, lại nhào lên, nhưng Tây Lương
Mạt giơ đầu gối, nhẹ nhàng chống lên thắt lưng hắn làm cho hắn không thể làm xằng làm bậy, nhìn hắn căm tức lại không có cửa nào để vào, trong
mắt Tây Lương Mạt hiện lên một tia đắc ý, đang định đá bay người nào đó
mượn cớ say rượu để ức hiếp mình thì thấy hắn bỗng mặc kệ tất cả, ôm cổ
nàng, vùi mặt vào hõm vai nàng, vừa cọ xát vừa nỉ non: “Nha đầu, nha
đầu, nha đầu ngoan của ta, hôm nay ta vui vẻ mà, độc của A Lạc đã giải,
ngươi không biết ta vui đến mức nào đâu… Năm đó nếu không có hắn, người
phát điên sẽ là ta… Nha đầu, để ta vào đi, ta muốn ngươi sắp phát điên
rồi.”
Tây Lương Mạt sửng sốt, hắn chưa bao giờ dùng ngữ khí này nói chuyện với
nàng, giống như có chút cầu xin, không có cảm giác sáng nắng chiều mưa,
mịt mù khó dò như thường ngày, giống như một đứa bé chiếm được kẹo hồ lô mà mình mong ước đã lâu, hưng phấn muốn chia sẻ sự vui thích của hắn
với người hắn để ý nhất.
“Năm đó A Lạc rất săn sóc người đệ đệ như ngươi phải không?” Tây Lương Mạt
than khẽ một tiếng, thuận tay đẩy ra cửa sổ hướng ra mặt nước, để ánh
trăng dịu dàng chiếu vào người, Bách Lý Thanh trâm cài xiêu vẹo, tóc tai bù xù, gương mặt tinh xảo diễm lệ bị ánh trăng bàng bạc phủ lên một
tầng ánh sáng nhu hòa như ngọc, ánh mắt mênh mông sương mù lại thêm vài
phần cảm giác khiến người ta động lòng, đau lòng. Giờ phút này, hắn
giống như một thiếu niên ngây ngô, cuối cùng cũng giống một đôi song
sinh với Bách Lý Lạc.
“A Lạc là người lương thiện nhất trên đời này… Bất kể đã trải qua bao
nhiêu tra tấn hắn vẫn bao dung sự xấu xí của mọi người, ta luôn cười hắn ngốc, thậm chí khi Thập ca tàn nhẫn ép chúng ta tới thị tẩm hắn vẫn
bằng lòng tha thứ cho Thập ca, và cả Linh tỷ tỷ hạ độc trên người chúng
ta, hắn biết rõ Linh tỷ tỷ vĩnh viễn sẽ không yêu hắn, chỉ đang lợi dụng hắn mà thôi. Chỉ là, nếu không có sự ngu ngốc của hắn, luôn đóng giả
thành ta đi thừa sủng, nhận hết tra tấn, có lẽ người đầu tiên không chịu nổi mà phát điên sẽ là ta, nếu ta không ích kỷ luôn để A Lạc thay ta
thừa nhận những tra tấn không phải cho con người kia, có lẽ A Lạc sẽ
không điên…” Bách Lý Thanh cọ vào lòng bàn tay Tây Lương Mạt, ánh mắt
trống rỗng, không biết có phải đang nhìn xuyên qua thời gian xa xôi để
thấy quá khứ không chịu nổi kia không.
Tây Lương Mạt đau lòng vén lọn tóc rơi bên tai của hắn lên, dịu dàng nói:
“Đó không phải lỗi của ngươi, cũng không phải lỗi của A Lạc, A Lạc là ca ca, hắn vô cùng trân trọng đệ đệ của mình, đây chỉ là bản tính.”
“Bản tính, là… bản tính…” Bách Lý Thanh cúi đầu cười ra tiếng, trong đôi mắt trỗng rỗng lại thêm một tia ác khí: “Người ta nói song sinh là hai mặt
thiện và ác, bản tính của A Lạc lương thiện tốt đẹp như thế, bản tính
của ta lại âm lạnh ti tiện như thế, vì sao ông trời lại giao cho hắn sự
thống khổ đến vậy, khiến ta từ đó về sau không còn tin tưởng thế gian
này còn có lương thiện. Người nên điên là kẻ ti bỉ ghê tởm như ta mới
đúng…!”
