Mũi tên đó gọi là câu ngư tiễn, do bộ Trận của quỷ quân tỉ mỉ chế tạo, ý là như đang câu cá – tức mũi tên nhập thể gặp lực cản sẽ bung ra, cũng bởi vậy thay đổi phương hướng, xuống dưới hoặc lên trên móc chặt lấy xương
quai xanh hoặc xương sườn của kẻ địch, giống như lưỡi câu móc vào cá.
Đó là một loại vũ khí tàn nhẫn, nhưng cực kỳ hữu hiệu để bắt giữ địch.
Tư Hàm Hương bị câu ngư tiễn bắn trúng làm gì có chuyện không đau, cố tình nàng ta thấy đầu vai mình chỉ xuất hiện một cái lỗ nhỏ chảy máu, không
biết uy lực của câu ngư tiễn nên nghĩ rằng chạy thoát là không có chuyện gì, sống chết vận công tiếp tục chạy, ai ngờ nàng ta càng vận công, cơ
bắp càng thắt chặt, câu ngư tiễn kia càng móc chặt lấy xương sườn nàng
ta.
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta vận đủ khinh công chạy đi xa, Mị Tinh xuất hiện
phía sau nàng như ma, lên tiếng: “Chủ tử, có cần nô tỳ kết liễu ả
không?”
Tây Lương Mạt lạnh lùng nhếch khóe môi: “Không cần, lát nữa chúng ta đi tìm con cá sa lưới đó là được, sớm bắt ả về chẳng phải quá hời cho ả hay
sao. Cứ coi như dắt cá đi dạo đi, dù sao khó khăn lắm mới bắt được con
cá ăn thịt người giảo hoạt này, đúng không?”
Mị Tinh gật đầu, lặng lẽ biến mất phía sau nàng.
Tây Lương Mạt ngồi vào trong xe ngựa, lười biếng nói với đám “người chết
sống lại” thần kỳ này: “Các ngươi cứ chậm rãi mà chơi, đừng đùa quá mức
là được, dù sao đám ô hợp này không phải cường kỵ binh tam vương, không
chịu nổi các ngươi đùa nghịch đâu.”
Bạch Khởi mặc một bộ giáp bạc tràn đầy “vết máu”, cười tủm tỉm nói: “Tiểu tiểu thư yên tâm, chúng ta tự có chừng mực.”
Vũ đường chủ cầm kiếm trợn trừng mắt không dám tim, nhìn giáo úy trẻ tuổi
rõ ràng vừa mới bị mình dùng một kiếm xuyên tim sao tự nhiên lại… sống
dậy?
Hắn run run nói với Bạch Khởi còn đang có một thanh kiếm cắm trước ngực: “Ngươi… Ngươi là… người… hay là quỷ?”
Đây là nghi vấn của hắn, cũng là nghi vấn của tất cả giáo đồ Thiên Lý Giáo, cho dù nhân số của bọn họ nhiều gấp ba cấm quân, nhưng tình hình chết
rồi sống lại hoàn toàn không thể lý giải của đối phương làm đám giáo đồ
Thiên Lý Giáo sợ hết hồn.
Bạch Khởi liếc nhìn thanh kiếm đâm trước ngực mình, nở nụ cười khoái trá với Vũ đường chủ: “Ta đương nhiên là người rồi, không tin ngươi xem, trái
tim ta còn đập đây này!”
Dứt lời, hắn lập tức rút thanh kiếm của Vũ đường chủ ra, đồng thời với tay
vào ngực sờ soạng, tay không xé rạch ngực mình, cầm trái tim còn đầm đìa máu chảy đưa cho Vũ đường chủ: “Ngươi xem!”
Vũ đường chủ nhìn trái tim máu me đáng sợ đó cảm thấy máu toàn thân đông
cứng, hai mắt trợn lên, chân mềm nhũn đứng không nổi, trong đầu trống
rỗng.
Giáo đồ Thiên Lý Giáo nhìn thấy một màn đáng sợ như vậy đều hoảng hốt trợn trừng mắt, cổ họng phát ra một chút âm thanh.
