Khi Tây Lương Mạt từ ngoài cửa đi vào đã thấy Bách Lý Thanh mang vẻ mặt âm
trầm, hơi thở đáng sợ trên người khiến Tiểu Thắng Tử cũng không dám
nhiều lời.
Tây Lương Mạt đã biết tin, khoát tay để Tiểu Thắng Tử lui xuống, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn.
Bách Lý Thanh nheo mắt lại, xoa bảo vệ móng bảo thạch trên ngón út, âm u
nói: “Hừ, thứ ăn cây táo rào cây sung, nếu không nể tình năm đó mẫu phi
coi như yêu thương nàng ta, bản tọa đã xử lý nàng ta từ lâu rồi.”
Tây Lương Mạt hơi nhướng mày: “Thì ra là thế, ta còn tưởng khi đó ngươi nể
tình nàng chịu giao ra danh sách thám tử của Tây Địch, cộng thêm vì thân phận nàng nên mới đặc biệt khai ân cơ đấy.”
Khi đó cung biến, hắn ra tay tiêu diệt đảng Thái Tử có thể gọi là mạnh mẽ
vang dội, lạnh lùng tàn nhẫn, không ít người trực tiếp bị “loạn đảng tru sát” trong cung, ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ cũng không có.
Những người chỉ cần có chút qua lại với đảng Thái Tử đã cảm thấy bất an,
không dám nhiều lời, chỉ có Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa là dám quỳ
gối trước Thái Cực điện, dùng thủ đoạn uy hiếp dụ dỗ để cầu xin cho Thái Tử điện hạ.
“Hừ, bản tọa còn chưa sa sút đến mức như thế!” Bách Lý Thanh hạ tầm mắt, cười khẩy một tiếng.
Tây Lương Mạt nhàn nhạt nói: “Hiện nay không phải lúc tức giận với nàng ta, chúng ta nên suy nghĩ đối phó với người Tây Địch thế nào mới là quan
trọng nhất, về phần những chuyện khác, sau này xử lý cũng chưa muộn.”
“Nay Bách Lý Hách Vân đã bình định vật cản trên con đường đăng cơ, ngồi lên
đại bảo, chỉ e sau khi hắn xử lý hết dư nghiệt của các hoàng tử khác sẽ
không chịu dừng tay, nói không chừng sẽ lĩnh binh xâm phạm lần nữa, dù
sao binh mã chủ lực của hắn còn chưa bị đả kích trí mạng.” Bách Lý Thanh cười lạnh một tiếng.
Tây Lương Mạt trầm ngâm chốc lát, ngược lại có phần không đồng ý: “Cũng
chưa chắc, nếu ta giẫm lên huynh đệ thúc bá của mình để đăng quang đại
bảo, rồi lại lập tức xua binh gây khó dễ cũng chẳng có chỗ gì tốt với
việc củng cố quyền lực của ta, dù sao căn cơ trong triều không ổn, chẳng bằng bình an vô sự vài năm rồi mới có những dự định khác.”
“Ngươi nói hắn sẽ tiếp tục phái người hoàn thành hiệp ước giữa chúng ta?” Bách Lý Thanh nhướng mày.
Tây Lương Mạt gật đầu, mỉm cười nói: “Nếu đơn phương phá bỏ hiệp ước, chỉ e hắn sẽ không có cớ xuất binh.”
Bách Lý Thanh thoáng dừng, cười cười nhìn ngón tay út mà mình đang nghịch:
“Hừ, cho dù hắn muốn lập tức triệu tập binh mã đối phó chúng ta cũng
không dễ dàng đến thế, nếu không có kẻ địch thì tạo ra một kẻ địch là
được.”
Tây Lương Mạt nhìn nụ cười âm u trên mặt Bách Lý Thanh, cũng hơi nhướng mày: “Ngươi đang nói…”
Bách Lý Thanh nhếch khóe môi, không nói gì nữa.
— Ông đây là đường ranh giới —
Ninh Vương Tư Thừa Vũ có chuyện buồn bực, không biết vì sao gần đây vị hôn
thê Trinh Nguyên Công Chúa của hắn hay bị thương đến thế, hai lần đuối
nước, một lần rơi vào bẫy của thợ săn, giống như trúng tà vậy.
