Tây Lương Mạt nhận lấy ống thư trên tay hắn, trong ống là một tờ giấy mỏng
như cánh ve, nhìn có vẻ chỉ như một que tăm dài nhưng sau khi mở ra lại
là một bức bản đồ Thiên Triều tương đối lớn.
Đây chính là bản đồ mà Tây Lương Mạt để Tây Lương Sương mang đi, Tây Lương
Mạt sờ chất giấy đó, không khỏi than khẽ: “Đúng là vô cùng tinh xảo.”
Mỏng hơn tơ lụa, lại mềm dẻo hơn bồ liễu.
Bách Lý Thanh tao nhã ngồi xuống bên cạnh nàng, thản nhiên nói: “Giấy này
gọi là giấy thiên kim, sử dụng nguyên liệu cực kỳ đắt đỏ, một lượng vàng mới được một thước, cho nên nghìn vàng một trượng, bình thường chỉ có
hoàng tộc và cự phú một nước mới dùng được.”
Tây Lương Mạt tiếp nhận tờ giấy kia, ngón tay xoa trang giấy mỏng manh:
“Nếu một tờ giấy thiên kim có thể đổi được một trận đại thắng, vô số
mạng người, thậm chí một nước, thì sẽ là một cuộc làm ăn một vốn bốn
lời.”
Sau đó, nàng trải tờ giấy thiên kim kia lên bàn, bảo Bạch Trân đi lấy cả bộ trang điểm tới, nàng nhìn dấu ấn trên trang giấy, pha mực, dùng bút
lông đầu nhỏ chấm mực chậm rãi trộn đều rồi vé vài nét bút lên bản đồ,
cuối cùng trải trang giấy dưới ánh mặt trời.
Chỉ chốc lát, sức nóng của mặt trời đã hong khô nét mực.
Tây Lương Mạt cẩn thận cuộn tờ giấy nghìn vàng đó vào, lại ngửi ngửi, sau
đó quay đầu nhìn Tiểu Bạch đang đứng trên bàn, nghiêng đầu vẻ mặt ngờ
nghệch nhìn nàng, nàng nghĩ nghĩ rồi cười nói: “Đến đây, vẩy ít nước
tiểu phượng hoàng của ngươi lên tờ giấy này đi.”
Tiểu Bạch thấy Tây Lương Mạt cực kỳ tinh mắt, gọi nó là phượng hoàng, lòng
tự trọng của loài chim như nó được thỏa mãn tràn đầy, nó không chút do
dự nhảy lên trang giấy kia, vểnh mông một cái, không hề ngượng ngùng mà… tè lên.
Bạch Trân thấy vậy không khỏi vừa căng thẳng vừa khó hiểu: “Quận Chúa, Tiểu
Bạch tè lên đó sẽ không làm hỏng cái bản đồ này chứ?”
Bách Lý Thanh chậm rãi phe phẩy quạt nói: “Chủ tử nhà ngươi cảm thấy son
nước có vẻ hợp với trang giấy cao cấp này hơn, nhưng lại có mùi hoa nên
sẽ để lộ sơ hở, mới bảo con chim ngốc này tè lên, tấm giấy thiên kim này chế tạo theo phương pháp bí truyền của thủ phủ thiên hạ Phượng gia,
không sợ nước lửa, nếu không làm sao xứng với cái giá ngàn vàng?”
Bạch Trân nghe vậy lập tức sùng bái nhìn Bách Lý Thanh: “Thiên Tuế gia, ngài biết thật là nhiều!”
Tiểu Bạch tức giận vẫy cánh, biểu đạt sự tức giận và khinh thường của nó:
“Ai là chim ngốc, ngươi mới là chim ngốc, cả nhà ngươi đều là đồ chim
ngốc!”
Tây Lương Mạt thản nhiên nhìn hắn một cái, không nói gì mà xoay người ôm
lấy con chim cú mèo ngoan ngoãn mê man đứng đó, định để cuộn giấy về
dưới nách nó, thì thấy đôi tay trắng nõn thon dài quen thuộc đã nhận lấy đồ trên tay nàng, đồng thời ôm cả con cú mèo đi.
“Phải dùng thủ pháp của người Tây Địch để trả đồ lại, nếu không đối phương sẽ phát hiện thứ này bị từng bị ngươi động vào.”
Chỉ thấy Bách Lý Thanh dùng thủ pháp nhanh nhẹn nhét bản đồ xuống dưới nách con cú mèo, rồi cho con cú mèo cất cánh.
Tây Lương Mạt nhìn cái bóng xám bay đi xa xa, hơi nhíu mày: “Ngươi quen thuộc với thủ pháp của người Tây Địch quá nhỉ.”
