Tây Lương Mạt nghe vậy mặt ửng hồng, ho khan một tiếng: “Bình thường, bình
thường thôi, tu thân dưỡng tính, trường mệnh trăm tuổi, nhiều con nhiều
phúc…”
Vừa dứt lời nàng đã nhận ra mình nói lỡ lời, đối mặt với một con ác thú tỏ
rõ mình đói bụng đã lâu, mặc kệ hắn hắn còn có thể tìm lý do để chà đạp
ngươi, huống hồ nàng còn trực tiếp cho lý do luôn.
Quả nhiên, vừa nói xong Bách Lý Thanh đã nở nụ cười, trực tiếp nhéo cái
mông nhỏ của nàng, ghé sát vào cổ nàng nói: “Đúng vậy, nhiều con nhiều
phúc, nếu vi sư không cố gắng thì làm sao khiến nha đầu ngươi nhiều con
được?”
Tây Lương Mạt nghe giọng điệu của tên này là hiểu hắn lại hứng trí bừng
bừng, nàng ho khẽ một tiếng: “Vậy… Lát nữa có người đến thì sao, hay là
chúng ta trở về phòng đi?”
Bách Lý Thanh kéo nàng ngồi dậy, ngửi hương thơm trên cổ nàng, da thịt mềm
mại tỏa ra hương khí nhàn nhạt, hắn luôn thích mùi vị trên người nàng,
đó là mùi tinh dầu hoa cỏ mà nàng tự điều chế, làm nổi bật lên hương vị
hỗn hợp đặc biệt giữa thiếu nữ và phụ nữ vốn có trên người nàng, hơn nữa làn da nàng từng dùng quỷ phù dung huyết nên càng có vẻ láng mịn như da trẻ em.
“Chậc, quả là như ngọc ấm cực phẩm vậy, khiến người ta yêu thích không nỡ dời
tay, rất thơm.” Trong đôi mắt ma mị của Bách Lý Thanh hiện lên một tia
say mê, bắt nàng ngồi trên đùi mình, kéo vạt áo nàng ra, ngón tay thon
dài lạnh giá chậm rãi thò từ cổ nàng xuống tới vùi đồi núi trắng mịn.
Cảm giác khi đầu ngón tay lạnh giá chạm vào làn da khiến Tây Lương Mạt hơi
run lên, nàng đỏ mặt, cổ họng khàn khàn nói: “Ừ, đó là mùi của hoa hồng
trắng và mẫu đơn xanh…”
Tây Lương Mạt mới hơi vui mừng vì mấy câu dỗ ngọt hiếm có của Bách Lý Thanh thì nghe Bách Lý Thanh vùi mặt vào bộ ngực non mềm của nàng, thỏa mãn
hít hà: “Để điều trị thân thể khô quắt của ngươi thành cực phẩm như hôm
nay vi sư mất không biết bao nhiêu tâm tư và dược liệu sang quý, chỉ cần vi sư muốn, thứ rách nát hơn nữa cũng có thể biến thành cực phẩm.”
Tây Lương Mạt nhất thời phiền muộn, cúi đầu nhìn Bách Lý Thanh như đang
đánh giá trân bảo nhất phẩm, nàng nhướng mày nói: “Bản lĩnh của gia
không nhỏ, thì ra nếu không phải thứ đồ nhất đẳng thì chắc là không xứng để làm ấm giường cho gia đâu.”
Bách Lý Thanh chậm rãi liếc nàng một cái, cười khẽ: “Đấy cũng là lời nói
thật, ngươi đã từng thấy bên cạnh vi sư có thứ gì thấp kém chưa?”
Tây Lương Mạt cười lạnh một tiếng: “Đúng là chưa từng thấy, vì vậy đồ nhi
tự cảm thấy không xứng với phẩm vị của ngài, tự xin rời đi.”
Cái gì gọi là thứ rách nát hơn nữa? Ý là nàng chính là thứ rách nát kia phải không?
Lão yêu nghìn năm này không chê bai người khác thì không thể thể hiện bản lĩnh của hắn hay sao?
Dứt lời, nàng đứng dậy muốn xuống khỏi người Bách Lý Thanh.
Bách Lý Thanh làm sao có thể để miếng thịt đã đến miệng chạy mất, đương
nhiên nhấc đôi chân dài lên chặn đường nàng, tiện thể chọc lên nhuyễn
huyệt sau lưng nàng.