“Vương gia, đã nửa canh giờ rồi, hay là ngài về trước đi, Công Chúa điện hạ
của chúng ta uống thuốc xong vừa mới ngủ, chỉ sợ không thể tỉnh ngay
được, ngài bận rộn công vụ, nếu chậm trễ chuyện gì quan trọng sẽ không
tốt.” Tế Hương nhìn Tư Thừa Vũ đã ngồi ngoài điện một thời gian, nói với chút áy náy.
Ninh Vương cười nhã nhặn, sau đó đưa hộp đồ giữ ấm cho nàng: “Cũng được, đây là canh linh chi tuyết liên bản vương sai người làm, có công hiệu rất
tốt cho phục hồi vết thương, ngươi hâm nóng trên bếp lò đi, chờ công
chúa nhà ngươi tỉnh lại thì để nàng uống.”
Tế Hương sửng sốt, lập tức nhận lấy rồi kính cẩn tiễn Ninh Vương ra ngoài, nhìn bóng lưng Tư Thừa Vũ đi xa, Tế Hương không khỏi cắn môi đỏ mặt,
trong lòng thầm nói, không biết vì sao gần đây Công Chúa điện hạ ngày
càng lạnh nhạt với Ninh Vương, ngược lại luôn tới chỗ Cửu Thiên Tuế, nam tử nhã nhặn tuấn tú lại dịu dàng như Ninh Vương mới là lương xứng chứ…
Tế Nguyệt đi tới thấy biểu cảm của Tế Hương, tim không khỏi đập mạnh một
cái, cảnh giác nói: “Tế Hương, người nhìn gì thế, điện hạ gọi hai chúng
ta vào kìa.”
Tế Hương vội vàng gật đầu, đỏ mặt cầm bình giữ ấm xoay người đi vào phòng Trinh Nguyên Công Chúa.
Tế Nguyệt nhìn bóng lưng bối rối của nàng ta, trong lòng thầm thở dài, bất kể Công Chúa điện hạ có để ý Ninh Vương hay không, đó đều là phu quân
của điện hạ, không cho phép người khác mơ ước, nha đầu này đừng nên sinh ra tâm tư gì không nên có.
“Trên tay ngươi là cái gì?” Hiện nay Trinh Nguyên Công Chúa ngay cả ngồi dậy
cũng không nổi, hành vi ác độc ngày đó của Bách Lý Thanh khiến xương
sườn mới liền lại một chút của nàng ta lại bị gãy ra, thậm chí lần này
còn nhiều thêm một cái, khiến nàng ta hoàn toàn không có sức ngồi dậy.
“Là thuốc bổ Vương gia đưa tới cho ngài, ngài có muốn dùng một chút không?
Vương gia thấy ngài uống thuốc rồi nên đã chờ ở ngoài nửa canh giờ đấy
ạ.” Tế Hương nhẹ giọng nói.
Trinh Nguyên Công Chúa nghe vậy nhìn bình giữ ấm kia có chút phức tạp, sau đó nhắm mắt lắc đầu: “Không cần.”
Ninh Vương càng tốt với nàng trong lòng nàng lại càng không cam lòng, nàng
không hiểu rốt cuộc vì sao Bách Lý Thanh lại không có nổi một chút
thương hương tiếc ngọc cơ bản với nàng, lẽ nào bởi vì nàng là người Tây
Địch?
Tuy biết người mình phải gả nhất định là Ninh Vương, thế nhưng luôn cảm
thấy không cam lòng, bản thân đã nhìn thấy quá nhiều hư tình giả ý trong cung, bản thân vốn là một người tính tình lạnh lẽo, tuy rung động với
Bách Lý Thanh cũng có phần nào ham muốn chinh phục khi đối đầu với kẻ
mạnh, thế nhưng… Nàng thở dài một tiếng, dù sao cũng là lần đầu tiên
rung động, vậy mà lại có kết cục vậy sao?
Trinh Nguyên Công Chúa không phải một người không tự mình biết mình, nàng bắt đầu tính toán những gì phải trả cho lựa chọn của mình, nhất là khi nam
nhân kia biểu hiện rõ ràng không có hứng thú với nàng, thậm chí chán
ghét nàng, để xem nàng có nên tiếp tục hay không.