Bách Lý Thanh khẽ nhếch đôi môi tinh xảo, chậm rãi ngồi xuống: “Ngươi quên
rồi à, trong máu của ta chảy một nửa máu người Tây Địch, cũng từng vì
mẫu phi của ta mà nghiên cứu văn hóa người Tây Địch một phen.”
Tây Lương Mạt sửng sốt, sau đó khoát tay để mấy nha hoàn đi trước, rót chén trà đưa cho Bách Lý Thanh, không mặn không nhạt nói: “Đó cũng là cố
quốc của mẫu thân ngươi, không muốn trở về à?”
Hắn nhận lấy chén trà trên tay Tây Lương Mạt, vẻ mặt hờ hững: “Về? Về đâu? Ngươi cảm thấy ta nên trở về à?”
Tây Lương Mạt hơi nhướn mày: “Ta nghe gia gia nói các ngươi từng tới dịch quán của Tây Địch tại Thiên Triều?”
Bách Lý Thanh gác khuỷu tay lên hàng lang, chống cằm nhìn nàng, bâng quơ
nói: “Ừ, khi cùng đường không phải chưa từng nghĩ đến, chỉ là sau đó
nghĩ lại lại cảm thấy suy nghĩ này rất buồn cười, ở Tây Địch hoàng ngoại tổ mẫu đã đi trước mẫu thân, hoàng ngoại tổ phụ dù yêu thương mẫu thân
cũng sẽ không vì một đứa cháu trai chưa từng gặp mặt mà đắc tội tiên
hoàng lúc ấy còn đang đắc thế, sau này tân đế Tây Địch đăng cơ lại càng
không thể vì một biểu đệ chưa từng gặp mặt mà đắc tội vua một nước.”
Tây Lương Mạt nhìn hắn, nhớ tới lời lão Y Chính từng nói, năm đó Lam Đại
nguyên soái nhặt được đôi song sinh này trên đường, một thời gian sau
từng suy nghĩ đưa bọn họ tới dịch quán của Tây Địch, để người Tây Địch
đưa bọn họ về nước.
Nhưng người Tây Địch miệng thì đồng ý, quay lưng đã vụng trộm truyền tin cho
mẹ của Thập hoàng tử, cũng chính là mẫu phi Quý Tiệp Dư của Tuyên Văn
Đế, Quý Tiệp Dư này nhìn về ngoài dịu dàng hòa thuận, không tranh với
đời, gửi con mình nuôi ngoài cung, danh nghĩa nói để con mình đi theo
Lam Đại nguyên soái học làm danh tướng, sau này phụ tá cho Tam hoàng tử, người mà lúc ấy có tiếng hô cao nhất, xuất thân cao quý nhất.
Lúc ấy Hoàng Hậu đã qua đời, mẫu phi của Tam hoàng tử là Hiền Phi tay cầm
đại quyền lục cung vào thời điểm đó, đương nhiên rất thích vị Quý Tiệp
Dư “trung thành và tận tâm” này, dưới sự xúi giục của Quý Tiệp Dư, coi
Ngự Quý Phi mẫu phi của đôi song sinh là cái gai trong thịt, cái đinh
trong mắt, nay Quý Tiệp Dư báo cáo tung tích của đôi song sinh, sao có
chuyện Hiền Phi không đuổi giết.
Nhưng ngay khi người Tây Địch chuẩn bị giao đôi song sinh cho Hiền Phi thì
Lam Linh xuất hiện, lúc đó vị công chúa này còn chưa trải qua đao kiếm
phong sương, đang rất được sủng ái, là đóa hoa diễm lệ mê người nhất
hoàng triều, trong lòng thì đầy chính nghĩa, một tay quấy đảo vụ giao
dịch này, mang đôi song sinh về Lam gia.
Lam Đại nguyên soái đương nhiên tiếp nhận đôi song sinh, mà lúc ấy Thập
hoàng tử Tuyên Văn Đế vì lấy lòng Lam Linh, tâm tính còn chưa thay đổi
cũng rất tốt với cặp sinh đôi xinh đẹp này.
Lam Linh thậm chí còn đặc biệt cảnh cáo Hiền Phi, chỉ tại lúc đó Quý Tiệp
Dư che giấu quá sâu nên không ai biết nàng ta mới là kẻ xúi giục phía
sau.
Nàng ta cũng thông minh như Tuyên Văn Đế, cũng rất có lòng kiên nhẫn, luồn
cúi che giấu cho tới ngày nở mày nở mặt, cho tới ngày đôi song sinh của
tình địch bị đưa vào cung, bị hoạn thành nô lệ cho con trai mình.