Lời còn chưa nói xong đã bị Tây Lương Mạt vươn ngón tay che miệng, nàng ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói: “Chúng ta đều là người ti tiện, nhưng chính
vì có người lương thiện thật sự như A Lạc cho nên chúng ta mới có thể
khẳng định thế gian này còn những thứ tốt đẹp đáng để bảo vệ, đúng
không? Dù sao cũng phải có người làm chuyện ti tiện chứ. A Cửu, ngươi đã rất cố gắng rồi, những khổ sở ngươi chịu không kém gì A Lạc, ít nhất
ngươi có thể để tay của hắn sạch sẽ, chưa từng dính những thứ dơ bẩn ti
tiện.”
Bách Lý Thanh chịu khổ không kém gì Bách Lý Lạc, Bách Lý Lạc điên mười mấy
năm, nếu không có Bách Lý Thanh khom mình nịnh hót, nóng vội hành động,
không ngừng thừa nhận vô số đau đớn, bò lên tới vị trí vây giờ, có được
năng lực để bảo vệ lẫn nhau, để người đời sợ hãi thì có lẽ Bách Lý Lạc
cũng không còn tồn tại nữa. Nàng bỗng nhiên phát hiện, trong lòng hắn có quá nhiều khổ sở và áy náy, nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài, bởi hắn cảm thấy đó là biểu hiện yếu đuối.
Nay, cái chết của Tuyên Văn Đế thông báo nỗi thống khổ và những ngày tháng
như địa ngục đã hoàn toàn trở thành quá khứ khó chịu, độc trên người
Bách Lý Thanh lại hoàn toàn giải trừ, chẳng trách hắn hưng phấn như thế, hoàn toàn thả thiếu niên yếu đuối và áy náy trong chính mình ra.
“Thật không… Thật không…” Bách Lý Thanh cúi đầu mơ mơ màng màng nheo đôi mắt
âm u lại, không ngừng cọ vào lòng bàn tay Tây Lương Mạt như muốn hấp thu ấm áp từ lòng bàn tay nàng.
Tây Lương Mạt nhẹ giọng đáp lại: “Ừ, đúng thế…”
Nhân tiện giang hai tay dịu dàng ôm lấy vai hắn, để hắn vùi mặt vào trong cổ nàng.
“Hức… Hức… Hức…” Có tiếng nức nở như dã thú rít gào rầu rĩ vang lên từ trên vai nàng.
Tây Lương Mạt khẽ thở dài một tiếng, vỗ nhẹ lên mái tóc dài của hắn giống như an ủi đứa bé bị thương của mình.
Đàn ông dù mạnh mẽ thế nào, trong lòng luôn có một đứa bé vĩnh viễn không lớn.
Không biết bao lâu sau, Tây Lương Mạt cứ lẳng lặng nằm nhứ thế, để hắn nằm
trên người mình, nàng không định nâng mặt hắn lên, để cho hắn ôm nàng
ngủ say, nàng cũng ngủ quên trên bàn từ khi nào không hay.
Trăng lặn sao mờ, chân trời hửng sáng, bầu trời một màu trắng xám, có tiếng
chim chóc líu lo sáng sớm làm cho thần trí Tây Lương Mạt mơ màng tỉnh
lại, lúc đang định xoay người lại cảm thấy trước ngực hơi lạnh, có cảm
giác hơi ướt và đau đớn rất khẽ, nàng mơ màng muốn đẩy thứ gì đó nằm
trên người mình liếm cắn ra.
Không ngờ tay nàng lại bị đè lại, sau đó chỗ mềm mại giữa hai chân có cảm giác đè nén rất nặng.
Nàng rên lên một tiếng, chậm rãi mở mắt ra đã thấy một đôi mắt quyến rũ đang mang ý cười tà ác nhìn mình: “Dậy rồi? Vậy vi sư muốn hoạt động buổi
sáng một chút.”