Cho đến khi một người trong số đó chân mềm nhũn lùi một bước, va vào thân
thể lạnh như băng ở phía sau, hắn ngẩng đầu theo bản năng, đối diện với
một gương mặt trắng bệch không có ngũ quan, dường như nó phát hiện ánh
mắt của hắn, bỗng nhếch cái miệng đầy máu rộng đến mang tai cười với
hắn, máu toàn thân hắn bỗng dưng như chảy ngược chiều.
“A…!” Một tiếng hét chói tai không giống của con người lập tức vang vọng khắp rừng.
Tiếng hét của hắn đồng thời làm nỗi sợ hãi của nhóm giáo đồ Thiên Lý Giáo lên đến đỉnh điểm, tiếng gào thét vang lên liên tiếp.
“Xác chết sống dậy!”
“Quái vật… có quái vật!”
Tất cả những người còn có thể chạy trốn được ném vũ khí chạy tứ tán bốn
phía, có vài người thì điên cuồng cầm kiếm vung tròn, chém lung tung
không mục đích, cuối cùng bị đám cấm quân “xác chết sống dậy” xử lý gọn.
Giơ tay chém xuống, lưu loát thẳng thừng, lúc này, mùi máu tanh nồng trong
không khí thật sự bốc lên từ máu tươi phun ra từ cơ thể người.
Không chiến mà thua là từ thích hợp nhất để hình dung đám giáo đồ Thiên Lý
Giáo, dù sao bọn chúng vốn thờ phụng quỷ thần, nay đối mặt với những thứ “không phải người” này làm gì còn lá gan chống đỡ.
Tiếng kêu thảm thiết vang khắp con đường âm u, làm cho vầng trăng trên trời cũng như bị phủ một màu đỏ sậm yêu dị.
Bạch Khởi nhìn Vũ đường chủ ngất xỉu trên đất, cực kỳ vô vị nói: “Đúng là vô dụng, dọa chút đã ngất xỉu rồi.”
Tây Lương Mạt nhìn dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Bạch Khởi, cười cười nói: “Làm sao thế, không được ra tay thấy tiếc lắm à?”
Tương Nghị cầm thanh loan đao còn chưa khô máu nhảy tới, đá Vũ đường chủ ngất xỉu dưới đất, nói tiếp: “Đám ô hợp này đúng là không có chút tính khiêu chiến nào cả!”
Bạch Khởi giật mình, liếc một vòng phía sau rồi bực bội kêu lên: “Đám tiểu
tử thối các ngươi, con mẹ nó, sao không để lại vài đứa cho ta!”
Thì ra mới chưa tới một khắc ngắn ngủi, tất cả giáo đồ Thiên Lý Giáo đã bị
nhóm Phi Vũ Quỷ Vệ bộ chữ Đấu giả mạo cấm quân tiêu diệt sạch sẽ.
Tương Nghị cười hì hì, còn liếm môi thèm thuồng: “Không thể trách chúng ta
được, chúng ta huấn luyện lâu như vậy, đối phó với đám ngu ngốc này đúng là giết gà dùng dao mổ trâu, một đao chém xuống mười con gà đã thành
hai nửa, làm gì còn chuyện cho dao gọt hoa quả của ngươi.”
Tây Lương Mạt lạnh nhạt nhìn thoáng qua cảnh máu tươi khắp nơi, nhưng không có cái gì quá đáng sợ như chân tay cụt hoặc mổ bụng móc dạ dày; người
bộ Đấu vốn chủ về ám sát, cho nên bọn họ chú ý nhanh chuẩn tàn nhẫn, một chiêu mất mạng; còn người bộ chữ Binh thì chủ về công mưu, chú ý làm
sao để nhiều đối thủ mất đi năng lực công kích nhất, trận thảm sát ở
nhất tuyến thiên trên cơ bản từ tay bộ chữ Binh.
Nay người của bộ chữ Binh hầu hết được Samuel dẫn tới tiền tuyến phía Nam, thành ra có hời cho đám Thiên Lý Giáo vô liêm sỉ này!
Nhưng mà…
“Các ngươi dọn dẹp qua chút đi, cá của bản đốc vệ đi dạo cũng đủ rồi, nên
kéo dây thôi.” Tây Lương Mạt thản nhiên nói với Bạch Khởi và Tương Nghị.
Tương Nghị và Bạch Khởi ngừng đấu võ miệng với nhau, lập tức nói: “Vâng!”