Có điều, nàng ta đoán được mở đầu, nhưng không đoán được rằng tính hết các bước cuối cùng tính lầm mất mạng, không đoán được rằng đứa bé im lặng
nhát gan nhất trong đôi song sinh đã không còn tính “uy hiếp” có một
ngày sẽ khiến nàng ta nhận hết khổ sở, hơn nữa còn làm con mình mất
mạng, thậm chí có một ngày đánh mất vương triều của hắn.
Tây Lương Mạt nhìn gương mặt không chút cảm xúc của Bách Lý Thanh, nỗi đau
năm đó bị đuổi giết, bị vứt bỏ, bị làm nhục đều không bằng cảm giác
tuyệt vọng khi bị phản bội, bất kể là Lam Linh phu nhân từng cứu rồi lợi dụng bọn họ, hay cố quốc từng tưởng rằng có thể trở về.
Dường như Bách Lý Thanh phát hiện ánh mắt của Tây Lương Mạt, hắn khép hờ mắt, khẽ cười: “Đừng dùng loại ánh mắt đó để nhìn ta, trời đất rộng lớn, nếu không có chỗ nào cho ta dung thân thì ta sẽ tự tay xé mở một chỗ dung
thân là được.”
Tây Lương Mạt không thích biểu cảm thờ ơ với vạn vật hiện lên trên dung
nhan của hắn, nàng trực tiếp chuyển đề tài: “Ngươi vừa mới nói Phượng
gia? Là Phượng gia đã từng gả con gái duy nhất vào Tây Lương thế gia?”
Bách Lý Thanh tao nhã gật đầu: “Đúng vậy, chính là Phượng gia đó. Thế nào? Các ngươi có làm ăn với nhau à?”
Trong mắt Tây Lương Mạt hiện lên một tia trầm tư, sau đó gật đầu nói: “Đúng
vậy, năm đó sau khi Tây Lương thế gia bị diệt môn và kê biên tài sản, ta thả Phượng Tỷ và con của nàng ta đi, để bọn họ trở về Phượng gia, chưa
từng làm khó bọn họ.”
Bách Lý Thanh nhíu mày, cười cười nói: “Nha đầu của ta luôn lương thiện thế, nhỉ?”
Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Ta chỉ cảm thấy con người luôn phải chừa một đường lui cho mình, không giết người không nên giết.”
Đây là sự khác biệt lớn nhất trong phong cách làm việc của nàng và hắn,
Bách Lý Thanh vì có kinh nghiệm làm quan nhiều năm cùng với tình huống
cá nhân khiến cho tác phong của hắn bá đạo, âm độc, thích nhổ cỏ tận
khốc; còn nàng tuy sẽ không nhân từ nương tay nhưng lại thiên hướng mọi
chuyện chừa đường lui. Không thể nói rõ ai đúng ai sai, chỉ là tam quan
và kế hoạch khác nhau mà thôi.
Tây Lương Mạt trầm ngâm nói: “Năm đó Phượng Tỷ để lại cho ta một tấm lệnh
bài Phượng gia, nói nếu có một ngày cần nàng giúp đỡ thì đi tìm nàng,
nàng sẽ giúp ta trong phạm vi có thể.”
Cửa hàng của Phượng gia trải rộng khắp thiên hạ, không riêng gì Thiên
Triều, Tây Địch, ngay cả Hách Hách và Khuyển Nhung cũng có thương đội
của bọn họ, nói không chừng sau này thật sự sẽ có chỗ dùng tới bọn họ,
ngay cả bộ chữ Giai phụ trách tiền bạc của quỷ quân cũng từng hợp tác
với bọn họ.
Ánh mắt Bách Lý Thanh xa xôi nhìn nàng một lát rồi mới nói: “Nha đầu ngươi
đúng là tự biết tìm đường lui cho mình, lúc trước dám bán chính mình với giá tốt cho ta có lẽ đã sớm tính được đường lui rồi phải không?”
Còn dám dựa vào Phượng gia, loại thương nhân lớn trải khắp thiên hạ này có
cửa hàng khắp chân trời góc bể, tự có một cách vận hành riêng, nhưng
trong đời sống không thể khuyết thiếu thương nhân, bởi vậy bọn họ trở
thành một bộ phận mà ngay cả triều đình cũng khó khống chế nhất.
Cho dù Cẩm Y Vệ giỏi về dò hỏi, đối phương muốn giấu một người vẫn dễ như trở bàn tay.
