“Tên nô tài chó má, Thái Tử gia vĩnh viễn là Thái Tử gia, người trong hoàng
thất ta bất kể ở nơi đâu, trong hoàn cảnh gì, đều không phải một tên nô
tài chó má như ngươi có thể nhục nhã!” Trong đôi mắt xếch lạnh lẽo của
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lóe lên tia sáng như dao, con dao đó như
nhúng kịch độc, làm cho ngục tốt run lẩy bẩy.
Ai chẳng biết tính tình của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa rất cay độc vô
tình, lại có địa vị cao thượng, cho dù nàng phạm lỗi gì cũng không bị
truy cứu, ngay cả lúc này Cửu Thiên Tuế nắm giữ đại quyền Thiên Triều,
vô số vây cánh của Thái Tử và Lục Thừa Tướng bị trị tội, thì người thuộc đảng Thái Tử như nàng chẳng những không bị truy cứu mà địa vị còn củng
cố như trước.
Đường đường Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa muốn giết một ngục tốt nho nhỏ như hắn là dễ như trở bàn tay, ngục tốt cảm thấy trong lòng lạnh toát, nhất thời sợ đến mức quỳ hai gối xuống, liều mạng gật đầu: “Ngài đại nhân
đại lượng tha cho nô tài lần này đi, nô tài chỉ vì thấy Thái Tử điện hạ
không muốn dùng cơm nên mới… nên mới nói vài câu, nô tài cũng vì lo lắng cho Thái Tử điện hạ thôi ạ.”
Hắn lo sợ bất an, bây giờ hô Thái Tử điện hạ cũng không phải vấn đề lớn
đúng không? Dù sao Thiên Tuế gia chưa từng hạ xuống chiếu thư chính thức phế Thái Tử, nếu vậy Thái Tử này vẫn được coi là Thái Tử, đúng không?
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nghe nói Thái Tử không muốn dùng bữa liền
nóng ruột, trợn mắt lớn tiếng quở trách ngục tốt xung quanh: “Hay là đám nô tài khốn kiếp các ngươi làm nhục, thậm chí dùng hình với Thái Tử
gia?”
Ngục tốt xung quanh đồng loạt quỳ xuống dưới cơn lửa giận ngập trời của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, đầu lĩnh ngục tốt thiên lao tốt xấu gì cũng
là giám ngục trưởng lục phẩm, nay chỉ có thể nhăn nhó quỳ dưới đất, thưa dạ nói: “Công Chúa điện hạ, ngài có cho chúng ta mượn mười lá gan chúng ta cũng không dám bất kính với Thái Tử điện hạ. Chưa nói tới hiện nay
điện hạ ở trong tình cảnh gì, chỉ nói vị gia nhất ngôn cửu đỉnh phía
trên còn chưa buông xuống bất cứ lời dặn dò nào về Thái Tử điện hạ,
chúng ta có ngu ngốc thế nào chăng nữa cũng không dám mạo hiểm, ngài
thấy có đúng không?”
Giám ngục trưởng này coi như ăn ngay nói thật, thậm chí mặc kệ kiêng kỵ, chỉ nằm rạp xuống, trán chạm mu bàn tay.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút,
nàng tung hoành cung đình hai quốc gia hơn mười năm, những người trước
mặt kinh nghiệm nông cạn, nếu nàng còn không phân biệt được đâu là lời
nói thật đâu là lời nói dối thì đã sống uổng phi bao năm qua rồi.
“Hừ, có cho các ngươi cũng không có lá gan như thế.” Thái Bình Đại Trưởng
Công Chúa quay đầu nhìn về phía bóng lưng màu trắng ngồi quay lưng về
phía nàng phía sau song sắt, mới chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã tra tấn nam
tử vóc dáng cao lớn, như mặt trời của đế quốc thành gầy trơ xương, trung y màu trắng mặc trên người hắn hiện lên cả xương bả vai gầy gò, làm cho nàng nhìn từ xa đã cảm thấy đau lòng.
Ngay cả khi phía nàng vừa quát tháo ầm ĩ, hắn lại như lão tăng ngồi thiền,
chưa từng quay đầu lại, thậm chí cả sợi tóc cũng không rung động.
Trong lòng Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa vừa chua xót vừa khó chịu, nàng
phiền lòng vẫy tay nói: “Các ngươi lui xuống cả đi, đừng để bản cung
nghe thấy lời nói bất kính với Thái Tử gia nữa, nếu không…”
Nàng thoáng dừng, ánh mắt sáng như đao trong tuyết bắn về phía chúng ngục tốt quỳ dưới đất, nói từng chữ một: “Giết không tha!”