Khi Tế Hương cầm bình giữ ấm ra ngoài, cúi đầu nhìn thứ trong tay mình, không khỏi oán hận chủ tử nhà mình không hiểu chuyện.
“Sự quan tâm của Vương gia lại thành lãng phí như vậy…”
Nàng suy nghĩ một chút, mượn cớ đuổi tiểu cung nữ đi theo mình đi, thấy bốn
bề vắng lặng bèn cầm bình giữ ấm xoay người về phòng, đóng cửa lại rồi
lấy một chiếc muôi nhỏ uống bát canh sang quý kia.
Ngọt mà không ngấy, canh trôi qua cổ họng chảy xuống bụng, Tế Hương không khỏi nở nụ cười ngọt ngào.
Tế Hương đi giải quyết đồ Ninh Vương tặng, Tế Nguyệt thì làm bạn bên cạnh
Trinh Nguyên Công Chúa, thấy Trinh Nguyên Công Chúa dường như lại lâm
vào trầm tư nàng mới nhẹ giọng nói: “Điện hạ, Nhị hoàng từ, à không, bệ
hạ truyền tin tức tốt đến, vài ngày trước bệ hạ đã đăng cơ thuận lợi.”
Trinh Nguyên Công Chúa thoáng ngừng rồi mỉm cười, không nhận ra vui hay giận, nàng ta nói: “Vậy sao? Ừ, thay bản cung gửi một phong thư, nói chúc
mừng hoàng huynh.”
Tế Nguyệt gật đầu, thấy ánh mắt Trinh Nguyên Công Chúa xoay chuyển: “Đúng
rồi, không biết gần đây Hoàng Thái Hậu nương nương thế nào? Tin tức này
truyền ra, Cửu Thiên Tuế và Thiên Tuế Vương Phi không thể nào không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Tế Nguyệt gật đầu, vẻ mặt có chút nghiêm trọng: “Không sai, khi đó Công
Chúa điện hạ còn dưỡng thương ở Thu Sơn chưa hồi cung nên không biết,
ngày thứ hai sau khi trở về từ Thu Sơn, cung Hoa Trân của Thái Bình Đại
Trưởng Công Chúa xảy ra hỏa hoạn, vì vậy người của Tư Lễ Giám đưa Hoàng
Thái Hậu nương nương tới cung Hoa Vũ hẻo lánh gần lãnh cung để giam
lỏng, hiện nay không ai được phép ra vào cung kia.”
Trinh Nguyên Công Chúa hơi nheo mắt lại: “Vậy sao…” Nàng suy nghĩ một chút
rồi dặn dò: “Từ hôm nay trở đi bản cung từ chối tiếp khách, không gặp
bất cứ ai.”
Tế Nguyệt sửng sốt rồi gật đầu, lúc này trong lòng mọi người biết rõ rốt
cuộc Nhị hoàng tử đã leo lên ngôi vị Hoàng Đế như thế nào, những người
Tây Địch như bọn họ tốt nhất không cần tìm rủi ro ở nơi đầu sóng ngọn
gió, cho dù đối phương biết là bọn họ làm nhưng cũng không tiện hoàn
toàn trở mặt.
— Ông đây là đường ranh giới thêm em gái Hà Huế vào đội thân vệ của Cửu
gia, đến xoa bàn tay ngọc ngà của Cửu gia yêu kiều ba giây —
“Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, ngươi thật sự khiến người ta ngày càng thất
vọng rồi.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong cung điện đơn sơ:
“Chuyện lần này, quần thần quan lại đều biết ngươi viết “di chiếu” cho
Nhị hoàng tử Tây Địch, nay triều đình dân chúng đều nghị luận, ngươi
không cảm thấy bản thân có gì cần nói với chúng ta sao?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa vẫn mặc một bộ đồ gấm lưu vân màu trắng, ngay ngắn ngồi trước bàn gỗ, không chút biểu cảm nói: “Bản cung vốn là Thái
Hậu Tây Địch, khi đó chẳng phải hoàng huynh đã gã bản cung tới Tây Địch
hay sao, nếu đã vậy, cho dù bản cung viết phần “di chiếu” kia thì có
sao?”
