Bách Lý Thanh chậm rãi nhấp rượu trong chén, cười khẩy một tiếng: “Nha đầu, ngươi quên là từ đầu đã hứa với vi sư cái gì à?”
Tây Lương Mạt ngẩn ra chốc lát, cái đầu vừa tỉnh ngủ thật sự không nhớ nổi
đã hứa với Bách Lý Thanh cái gì, thế nhưng nàng biết một khi Bách Lý
Thanh dùng ngữ khí này để nói thì nhất định không phải chuyện tốt.
Nhìn dáng vẻ của nàng, Bách Lý Thanh liếc đôi mặt lành lạnh, nói: “Trong
lòng ngươi, đám nha hoàn, thị vệ kia đều quan trọng hơn ta phải không?”
“Đương nhiên không, sao ngươi lại nghĩ thế!” Tây Lương Mạt có chút khó hiểu, lập tức phản bác.
Bách Lý Thanh nhìn nàng, trong đôi mắt sâu không thấy đáy không nhận ra vui
giận: “Ngươi có thể vì thị nữ của mình mà lấy bản thân làm mồi nhử, vậy
mà lại không nhớ vi sư đã nói gì, ngươi cảm thấy ta nên nghĩ thế nào?”
Tây Lương Mạt nghe vậy liền im lặng, nàng… thật sự không nghĩ ra rốt cuộc hắn đã nói gì ngay được.
Bách Lý Thanh bỗng vươn ngón tay thon dài lướt qua cằm nàng, giọng nói dễ
nghe mang theo chút mù mịt: “Vẫn không nhớ ra vi sư đã nói gì, hử?”
Giọng điệu của hắn rất nguy hiểm, mang theo hơi thở lạnh lẽo, Bách Lý Thanh
thế này vừa mê hoặc vừa nguy hiểm, cảm giác như một lưỡi dao sắc bén
chạm vào da thịt, khiến Tây Lương Mạt không nhịn được có chút mềm người, hơi lùi lại, không nhìn vào lồng ngực rắn chắc của hắn nữa, trong đầu
nhanh chóng hoạt động, cố gắng tìm ra bản thân đã quên hắn nói cái gì.
Thời gian qua quá nhiều chuyện vụn vặt, nàng thật sự có phần quên mất hắn.
Bách Lý Thanh thấy nàng né tránh còn cố gắng không để hắn phát hiện, không
khỏi cười khẩy một tiếng, sau đó bỗng cầm lấy chén rượu uống một ngụm,
rồi một tay nắm lấy cằm nàng, một tay ôm eo nàng, trực tiếp đè lên môi
nàng, đầu lưỡi vươn ra tiến quân thần tốc, để dòng rượu bỏng rát chảy
vào trong miệng nàng.
Hơi thở vừa nóng bỏng vừa lạnh lẽo cùng cảm giác quen thuộc của thân thể
khiến nàng hé mở đôi môi đỏ thắm theo thói quen, thế nhưng cảm giác bỏng rát khó chịu của rượu lại khiến nàng bất giác từ chối.
Đây là băng nhưỡng túy mà Bách Lý Thanh thích nhất, một loại rượu mạnh.
Nàng luôn không thích rượu trắng quá cay nồng, cứ uống là say, chỉ thích
rượu trái cây hoặc rượu ướp cánh hoa thơm ngát, cùng từng vì vậy mà bị
Bách Lý Thanh cười nhạo là nông cạn.
“Ưm… A Cửu… Đừng như vậy… Sẽ say.” Tây Lương Mạt đã quên mình còn đang bị
xích, muốn vươn tay ngăn cản sự xâm phạm của hắn, cho đến khi dây xích
kêu lên leng keng nàng mới bỗng nhớ ra nàng còn bị sợi xích vàng tinh
xảo khóa chặt.
“Say cũng không sao, ít nhất say rồi sẽ không khiến người ta nhìn mà bực
bội.” Bách Lý Thanh cắn cánh môi nàng, ép nàng nuốt rượu trong miệng hắn xuống, liên tục đút cho nàng ba ngụm, cho đến khi toàn thân Tây Lương
Mạt mềm nhũn mới tiếc nuối cắn đôi môi như cánh hoa của nàng, buông nàng ra.