Giám ngục trưởng cực kỳ bất đắc dĩ, âm thầm liếc mắt nhìn về phía xưởng vệ
áo đen của Tư Lễ Giám đứng gần đó, mặt không chút biểu cảm giống như
không nghe thấy gì hết, hắn chỉ có thể thở dài, nếu Tư Lễ Giám không tỏ
vẻ gì, hắn cần gì cứng đối cứng với vị Công Chúa điện hạ tính tình cổ
quái này.
Giám ngục trưởng cung kính khom mình, dẫn một đám ngục tốt đồng thanh nói: “Tuân mệnh.”
“Cút!” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa mất kiên nhẫn phất tay áo đi về phía cửa phòng giam.
Giám ngục trưởng nơm nớp sợ hãi dẫn người định rời đi thì thấy Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa bỗng gọi hắn lại: “Chờ chút!”
Giám ngục trưởng vừa quay đầu lại đã trông thấy ánh mắt lạnh như băng của
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đang nhìn chằm chằm ổ khóa trên song sắt, hắn run run, âm thầm kêu khổ. Không phải chứ, lẽ nào vị Công Chúa điện
hạ này còn muốn vào trong thăm Thái Tử?
Hiện giờ để nàng vào gặp phạm nhân đã là thất trách, nếu thật sự khiến phạm
nhân xảy ra chuyện gì không hay hoặc đào thoát, cho dù chạy trốn không
thành công, giám ngục trưởng như hắn cũng không cần sống nữa.
Nhưng Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn chằm chằm cái khóa kia một lúc lâu
rồi khoát tay, dường như có chút ảm đạm: “Được rồi, ngươi đi đi.”
Giám ngục trưởng thở ra một hơi, hành lễ qua loa rồi chạy ra ngoài như lửa cháy sau mông.
Thái Tử Tư Thừa Kiền vốn là trọng phạm bậc nhất, nơi giam giữ cũng cách
những phạm nhân khác rất xa, cho nên ngoại trừ xưởng vệ áo đen đứng như
tượng đá cách đó không xa, nơi này được coi như yên tĩnh.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa ngồi xuống trước song sắt, nhìn bóng lưng
hắn, do dự một lúc lâu mới khàn khàn mở miệng: “Tử Ngôn, ngươi có khỏe
không?”
Tử Ngôn là tên chữ của Tư Thừa Kiền, chính nàng đã lấy cho hắn khi còn nhỏ – quân tử bất ngôn, thiên mệnh tự quy.
Là bằng chứng thân mật nhất cho mối quan hệ giữa nàng và hắn.
Chỉ là, Tư Thừa Kiền dường như không nghe thấy lời nàng nói, vẫn tiếp tục
ngồi lẳng lặng, nhìn ô cửa sổ bé tí xíu trên bức tường đen thui, có ánh
sáng trắng lạnh giá chiếu xuống, soi lên bóng hắn càng thêm tiêu điều.
“Tử Ngôn, có phải ngươi vẫn còn trách ta chưa từng tới thăm ngươi không?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thấy Tư Thừa Kiền không hề cử động, cũng
không quay đầu lại, nóng lòng nói: “Tử Ngôn, vài ngày trước bất cứ ai
đến cũng không thể thăm ngươi, hai ngày này Cửu Thiên Tuế rời cung, là
Cửu hoàng tử, không, hiện giờ là Ninh Vương ở trong cung chủ trì đại
cục, ta cầu xin thủ dụ của hắn mới tới thăm ngươi được, đừng trách ta,
được không?”
Nàng rưng rưng nước mắt, hai tay bắt lấy song sắt, nhẹ giọng nói: “Tử Ngôn,
Tử Ngôn, ngươi nhìn ta, nhìn tiểu cô cô đi được không? Ngươi đã quên lúc trước ngươi nói gì với tiểu cô cô trên đường chúng ta lưu lạc chạy nạn
rồi sao?”
Tư Thừa Kiền vẫn không có bất cứ động tác gì, giống một pho tượng đất, chỉ im lặng ngồi dưới đất như đã chết, trong cảnh tranh tối tranh sáng, bụi mù bay trong không khí không hề thay đổi quỹ tích một chút nào.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cắn môi, nhìn bóng lưng hắn, mắt ngập nước, vừa đau lòng vừa cô đơn.