Tây Lương Mạt thoáng ngừng, nhìn về phía hắn, cũng tự nhiên nói: “Con kiến
còn sống tạm bợ, huống chi con người, tiếng tăm của Cửu Thiên Tuế ngươi
thật sự quá lớn, một nữ tử tầm thường như ta đương nhiên phải suy nghĩ
con đường phía sau.”
Bách Lý Thanh nhìn nàng chằm chằm một lát, rồi bỗng nói: “Ngươi có thể còn chạy mất nữa không?”
Tây Lương Mạt có chút giật mình, nhưng nàng phản ứng lại rất nhanh, nhìn
vào đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn, cười khẽ nói: “Khi thành thân
với ngươi ta đã nói, nếu ngươi có lỗi với ta ta sẽ lấy mạng ngươi, ngươi cũng đã đồng ý giao tính mạng cho ta, cho nên đương nhiên ta sẽ không
trốn.”
Bách Lý Thanh nhìn nàng, ánh mắt âm u lạnh giá, ánh mặt trời phủ lên một
tầng sáng vàng kim trên ngũ quan tinh xảo như thần thánh tạo lên của hắn làm cho hắn nhìn có một vẻ dịu dàng kỳ dị, hắn nhếch khóe môi cười:
“Nha đầu hung tàn này.”
Tuy nói vậy nhưng có thể thấy được một chút thả lòng trên vẻ mặt hắn.
Tây Lương Mạt đứng lên, nụ cười thản nhiên: “Ta hung tàn thế đấy, cho nên,
lát nữa ta phải rời kinh một chuyến, một mình ngươi ở nhà chờ Huyết bà
bà trở về đi.”
Bách Lý Thanh nhướng mày: “Ngươi đi xem đám ranh con ngươi nuôi ra ngoài kiếm ăn?”
Kiếm ăn?
Tây Lương Mạt trầm ngâm rồi mỉm cười, ừ, cách gọi cũng không tệ.
Giống như sư tử hổ báo trưởng thành dẫn con của mình ra ngoài kiếm ăn, đám
chim non của Phi Vũ Quỷ Vệ ra ngoài đi dạo là để kiếm ăn và mài móng
vuốt, bọn họ lần đầu tiên xuất chinh, Đốc Vệ đại nhân như nàng phải
nhanh chân đến xem mới được.
Bách Lý Thanh bỗng vươn tay bắt lấy cổ tay nàng, lập tức kéo nàng vào lòng
mình, giam cầm nàng giữa ngực hắn và lan can, khàn khàn nói: “Muốn đi mà không an ủi phu quân của ngươi chút à?”
Tây Lương Mạt nhếch khóe môi, đầu ngón tay đẩy gương mặt diễm lệ của hắn
ra, cười cười nói: “Phu quân, trên người ngươi có đại hỏa, nếu ta lại
chảy máu mũi, đời này ngươi đừng mơ có thể tùy tiện chạm vào ta nữa!”
Lời này nói cực kỳ thâm sâu, nàng luôn hiểu tính tình thích cưỡng đoạt của
Bách Lý Thanh, nếu bảo hắn cả đời không được chạm vào nàng, hắn nhất
định sẽ trăm phương ngàn kế chứng minh rằng hắn tất nhiên có thể “muốn
lên là lên”, nhưng nếu nói “đời này đừng mơ tùy tiện chạm vào ta”, thì
chứng tỏ cho dù ngươi muốn chạm vào thân thể Quận Chúa của nàng đây thì
phải trả đủ mọi loại giá, đủ loại dày vò, không quá quyết liệt, chỉ buộc một miếng thịt trước mũi đối phương, lại hạn chế được đại yêu nghiệt
này, hắn tuyệt đối sẽ không tùy ý tùy hứng làm bậy.
Quả nhiên, ánh mắt đen sì sì của Bách Lý Thanh nhìn nàng chằm chằm một lúc
lâu rồi mới không cam lòng buông tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nha
đầu nhà ngươi đúng là đáng đánh đòn!”
Có phải hắn quá nuông chiều nàng hay không, nói không cho chạm vào là hắn nhịn một tuần thật.
Tây Lương Mạt cười khẽ, bỗng xoay người để lại một nụ hôn chuồn chuồn nuốt
nước trên trán hắn, nói như dỗ trẻ con: “Ngoan, chờ ta trở về.”
Nhìn bóng người yểu điệu của nàng nghênh ngang mà đi, Bách Lý Thanh vươn
ngón tay thon dài xoa trán, ánh mắt sâu thẳm lấp lánh, hiện lên một tia
ấm áp, cười khẽ nói: “Nha đầu điên này!”