Tây Lương Mạt nhìn nàng, một lát sau mới mỉa mai nói: “Thật không? Nếu Thái Hậu Tây Địch, không, bây giờ nên gọi ngươi là Hoàng Thái Hậu, vậy thì
vì sao bây giờ ngươi còn đứng trên lãnh thổ Thiên Triều, nhận lấy bách
tính Thiên Triều nuôi dưỡng, không cảm thấy xấu hổ sao?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa hạ tầm mắt, ngón tay bám chặt lấy đầu gối
mình, cứng họng nói: “Bản cung có gì sai? Khi đó nếu hoàng huynh không
ép bản cung hòa thân thì bản cung làm sao thành Thái Hậu nước khác được. Huống hồ, chẳng phải chính ngươi bảo bản cung đi giành lấy những gì
mình muốn sao?”
“Vậy nên người Tây Địch đã trao đổi điều kiện nào đó với ngươi, đổi lấy
ngươi giúp đỡ Nhị hoàng tử?” Tây Lương Mạt cầm chén trà lên chậm rãi
nhấp một ngụm trà xanh.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Không có điều kiện gì hết.”
Tây Lương Mạt đặt chén trà xuống nhìn nàng ta rất lâu, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo đó gần như có thể xuyên thấu tim Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa,
khiến nàng ta cứng nhắc quay mặt đi.
Tây Lương Mạt khẽ thở dài một tiếng: “Thái Bình, ngay cả nói dối ngươi cũng không biết, nếu không có ai hứa hẹn chuyện gì tốt về Tư Thừa Kiền, theo tính cách của ngươi, làm sao có thể làm chuyện ruồng bỏ quốc gia của
mình được.”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa tái mặt, một lát sau nàng miễn cưỡng mở đôi môi khô khốc: “Ngươi… Ngươi…”
Cuối cùng, nàng cắn răng nói: “Nếu ngươi đã biết tình cảm của ta đối với
Thừa Kiền thì cũng biết ta tuyệt đối không thể để hắn sống thê thảm như
vậy, cuối cùng chết trong lao, không, nếu hắn bị giam cầm suốt đời chỉ
sợ hắn sẽ tình nguyện tự vẫn chết trong lao tù!”
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta lạnh như băng, ánh mắt sắc bén: “Thái Bình,
ngươi điên rồi phải không? Ta đã nói nếu ngươi thích, đưa hắn tới bên
cạnh ngươi không phải là chuyện không thể, cho dù hắn bị giam giữ suốt
đời thì sao? Hắn là một nam nhân, từng là Thái Tử một nước, sống chết
vinh nhục và thành bại đều tự do hắn chọn, không phải sao? Lẽ nào bán
nước một cách đầy lý lẽ thế này cũng là đạo lý của hoàng tộc các ngươi
sao?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa chưa từng bị người ta quát mắng như thế, tuy
cảm thấy lời Tây Lương Mạt nói không phải không có lý, đồng thời ép nàng á khẩu không đáp lại được, sắc mặt khi xanh khi đỏ, thế nhưng nàng
không chịu thua kém, cứng họng nói: “Đó không phải người trong lòng
ngươi, đương nhiên ngươi không cảm thấy gì hết.”
Tây Lương Mạt thật sự không chịu nổi một nữ nhân nhạy cảm vì một nam nhân
mà biến thành thấp kém như thế, nàng đột nhiên đứng dậy lạnh giọng nói
với Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa: “Công Chúa điện hạ, ngài đừng quên,
hiện nay tính mạng của hắn còn nằm trong tay ngươi, nếu ngươi còn cố
tình làm bậy như thế thì đừng trách ta không nể tình, thay ngươi chấm
dứt tình cảm với Tư Thừa Kiền!”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nghe vậy kinh ngạc nhìn nàng: “Ngươi… Ngươi nói gì?”
Tây Lương Mạt không nói tiếp, chỉ xoay người đi ra ngoài điện, nhàn nhạt để lại một câu: “Thái Bình, sự vị tha của mỗi người đều có hạn, khi ngươi
và người ta làm một chuyện giống nhau, người ta bị phạt, ngươi lại bình
yên vô sự, ngươi tốt nhất nên trân trọng sự may mắn của ngươi, một khi
vận may của ngươi dùng hết thì ngươi nên tự giải quyết cho tốt đi.”