Hắn không còn muốn để ý tới nàng nữa sao?
Nàng cắn răng, bỗng lạnh lùng nói: “Thừa Kiền, ngươi có thể không để ý tới
ta, lẽ nào ngay cả con mình ngươi cũng không định để ý à?”
Đông Cung tuy không có con trai trưởng nhưng có hai cung nhân sinh hạ con
thứ xuất, vì mẫu thân chỉ là cung nhân thân phận thấp kém, là nữ tử
thường hầu hạ Tư Thừa Kiền trong lúc Thái Tử Phi không khỏe, cho nên
thường ngày Tư Thừa Kiền không thể nói là yêu thương hai đứa con thứ
xuất này, chỉ coi như có vài phần chăm sóc.
Lúc này, hai đứa bé có lẽ là huyết mạch cuối cùng của Tư Thừa Kiền, cốt
nhục tình thâm, nàng không tin hắn vẫn sẽ lạnh lùng như thế.
Quả nhiên, đầu vai gầy gò của Tư Thừa Kiền khẽ run lên, sau đó giọng nói
khàn khàn vang lên: “Thư Nhi, Luật Nhi… Bọn trẻ thế nào?”
Đã lâu hắn không nói lời nói, giọng nói khô như sáp, mang theo một chút
run run, cuối cùng cũng tiết lộ sự lo lắng trong lòng hắn.
Nghe được giọng nói của hắn, đôi mắt lạnh như băng của Thái Bình Đại Trưởng
Công Chúa nhỏ nước mắt, nàng lại nở nụ cười: “Cuối cùng ngươi cũng bằng
lòng nói chuyện với ta, ngươi để ý tình cảm cốt nhục với Thư Nhi và Luật Nhi, vậy ngươi đã từng nhớ tới ta chưa? Đừng quên, trong cơ thể của ta
và ngươi chảy cùng một dòng máu.”
Tư Thừa Kiền không quan tâm lời nàng nói, chỉ lạnh lùng hỏi lại: “Thư Nhi và Luật Nhi rốt cuộc thế nào rồi?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa chỉ cảm thấy trái tim như bị kim châm, loại
đau đớn này không chết được, lại kéo dài không ngừng, vĩnh viễn không
kết thúc.
Nàng tốn bao tâm huyết cho hắn, chạy vạy bên ngoài, hắn lại chỉ nhớ tới con của hắn và nữ nhân khác.
“Ngươi quay đầu lại, để ta nhìn ngươi rồi ta sẽ nói cho ngươi.” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa lau nước mắt, ngang ngạnh nói.
Tư Thừa Kiền giống như đang nhẫn nại cái gì, bả vai hơi run lên, một lát
sau hắn mới chậm rãi đứng dậy, quay sang nhìn về phía nàng như băng
lạnh.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn người trước mặt, hắn gầy đi nhiều, gương mặt vốn góc cạnh rõ ràng nay càng có vẻ sắc bén, đôi mắt vốn lạnh lùng
nhuốm lên phong sương tang thương, lạnh giá như giếng cổ.
Ánh mắt đau lòng của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa làm Tư Thừa Kiền đau
nhói, hắn chậm rãi siết chặt nắm tay, lạnh lùng nói: “Ngươi nhìn đủ rồi
thì trả lời vấn đề của ta.”
Hắn không cần thương hại, không cần sự an ủi như chế giễu của bất cứ kẻ nào.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhẹ giọng nói: “Ta nhìn chưa đủ, vĩnh viễn cũng không đủ.”
Nàng dừng một chút mới quay lại chủ đề chính: “Thư Nhi và Luật Nhi rất khỏe, Cửu Thiên Tuế không làm gì bọn chúng, chỉ nương danh nghĩa Thuận Đế
biếm bọn chúng làm thứ nhân.”
Trong mắt Tư Thừa Kiền hiện lên vẻ châm chọc: “Trong dự kiến.”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa do dự một lát rồi nói tiếp: “Có điều, Thư Nhi và Luật Nhi không phải vì thân phận con thứ xuất của Thái Tử mới bị
biếm làm thứ nhân.”