Nàng khác nữ nhân khác ở chỗ cho dù nổi nóng cũng sẽ không quá đáng, ngược
lại còn làm cho người ta đau lòng, cũng sẽ không bỗng nhiên giận dỗi với hắn.
Nhìn một màn ấm áp không chịu nổi từ xa xa, Bạch Nhụy không nhịn được phải
thở dài: “Chỉ có Đại tiểu thư mới có thể thu phục Thiên Tuế gia.”
Nam nhân đáng sợ lại xinh đẹp như vậy nữ tử bình thường hoàn toàn không thể ứng phó được, ở cùng hắn nhất định lúc nào cũng phải cẩn thận, khắp nơi cẩn thận, không ngờ Quận Chúa lại làm được như cá gặp nước.
Bạch Trân cười tủm tỉm nhìn Bạch Nhụy: “Đúng thế, luôn cảm thấy Thiên Tuế
gia và Quận Chúa như có thần giao cách cảm, ngày ấy cãi nhau to như vậy
mà nay hai người đã như không có chuyện gì. Bạch Nhụy, ngươi cũng nên
học Quận Chúa đi, đây gọi là lấy nhu thắng cương, còn ngươi cả ngày chỉ
biết cãi nhau với Mị Thất.”
Gương mặt thanh tú của Bạch Nhụy đỏ lên, nàng tức giận lườm Bạch Trân một
cái: “Đó là vì ngươi chưa gặp được nam nhân ngu xuẩn như thế, chờ ngươi
gặp được rồi sẽ biết vì sao tính tình ta sẽ biến thành thế này.”
“Ai giống ngươi, sư tử Hà Đông!” Bạch Trân làm một mặt quỷ đáng yêu rồi vội vàng chạy theo chủ tử nhà mình.
Bạch Nhụy xấu hổ, tức giận cũng lập tức đuổi theo Bạch Trân và Tây Lương Mạt.
— Ông đây là đường ranh giới huynh đài Cửu gia —
Trinh Mẫn Quận Chúa, hoặc nên nói là Thiên Tuế Vương Phi lại sắp rời kinh “đi Thái Sơn dâng hương”, đương nhiên cần tiến cung bẩm báo với Thuận Đế và Kim Thái Hậu, dù sao nàng lên núi là để cầu phúc cho Thuận Đế.
Có điều khi nàng mặc một bộ hoa phục vào cung lại được báo thân thể của
Thái Hậu không khỏe, bệ hạ cũng không khỏe, tạm thời ở tại cung Ninh
Hoa, cho nên không thể tiếp kiến Trinh Mẫn Quận Chúa.
Tây Lương Mạt vốn cũng không tính so đo với đôi mẹ con này, dù sao nàng
tiến cũng cũng chỉ làm dáng thôi, nhưng trong nhay mắt xoay người rời đi nàng lại nghe thấy tiếng thứ
gì đó vỡ nát vang ra từ trong cung Ninh
Hoa.
Nàng hơi nheo mắt lại, bỗng xoay người đi thẳng về phía cung Ninh Hoa.
Mấy Đại cung nữ và thái giám ngoài cửa giật mình, lập tức bước tới ngăn cản Tây Lương Mạt: “Thiên Tuế Vương Phi, ngài không… không thể vào, Thái
Hậu và bệ hạ đã nghỉ ngơi, ngài không thể tự tiện xông vào!”
Tây Lương Mạt thản nhiên liếc bọn họ một cái, bước chân không ngừng, chỉ
bỗng nhiên nói một câu ý tứ sâu xa: “Mị Lục, ta không thích có người cản đường ta.”
Một bóng đen không biết từ đâu xuất hiện, theo động tác nhanh như chớp của
hắn, vài cung nhân kia bỗng dưng bay lên, rồi ngã lăn xuống đất, kêu gào “ai da”.
Tây Lương Mạt vượt qua bọn họ không kịp ngăn cản, xông vào trong cung Ninh Hoa, đám Bạch Nhụy theo sát phía sau.
Nàng vượt qua cửa chính màu đỏ, đi qua chính điện, khi đám Bạch Nhụy định
nhanh chóng đẩy ra cửa tẩm điện thì cánh cửa bỗng “kẹt kẹt” mở ra, Kim
Thái Hậu im lặng đứng sau cửa, như vừa mới tỉnh ngủ, vẻ mặt mờ mịt nhìn
Tây Lương Mạt: “Ai mà to gan như thế, dám xông vào tẩm điện của ai gia!”