Tây Lương Mạt hoàn toàn không đề phòng hắn giở trò này, đại huyện trên eo
bị chọc một cái, toàn thân tê dại, lập tức mềm nhũn trên người hắn, nàng tức giận nói: “Ngươi làm gì vậy?”
Còn dám ngang nhiên động thủ điểm nhuyễn huyệt của nàng.
Khóe môi tinh xảo của Bách Lý Thanh nhếch lên một độ cong lười biếng: “Đánh
lửa rồi còn định chạy là một chuyện rất mất nhân phẩm, lẽ nào vi sư chưa từng dạy ngươi điều này?”
Tây Lương Mạt nhếch môi cười khẩy: “Xin lỗi, ta không có hứng.”
Hứng thú bị lời nói độc địa của lão yêu nghìn năm này dìm chết hết rồi!
Bách Lý Thanh cười cười: “Không sao, chuyện thế này cứ để vi sư hành động là được, không cần nha đầu ngươi lo lắng.”
…
Vì vậy Tây Lương Mạt rất nhanh đã cảm nhận được cái gì gọi là để cho hắn hành động —- thật sự là quá hành “động”.
Làn gió thoang thoảng thổi tung lụa trắng dài chấm đất, khiến cả căn phòng có cảm giác rất lả lướt.
“Quận Chúa, bữa trưa tới rồi ạ.” Bạch Trên bưng cháo gạo bích ngạnh và mấy
món ăn nhẹ ở ngoài cửa khẽ gọi, mùi xạ hương nồng nặc và quần áo rơi đầy đất chứng minh tình hình kịch liệt bên trong.
Thế nhưng căn phòng yên tĩnh tỏ vẻ tất cả đã kết thúc.
Không biết có phải các chủ tử đang ngủ hay không mà không có ai trả lời, vì
vậy Bạch Trân đành ghé sát thêm chút nữa, nhẹ giọng nói: “Chủ tử?”
Dù sao đã qua giờ dùng cơm trưa một canh giờ, nếu không dùng bữa chỉ sợ Quận Chúa và Thiên Tuế gia đều sẽ bị đói.
Trong phòng vẫn hoàn toàn yên tĩnh, Bạch Trân không biết nên làm sao bây giờ, đang nghĩ có nên lui ra ngoài không thì thấy màn giường lay động, một
cánh tay trắng bóc thò ra chỉ chỉ cái bàn.
Bạch Trân sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ý, xách hộp giữ ấm đi tới cạnh bàn,
đặt bát đĩa lên bàn, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua một cái yếm màu
cánh sen rơi trên bàn, gương mặt không khỏi nóng rần lên, xoay người
định lui ra ngoài.
Vừa ra tới cửa, một cơn gió nhấc lên một góc màn, tình hình chớp nhoáng
trong màn nhất thời khiến Bạch Trên run lên, vẻ mặt lúc đỏ lúc trắng,
vội vàng lui ra ngoài.
Bạch Ngọc ở ngoài cửa thấy nàng lảo đảo chạy ra không khỏi ngạc nhiên: “Làm sao vậy?”
Bạch Trân đỏ mặt, ấp úng nói: “Không có gì… Chỉ là, Quận Chúa thật khổ cực.” Trong đầu nàng hiện lên cảnh tượng nữ tử mỹ lệ bị buộc tứ chi, mất hết
sức lực nằm trên giường, để mặc con thú diễm lệ và mạnh mẽ như yêu ma đè lên như bóng đè, bừa bãi chà đạp thưởng thức con mồi mỹ vị của mình,
thật sự quá mức chấn động, hoặc nên nói là quá mức đáng sợ.
Khiến Bạch Trân hoàn toàn không hiểu chuyện nam nữ rất không thể tiếp nhận,
nữ tử thông minh nhanh nhẹn như Quận Chúa lại hoàn toàn không có lực
phản kháng phía dưới Thiên Tuế gia, để mặc đối phương “làm nhục và phóng túng”, vậy chẳng phải quá “đau khổ” hay sao?
Bạch Ngọc hiểu ra đôi chút, nàng lớn lên trong quân kỹ doanh từ nhỏ, bản
thân cũng là người từng trải, theo Quận Chúa lâu như vậy mơ hồ cũng biết gia thích cách hoan ái có phần thô bạo và cuồng dã, chỉ là, đối với một chú chim non chưa hiểu chuyện như Bạch Trân thì tương đối khó chấp
nhận.