Tây Lương Mạt giật mình, trong kích thích mơ mơ màng màng, nàng chỉ có thể
nức nở ra tiếng, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, âm thầm lẩm bẩm, vẫn
là Bách Lý Thanh say rượu đêm qua đáng yêu hơn, Bách Lý Thanh tỉnh táo
bây giờ lại là lão yêu ngàn năm tà ác kia!
Lăn lộn cả buổi sáng, Bách Lý Thanh ôm Tây Lương Mạt cảm thấy hai chân
không còn là của mình đi tắm rửa thay quần áo, đặt nàng đang buồn ngủ
xuống giường.
Tây Lương Mạt nâng mí mắt lên thấy hắn đặt đôi chân như bạch ngọc của mình
lên đùi hắn, khẽ xoa nắn, không khỏi hết hơi nói: “A Cửu, gia, Thiên Tuế gia, xin ngài thương xót, đừng ép buộc nữa, ngươi còn ép buộc nhau nữa
thì ta sẽ thành bán thân bất toại, không còn cảm giác đấy.”
Đêm qua vì ôm hắn, an ủi hắn, người nàng thì nằm trên bàn học nhưng chân
thì hơn nửa đung đưa bên ngoài, sáng nay tỉnh dậy đã bị hắn đè cho hoàn
toàn tê dại, cố tình hắn còn muốn dùng “phương pháp” kia để giảm bớt tê
chân cho nàng, làm cho nàng thật sự… “muốn sống muốn chết”, chỉ cảm thấy nửa
người dưới không còn là của mình nữa.
Bách Lý Thanh liếc mắt nhìn nàng một cái: “Nha đầu nhà ngươi thật không biết xấu hổ, loại lời nói đấy cũng dám nói ra.”
Tây Lương Mạt giật khóe môi, thằng nhãi này khi ân ái thì ép nàng nói biết
bao nhiêu lời ngượng ngùng, bây giờ còn dám ở đây đóng giả quân tử!
Nàng tức giận muốn rút chân về lại bị Bách Lý Thanh đè xuống, hắn có chút
bất đắc dĩ liếc Tây Lương Mạt một cái: “Ngươi muốn đi đâu, ta đang giúp
ngươi mát xa bấm huyệt, bây giờ chân ngươi đã tê, đi không nổi, mát xa
lưu thông máu sẽ giúp ngươi thoải mái một chút, cũng sớm có thể đi lại!”
Tây Lương Mạt hoài nghi nhìn hắn, rất muốn nói đại gia ngài bình thường là
đồ biến thái xấu bụng, không thể trách người khác nghi ngờ ngươi.
Nhưng Tây Lương Mạt là người cực giảo hoạt, Bách Lý Thanh làm gì cũng tìm
kiếm sự hoàn mỹ, hắn có thể giúp nàng mát xa chứng tỏ trình độ nhất
đẳng, nàng đương nhiên phải hưởng thụ mỹ nhân ân đã rồi nói sau, liền
chỉ nịnh nọt cười với hắn một cái, không nói gì.
Bách Lý Thanh nhìn bộ dạng nàng, trong lòng thầm buồn cười, tiểu hồ ly này
càng ngày càng giảo hoạt, để hắn hầu hạ thành nghiện rồi.
Ngón tay thon dài của Bách Lý Thanh dùng sức vừa phải ấn trên đùi Tây Lương
Mạt, chỉ chốc lát Tây Lương Mạt đã cảm thấy trên đùi nhói đau, nàng biết đó là dấu hiệu của mạch máu lưu thông, dây thần kinh dần khôi phục,
nàng liền nhịn, chỉ nhìn về phía Tây Lương Mạt tìm đề tài: “Đúng rồi,
khi nào thì chúng ta chính thức đề nghị để Thập Lục hoàng tử đăng cơ?
Nay đại quân Tây Địch tiếp cận, khi có Lục hoàng tử còn miễn cưỡng chống cự được, hiện giờ cha ta còn chưa lãnh binh xuất phát, nếu chúng ta
không sớm lập tân đế, triều đình nội loạn, sợ là Tây Địch sẽ kiếm hời!”
Đúng như lời khẳng định khi nàng trở về từ phủ Tĩnh Quốc Công, Tĩnh Quốc
Công quả nhiên lựa chọn thế mà nàng gọi là “trung lập”, hơn nữa còn phái Ninh An tới báo cho nàng.