Thái Bình đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, đứng bật dậy muốn ngăn cản Tây Lương Mạt, không ngờ khi nàng đuổi theo tới cửa thì Tây Lương Mạt đã bước ra
khỏi cửa, nhóm hán vệ Tư Lễ Giám thì không chút nể tình khóa cửa ngoài
cạch một cái.
“Tây Lương Mạt, ngươi định làm gì Thừa Kiền, ta là bạn của ngươi, lẽ nào ngươi báo đáp ta như vậy?”
Tây Lương Mạt nghe tiếng hét chói tai như điên của Thái Bình Đại Trưởng
Công Chúa ở phía sau, nàng thầm thở dài một tiếng, lắc đầu bất đắc dĩ,
xoay người dẫn Bạch Nhụy và Bạch Trân đi.
Có điều, lúc này không ai ngờ rằng, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa bị nhốt ở một cung điện xa lạ càng nghĩ càng sợ, cuối cùng làm ra chuyện như
vậy.
Ban đêm, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đứng ngồi không yên, cuối cùng
quyết định châm một chiếc đèn lồng màu trắng, sau đó nàng đi tới bên cửa sổ, treo chiếc đèn lồng kia lên.
Nhóm hán vệ gác đêm lạnh lùng nhìn nàng một cái, tạm thời không phát hiện điều gì dị thường nên để mặc nàng.
Chỉ là, không biết bao lâu sau, ngọn lửa vốn màu vàng không hiểu sao biến thành màu xanh lục nhạt, giống như mang theo điềm báo.
Buổi sáng ngày hôm sau, trong bão tuyết lạnh giá, hai cung nữ chậm rãi đi tới tiền điện của cung Hoa Vũ.
Nhìn nhóm hán vệ Tư Lễ Giám vẻ mặt lạnh lùng, đề phòng cẩn mật, hai cung nữ
sợ hãi khom mình: “Chúng ta từ Ngự Thiện Phòng đưa đồ ăn tới.”
Nhóm hán vệ Tư Lễ Giám cẩn thận kiểm tra đồ ăn một lượt, tra xét bát đũa cực kỳ tỉ mĩ, mỗi một góc cũng không tha, chỉ sợ có người lợi dụng đưa cơm
để truyền tin tức, trong hộp giữ ấm đang dùng than lửa hâm một bầu rượu, hai món chính, hai món ăn nhẹ, một bát canh, không có chỗ nào kỳ quái,
có người tới dùng châm bạc thử độc rồi mới nhận lấy hộp giữ ấm trong tay bọn họ, không chút biểu cảm nói: “Các ngươi có thể đi.”
Hai cung nữ sửng sốt, không dám nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi xoay người rời đi.
Một hán vệ Tư Lễ Giám nhấc hộp giữ ấm lên, lắc đầu: “Vị công chúa này vậy
mà lại thành phạm nhân được đãi ngộ tốt nhất ở Tư Lễ Giám chúng ta,
không biết công chúa ăn cây táo rào cây sung, thông đồng với địch phản
quốc này Thiên Tuế gia còn giữ lại làm gì.”
Một hán vệ có vẻ lớn tuổi hơn lạnh lùng trừng mắt với hắn một cái: “Chuyện
của chủ tử ngươi cũng bàn luận được à, còn không mang đồ vào đi!”
Người kia lập tức không lên tiếng nữa, đưa đồ vào trong.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhận đồ xong lập tức sai Minh Nguyệt đóng cửa lại, sau đó lấy tất cả đồ ăn trong hộp giữ ấm ra, cầm lấy cái hộp đi
tới bên cạnh bếp lò, đổ hết than bụi giữ nhiệt trong hộp vào trong bếp,
dùng kìm gắp than gắp từng cục than còn đang cháy bỏ vào trong bếp lửa,
quả nhiên nhìn thấy một miếng nhìn như than nhưng hoàn toàn không bị đốt cháy ở dưới đáy hộp.
Nàng cẩn thận lấy ra, hơi dùng sức bẻ cục than kia thành hai nửa, bên trong
lộ ra một tờ giấy, nàng lấy ra xem, sau đó nhắm chặt mắt lại như hạ
quyết tâm cái gì.
Minh Nguyệt ở bên nhìn nàng một cách bất an, muốn nói gì đó cuối cùng không nói thành lời.
Nửa tháng sau, trong thiên lao.