Bạch Ngọc ho khẽ một tiếng, nàng hơi đỏ mặt, đang muốn tìm từ để an ủi Bạch
Trân thì nghe một giọng nói trêu chọc vang lên phía sau bọn họ: “Aizz,
vừa nhìn đã biết là một tiểu nha đầu không biết gì hết, đấy gọi là tình
thú chốn khuê phòng đấy.”
Hai tỳ nữ đồng loạt quay đầu, thấy Bạch Khởi đang cười tủm tỉm đi ra từ
phía sau một hòn núi giả, trong tay còn cầm không ít cuộn giấy, vừa nhìn đã biết muốn tìm Quận Chúa để bàn chuyện, có điều không tiện quấy rầy
nên mới chờ ở ngoài.
Bạch Trân luôn cảm thấy tuổi tác của Bạch Khởi chỉ ngang tầm mình thôi, nào
chịu để hắn cười nhạo, lập tức hừ lạnh một tiếng: “Ngươi thì biết cái
gì, con nít vắt mũi chưa sạch.”
Bạch Khởi sát tới gần, nheo mắt cười rất vô tội: “Sao ngươi biết ta không biết gì, ngươi còn chưa thử cơ mà.”
Loại ngôn từ đùa bỡn này kết hợp với gương mặt đột nhiên phóng đại của Bạch
Khởi khiến Bạch Trân đỏ mặt, lắp bắp nói: “Ngươi… Ngươi không biết xấu
hổ.”
Sau đó nàng vươn tay véo tai Bạch Khởi, Bạch Khởi không kịp đề phòng, đương nhiên bị nàng véo trúng, tức khác hét ầm lên.
Bạch Khởi nhìn hai người cãi cọ ầm ĩ, rõ ràng là một đôi oan gia vui mừng,
trong lòng buồn cười, bọn họ theo Quận Chúa mấy năm mọi người đều có chỗ gửi gắm tốt, những ngày thế này thật sự là ngày tháng hạnh phúc nhất
trong cuộc đời nàng.
Bạch Ngọc nhìn nắng ấm mùa thu phía xa xa, nở một nụ cười vui sướng.
Có người vui đương nhiên có người buồn.
Trong đình viện rộng lớn, có tiếng nữ tử lạnh giá vang lên: “Bản cung hỏi lại lần nữa, ngươi có làm hay không?”
Giọng thiếu niên sắc nhọn đến chói tai: “Ngươi điếc à, bản điện hạ nói không làm là không làm, mà ngươi tưởng ngươi là ai?”
Trinh Nguyên Công Chúa cả giận nói: “Bách Lý Tố Nhi, ngươi còn biết ngươi là
Hoàng Tử Tây Địch, vậy thì Tây Lương Mạt chính là kẻ địch của đế quốc!”
Bách Lý Tố Nhi lười biếng ngồi trên ghế bát tiên, chân vắt chéo, cười lạnh
một tiếng: “Bản điện hạ đương nhiên là Hoàng Tử Tây Địch, vì vậy chuyện
bản điện hạ nên làm thì sẽ làm không thiếu một chuyện.”
Nó thoáng dừng, liếc Trinh Nguyên Công Chúa ngồi bên trên, khinh miệt nói: “Về phần những chuyện bản điện hạ không muốn làm, mẹ nó, đừng kẻ nào mơ tưởng có thể ép bản điện hạ làm, còn ngươi, chỉ là một con chó bên chân mẫu thân mà thôi, hầu hạ nam nhân cho tốt là được, tốt nhất đừng có
khoa tay múa chân với bản điện hạ.”
Trước mặt Trinh Nguyên Công Chúa, nó hoàn toàn không còn che giấu bản thân, hoặc là khinh thường che giấu bản thân.
Nhìn sắc mặt Trinh Nguyên Công Chúa thoáng chốc tái mét, Bách Lý Tố Nhi mới
cảm thấy cực kỳ sảng khoái, tiếp tục mỉa mai nói: “Đừng tưởng ta không
biết, nhiều ngày qua ngươi không đến đón bản điện hạ chẳng phải vì muốn
cho bản điện hạ nếm thêm một chút vị đắng hay sao, hôm nay giả mù sa mưa đón ta về chính vì muốn lợi dụng bản điện hạ, lão tử nói cho ngươi biết – nằm mơ!”