Bách Lý Thanh thấy trán nàng đổ mồ hôi, biết nàng không thoải mái, tìm đề
tài để dời sự chú ý, trong mắt hắn có chút đau lòng, cũng chậm rãi tiếp
lời nàng: “Ừ, chờ lễ tang của tiên đế xong, quan lăng, cung phụng bài vị vào thái miếu rồi tuyên bố đi.”
Tây Lương Mạt sửng sốt, “Thế có muộn quá không, đám Lục Thừa Tướng chờ được không?”
Bách Lý Thanh trào phúng nhếch khóe môi: “Khiến bọn chúng không chờ được là
tốt nhất, đánh đòn phủ đầu chưa chắc đã là chuyện tốt.”
“Chuyện này…” Tây Lương Mạt có phần hiểu được tính toán của Bách Lý Thanh,
nhưng vẫn có chút do dự: “Chúng ta vẫn nên cẩn tắc vô áy náy, dù sao bất kể là Tây Địch đánh vào hay Thiên Triều nội loạn đều không phải chuyện
tốt.”
Nếu không đánh mà thắng có thể giải quyết chuyện này đương nhiên là tốt
nhất, dù sao hiện giờ Thiên Triều thật sự không có sức đâu mà nội loạn,
nếu chia thành bốn, năm phần như tiền triều năm đó thì không ai có lợi
hết.
Bách Lý Thanh xoa nắn đôi chân tuyết trắng của nàng, chỉ cảm thấy cảm giác
dưới tay cực kỳ non mịn, tinh tế như những chỗ khác trên người nàng, quả phù dung huyết thật sự là thánh vật, gần như làm cho da thịt vốn mềm
mịn của nha đầu này trở nên non đến mức như nhéo ra nước, cho nên sáng
nay vừa tỉnh dậy hắn đã không nhịn được hoàn thành nốt chuyện đêm qua
chưa làm xong.
Ừm, bây giờ xoa đôi chân nhỏ của nàng thế này ngược lại có hứng thú khác.
Tuy trong lòng Bách Lý Thanh đã nghĩ lan man sang chuyện khác nhưng trước
nay hắn đã quen làm nhiều chuyện cùng lúc, miệng vẫn đối đáp trôi chảy:
“Ta đương nhiên biết kết quả tốt nhất là thế nào, nhưng nếu không nhìn
thấy ít máu e rằng có vài người còn chưa biết sợ, đường lên ngai vàng đế vương chắc chắn sẽ trải đầy máu và xương trắng.”
Tây Lương Mạt ngẩn ra, hơi nhăn mày, nàng không phải không biết hắn nói có
lý, nàng chỉ đang suy nghĩ làm thế nào giảm sự ảnh hưởng của chuyện thay đổi Hoàng Đế xuống mức thấp nhất.
“Lục hoàng tử, nghe nói sắp không xong rồi.” Tây Lương Mạt bỗng nhẹ giọng nói.
Lục hoàng tử trọng thương lại bị hộ tống hồi triều, nhưng thương thế của
hắn quá nặng, cộng thêm trên đường xóc nảy, khí huyết thiếu hụt, hai
ngày trước y giả bộ Giả của quỷ quân phái đến tiếp ứng đã gửi tới tin
tức mới nhất này.
Bách Lý Thanh nhíu mày nhìn nàng: “Thế nào? Ngươi muốn cứu hắn à?”
Y giả bộ chữ Giả đều là y giả và cao thủ dùng độc đứng đầu, nếu bọn họ đã cảm thấy không cứu được thì người kia chết chắc rồi, có điều chỗ Bách
Lý Thanh chưa hẳn không có phương pháp và dược vật chữa thương, nhưng
thánh vật chưa thương hiển nhiên rất ít, Tây Lương Mạt cũng không tính
vì một người không liên quan đến bọn họ mà phí phạm những thánh vật này. Lần trước Bách Lý Thanh lấy quỷ phù dung huyết xuống chữa bỏng cho nàng nàng đã cảm thấy lãng phí đến đau cả lòng rồi.