Tư Thừa Kiền ngẩn ra, sau đó có một dự cảm không hay, hắn nheo mắt lại: “Vậy vì sao?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cắn môi, cười khổ: “Là vì mẫu thân của bọn
chúng, hai cung nhân lúc trước hầu hạ Thái Tử Phi cấu kết với thị vệ,
nhân dịp loạn lạc ý đồ dẫn hai đứa trẻ chạy trốn với gian phu, sau đó bị bắt lại, việc này vài ngày trước huyên náo khắp triều đình dân chúng,
bởi Thư Nhi và Luật Nhi ở Đại Lý Tự lấy máu nhận thân với hai thị vệ
kia, bị xác nhận là không có huyết thống hoàng thất, cho nên mới bị
giáng chức làm thứ nhân.”
Tư Thừa Kiền lập tức tái mặt, thân mình lảo đảo suýt chút nữa quỳ rạp
xuống, làm Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa giật mình muốn nhào tới đỡ hắn lại bị ngăn ở ngoài, nàng không khỏi hối hận vừa rồi kiêng kỵ Cửu Thiên Tuế, không bảo giám ngục trưởng mở cửa phòng giam, nay chỉ có thể trơ
mắt nhìn hắn khổ sở thế này.
Tư Thừa Kiền đỡ vách tường, há miệng thở hổn hển giống như không thể hô
hấp, làm Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa hoảng hốt rơi nước mắt: “Tử
Ngôn, Tử Ngôn, ngươi đừng như thế, ngươi có sao không, ta đi gọi Thái Y
tới.”
Nói xong nàng đứng dậy, dắt váy muốn chạy đi, lại bị Tư Thừa Kiền dùng giọng nói khàn khàn gọi lại: “Chờ chút, đừng đi.”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa sửng sốt, xoay người nhìn về phía Tư Thừa
Kiền thì thấy hắn chậm rãi đỡ vách tường ngồi xuống, nhắm chặt hai mắt
chậm rãi điều chỉnh hơi thở, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bách Lý Thanh, ngươi quả là đê tiện, dám nghĩ ra phương pháp vô liêm sỉ này để nhục
nhã ta…!”
Chiêu cáo thiên hạ là đường đường Thái Tử như hắn bị đội nón xanh, trò cười
này thật sự làm mất hết mặt mũi hoàng thất, còn hoàn toàn cắt đứt ý đồ
dùng danh nghĩa con hắn để làm phản của một số người, hơn nữa, ngoại trừ hai đứa con thứ xuất, Thái Bình không để cho bất cứ một đứa con nào
khác của hắn sống sót, làm cho người ngoài đoán rằng hắn không thể khiến nữ tử thụ thai, một Thái Tử không thể sinh hạ người thừa kế sẽ không
nhận được sự ủng hộ của nhóm triều thần, hoàn toàn chấm dứt ý đồ xoay
chuyển tình thế của hắn.
Bách Lý Thanh, hắn hành xử khác thường, không giết Thư Nhi và Luật Nhi, chỉ vì mục đích cuối cùng vô cùng tàn nhẫn thâm độc này!
Tư Thừa Kiền ôm trán, cười ha hả tối tăm và buồn bã: “Giờ ngươi đã vừa
lòng chưa, hại chết con ta, nhìn ta lưu lạc đến nước thân bại danh liệt
này.”
Hắn tự nhận thân làm Thái Tử vẫn luôn tự giữ thân phận, chưa từng làm ra
chuyện không hợp thân phận, bái hết danh sư, khiêm tốn học cách xử lý
chính sự từ những triều thần đức cao vọng trọng, nghiêm khắc với bản
thân, hoàn thành trách nhiệm, chỉ vì trở thành Thái Tử đủ tư cách, chỉ
vì sau này đăng cơ quét sạch hoạn đảng hoành hành, triều thân tham ô,
chướng khí mù mịt khi phụ hoàng tại vị, chỉ thẳng lên trời cao.
Nay lại vì một chút tư tâm của cô cô của chính mình là sa sút đến mức không chịu nổi thế này, lưng vác ô danh, gần như không còn cơ hội xoay người.
“Tử Ngôn, Tử Ngôn, không phải, ta không phải, cô cô không phải cố ý.” Thái
Bình Đại Trưởng Công Chúa rơi nước mắt như mưa, che miệng khóc không
thành tiếng.
Nàng chỉ muốn hắn nhìn mình nhiều hơn một chút mà thôi, không coi nàng như
vô hình mà thôi… Nàng chỉ ghen tị những nữ nhân có thể quang minh chính
đại ở bên hắn, sinh người thừa kế cho hắn.
“Cút… Cút… Ngươi cút ra ngoài cho ta, ngươi làm hại ta còn chưa đủ hay sao?