Tây Lương Mạt sắp xếp xong huýt sáo một cái, một cái bóng nhanh nhẹn màu đỏ thẫm không biết từ đâu bay tới, dừng trên cổ tay Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt nhìn Tiểu Bạch trên cổ tay mình, nhếch khóe môi: “Tiểu Bạch, chúng ta đi bắt cá đi.”
Tiểu Bạch trừng mắt giương cánh hét “cạc cạc” hai tiếng, sau đó lại hưng
phấn bay lên không trung, phóng về phía một đường khác của con đường
tối.
Bắt cá!
Nó thích nhất bắt cá!
Tây Lương Mạt vận khinh công chạy theo Tiểu Bạch, Mị Tinh cũng nhanh chóng theo sau.
Tiểu Bạch không bay quá xa, nó thất vọng kêu “cạc cạc” vài tiếng về phía một hốc cây, tức giận đậu lên cây.
Tây Lương Mạt đến gần mới phát hiện thì ra Tư Hàm Hương chạy thẳng tới đây, tránh trong một hốc cây đa muốn rút mũi tên ngày càng móc chặt trong
người mình ra, không ngờ lại khiến mũi tên bẻ gãy xương sườn mình.
Nay nàng ta đau đến mức sắc mặt tái mét, đầu đầy mồ hôi lạnh, cuộn mình trong hốc cây không thể động đậy.
Tây Lương Mạt chậm rãi thong thả bước tới, nhìn Tư Hàm Hương rúc trong hốc
cây, mỉm cười: “Nhị muội muội chạy cái gì thế, đã lâu không gặp, tỷ tỷ
ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi đấy.”
Tư Hàm Hương nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt, trong đôi mắt to tròn hiện lên
tia hung ác, nhưng nàng ta che giấu rất nhanh, mềm giọng nói: “Tẩu tử…
không, Quận Chúa, Hương Nhi biết mình sai rồi, không nên vì ghen tỵ mà
hại Ngọc Nhi tỷ tỷ, nhưng Quận Chúa cũng biết Hương Nhi không thể làm gì khác, nếu không vì chính mẫu bắt buộc, ép Hương nhi thay Ngọc Nhi tỷ tỷ gả cho tên Khắc Quận Vương ăn chơi trác táng kia, Hương Nhi sẽ không ra tay với Ngọc Nhi tỷ tỷ trong lúc giận dữ.”
Nói xong, hai hàng nước mắt buồn bã chậm rãi chảy xuống mặt Tư Hàm Hương:
“Quận Chúa, ngài cũng có những ngày sống dưới tay Hàn thị, sao có thể
không hiểu nỗi hận trong lòng Hương Nhi, mẫu thân của ta bị Đức Vương
phi hại chết, còn Hàm Ngọc tỷ tỷ nhìn như ngây thơ thuần khiết, nhưng nữ tử có thể được cả Hoàng Hậu và Quý Phi yêu quý lẽ nào có thể thật sự
không có tâm cơ? Lúc trước Ngọc Nhi tỷ tỷ có hôn ước với Khắc Quận
Vương, nhưng chính nàng lại nói không muốn lập gia đình, muốn để ta xuất giá thay nàng; nay nàng đã chết, chẳng phải vẫn có thể khiến ngài toàn
tâm toàn ý báo thù cho nàng, thậm chí không tiếc đoạn tuyệt với ca ca
hay sao?”
Trong lúc nói chuyện, dường như chạm phải chỗ đau lòng xúc động, Tư Hàm Hương che miệng, nước mắt rơi như mưa, toàn thân run run, nhìn cực kỳ đáng
thương, nàng ta thậm chí còn không che giấu sự oán hận trong mắt.
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, bỗng cười ra tiếng: “Nghe có vẻ ngươi thật sự đáng thương nhỉ?”
Cái này là cái gì?
Nhật ký thứ nữ báo thù à? Nghe có vẻ cũng không ít chỗ tương tự với thân thế của nàng đấy nhỉ.
Tư Hàm Hương cắn môi, nhịn cơn đau trên vai, nhìn Tây Lương Mạt nói như
rất quật cường: “Quận Chúa, ngài có thể đi tới hôm nay chẳng phải cũng
nhờ vào tâm cơ và không cam lòng đấy thôi!”
Vừa nói nàng ta vừa lặng lẽ sờ lên thắt lưng của mình.