Nhìn cơm nước hoàn toàn không được động đến, ngục tốt không nhịn được tức
giận nói với người đang ngồi đưa lưng về phía hắn trong phòng giam:
“Tiền Thái Tử gia, ta nói này, chỗ chúng ta không phải Ngự Thiện Phòng,
ngài cũng không phải Thái Tử gì nữa, biết chấp nhận chút đi, lát nữa
ngươi phải lên đường sung quân biên cương, lạnh thế này ngươi không ăn
gì làm sao chịu được.”
Phượng hoàng trụi lông không bằng gà, nếu không có vị công chúa hung ác lần trước, hắn sẽ mặc kệ người thế này.
Giọng nói hùng hổ của ngục tốt không khiến Tư Thừa Kiền cử động mảy may, ngục tốt bất đắc dĩ rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm mắng: “Đúng là không biết
điều, chết đói luôn đi.”
Tư Thừa Kiền lẳng lặng nhìn bầu trời đầy tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Nửa canh giờ trước, Thuận Đế hạ chiếu thư, lưu đày hắn đến quận Lỗ.
Trong ấn tượng của hắn, nơi đó hình như là nơi khai thác đá nổi danh Thiên
Triều, vật liệu đá xây dựng cung điện thành phủ và hoàng lăng đều được
vận chuyển tới từ đó, không ít công nhân khai thác đá là phạm nhân lưu
vong.
Chỉ không biết mình có còn mạng sống để tới đó hay không.
Cho dù tới đó, lẽ nào mình sẽ làm bạn với nô lệ cả đời sao?
Hắn nhắm mắt lại, khẽ thở dài một tiếng, có một cảm giác lạnh lẽo và kiên quyết.
Không, so với vậy, chẳng bằng nửa đường chết vì nước.
Quả nhiên một khắc sau, người của nha môn Tư Lễ Giám đã chuẩn bị xe ngựa,
dẫn Tư Thừa Kiền ra, đưa cho Tư Thừa Kiền một chiếc áo bông, đợi hắn mặc xong bèn áp giải lên xe ngựa.
Hôm nay là một ngày nắng hiếm có, ánh mặt trời ban trưa soi sáng tuyết trắng trên mặt đất.
Thế nhưng gần đó lại không một ai qua lại, chỉ có bảy, tám mươi Cẩm Y Vệ
cải trang thành tiêu sư để áp giải hắn, thân phận của Tư Thừa Kiền đặc
biệt nhạy cảm nên chiếu thư áp giải hắn đi cũng là bí mật, ngay cả ngục
tốt cũng thấy có người tới cửa mới biết Thái Tử gia sắp phải đi đày.
Trước
khi lên xe, Tư Thừa Kiền không nhịn được quay đầu lại, nhưng không nhìn thấy gương mặt hắn muốn thấy, hắn nhếch khóe môi cười tự giễu, lên xe
ngựa.
Xe ngựa cọt kẹt rời khỏi kinh thành gió tuyết.
…
Hoàng hôn, từ mây trên trời đến tuyết trên đất đều như bị trời chiều nhuộm một màu đỏ tươi như máu.
Gió mạnh thê lương, dưới ánh chiều ta có hai bóng người một đen một trắng
đang đứng lẳng lặng bên bờ sông nước chảy róc rách trong khe núi.
“Ngươi tội gì phải cứu ta, hành động lần này chỉ e người của Tư Lễ Giám trong
ba ngày sẽ tra ra được là ngươi làm.” Chàng trai cao gầy đứng chắp tay,
áo khoác màu đen trên người hắn tung bay, có cảm giác rất tiêu điều, rơi xuống từ vị trí sắp bước lên ngôi vị cửu ngũ, mẫu hậu tuẫn táng khiến
trên người hắn không còn vẻ kiêu ngạo lúc trước mà mang một chút âm trầm lạnh lẽo.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa vẫn mặc bộ đồ trắng nhiều năm, áo khoác lông
cáo trắng, nàng nhìn bóng lưng hắn, nhẹ giọng nói: “Chuyện này ngươi
không cần lo lắng, tóm lại, ngươi vẫn là huyết mạch của hoàng huynh, ta
đã hứa chắc chắn sẽ cứu ngươi. Về phần ta…”
Nàng dừng một chút, buông tầm mắt giấu đi buồn bã bên trong, vẫn lạnh lùng
kiêu ngạo nói: “Ta vĩnh viễn là Đại Trưởng Công Chúa Thiên Triều, là
Thái Hậu Tây Địch, cho dù Cửu Thiên Tuế biết ta thả ngươi đi thì sao?”