Nói xong, nó đứng dậy nghênh ngang đi ra ngoài cửa, không để ý tới gương
mặt ngày càng tối tăm lạnh lẽo của Trinh Nguyên Công Chúa.
Có điều, nó ra đến cửa bỗng đụng phải một người, thiếu chút nữa ngã ngửa,
Bách Lý Tố Nhi vội vàng chống khung cửa, ngẩng đầu đang định chửi ầm
lên: “Chó đứa nào nuôi đấy, con mẹ nó không có mắt à…”
Sau đó nó nhìn thấy ả đào kép hóa trang rất đậm trước mặt, không khỏi giật mình: “Là ngươi!”
Ả đào kép kia cười, rực rỡ như hoa đào, mềm mại như mây: “Đúng vậy, là
ta!” Sau đó, nàng ta bỗng giương tay lên, không chút khách khí chém vào
cổ nó, dùng lực mạnh đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng xương vang
giòn.
“…” Trước mắt Bách Lý Tố Nhi tối sầm, phút chốc im ắng ngã quỵ trong tay nàng ta.
Ả đào kép tiện tay ném Bách Lý Tố Nhi xuống đất, nhìn về phía Trinh
Nguyên Công Chúa đang chầm chậm đi tới, cười hì hì nói: “Ngươi nói nhảm
với hắn nhiều thế làm gì, chuyện này không phải nhất định có hắn mới
được, không phải sao?”
Trinh Nguyên Công Chúa nhìn đào kép kia một cái, ánh mắt hướng về phía Bách
Lý Tố Nhi, khinh miệt cười khẩy: “Tiểu tử này đúng là thứ lưu lạc bên
ngoài, cho dù nhặt về mấy năm cũng không thay đổi được ngôn từ phố
phường bẩn thỉu.”
Ả đào kéo quyến rũ nhìn nàng ta: “Ngươi định xử lý hắn thế nào?”
Trinh Nguyên Công
Chúa thản nhiên nói: “Đây là chuyện của ta, liên quan gì tới ngươi.”
Tròng mắt ả đào kép đảo quanh, nàng ta cười rộ lên: “Ta thấy ngươi nhất định là kẻ thủ đoạn độc ác.”
Trinh Nguyên Công Chúa lẳng lặng nhìn nàng ta một cái, nhàn nhạt nói: “Ngươi
có thời gian ở đây nói nhảm với bản cung chi bằng nghĩ xem ngươi nên làm gì đi.”
Đào kép kia che miệng cười run rẩy cả người: “Đương nhiên, đương nhiên, Trinh Nguyên tỷ tỷ cứ yên tâm đi.”
Nói xong, nàng ta xoay người nhẹ nhàng kẹp Bách Lý Tố Nhi nằm trên mặt đất
dưới nách, giống như đang kẹp một thứ đồ không trọng lượng, lắc lư vừa
hát điệu dân ca vừa đi ra ngoài.
Trinh Nguyên nhìn bóng lưng nàng ta, mặt không chút biểu cảm xoay người trở về phòng.
— Ông đây là đường ranh giới Mạt gia làm lụng vất vả quá độ —
Sắc thu ngày một nồng, khí trời ngày một lạnh, lá phong bay lượn khắp trời tạo nên một khung cảnh đặc biệt mỹ lệ cho kinh thành.
Trong phủ Thiên Tuế cũng trồng không ít cây phong, thường ngày có thời gian
rảnh rỗi Tây Lương Mạt sẽ dùng bếp lò nhỏ pha trà nóng dưới tàng cây
phong, đặt một chiếc bàn và vài chiếc ghế, cùng bàn bạc quân vụ và việc
trong triều với đám Chu Vân Sinh.
Bàn chuyện trong quân xong, Chu Vân Sinh trầm ngâm nói: “Tiểu tiểu thư,
Trinh Nguyên Công Chúa nói sau khi Thập Bát Hoàng Tử trở về thân thể
luôn khó chịu, không biết có phải đã ở phủ Thiên Tuế thành quen không,
cho nên hiện nay có chút dị ứng khí hậu, vì vậy đã nói với Thiên Tuế gia tạm thời để Bách Lý Tố Nhi về phủ chúng ta ở, tạm thời bị Thiên Tuế gia từ chối, ngài thấy thế nào?”