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta một lúc lâu, ánh mắt sắc bén lạnh như băng đó
như một lưỡi dao xé nát thân thể nàng ta, khiến Tư Hàm Hương không nhịn
được quay mặt đi, rồi Tây Lương Mạt bỗng lạnh nhạt nói: “Vậy thì sao,
chuyện đó liên quan gì tới ta?”
Tư Hàm Hương sửng sốt, giống như không thể tin Tây Lương Mạt sẽ vô tình đến thế, nàng ta trợn trừng mắt: “Ngươi…”
“Ta chỉ đơn thuần muốn giết ngươi, hoặc nên nói là cho ngươi thử cảm giác
sống không bằng chết mà thôi, còn ngươi đáng thương thế nào, thiện lương làm sao, bất đắc dĩ bao nhiêu thì có liên quan gì đến ta?” Tây Lương
Mạt nhìn sắc mặt đột nhiên thay đổi của Tư Hàm Hương, khẽ cười ra tiếng, nụ cười lạnh nhạt mà tàn nhẫn.
“Ngươi cảm thấy một con heo nói với tên đồ tể nó là một con heo lương thiện,
tên đồ tể sẽ từ bi tha cho nó à?” Tây Lương Mạt chậm rãi lấy một cái nỏ
nhỏ trên thắt lưng xuống, vừa cài một mũi tên vừa nói với Tư Hàm Hương:
“Huống hồ, tên đồ tể như ta chỉ đang giết một con cá ác độc ăn thịt
người thôi, chế một con cá cắn nuốt vô số mạng người thành một con thú
bông xinh đẹp thật sự là một chuyện thú vị và vô cùng có tính khiêu
chiến đấy!”
Trong lúc nói chuyện, tia hung ác trong mắt Tư Hàm Hương lóe lên, nàng ta
bỗng giơ tay lên: “Tiện nhân, ai là đồ tể còn chưa chắc đâu!”
Nháy mắt,
vô số kim châm mảnh như lông trâu lóe lên ánh sáng màu xanh lam
phóng về phía Tây Lương Mạt, thì ra là đệ nhất ám khí của Đường Môn –
Bạo Vũ Lê Hoa Châm!
Loại độc châm này năm đó chính Tây Lương Mạt đã tận mắt nhìn thấy nó bá đạo
hung hãn thế nào, sau khi chạm phải châm nhỏ chui vào huyết mạch qua lỗ
chân lông, từ huyết mạch đâm vào não vào tim, người đó nhất định phải
chết, hơn nữa khoảng cách gần thế này cho dù cao thủ đệ nhất võ lâm cũng không cách nào tránh nổi!
Tây Lương Mạt giống như hoàn toàn không phản ứng kịp, ngay một chút động tác né tránh cũng không có, cứ lẳng lặng đứng đó.
Trong mắt Tư Hàm Hương đầy vẻ đắc ý và ngoan độc, nàng ta đỡ thân cây đứng
dậy, bỗng thấy những cái châm mảnh như lông tơ này giống như gặp chướng
ngại vật, rơi hết xuống đất ngay trước mặt Tây Lương Mạt một tấc, chỉ
chốc lát, trên đất đã đầy châm mảnh màu xanh lam.
Tây Lương Mạt nhìn vẻ mặt kinh ngạc tới cực điểm của Tư Hàm Hương, nàng khẽ nhếch môi, liếc mắt nhìn châm rơi đầy đất: “A, không ngờ các ngươi còn
phỏng chế được Bạo Vũ Lê Hoa Châm, có điều hơi thô sơ.”
“Làm sao có thể… Làm sao có thể…” Tư Hàm Hương xanh mặt, thì thào tự nói,
lúc trước khi Bạo Vũ Lê Hoa Châm rơi vào tay nàng ta, nàng ta sai người
phỏng chế, mất bao nhiêu công sức mới chế tạo được một khuôn mẫu, sau đó Bạo Vũ Lê Hoa Châm bị người Đường Môn cướp đi trong đại hội tranh giải
khôi, nàng ta tìm thợ có tay nghề tốt nhất để cải tiến khuôn mẫu kia.