Tư Thừa Kiền quay sang nhìn về phía nàng, ánh mắt thâm thúy và tang thương hướng về phía gương mặt mỹ lệ có phần kiêu căng của Thái Bình. Trong
trí nhớ của hắn, tiểu cô cô này của mình luôn cả vú lấp miệng em như
thế, kiêu ngạo như một bông hồng có gai, bừa bãi và phóng túng, giống
như không có cái gì vào mắt nàng.
“Cũng đúng, thân phận của tiểu cô cô đặc biệt, dù thế nào Bách Lý Thanh cũng
không dám tùy tiện làm gì ngươi.” Khóe môi hắn nhếch lên một độ cong
nhàn nhạt, mang theo chút tự giễu.
Sau đó, hắn lại lạnh nhạt nói: “Có điều lần này từ biệt không biết năm nào
mới có thể hồi kinh, gặp lại cô cô, có lẽ cả đời này… hai ta không thể
gặp lại nữa.”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn ánh mắt có chút phiền muộn của hắn, cười khẽ nói: “Được rồi, ngươi tự mình bảo trọng, đây là chuyện cuối cùng ta có thể làm cho ngươi.”
Tư Thừa Kiền lẳng lặng nhìn Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, ánh mắt rất
phức tạp, hai người đã từng thân mật, đã từng oán hận lẫn nhau, nay lại
chỉ có thể nhìn nhau không biết nói gì.
Hắn gật đầu: “Ngươi… bảo trọng.”
Nói xong, Tư Thừa Kiền xoay người lên ngựa, đội mũ trùm che kín gương mặt
mình, kéo cương ngựa phóng như bay về phía đường nhỏ trong núi, tùy tùng cũng xoay người lên ngựa, chắp tay với Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa
rồi đuổi theo bóng lưng Tư Thừa Kiền.
Nhìn bóng người dần xa trên con đường nhỏ rồi biến mất trong khe núi, đôi
môi Thái Bình hơi nhếch lên, đôi mắt kiêu ngạo và lạnh giá ửng đỏ, nàng
ôm chặt lấy cánh tay mình, đầu ngón tay gần như đâm vào da thịt mới
không chế mình đừng nghẹn ngào ra tiếng.
“Công Chúa điện hạ quả là si tình, nếu đã vậy sao không lưu lạc thiên nhai
với Thái Tử điện hạ luôn?” Phía sau vang lên tiếng giễu cợt của nam tử.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa cứng đờ, nhắm chặt mắt, hít sâu một hơi nuốt
nước mắt vào trong, điều chỉnh tâm trạng xong mới xoay người nhìn về
phía người vừa tới, lạnh như băng nói: “Ngươi tới đây làm gì?”
Nam tử mặc áo choàng tháo mũ xuống, mỉm cười nhìn nàng: “Công Chúa điện hạ, ngài quả là quý nhân hay quên chuyện, chúng ta không phải đã nói rõ rồi sao? Phương Quan sẽ tìm người thay ngài xử lý những chuyện sát phạt tàn nhẫn, diệt trừ Cẩm Y Vệ đi theo Thái Tử gia, ngài sẽ cho ta những quân
cờ thật sự mai phục ở Tây Địch trên tay ngài cho ta.”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn hắn chốc lát, bỗng lạnh lùng nói:
“Phương Quan, bản cung tốt xấu gì cũng đã làm Hoàng Hậu Tây Địch mười
năm, chỉ không ngờ thì ra chưa từng chú ý hoàng thất Tây Địch còn có
nhân tài co được giãn được như ngươi, làm nam sủng của bản cung quả là
phí phạm nhân tài.”
Không thể không nói, Phương Quan làm mật thám thật sự thành công.
Trên gương mặt tuấn mỹ của Phương Quan hiện lên vẻ chế giễu: “Công chúa quá
khen, ngài là Hoàng Hậu cao cao tại thượng, đương nhiên không nhìn thấy
người bình thường. Chúng ta nói chủ đề chính đi, Phương Quan đã làm
chuyện mình cần làm, mời công chúa đưa thứ đó cho Phương Quan đi.”