Thành trò cười cho người trong thiên hạ cũng nhờ ngươi ban tặng!” Tư
Thừa Kiền dựa vào vách tường, lạnh lùng nhìn trần nhà, gương mặt có vẻ
không còn sức sống.
“Ta vĩnh viễn không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cắn môi, run run bắt lấy song sắt nói: “Tử
Ngôn, ngươi chờ ta, ta sẽ không để ngươi chịu nhục nhã nữa, ta nhất định sẽ cứu ngươi khỏi nơi này, Cửu Thiên Tuế đã hứa với ta, hắn sẽ không
làm khó dễ ngươi nữa.”
Tư Thừa Kiền bỗng nở nụ cười, giọng nói bén nhọn và tràn đầy trào phúng:
“Đúng vậy, thả ta ra ngoài. Rồi sao nữa? Ngươi có thể giúp ta phục quốc
à? Ta thấy dù sao ngươi cũng nhiều nam sủng như thế, thêm ta nữa cũng
không sao, ngươi cứ bảo tên giặc đó tặng ta cho ngươi là được, ha ha
ha…”
Dù sao tên giặc Bách Lý Thanh kia trước giờ chỉ coi hắn như đồ chơi.
Nhìn Tư Thừa Kiền cười điên cuồng, khom mình gần như nằm rạp xuống mặt đất
trải rơm rạ, tóc dài hỗn loạn xõa tung xuống, bao trùm trên thân thể gầy gò của hắn, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đau lòng như cắt, ngón tay
bấm vào song sắt cũng không hay biết, đầu ngón tay mềm mại bị cắt đứt,
máu tươi nhuộm đỏ song sắt.
Nàng chỉ cắn răng nhìn chằm chằm bóng dáng run rẩy bi thương của hắn, nói
từng chữ một: “Ta mặc kệ ngươi nhìn ta thế nào, ta sẽ mang ngươi ra khỏi đây, ta nợ ngươi, ta sẽ trả.”
Sau đó, nàng đứng dậy, xách váy đi ra khỏi thiên lao, nàng không dám quay đầu lại, chỉ sợ quay đầu sẽ không nỡ rời khỏi hắn.
“Chăm sóc Thái Tử gia cho tốt, nếu lần sau bản công chúa còn nghe thấy các
ngươi bất kính với Thái Tử gia thì cẩn thận cái đầu chó của các ngươi
đấy!” Khi đi qua giám ngục trưởng, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa bỗng
lạnh lẽo nói vậy.
Giám ngục trưởng kia lập tức cúi đầu khom lưng: “Vâng, vâng, ty chức nhất định sẽ hầu hạ Thái Tử gia thật chu đáo.”
Nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa phất tay áo bỏ đi, giám ngục trưởng mới
thở ra một hơi, âm thầm nói, cuối cùng vị tổ tông này cũng đi rồi.
Hắn
quay đầu nhìn vị Thái Tử gia, hoặc nên nói là tiền Thái Tử, đang nằm
trên rơm rạ ở xa xa, không có một chút động tĩnh nào, tức giận sai bảo
ngục tốt: “Sau này vị gia trong thiên lao số một phải được dùng những
thứ tốt nhất của phạm nhân, miệng cũng ngậm chặt vào, con mẹ nó, đừng
gây chuyện cho lão tử nữa.”
Nhóm ngục tốt vội gật đầu như băm tỏi.
Sau đó, hắn xoay người hùng hùng hổ hổ đi về phía nơi mình làm việc.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cứng nhắc rời khỏi thiên lao, bên ngoài cung
nữ Minh Nguyệt lo lắng tiến lên đỡ lấy Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa.
“Ngài không sao chứ?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa ôm trán, tay kia đặt lên vai Minh Nguyệt mới không khiến mình ngồi xuống.
Minh Nguyệt thấy Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa toàn thân run rẩy không khỏi càng lo lắng, mặc dù nàng ta tham tiền một chút, thỉnh thoảng còn lén
lợi dụng thân phận người tâm phúc của công chúa để chuốc lợi riêng,
nhưng nàng ta rất quan tâm tới chủ tử nhà mình, vì thế nàng ta vội vàng
gọi kiệu đến, bất chấp bả vai bị công chúa bấm đau, nhanh chóng đỡ Thái
Bình Đại Trưởng Công Chúa lên kiệu rồi đưa về Hoa Tú Cung mà công chúa
đang ở.
Một bóng người thon dài đang nằm trên ghế nhắm mắt dưỡng thần dưới tàng cây trong Hoa Tú Cung, nghe tiếng động xôn xao, hắn mở mắt nhìn rồi lại
lẳng lặng nhắm mắt.