Nàng ta vốn có cơ hội chạy thoát, trốn ở đây chỉ vì chờ Tây Lương Mạt tìm
tới, nàng ta giỏi về nắm bắt nhược điểm, đang chờ khi sự đề phòng của
Tây Lương Mạt xuống thấp nhất là một kích tất trúng, khiến tiện nhân
quyến rũ ca ca này chết thật khó coi!
Mị Tinh bỗng lắc mình xuất hiện bên cạnh Tây Lương Mạt, tay nàng đang giữ
một thủ thế kỳ lạ, im lặng kéo một cái, thu tấm màn lụa mỏng như cánh ve vào trong tay, thì ra những chiếc châm này đụng phải tấm màn trong suốt đó mới rơi xuống đất.
Tây Lương Mạt nhìn Tư Hàm Hương, nhếch khóe môi chậm rãi nói: “Ta vốn đã
cảm thấy kỳ quái, giảo hoạt như Nhị muội muội ngươi, có kỹ năng thằn lằn đứt đuôi như ngươi, làm sao có thể ngoan ngoãn ở hốc cây này chờ tỷ tỷ
ta đây, nay xem ra hiểu biết của ta đối với muội muội cũng sâu sắc đấy
chứ.”
Trong khi nói chuyện, nàng xoay nỏ, tiếng mũi nhọn cắt qua không khí và tiếng kêu thảm thiết của Tư Hàm Hương đồng thời vang lên.
“A…!” Tiếng kêu thảm của Tư Hàm Hương dọa vô số chim chóc ban đêm giật mình bay lên.
Một mũi tên rất nhỏ bắn vào ngực phải của nàng ta, nhưng mũi tên nhỏ này
không đâm thẳng vào nội tạng của Tư Hàm Hương mà chui vào da thịt rồi
bung ra, bám chặt lấy xương sườn của nàng ta.
Tây Lương Mạt nhướng mày: “Tỷ tỷ sẽ để Nhị muội muội mở rộng tầm mắt, đây
chính là câu ngư tiễn phiên bản cung nỏ vừa mới bắn vào đầu vai ngươi,
rất thú vị đúng không, coi như quà hậu tạ muội muội vừa tặng ta Bạo Vũ
Lê Hoa Châm.”
Sau đó, nàng thản nhiên nhìn Mị Tinh: “Đừng để Nhị muội muội hôn mê bất
tỉnh, nếu không nó sẽ không nhìn thấy đại lễ mà ta sắp tặng cho nó.”
Mị Tinh gật đầu, bỗng phóng lên trước dùng một thủ pháp kỳ lạ điểm mấy đại huyệt trên người Tư Hàm Hương, Tư Hàm Hương vốn đau đến suýt bất tỉnh,
lúc này đột nhiên tỉnh táo lại, đồng thời cảm thấy mình không thể cử
động.
Mị Tinh đứng về bên cạnh Tây Lương Mạt, chắp tay nói: “Quận Chúa, thủ pháp này Tư Lễ Giám dùng khi bức cung để đề phòng phạm nhân hôn mê, hiện giờ ngài có lột da rút xương ả, chỉ cần máu chưa chảy hết thì ả sẽ không
hôn mê nữa.”
Tư Hàm Hương nghe vậy sợ hãi mở to mắt, hét lên: “Tây Lương Mạt, ngươi định làm gì.”
Tây Lương Mạt cười cười: “Muội muội sẽ biết sớm thôi.” Vừa dứt lời, tay
nàng tao nhã kéo một cái, có tiếng xương cốt vang lên răng rắc và tiếng
kêu thảm thiết không giống tiếng người của Tư Hàm Hương.
Một đoạn dài bằng ngón tay của thứ gì đó màu trắng, trên đó có máu thịt đỏ
thẫm lăn trên mặt đất, nhìn kỹ lại mới nhận ra là một đoạn xương sườn,
thì ra phía sau câu ngư tiễn buộc một sợi tơ vàng rất mảnh, Tây Lương
Mạt dùng chút lực đã rút được một đoạn xương sườn từ trong người Tư Hàm
Hương ra.
“Đây là vì ngươi nợ Hàm Ngọc một mạng.” Tây Lương Mạt nhìn gương mặt không
còn chút máu của Tư Hàm Hương, lạnh lùng nói, sau đó tay lại kéo.
“A…!”
“Đây là vì ngươi nợ một trăm ba mươi sáu đứa trẻ vô tội ở biên cương đã chết!”
“Ư…!”