Không có hắn làm chỗ dựa, Tây Lương Mạt lập tức mềm nhũn nằm trên da cáo, bị
ép uống ba ngụm rượu mạnh khiến dạ dày nàng, không, là toàn thân nàng
như đang thiêu đốt.
“A Cửu…” Tây Lương Mạt chớp chớp đôi mắt bị rượu hun chảy nước mắt, cố
gắng khiến hắn mềm lòng, lại không biết dáng vẻ này của mình hoàn toàn
không còn bình tĩnh lạnh nhạt, tự kiềm chế như thường ngày, nhìn có vẻ
giống nụ hoa chớm nở, chỉ khiến người ta càng muốn bóp nát nàng.
Bách Lý Thanh nhìn mỹ nhân ngã trên da cáo, ánh mắt hiện lên một tia sáng kỳ lạ, đầu ngón tay hắn chậm rãi xé vạt áo nàng, từng chút một lộ ra cần
cổ, bả vai trắng như tuyết: “Làm sao thế? Nhớ ra ta nói gì rồi à?”
“…” Mỹ nhân trong thảm da cáo trắng nỉ non một tiếng như có như không,
không phản ứng gì nhiều, khép hờ mắt như đã say đến mức thiếp đi.
Bách Lý Thanh cười khẽ: “Chậc, vô dụng quá, mới ba ngụm rượu đã say rồi sao?”
Hắn thoáng dừng, nhìn người hoàn toàn không có phản ứng kia, lại nhàn nhạt
nói: “Nếu đã thế thì say cũng tốt, miễn cho vi sự lại mất nhiều công sức để trấn an.”
Sau đó hắn vỗ tay một cái, cửa cọt kẹt mở ra, Tiểu Thắng Tử khom người bưng khay vào, không dám ngẩng đầu lên một chút nào, chỉ vội vàng đặt đồ
xuống rồi lùi ra nhanh như chớp.
Bách Lý Thanh chậm rãi xốc khăn phủ trên khay lên, bên trong là một thứ gì đó đen nhánh kỳ lạ: “Ừm, lát nữa có thể thử cái này.”
Tây Lương Mạt liếc nhìn qua khóe mắt, một cái thoáng nhìn này làm cho nàng
nhìn thấy những thứ cực kỳ quen mắt, nàng không khỏi kinh ngạc mở to
mắt, ngồi bật dậy thất thanh kêu lên: “Cái này… Mấy thứ này sao lại ở
chỗ ngươi?”
Trên bàn là các loại dương vật giả bằng ngọc đủ kích cỡ, roi da, châm bạc,
nến… còn có đủ loại dụng cụ khuê phòng hình thù kỳ quái.
Đây chẳng phải những thứ Bách Lý Liên Nhi… sưu tầm sao?
Bách Lý Thanh nhìn nàng, thản nhiên nhướng mày: “Sao thế? Không phải ngươi uống say à? Giờ đã tỉnh táo rồi sao?”
Tây Lương Mạt ngẩn ra, trên mặt thoáng chốc bốc lên hai đóa mây đỏ xấu hổ,
nàng lung lay rồi tiếp tục cắm đầu xuống lớp lông cáo trắng như đà điểu, thì thầm tự nói: “A… Ta say rồi, ta say rồi!”
Bách Lý Thanh nhếch khóe môi, ung dung nói: “Thật không? Nếu thế vi sư sẽ
không khách khí, nghe nói loại roi này đặc biệt làm từ da rắn, đánh lên
da chỉ cảm thấy hơi đau, không thật sự làm bị thương, sử dụng có một cảm giác kích thích kỳ lạ, đau đớn và sảng khoái, không biết nếu thử ở đây
thì hiệu quả sẽ thế nào.”
Nói xong, roi trên tay hắn tà ác gõ gõ lên bầu ngực mềm mại của Tây Lương Mạt.