Sau đó, nàng ta làm như mới nhìn thấy Tây Lương Mạt, bỗng tỉnh táo lại,
lạnh lùng và xa cách nhìn Tây Lương Mạt: “Ai gia còn tưởng ai, thì ra là Thiên Tuế Vương Phi của chúng ta, chẳng trách ngang nhiên như thế.”
Lời nói của nàng ta mang vẻ trào phúng, chỉ thẳng Tây Lương Mạt dùng quyền
thế chèn ép người khác, không để Thái Hậu một nước vào mắt, chỉ là giọng của nàng ta vẫn dịu dàng, không mang một chút tức giận, làm cho người
ta tưởng rằng chỉ là nói đùa bình thường thôi, làm cho người ta không
cách nào nổi giận.
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta một cái sâu xa khó lường, mỉm cười nói: “Vậy à,
Trinh Mẫn làm phiền Thái Hậu nương nương, là có lỗi, có điều cung nhân
bên ngoài nói không rõ ràng, làm cho Trinh Mẫn cực kỳ lo lắng cho Thái
Hậu nương nương, thế nên mới bất chấp xông vào, xưa nay Thái Hậu nương
nương dịu dàng rộng lượng, hiền hòa nhất, đương nhiên sẽ không nhỏ mọn
mà để trong lòng đúng không?”
Kim Thái Hậu bị nàng nói nghẹn lời, nếu mình so đo thì sẽ là nhỏ mọn à?
Tây Lương Mạt không để ý tới dáng vẻ cứng nhắc của Kim Thái Hậu, đi thẳng
vào phòng, vừa vào phòng nàng đã ngửi được mùi cây an tức hương cháy
trong phòng.
Tây Lương Mạt cũng không chờ Kim Thái Hậu mời ngồi, tự mình tìm vị trí ngồi xuống, nhíu mày nhìn về phía Kim Thái Hậu nói: “Dùng hương an tức đậm
thế này, gần đây Thái Hậu nương nương ngủ không ngon sao?”
Kim Thái Hậu nhìn nàng, vẻ mặt như nhẫn nại ngồi xuống đối diện nàng, ôm
đầu nói: “Đúng vậy, từ lúc ai gia và bệ hạ bị sợ hãi ở cung Từ Ninh,
thân thể ngày càng không tốt, cả ngày nhìn thấy những hình ảnh đáng sợ
đó, hàng đêm mơ ác mộng, ngay cả bệ hạ cũng chịu khổ, nếu lúc ấy ai gia
và bệ hạ sớm tới Thu Sơn, làm sao phải khổ sở thế này.”
Nói trong nói ngoài đều trách Tây Lương Mạt lúc ấy không để nàng ta chạy ra khỏi cung.
Tây Lương Mạt lại chỉ đùa nghịch vòng tay, cười khẽ: “Tâm trạng của Thái
Hậu không tốt còn có thể mặt thoa phấn, mắt hàm xuân thế kia, hẳn là
trong cung này có người an ủi tâm hồn cô đơn của ngài mới đúng, vì sao
vẫn còn nhiều oán khí như thế?”
Kim Thái Hậu nghe vậy sắc mặt hoàn toàn thay đổi, lộ vẻ tái nhợt, sau đó
nàng ta tức giận đập bàn đứng lên, oán hận nhìn Tây Lương Mạt chằm chằm: “Trinh Mẫn, ai gia kính ngươi là Vương Phi của Thiên Tuế gia, khách khí với ngươi, ngươi lại dám bại hoại thanh danh của ai gia như thế, khinh
người quá đáng. Hay là lúc trước ngươi muốn hại chết ai gia và bệ hạ
không thành nên nảy sinh suy nghĩ ác độc này, thật sự muốn ép chết mẹ
con chúng ta, để ngươi và Cửu Thiên Tuế nắm đại quyền thiên hạ hay sao?”
Tây Lương Mạt nhìn Kim Thái Hậu thẹn quá hóa giận, không vội không giận,
chỉ cầm lấy chén trà bạch ngọc mà Bạch Nhụy đưa, nhấp một ngụm, đồng
thời lạnh nhạt nói như tự nhủ: “Còn chưa đi ra? Hay là da ngứa, muốn tới Thận Hình Tư một chuyến?”
Sắc mặt Kim Thái Hậu càng tái nhợt, đang định nói gì lại nghe phía sau vang lên tiếng sột soạt, nàng ta hoảng sợ, lập tức quay đầu lại, vừa lúc
nhìn thấy bóng người quen thuộc chầm chậm đi ra từ phía sau mành, trên
gương mặt lạnh lùng tuấn mỹ mang theo một chút bất cần đời.