“Đây là vì ngươi nợ trăm ngàn dân chúng vô tội đã chết vì bệnh dịch!”
“A… A…!”
Với mỗi lời nói lạnh như băng của Tây Lương Mạt, một đoạn xương sườn bị kéo ra khỏi cơ thể Tư Hàm Hương, cho đến cuối cùng, Tây Lương Mạt không
nhịn được căm hận trong ánh mắt, giọng nói run run sắc nhọn: “Đây là
ngươi nợ ta và A Cửu!”
Vừa nghĩ tới A Cửu mặc bộ đồ trắng lẳng lặng đứng đó, nhìn nàng ở nơi giao
giới giữa sự sống và cái chết, sao nàng có thể không sợ, sao nàng có thể không hận?
Tất cả áp lực, sợ hãi và tức giận bộc lộ hết trong đôi mắt đỏ rực của Tây Lương Mạt lúc này.
Theo căn xương sườn thứ tư bị rút ra, quần áo toàn thân Tư Hàm Hương đã bị
mồ hôi lạnh tẩm ướt đẫm, nàng ta như vừa mới bị vớt ra từ trong nước,
mặt mày xám xịt như tro, không có xương sườn đỡ, toàn thân nàng ta mềm
nhũn dưới đất với một tư thế quái dị, trên người đầy những vết thương
sâu đến mức có thể nhìn thấy nội tạng, nhưng miệng vết thương không lớn, không tổn thương đến mạch máu, cho nên cho dù nàng ta muốn chết cũng
không được, chỉ có thể nhận lấy đau đớn.
Tư Hàm Hương đã không còn sức lực để nói lớn tiếng, nàng ta nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt, bỗng nở nụ cười mỏng manh: “A Cửu… Ha ha… Ngươi đã yêu
tên hoạn quan đó, thế nào… là vì… vì hắn quá đẹp… hay vì… hắn quá đáng
thương… Nghe nói trước kia hắn là một tên luyến đồng ti tiện, hắn sắp…
sắp chết phải không… cho nên ngươi mới… mới kích động… như thế… Ngươi
thật đáng thương.”
Trong mắt Tây Lương Mạt dấy lên sát khí, nhưng nàng bình tĩnh lại rất nhanh,
từ trên cao nhìn xuống Tư Hàm Hương lạnh nhạt cười khẩy: “Ngươi không
cần phí tâm tư cầu được chết nhanh chóng, trước khi bắt được tên nam
nhân ti tiện yếu đuối Tư Lưu Phong kia, ta sẽ không để ngươi thuận lợi
chết như thế.”
Sau đó, nàng nhìn Mị Tinh: “Giao ả này cho em, đừng để ả chết.”
Mị Tinh nhìn Tây Lương Mạt, gật đầu nói: “Quận Chúa cứ yên tâm, vừa khéo để Mị Tinh thử thủ đoạn đã học được ở Mị bộ.”
Tây Lương Mạt thản nhiên xoay người bỏ đi, trong một giây xoay người đó, nàng nhắm chặt mắt, nắm tay run khe khẽ.
Nàng đè nén sát khí dày đặc trong lòng mình, vì không để mình mất khống chế, chỉ sợ mình sẽ không nhịn được mà giết Tư Hàm Hương, rồi lại tốn đáng
kể thời gian để bắt Tư Lưu Phong!
Thế nhưng, cho dù nàng có thể bắt được bọn chúng, báo thù cho A Cửu thì sao, người kia có lẽ không thể trở về nữa!
Lão yêu nghìn năm ác độc, đê tiện, ghê tởm kia!
Người đàn ông vào bếp nấu canh cho nàng, độ chân khí cho nàng, ghen vì nàng,
chuẩn bị tất cả cho nàng, lại cứ ngượng ngùng, giả bộ như không làm gì
hết kia…
Nước mắt từng chút một thấm qua khe hở, nàng nhìn cái bóng cô đơn mà ánh trăng soi ra trên mặt đất, khóc như một đứa trẻ.
Không biết từ lúc nào, một bàn tay tái nhợt bỗng lặng lẽ đặt lên vai nàng.
Bàn tay còn đang gạt nước mắt của Tây Lương Mạt lập tức buông xuống, cầm lấy bàn tay kia, giật mạnh một cái, quẳng qua vai.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com