Mặt Tây Lương Mạt lại nóng bừng, ngồi bật dậy lần thứ hai, không ra vẻ liễu yếu trong gió nữa mà thô lỗ ngồi khoanh chân, cắn răng nói: “Được rồi,
được rồi, đều là lỗi của ta, không nên lừa ngươi tự lấy mình làm mồi
nhử, để Mị Lục dẫn ta tới địa lao dưới nước của Bách Lý Liên Nhi, nhưng
Bách Lý Liên Nhi không phải đồ ngốc, nếu ả phát hiện người bị bắt là
hàng giả chẳng phải khiến Ngọc Nhi rơi vào hiểm cảnh hay sao? Hơn nữa
nếu ta không đích thân tới thì làm sao phá được án gian của Tây Địch,
hơn nữa còn đào lên tất cả quân cờ bọn chúng che giấu trên con đường
lương thực, loại trừ mối họa ngầm lớn được?”
Một hơi nói xong, Tây Lương Mạt thở hổn hển rồi âm thầm hít sâu một hơi, vì sao ở trước mặt hắn nàng phải như một đứa trẻ phạm lỗi mà không thể lý
lẽ hùng hồn cơ chứ?
Sắc mặt Bách Lý Thanh lạnh xuống: “Ngươi nói xong chưa?”
Tây Lương Mạt buông tầm mắt ừ một tiếng thật mạnh.
Vẻ mặt Bách Lý Thanh lạnh nhạt như nước: “Ngươi biết rõ vi sư sẽ không
đồng ý để ngươi tự lấy mình làm mổi nhử lại cố tình làm, âm thầm bố trí, bằng mặt mà không bằng lòng, chỉ vì ỷ vào ngươi biết ta không phải
không biết chuyện ngươi làm, thế nhưng lại ép vi sư nhẫn nhịn không vạch trần ngươi, không ngăn cản ngươi, cho nên mới tùy hứng làm bậy như thế, không phải sao?”
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, cười khẽ: “Quả là trò cưng ngoan của vi sư!”
Không khí có cảm giác hít thở không thông, Tây Lương Mạt hé môi lại không
biết phải nói gì, cuối cùng chỉ buông tầm mắt, lí nhí nói: “Ngươi biết
ta… luôn coi đám Ngọc Nhi là tỷ muội…”
“Vậy ta thì sao?” Bách Lý Thanh xuyên ngón tay qua tóc nàng, giữ lấy cái gáy của nàng, ép nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào bóng tối bị hắn đè nén trong đáy mắt: “Ngươi có biết chuyện ta muốn làm nhất là gì không?”
Tây Lương Mạt bị cố định đầu, nhìn thẳng vào nơi tối tăm nhất trong đáy mắt hắn, trong đó như có vô số khí đen đang che trời mà đến, thậm chí khiến nàng cảm thấy khó thở.
“A Cửu…”
“Từ một giây thật sự có được ngươi, chuyện ta rất muốn làm là xây một nhà
giam không ai có thể đến, nhốt ngươi ở trong, không cho bất cứ kẻ nào
nhìn thấy, không cho bất cứ kẻ nào chạm vào, càng không có kẻ nào có thể tổn thương ngươi, khiến ngươi hoàn toàn chỉ thuộc về ta, nếu như có
thể…”
“Thậm chí ta còn nghĩ tới cho ngươi uống thuốc biến thành ngu dại, để ngươi
quên bản thân là ai, giống một đứa trẻ ỷ lại phụ thân. Mỗi một lần có
được ngươi, mỗi một lần ngươi rời đi, suy nghĩ này lại như u hồn không
ngừng tuôn ra, dây dưa không ngừng.”
Tây Lương Mạt kinh ngạc nhìn hắn, dưới ánh nến vàng vọt, không có mái tóc
dài thường ngày che lấp, màu son tím trên khóe mắt càng khắc sâu đường
nét gương mặt hắn, tà vọng vô cùng, tươi đẹp kỳ lạ, đồng thời có phần
giống yêu ma trong địa ngục, khiến người ta hồn xiêu phách lạc, không
dời nổi mắt.
Bách Lý Thanh cười khẩy một tiếng, mỉa mai nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngập
nước của nàng: “Rất đáng sợ phải không? Thế nhưng lý trí nói cho ta
biết, nếu làm như vậy, ngươi sẽ không còn là ngươi nữa, sẽ không còn
đáng để ta giam cầm, vậy mà ý định này lại chưa từng rời khỏi đầu ta dù
chỉ một ngày.”