Hôm nay, tiêu điểm của trên dưới Thiên Triều chính là hôn sự giữa Công Chúa Tây Địch và Ninh Vương gia, vì vậy từng hành động của sứ đoàn Tây Địch
đều là điểm chú ý của mọi người.
Bạch Khởi ném một cái bánh gạo nếp vào trong miệng, cười hì hì nói: “Tiểu tử kia tuyệt đối không có ý tốt, nói không chừng tới để trộm tình báo của
chúng ta.”
Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Chỉ bằng bản lĩnh của nó, muốn ăn cắp tình báo từ trên tay bản Đốc Vệ không phải chuyện dễ dàng.”
“Lẽ nào Thập Bát Hoàng Tử kia thật sự vì muốn ở trong phủ Thiên Tuế?” Tương Nghị chống cằm, rất khó hiểu.
Tây Lương Mạt trầm ngâm nói: “Chuyện này… Tất cả đều khó nói rõ, có điều
nếu Thiên Tuế gia đã từ chối thì không cần lo lắng chuyện này nữa.”
Vừa dứt lời, chợt nghe giọng thiếu niên thanh thúy vang lên: “Linh tỷ tỷ, ngươi xem ta dẫn ai tới này.”
Mọi người ngẩn ra, đồng loạt quay đầu lại thì thấy Bách Lý Lạc dẫn một thiếu niên nhỏ bé thấp hơn hắn một cái đầu chạy tới.
Tây Lương Mạt ngẩn ra, hơi nhăn mày nhìn thiếu niên nhỏ bé kia: “Bách Lý Tố Nhi?”
Đây là thế nào? Không phải A Cửu đã từ chối yếu cầu của Trinh Nguyên Công Chúa sao?
Bạch Ngọc đi theo sau hai người, thấy vẻ nghi hoặc của Tây Lương Mạt đành
nói: “Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa và Ninh Vương điện hạ đều cầu xin
thay Thập Bát Hoàng Tử, nói là sức khỏe của Thập Bát Hoàng Tử ngày một
kém, chỉ khi ở phủ chúng ta mới khá hơn một chút, đừng để hoàng thất Tây Địch nghĩ rằng chúng ta không chấp nhận nổi một đứa trẻ, cho nên… gia
mới đồng ý để hắn tạm thời quay về phủ chúng ta một thời gian.”
Ở một thời gian? Chỉ sợ phải đến lúc đại hôn của Trinh Nguyên Công Chúa
và Ninh Vương chấm dứt mời theo đặc phái viên Tây Địch trở về mới đúng.
Tây Lương Mạt nheo mắt nhìn về phía Bách Lý Tố Nhi đang yên lặng cúi đầu,
nhàn nhạt nhếch khóe môi: “Nếu đã vậy thì thu dọn viện mà Thập Bát Hoàng Tử từng ở, mời Hoàng Tử điện hạ ở lại đi.”
Bách Lý Tố Nhi nghe vậy ngẩng dầu, đôi mắt đen bóng nhìn Tây Lương Mạt chằm
chằm, giật giật khóe miệng: “Bản điện hạ muốn ở tiền viện.”
Mọi người đồng loạt im lặng, Bạch Khởi tức giận cúi đầu hừ một tiếng: “Xì, tưởng mình là cái thá gì chứ.”
Bách Lý Tố Nhi làm như không nghe thấy, chỉ nhìn Tây Lương Mạt chằm chằm, kiên quyết nói: “Bản điện hạ muốn ở tiền viện!”
Bách Lý Lạc nhìn Bách Lý Tố Nhi rồi lại nhìn Tây Lương Mạt, khe khẽ nói:
“Linh tỷ tỷ, để Tố Nhi ở tiền viện đi, Lạc Nhi tìm hắn chơi đùa cũng
tiện.”
Tây Lương Mạt nhìn Bách Lý Lạc, trong mắt hiện lên một tia u ám, im lặng
một lát rồi mới sai Bạch Ngọc: “Đi dọn một phòng cho Thập Bát Hoàng Tử.”
Bạch Ngọc nhìn Tây Lương Mạt, hai người trao đổi ánh mắt, nàng gật đầu: “Vâng.”
Sau đó nàng dẫn Bách Lý Tố Nhi xuống, Bách Lý Lạc thì vui vẻ chạy theo, líu ríu nói chỗ nào mới có chim non, chỗ nào mèo mẹ mới sinh mèo con.