“Trinh Mẫn Quận Chúa quả là sâu sắc, đã lâu không gặp Quận Chúa, Phương Quan thật sự nóng ruột nóng gan, tưởng niệm vô cùng.”
Lời nói không kiêng nể gì của hắn làm cho gương mặt Kim Thái Hậu tái xanh,
sau đó chỉ có thể cứng nhắc đứng đó, đầy bụng hoài nghi và sợ hãi.
Ánh mắt Phương Quan đánh giá Tây Lương Mạt không chút kiêng kỵ, hôm nay mái tóc dài của nàng búi đơn giản ra sau đầu, đội hoa sen tinh xảo, hai
châm cài tua kết thật dài, mặc một chiếc áo màu tím đậm, dùng nhiều
phương pháp thêu ra những đóa hoa sen trắng, thắt lưng thêu lá sen màu
tím đậm buộc chặt vòng eo mảnh mai của nàng, bên dưới là một chiếc váy
dài màu trắng đơn giản, nhã nhặn hào phóng, quý khí thiên thành.
Dung nhan xinh đẹp nhưng lạnh lùng làm cho hắn… thật sự muốn nhìn nàng không một mảnh vài, toàn thân đầy vết roi, đáng thương khóc dưới người hắn,
như vậy nhất định sẽ càng đẹp hơn.
Đôi môi mỏng của Phương Quan cong lên một độ cong kỳ lạ.
Tây Lương Mạt nhìn hắn, sắc mặt lạnh nhạt: “Ngươi có còn nhớ ta đã nói với ngươi cái gì không?”
“Chuyện đó… Rất xin lỗi, trí nhớ của Phương Quan luôn không tốt, chi bằng mời
ngài lặp lại lần nữa đi.” Phương Quan không chút để ý nói.
Tây Lương Mạt giương mắt nhìn hắn: “Xem ra bệnh hay quên của ngươi cũng
nặng đấy, một khi đã vậy, bản Vương Phi sẽ nói lại một lần.
Nàng thoáng dừng, lạnh lùng nói từng chữ một: “Nếu ngươi ở trong cung không
an phận, muốn gây ra chuyện gì, bản Quận Chúa tuyệt đối sẽ không bỏ qua
cho ngươi!”
Phương Quan nghe vậy cười cười: “Được, giờ Phương Quan nhớ ra rồi, nhưng
Phương Quan vẫn tương đối an phận thủ thường, chưa từng làm gì cả.”
Tây Lương Mạt nhìn hắn, khẽ nở nụ cười: “Thật không? Phương Quan, ngươi
càng ngày càng có khả năng, quyến rũ Thái Hậu, mê hoặc cung đình, còn
xúi giục Thái Hậu làm vài chuyện bất lợi cho chính mình, bất lợi cho
triều đình. Ngươi nói xem, ngươi như vậy là an phận thủ thường làm cho
bản Quận Chúa thật sự lo lắng một khi ngươi không an phận thủ thường sẽ
thành ra thế nào.”
Nàng đã tha thứ cho hắn quá lâu rồi, ngoại trừ nể mặt Thái Bình Đại Trưởng
Công Chúa, cũng vì nàng mặc kệ kẻ tiểu nhân nịnh bợ đáng khinh như hắn,
chỉ không ngờ gần đây hắn càng có khả năng, dám làm cho Kim Thái Hậu vốn coi như an phận, thông minh dám lớn tiếng với nàng và A Cửu, đúng là
khiến nàng nhìn với cặp mắt khác xưa.
“Quận Chúa, ngài thật biết nói đùa, Phương Quan chỉ là một nam sủng…”
Phương Quan nhíu mày đang định nói gì thì bị Tây Lương Mạt lạnh nhạt ngắt lời: “Phương Quan, trước nay ta không thích nói hai lần, ngươi đã nghe hai
lần, chứng tỏ ngươi đương nhiên cần phải trả giá.”
Nàng thoáng dừng, lại lạnh nhạt nhếch môi: “Người đâu, ban thưởng một trăm trượng, hành hình ngay trước cung Ninh Hoa này đi.”
Phương Quan giật mình, trợn trừng mắt không dám tin: “Ngươi…”
Nhưng ngay sau đó hai Đại thái giám không biết đã chờ ngoài cửa từ khi nào bỗng xông vào, mỗi người kéo một tay hắn ra ngoài.
Kim Thái Hậu đang ngẩn ngơ khiếp sợ, nháy mắt hồi phục tinh thần, lập tức
đứng trước mặt Tây Lương Mạt: “Thiên Tuế Vương Phi, ngươi không thể như
thế.”
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, nguy hiểm nheo mắt lại: “Không thể thế nào?”