Nàng càng trưởng thành, càng nở rộ, lại càng khiến hắn nảy sinh ý đồ hoàn toàn chiếm giữ nàng.
“A Cửu…” Tây Lương Mạt có chút rung động, cổ họng khô khốc, nàng thậm chí
không biết mình phải nói gì, đây là lần đầu tiên hắn để nàng đối diện
với bóng tối đè nén và si mê điên khùng trong lòng hắn.
“Xuỵt, đừng nói gì hết.” Bách Lý Thanh bỗng vươn tay dùng khăn che mắt nàng
lại, thản nhiên nói: “Đừng để ta thấy ngươi sợ hãi, nếu không ta cũng
không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.”
Bầu không khí đông cứng khiến người ta không biết làm sao.
Cho đến khi Tây Lương Mạt đang bị che mắt bỗng nhiên nghiêng đầu cọ má lên
cổ tay hắn, nhẹ giọng nói: “A Cửu, xin lỗi, ngươi ôm ta một cái được
không?”
Giọng nói của nàng có vẻ ướt sũng, như hương thơm lả lướt của cỏ cây ẩm ướt sau cơn mưa.
Lại khiến bóng tối nồng đậm trong đáy mắt Bách Lý Thanh tan ra không ít,
hắn im lặng chốc lát rồi vươn tay ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng, để
nàng tựa đầu lên vai hắn, nhưng không tháo khăn bịt mắt xuống cho nàng.
Tây Lương Mạt cảm nhận được hơi thở quen thuộc vây quanh mình, nhẹ nhàng cọ mặt lên cổ hắn: “A Cửu, A Cửu, ta không sao, ta sẽ luôn ở bên ngươi,
không đi đâu hết, sau này…”
Nàng dừng một chút, than khẽ: “Ta sẽ không tùy hứng như vậy nữa.”
“Ngươi… không sợ à?” Bách Lý Thanh khàn khàn nói.
“Vì sao phải sợ? Ngay từ đầu ta đã biết ngươi là ai.” Tây Lương Mạt than
nhẹ một tiếng, hắn mạnh mẽ đến mức luôn khiến nàng quên…
Hắn của nàng…
Như một đứa bé mạnh mẽ không thể lay động, nhưng nơi sâu nhất trong lòng
lại vì luôn mất đi những điều mình quan tâm nhất mà cố chấp không chịu
lớn
lên, không có cảm giác an toàn.
Nàng ngẩng đầu, đôi môi lướt qua mặt hắn, cuối cùng chuẩn xác hạ xuống môi hắn, nhẹ nhàng cắn: “A Cửu, A Cửu…”
Giống như làm vậy có thể trấn an đứa bé vì bất an mà trở nên đen tối và kích động trong lòng hắn.
Một lát sau, nàng bỗng cảm thấy bàn tay giữ gáy mình siết chặt lại, hắn ùa
vào trong miệng của nàng, gần như muốn xâm nhập vào trong linh hồn nàng, nụ hôn không nhiều kỹ xảo như thường ngày đơn thuần chỉ là… bộc phát.
Đau đớn rất nhỏ nhưng mang theo rất nhiều rung động.
Che mắt, bị trói hai tay khiến cảm quan của nàng nhạy cảm hơn.
Quần áo mỏng rơi xuống đất, ánh sáng như ngọc, dưới ánh nến ấm áp, có tiếng
nữ tử rên khẽ và tiếng nam tử thở dốc khêu gợi hòa vào nhau thành một
khúc nhạc xa hoa.
— Ông đây là đường ranh giới Hương Trần tỷ tỷ có bộ ngực lớn, Tiểu Bạch rất thích, sống nhờ vài ngày —
Cung Hoa Trân.
“Choang!” Một bình hoa màu hồng phấn đột nhiên bị đập xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa tức giận trợn trừng mắt nhìn cung nhân ôm lấy mình: “Các ngươi cũng dám buông lời bất kính, chán sống rồi phải không? Ai cho các ngươi cái gan chó dám cản đường bản cung?”