“Tiểu tiểu thư, Bách Lý Tố Nhi này chỉ sợ sẽ gây vướng tay vướng chân.” Chu
Vân Sinh trầm ngâm nói, vừa rồi trước khi rời đi, Bách Lý Tố Nhi kia
liếc nhìn mọi người một lượt, ánh mắt đó khiến hắn cảm thấy khó chịu kỳ
lạ.
“Ừ, ta sẽ chú ý.” Tây Lương Mạt gật đầu, sau đó cười khẩy: “Vị Trinh Nguyên Công Chúa kia quả là bản lĩnh, mới tới một tháng đã giải quyết xong
Ninh Vương và Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa.”
“Ninh Vương là vị hôn phu của Trinh Nguyên Công Chúa, đừng quên Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa còn là Thái Hậu Tây Địch!” Bạch Khởi không thích nhất
dáng vẻ ý thế hiếp người của Bách Lý Tố Nhi.
Tây Lương Mạt ung dung nói: “Hai vị này đều là nhân vật khôn khéo, tuyệt
đối sẽ không vì nguyên nhân nông cạn này mà thỏa hiệp với người Tây
Địch.”
Khóe môi Chu Vân Sinh khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh giá và sắc bén: “Chính vì
như vậy mới không thể coi thường vị Trinh Nguyên Công Chúa này, và cả
Bách Lý Tố Nhi kia nữa, chỉ e tiểu tiểu thư phải cẩn thận một chút, chưa nói đến hắn có phải mật thám hay không, có mục đích gì, chỉ nói nếu hắn gặp chuyện không may trong phủ Thiên Tuế, e rằng sẽ gây ra sóng gió
lớn.”
Mọi người đều im lặng, người Tây Địch rốt cuộc có ý đồ gì.
Tây Lương Mạt buông tầm mắt, nhấp một ngụm trà: “Binh tới tướng chắn, nước tới đất chặn, cứ để xem đi.”
Ngoài dự đoán của mọi người là Thập Bát Hoàng Tử điện hạ Tây Địch được nuông
chiều quen mấy ngày nay lại cực kỳ ngoan ngoãn, thậm chí không có ý kiến gì với một góc cực kỳ hẻo lánh ở tiền viện mà Bạch Ngọc cố ý sắp xếp
cho nó, khi rảnh rỗi thì đi tìm Bách Lý Lạc chơi, hai người rất nhanh
càng ngày càng thân thiết, chỉ khổ những người giám sát bọn họ, lúc nào
cũng lo lắng không yên.
Tây Lương Mạt nghe báo cáo hàng ngày của Bạch Ngọc, cũng chỉ dặn Bạch Ngọc
bảo người của Tư Lễ Giám tiếp tục đi theo bên cạnh giám sát bọn họ và
bảo vệ Bách Lý Lạc.
Cùng lúc đó, thời gian Bách Lý Tố Nhi quấn lấy Tây Lương Mạt mỗi ngày cũng dần nhiều lên.
Ví dụ như mỗi ngày ở thư phòng, nó nhất định sẽ tới, mặc kệ mọi người nói nó có ý đồ gì.
Về phần có ý đồ gì hay không, đám Bạch Ngọc dần cảm thấy mục tiêu có ý đồ của nó là Tây Lương Mạt.
“Nghe bản điện hạ đi, tỷ tỷ ngươi mặc nam trang có vẻ mỹ mạo động lòng người
hơn.” Bách Lý Tố Nhi chống nạnh ghé vào bên cạnh Tây Lương Mạt đang
luyện chữ, vẻ mặt ngạo mạn nói.
Tây Lương Mạt nhướng mày nhìn nó một cái: “Thật không?”
“Đương nhiên rồi!” Bách Lý Tố Nhi dùng sức gật đầu.
Tây Lương Mạt mặc kệ nó, xoay người lấy một bảng chữ mẫu, không chú ý tới
tròng mắt của nó đảo tròn lóe lên một tia xảo trá, nó bỗng vươn tay phải ôm eo Tây Lương Mạt, tay trái thì trực tiếp hướng về phía ngực nàng.
Tây Lương Mạt chưa động đậy, một bóng người vàng nhạt đã túm áo nó, sau đó
không chút khách khí vươn tay vả cái “chát” lên mặt nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com