Minh Nguyệt đỡ Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa vào phòng, gọi người khác mang băng lạnh, nước bạc hà lên, đút cho Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa một
chút, thấy chủ tử nhà mình thở hổn hển vài hơi, tựa vào ghế mềm, nước
mắt rơi như mưa lại không nói một lời.
Minh Nguyệt lo sợ trong lòng, nhớ tới chủ tử nhà mình xưa nay tính tình cứng cỏi, không chịu rơi nước mắt, mất khống chế trước mặt người khác, nàng
ta khoát tay với những cung nhân khác, đuổi bọn họ đi, bản thân thì lùi
tới một bên, khoanh tay đứng bất an.
Không biết bao lâu sau, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa bỗng hẹ giọng hỏi:
“Minh Nguyệt, ngươi nói xem có phải bản cung làm sai rồi không?”
Minh Nguyệt đã theo nàng nhiều năm, bằng vào trực giác có thể mơ hồ hiểu
được Công Chúa điện hạ nói đến chuyện gì, nàng ta không dám trả lời, dù
sao đó là chuyện của các chủ tử, ai dám tùy tiện bàn luận?
Huống hồ hiện nay Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn có vẻ không thất thể nhưng trên thực tế đã không còn được như trước.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa dựa vào gối mềm, mệt mỏi khoát tay với nàng ta: “Được rồi, ngươi đi đi.”
Sao nàng lại nói với một nha hoàn những lời này cơ chứ?
Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, trong lòng vẫn
bất an, nàng ta không nhịn được nhẹ giọng nói: “Công Chúa điện hạ muốn
cứu Thái Tử điện hạ phải không? Chỉ là ngài đã dâng ra bản đồ và nhân
mạch của ngài ở Tây Địch, nếu Cửu Thiên Tuế không thả, chúng ta có thể
làm được gì, không thể đối nghịch với Thiê Tuế gia được đúng không? Chi
bằng đi cầu xin Thiên Tuế Vương Phi đi?”
Công Chúa điện hạ hiện giờ dựa vào quan hệ với Thiên Tuế Vương Phi và thân
phận đặc biệt mới duy trì được vinh hoa phú quý và thể diện, chẳng may
Công Chúa điện hạ luẩn quẩn trong lòng đi cướp ngục, những người hầu như bọn họ cũng sẽ bị liên lụy mà nhận lấy cái chết.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa bỗng mở mắt, lạnh lùng nói: “Tây Lương Mạt là Tây Lương Mạt, Cửu Thiên Tuế là Cửu Thiên Tuế, nếu bản cung đê tiện lợi dụng Mạt Nhi, chưa nói đến có được việc hay không, sau này bản cung và
nàng ngay cả bạn cũng không thể duy trì được nữa, không được nhắc lại
chuyện này.”
Minh Nguyệt bị mất mặt, trong lòng thầm oán, trên mặt lại chỉ cung kính nói: “Vâng, nhưng chỗ Thái Tử gia…”
Ánh mắt sắc bén của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn trần nhà, nhìn qua
có chút ngây dại, sau đó nàng bỗng xoay người đứng dậy, từ trên giường
lấy ra một cái tráp, ôm vào trong ngực, thì thào tự nói: “Bản cung biết
người kia không dễ lừa như vậy, nhưng bản cung cũng không phải dễ xua
đuổi, có đồ thật ở đây, muốn đổi lấy một đời bình an cho Thừa Kiền hẳn
là được… hẳn là được.”
Minh Nguyệt có chút khó hiểu, nhưng thấy Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa như
vậy dành thở dài một tiếng, xoay người ra khỏi cung điện.
Minh Hương, Minh Hà ngoài cửa thấy nàng ta đi ra đều vây quanh, lấy lòng
nói: “Minh Nguyệt tỷ tỷ, Công Chúa điện hạ làm sao vậy, bữa tối chúng ta cần chuẩn bị cái gì?”
Minh Nguyệt mất kiên nhẫn phất tay: “Chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ như bình thường là được.”
Minh Hương lại hỏi: “Có cần mời Phương Quan công tử tới không ạ?”
Nghe thấy tên Phương Quan, Minh Nguyệt hơi dừng, gật đầu nói: “Cũng tốt.” Có lẽ tâm trạng của Công Chúa điện hạ sẽ tốt hơn một chút, không đến mức
một lòng một dạ nhớ tới Thái Tử gia, chỉ chọc mình phiền não.