“Đại Trưởng Công Chúa điện hạ, ngài bớt giận, chỉ vì mấy ngày nay gió tuyết
lớn, rất nhiều cung nhân bị cảm lạnh, không cho ngài ra ngoài cũng vì
nghĩ cho ngài.” Một Đại thái giám áo đỏ cười hì hì nhìn Thái Bình Đại
Trưởng Công Chúa.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cười khẩy nhìn Đại thái giám kia: “Cao Đức
Thịnh, đừng tưởng hôm nay là thiên hạ của Cửu Thiên Tuế, thường ngày đám a dua nịnh hót gọi ngươi một tiếng Cao lĩnh sự là đắc ý, một hoạn quan
mà cũng dám cưỡi lên đầu bản cung, đừng dùng những lời nhảm nhí đó để
nói với bản cung, ngươi cũng biết bản cung là ai rồi đấy!”
Cao lĩnh sự kia có vẻ hoàn toàn không cáu giận vì lời nói vũ nhục của Thái
Bình Đại Trưởng Công Chúa, trên gương mặt gầy gò của hắn vẫn nở nụ cười, vươn tay cản đường Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa: “Ngài đương nhiên là chủ tử của nô tài, nô tài nào dám cưỡi lên đầu ngài, nô tài chẳng phải
đang nhận lệnh làm việc thôi sao?”
Cao lĩnh sự không hề có ý định nhượng bộ, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa
giận dữ: “Ngươi nhận lệnh làm việc, ngươi nhận lệnh của ai mà dám ngăn
cản ta?”
Nói xong, nàng tiện tay với lấy cái bình hoa ném về phía đầu Cao lĩnh sự.
Đám tiểu thái giám bên cạnh giật mình, Cao lĩnh sự trong lòng thầm kêu khổ, xong rồi, không biết nên trốn hay không trốn, trốn hình phạt của chủ tử là đại nghịch bất đạo, nếu không trốn sẽ bị đập vỡ đầu!
Công Chúa điện hạ rõ ràng muồn trừng trị hắn mà!
Ngay khi bình hoa kia sắp nện xuống, một bàn tay bỗng vỗ lên bình hoa.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa chỉ cảm thấy hoa mắt bình hoa kia đã chuyển hướng đập lên cửa sổ, vỡ thành nhiều mảnh.
Lại có kẻ dám ngăn nàng, điều này làm cho Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa giận tím mặt: “Là ai…!”
“Là ta.” Một giọng nói lạnh nhạt vang lên trong điện.
Cao lĩnh sự nhìn thấy người vừa đến bèn thở phào một hơi, lau mồ hôi lạnh trên trán, cung kính nói với người kia: “Vương Phi.”
“Là ngươi…” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thấy Tây Lương Mạt, đầu tiên sửng sốt, sau đó không chút biểu cảm quay mặt đi.
Tây Lương Mạt mỉm cười nhìn nàng: “Không sai, là ta, Công Chúa điện hạ, đã lâu không gặp.”
“Đúng, đã lâu không gặp, lần này gặp mặt là vì ngươi tới để nói ngươi muốn
giam lỏng bản cung ở đây, phải không?” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa
cười nhạt hai tiếng, đi vào trong điện.
Tây Lương Mạt theo nàng vào trong điện, nhàn nhạt nhìn nàng nói: “Ta cho
rằng Công Chúa điện hạ hiểu hơn ta rằng lúc này ngài nên ở trong điện
thì tốt hơn.”
Khóe mắt Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa hơi nhếch lên, lãnh đạm nhìn nàng:
“Bản cung biết cái gì? Bản cung không biết gì hết. Chỉ biết sáng sớm
thức dậy đã thấy người của ngươi bao vây cung Hoa Trân của bản cung.”
Tây Lương Mạt nhìn nàng chốc lát, cuối cùng khẽ thở dài: “Công Chúa điện
hạ, ta vốn cho rằng chúng ta dù không phải tri kỷ thì cũng là bạn bè,
không ngờ tất cả đều do ta tự ảo trưởng.”