Kim Thái Hậu bị ánh mắt sắc bén của nàng làm cho toàn thân run lên, nhưng vẫn cắn răng nói: “Ai gia với hắn là trong sạch.”
Cho dù những lời này nghe có vẻ vô lực và buồn cười cỡ nào, nàng ta vẫn muốn thử một lần.
Một trăm trượng, rõ ràng Tây Lương Mạt muốn đánh chết Phương Quan!
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, không nói một lời, nhưng ánh mắt có sức xuyên
thấu kia lại làm cho Kim Thái Hậu sợ hãi hơi co thân mình, trước mặt nữ
tử quý khí thiên thành này, một người đắm mình trong cuộc sống cung đình nhiều năm, nay đã thành Thái Hậu như nàng lại giống như chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi.
Tây Lương Mạt bỗng nhẹ giọng nói: “Kim Thái Hậu, ngươi thật sự muốn cầu xin cho Phương Quan?”
Kim Thái Hậu cắn răng một cái, vẻ mặt kiên quyết: “Đúng thế, ta và hắn
trong sạch, cho dù cung nhân bình thường phạm lỗi, ngài cũng không nên
tàn nhẫn đánh chết hắn như thế.”
Nàng ta bất giác dùng xưng hô “ngài” làm cho Tây Lương Mạt cảm thấy tương
đối thú vị, nàng bỏ chén trà xuống, nhìn thoáng qua Phương Quan im lặng
lạnh lùng, đang nhìn mình mà không có chút ý tứ muốn cầu xin, có lẽ
chính tính cách kiêu ngạo bất tuân của hắn mới khiến đám phu nhân cung
đình liên tiếp ngã gục trong tay hắn?
Nam nhân thế này làm cho nàng nhớ tới hai nam sủng nguy hiểm Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông của Võ Hoàng.
“Nếu bản Quận Chúa nhất định muốn hành hình thì sao?” Tây Lương Mạt lành lạnh nói.
Kim Thái Hậu run lên, nhưng vẫn cắn răng nói: “Ai gia… Ai gia không thể
ngồi xem chuyện oan uổng như thế, đương nhiên phải tuyệt thực chứng minh trong sạch.”
Nàng ta không tin bọn họ sẽ thật sự giết nàng ta, nay Thuận Đế vừa mới đăng
cơ chưa lâu, Thái Hậu này vẫn còn có lúc trọng dụng, nếu chết không minh bạch, Bách Lý Thanh sẽ ngồi chắc tội danh bức tử Thái Hậu, độc tài đại
quyền rồi.
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, bỗng không nhịn được nở nụ cười châm chọc:
“Trinh Mẫn tưởng rằng Kim Thái Hậu là người thông minh, không ngờ thì ra vẫn không nhìn thông suốt mười trượng nhuyễn hồng, phấn hồng xương
khô.”
Phương Quan đúng là có bản lĩnh, vậy mà còn dỗ được nữ nhân vốn khôn khéo này muốn sống muốn chết vì hắn.
Sau đó, nàng bỗng đập mạnh chén bạch ngọc xuống dưới chân Phương Quan, nước trà bắn tóe lên người hắn, đồng thời lạnh như băng nói: “Kéo xuống!”
Kim Thái Hậu không nhịn được hét lên: “Các ngươi ai dám!”
Nàng ta vừa mới cử động đã bị Bạch Nhụy và Bạch Ngọc mỗi người nắm một bên
vai, hai người có võ nghệ, nay coi như có thành công sơ bộ, đối phó với
đại hán có võ nghệ còn không nói chơi, huống chi nữ tử trói gà không
chặt như Kim Thái Hậu.
Kim Thái Hậu lập tức tái mặt, thân mình mềm nhũn ngã xuống đất.
Tây Lương Mạt đứng lên, nhìn xuống nàng ta từ trên cao, lạnh nhạt nói: “Nếu Kim Thái Hậu muốn noi theo tiên đế tích cốc tu tiên, làm thần tử sao có thể không đồng ý. Từ hôm nay trở đi, bệ hạ chuyển tới điện Hàn Ngọc, do Lỗ Thái Phi tạm thời nuôi nấng, mỗi ngày cung này chỉ được nhận một
chén cháo, một chén nước, chờ khi nào Thái Hậu thanh trừ tràng vị, đạt
được pháp môn tu tiên thì hãy đi ra.”
Dứt lời, nàng phẩy tay áo bỏ đi không chút do dự, Phương Quan nhìn bóng lưng của nàng, trong mắt hiện lên tia sáng âm u.
Muốn hắn chết à?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com