Dứt lời, nàng ta vội vã bỏ đi, đi về phía phòng mình.
Vào phòng Minh Nguyệt mới thả lỏng nét mặt, có chút phiền não than thở,
nàng có nên tính đường lui cho mình không, qua năm nay nàng sẽ tròn hai
mươi hai tuổi, nếu không xuất cung sẽ không tìm thấy người để gả. Vốn
làm người tâm phúc của công chúa cũng không tệ, đáng tiếc mấy ngày qua
công chúa càng ngày càng có vẻ vô dụng, không nhìn rõ đại cục, nàng
khuyên thế nào cũng không được, sớm hay muộn cũng sẽ kéo hết mọi người
vào vũng nước nguy hiểm cùng Thái Tử.
Nàng đang định xoay người thì đụng vào lồng ngực rộng lớn của một nam tử,
Minh Nguyệt sửng sốt, ngẩng đầu đối diện với một gương mặt tuấn mỹ phi
phàm, mắt phượng mày ngài, sống mũi thẳng tắp gần như đụng vào trán
nàng, thậm chí nàng còn có thể cảm giác hơi thở nam tính của đối phương
phả lên làn da mình, làm cho Minh Nguyệt mất tự nhiên.
Nàng chưa từng gần sát nam nhân nào như thế.
“Phương Quan, sao ngươi lại ở trong phòng ta?” Minh Nguyệt hơi nhăn mày, muốn
lùi một chút, nhưng đối phương ngược lại tiến một bước, nhìn xuống nàng
từ trên cao, môi mỏng mỉm cười, không đáp mà hỏi: “Minh Nguyệt, vai
ngươi bị thương à?”
Minh Nguyệt muốn nói liên quan gì đến ngươi, không ngờ Phương Quan bỗng dùng đầu ngón tay kéo áo trên vai nàng xuống, lộ ra bả vai trắng như tuyết.
Trên bả vai tuyết trắng xanh tím còn là bình thường, có ít nhất hai chỗ đã bị cào rách chảy máu, nhìn có chút nghiêm trọng.
Minh Nguyệt cứng đờ, nàng chưa từng thân cận với nam tử, nói chi đến lộ vai
trước mặt nam nhân khác, chỉ có thể để mặc ngón tay thon dài lạnh lẽo
của đối phương vuốt ve vai mình, giọng nói của hắn mang chút mỉa mai:
“Là Công Chúa điện hạ làm à?”
Minh Nguyệt cảm thấy hơi thở hắn hà lên da mình, nàng nhạy cảm đỏ mặt, có chút bối rối quay mặt đi: “Ngươi buông ra.”
“Trong mắt Công Chúa điện hạ chưa từng có sự sống chết của những hạ nhân như
chúng ta, hôm nay nàng ta tới chỗ Thái Tử điện hạ, tám phần mười vì muốn cứu Thái Tử phải không?” Phương Quan chẳng những không buông ra, ngược
lại còn dính sát thân mình lên thân thể mềm mại của Minh Nguyệt, châm
chọc nói bên tai nàng.
“Chuyện của… các chủ tử… không phải chuyện chúng ta có thể hỏi đến.” Minh
nguyệt cảm thấy mặt nóng như lửa, tim đập như trống, muốn đẩy hắn ra hai tay lại không còn sức lực.
Phương Quan bỗng nhiên cúi đầu, vươn đầu lưỡi liến lên vết thương trên vai
nàng: “Đùng nhúc nhích, ta chỉ đang xử lý vết thương cho ngươi thôi.”
Cảm giác vừa thô ráp vừa ướt mềm lướt qua bả vai, trong đầu Minh Nguyệt
hoàn toàn trống rỗng, toàn thân run rẩy, thân mình mềm yếu, trong hơi
thở tràn đầy mùi vị nam tính.
Phương Quan vươn tay ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, nhân tiện khẽ hôn lên tai nàng: “Nếu Công Chúa điện hạ làm chuyện gì ngu xuẩn, chỉ sợ người trong Hoa Tú Cung chúng ta đều sẽ phải chôn cùng nàng ta, Minh Nguyệt, ngươi
nói xem chúng ta có nên nghĩ một đường lui không?”
“Cai gì… Cái gì?” Minh Nguyệt run rẩy, trong đầu rối như tơ vò, mặt như hoa
đào, chỉ thì thào giải thích cho Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa theo bản năng: “Công Chúa điện hạ sẽ không… Công chúa chỉ muốn dùng thứ gì đó…
đi cầu xin Thiên Tuế gia đổi lấy cả đời bình an cho Thái Tử gia.”