Một câu nói khiến sắc mặt Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa thay đổi, xưa nay
nàng không thích nói lòng vòng, bóng gió, huống hồ thân phận đặc biệt
của nàng cũng khiến nàng không cần tỏ vẻ như vậy, vì thế nàng im lặng
một lát rồi khàn khàn nói: “Trinh Mẫn, ngươi biết cả rồi?”
Tây Lương Mạt nhếch khóe môi, thản nhiên nói: “Công Chúa điện hạ, ngươi và
ta cho dù không tính là tâm đầu ý hợp, nhưng coi như cũng có quen biết.
Ngươi là ai, ta sao có thể không biết, ngươi góp ý muốn ta giao binh
quyền, giam lỏng ta, chỉ e sau lưng có kẻ làm chút chuyện.”
Nàng dừng lại một chút: “Điện hạ, ngài đừng quên, ngài vẫn là người Thiên
Triều, mà không phải người Tây Địch, đừng để kẻ khác lợi dụng.”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa không nói gì, chỉ mệt mỏi nhắm mắt lại, không nói một lời.
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta chốc lát, than khẽ một tiếng rồi xoay người bước đi, trước khi đi còn nhàn nhạt nói: “Đại Trưởng Công Chúa điện hạ nên
nghỉ ngơi trong cung đi, ta không hy vọng chúng ta sẽ trở thành kẻ
địch.”
Tây Lương Mạt xoay người rời khỏi điện, Cao lĩnh sự lập tức lệnh tiểu thái giám đóng cửa lớn lại.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn bóng lưng nàng, bả vai khẽ run lên, nhẹ giọng nói: “Trinh Mẫn, ta…”
Nhưng cuối cùng, nàng không nói ra một lời, chỉ hoang mang nhìn bóng lưng Tây Lương Mạt bỏ đi.
Rời khỏi cung Hoa Trân, Bạch Nhụy có chút bất bình: “Đại tiểu thư, Thái
Bình Đại Trưởng Công Chúa điện hạ rõ ràng hơi quá đáng, nếu sau này nàng ta thật sự cấu kết với người Tây Địch rồi phản quốc thì sao, cướp nhà
khó phòng mà.”
Tây Lương Mạt ung dung nói: “Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa còn trung thành với quốc gia này hơn cả ta và em, chỉ là, có vài người không nên dùng
thủ đoạn không nên dùng để mê hoặc, khiến nàng nhất thời lạc lối, dù sao cũng nên cho nàng một cơ hội để hiểu ra.”
Ba chủ tớ vừa đi vừa nói chuyện đã tới ngự hoa viên, thấy trong khung cảnh trắng như tuyết có một giai nhân áo đỏ như hoa mai đỏ nở trên cành đang lẳng lặng đứng dưới tàng cây mai ven hồ.
Mà con đường kia chính là nơi chủ tớ Tây Lương Mạt cần đi qua.
“Thì ra là Vương Phi, hôm nay tuyết đã ngừng, ngài cũng ra ngoài ngắm hoa
mai sao?” Trinh Nguyên Công Chúa làm như mới nhận ra Tây Lương Mạt đi
qua, nở nụ cười thản nhiên.
Bạch Trân và Bạch Nhụy đề phòng đứng bên cạnh Tây Lương Mạt, tư thế kia
khiến Trinh Nguyên nhận ra, ý cười không khỏi càng rõ ràng: “Hai nữ quan này của ngài quả là trung thành, có điều không biết vì sao lại thiếu
một người vậy?”
Ý tứ ẩn giấu sau nụ cười mỹ lệ kia khiến hai người Bạch Trân và Bạch Nhụy tức giận.
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta, mỉm cười, thanh nhã ung dung nói: “Đúng vậy, sao lại thiếu một người thế nhỉ?”
Rồi nàng bỗng vung tay lên, không chút khách khí tát một cái lên mặt Trinh
Nguyên Công Chúa, lực mạnh đến mức khiến Trinh Nguyên Công Chúa cực kỳ
kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ tới nàng sẽ ra tay, đồng thời khiến nàng
ta mất thăng bằng bay thẳng vào trong hồ nước đóng băng.
P/s: Thế mới sảng khoái chứ, muốn cho mợ Trinh Nguyên diễn sâu này một cái tát từ lâu lắm rồi, tổ sư con ATSM, CDSHT này!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com