Trong mắt Tây Lương Mạt hiện lên một tia giảo hoạt: “Chúng ta nên để cho mọi
người biết Lục hoàng tử hồi kinh dưỡng bệnh, còn rất nhanh thôi sẽ khỏi
hẳn…”
Nàng ghé vào tai Bách Lý Thanh thì thầm nói kế hoạch của nàng.
Bách Lý Thanh hơi dừng lại, nhếch khóe môi nhìn nàng, ánh mắt xa xôi nói:
“Ừ, có lẽ ta nên cảm thấy may mắn lúc trước ngươi tự tiến cử bản thân
với ta chứ không phải với Thái Tử hoặc Tư Lưu Phong, nếu không bên cạnh
bọn chúng có tiểu hồ ly xấu xa như ngươi, đúng là một chuyện khó giải
quyết.”
Tây Lương Mạt híp đôi mắt to trong trẻo: “Ta có thể coi như Thiên Tuế gia
đang khen ta không? Nếu ngày đó ta chọn đối đầu với ngươi, nói không
chừng sớm hay muộn sẽ bị ngươi lột da rút gân, có điều nếu địa vị ngài
không “cao thượng” thì ta cũng sẽ không thông đồng với ngài.”
Nước đến chân mới nhảy đương nhiên phải ôm lấy cái chân phật to nhất, chắc
nhất, lúc trước lựa chọn đối tượng để quy phục nàng cũng đã nghiên cứu
phong cách làm việc của hắn rất lâu, thậm chí không tiếc vụng trộm giả
làm hạ nhân, mạo hiểm ra phủ ngồi ở nơi hắn thường xuyên xuất hiện rất
lâu để quan sát hắn, tính toán chu đáo rồi mới dám ra tay.
“Tiểu nha đầu chỉ thích thế lực nhà ngươi.” Bách Lý Thanh nhướng mày cười
lạnh, nhéo thịt mềm giữa hai chân nàng, thừa dịp nàng đỏ mặt liền cúi
người xuống ghé vào tai nàng, hà hơi nói: “Nếu ngươi chọn đối đầu với
ta, chờ bản tọa giết chết chủ tử mà ngươi quy phục xong sẽ bắt nha đầu
đáng giận này lại, lột hết quần áo của ngươi, giam vào hình phòng số
sáu, cho ngươi nếm thử một lượt chín chín tám mươi mốt đại hình đông
cung, ví dụ như cưỡi ngựa gỗ gì đấy… Khiến ngươi chết đi sống lại dưới
thân bản tọa, rời bản tọa sẽ không sống được, ngày ngày thèm muốn…”
“Ngươi đủ chưa!” Tây Lương Mạt nghe không nổi lời nói vô liêm sỉ của hắn nữa,
trực tiếp dùng tay che miệng hắn: “Ngươi không thể nghiêm chỉnh nói vài
lời đứng đắn chút sao?”
Bách Lý Thanh cười khẽ, nghiêm trang nói: “Lẽ nào lời ta nói không đứng đắn? Rõ ràng là ngươi hiểu sai đấy chứ.”
Tây Lương Mạt không nói gì, chỉ coi như mình không nghe thấy gì hết, so độ
vô sỉ với người này đúng là nàng suy nghĩ quá nhiều rồi.
— Ông đây là đường ranh giới bất đắc dĩ cầu xin bình luận —
“Thái Tử gia đâu?” Lục Tướng gia vội vội vàng vàng đi vào Đông Cung
lại bị ngăn ở cửa, không khỏi bực bội nhìn nội thị trước mặt.
“Thái Tử gia… hiện đang nghỉ ngơi.” Tiểu nội thị chột dạ nói.
“Nghỉ ngơi?” Lục Tướng gia là loại người nào, vừa nhìn tiểu nội thị
là biết hắn đang nói láo, ông ta cười lạnh một tiếng: “Cút ngay!”
Dứt lời ông ta định một cước đá văng tiểu nội thị ra thì nghe một
giọng nói đùa cợt vang lên: “Lục Tướng gia cần gì nóng giận như vậy.”
Lục Tướng gia nhìn về phía người vừa tới, hơi nheo mắt lại: “Là ngươi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com