“Hử?” Đáy mắt Phương Quan hiện lên một tia sáng kỳ lạ, hắn cắn vành tai nàng, đầu ngón tay cũng trượt vào trong quần áo nàng: “Cái gì có thể khiến
Thiên Tuế gia thả Thái Tử điện hạ, có lẽ chỉ do Công Chúa điện hạ tự
nghĩ vậy thôi.”
“Không biết, một cái tráp…” Minh Nguyệt mờ mịt lắc đầu, sau đó lại mờ mịt nói: “Phương Quan, ngươi nói xem, Công Chúa điện hạ sẽ thật sự bất chấp tất
cả vì Thái Tử điện hạ à, chúng ta đã theo công chúa nhiều năm rồi mà.”
Ánh mắt Phương Quan có vẻ âm u, hiện lên ý cười trào phúng, sau đó hắn tiện tay đẩy ngã Minh Nguyệt lên bàn, lạnh lùng nói: “Ai biết được, nữ nhân
khi gặp được nam tử mình thích đều sẽ biến thành thứ ngu xuẩn nhất trên
đời này.”
Minh Nguyệt kháng cự một lát, không biết mình có nên thông đồng với người
của chủ tử hay không, nàng còn đang bàng hoàng mờ mịt thì đã bị Phương
Quan lật người một cái, sau đó bị đụng tiến vào từ phía sau, nàng hét
lên một tiếng, cuối cùng vẫn vẫn mềm mại cúi đầu xuống bàn nhẹ giọng
khóc, không biết vì quá vui thích hay thống khổ.
Nàng chỉ nhìn thấy nắng chiều dần hạ xuống ngoài cửa sổ, nhuộm màu đỏ thẫm
diễm lệ mà thê lương cho khắp hoàng cung, và cả gương mặt nam nhân đang ở trên người mình nữa.
— Ông đây là đường ranh giới lại sắp có kẻ thắt cổ trên cành Đông Nam —
“A Cửu…” Tây Lương Mạt tựa lên vai Bách Lý Thanh, nhẹ giọng nỉ non.
“Ừ.” Bách Lý Thanh lười biêng vuốt mái tóc nàng.
“Chúng ta nên dậy thôi, lát nữa sẽ phải tiến cung, hôm nay là ngày Phi Vũ Quỷ
Vệ chúng thức nhận phong thưởng từ ngươi, bây giờ còn dùng dằng ở đây,
còn ra thể thống gì nữa?” Tây Lương Mạt vươn tay móc lấy quần áo của
mình, ý đồ vực tinh thần xuống khỏi người hắn, lại vừa lúc đưa vành tai
mềm mại của mình tới trước mặt tên đại hồ ly nào đó.
Hồ yêu ngàn năm làm gì có chuyện gặp thịt mà không ăn, đương nhiên không khách khí cắn một miếng.
“Ngươi… Ngươi đủ rồi đấy!” Tây Lương Mạt thở dốc, đẩy hắn ra. Lão yêu này đương nhiên không chịu nhả ra, chỉ có thể chờ hắn cắn đủ.
Ban ngày ban mặt ở trong thư phòng không làm chuyện gì đứng đắn, lần này
hồi kinh dọc đường không cưỡi ngựa, chỉ ngồi trong xe ngựa mày mò còn
chưa đủ, trở về kinh rồi lại nhốt trong phòng, danh xưng nghỉ ngơi. Hôm
nay có chuyện đứng đắn cần làm vẫn không chịu bỏ qua.
“Chẳng phải vì sợ ngươi lại chảy máu mũi à?” Bách Lý Thanh lười biếng nói.
“Tám trăm năm nữa cũng không chảy!” Tây Lương Mạt đỏ mặt tức giận nói.
Đang lúc hai người tình tứ thì Tiểu Thắng Tử ở bên ngoài nóng vội hô to: “Thiên Tuế gia, phu nhân, không xong rồi!”
Bách Lý Thanh nheo đôi mắt âm mị: “Tiểu Thắng Tử, ngươi nói ai không xong?”
Tiểu Thắng Tử ở ngoài xoa mặt một cái, vội vàng đổi giọng: “Thiên Tuế gia,
phó soái Tây Địch kia đã xảy ra chuyện, vừa rồi phát hiện đã chết trong
dịch quán!”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com