“Không có!” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa không chút do dự nói.
Phương Quan ngẩn ra rồi nhướng mày hỏi: “Công Chúa điện hạ, ngài nói cái gì?”
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn hắn, bỗng cười lạnh một tiếng, nói lại
từng chữ một: “Bản cung nói – không có, ngươi cho rằng ngươi là cái thá
gì, thứ Cửu Thiên Tuế lấy được còn là giả, nói gì đến mật thám Tây Địch
như ngươi.”
“Công Chúa điện hạ…” Phương Quan nguy hiểm nheo mắt lại.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa nhìn hắn khinh miệt: “Bản cung vĩnh viễn là
Công Chúa Thiên Triều, trong người chảy dòng máu hoàng tộc Thiên Triều,
sao có thể làm chuyện phản bội quốc gia mình. Phương Quan, nể tình ngươi đã hầu hạ bản cung một thời gian, bản cung có thể để ngươi đi, không
truy cứu thân phận mật thám của ngươi, nhưng từ nay về sau ngươi phải
biến mất trước mặt bản cung!”
Dứt lời, nàng hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía bên ngoài khe núi,
khi đi qua Phương Quan nàng bỗng bị hắn giơ tay ngăn lại.
“Công Chúa điện hạ, ngài đã thông đồng với địch phản quốc từ lâu rồi, thả
Thái Tử đi, ngài có biết chuyện này nghĩa là gì không? Nay ngài còn trêu đùa Phương Quan sao?” Phương Quan nhướng mày mỉm cười nhìn nàng.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa làm sao chịu nổi nam sủng chỉ trích mình, lạnh như băng nói: “Hừ, thế thì sao, ngươi…”
Lời còn chưa dứt nàng đã cứng lại, trợn to mắt nhìn về phía Phương Quan một cách không dám tin.
Phương Quan chậm rãi chuyển động con dao găm đâm vào bụng Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa, xé vết thương ra to hơn, sau đó rút ra nhìn Thái Bình Đại
Trưởng Công Chúa ôm cái bụng đau đớn ngã trên mặt đất, hắn nở nụ cười
khẽ, nụ cười lạnh giá mà tàn nhẫn: “Ta ghét nhất bị người khác lừa gạt,
nhất là loại tiện nhân tự cho là cao thượng, có thể đùa bỡn người khác
trong tay như các ngươi!”
Sau đó Phương Quan vỗ lên huyệt câm trên đầu vai nàng.
“Ngươi…” Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa vươn tay muốn bắt lại cái gì, lại chỉ có thể bất lực nằm trên đất, trơ mắt nhìn đối phương ung dung đội mũ che
mặt, xoay người đi về phía một con đường nhỏ khác ra ngoài khe núi,
không phát nổi một tiếng nào.
Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa hối hận, nàng không nên vì ở một mình với Thừa KIền mà để lại tất cả thị vệ ở ngoài khe núi.
Thế nhưng bây giờ hối hận cũng vô dụng.
Máu tươi nhuộm đỏ áo trắng trên người nàng, nhìn giống như một đóa mẫu đơn
màu máu nở trên tuyết trắng, đồng thời mang đi tất cả sức lực của nàng.
Nàng nhìn trời đất mênh mông chìm trong màu đỏ hoàng hôn. Vì sao vậy? Vì sao cả đời nàng luôn làm chuyện khiến mình hối hận?
Dùng sức lực cả đời chống đỡ sự kiêu ngạo của mình, lại hết lần này đến lần khác thua trắng tay.
Một thân kiêu ngạo, một thân thất bại.
Nàng luôn dần dần đuổi những người nàng quan tâm ra xa, nàng luôn muốn nắm
tất cả những thứ nàng quan tâm trong tay, nhưng tất cả yêu hận oán thù
đều như cát trong tay, nắm càng chặt chảy ra càng nhanh.
Tuyết không biết đã rơi từ lúc nào. Trước mắt nàng dần dần mơ hồ, nàng cố
gắng nghiêng đầu nhìn về phía nam khe núi, cuối con đường nhỏ, là yêu và hận mà nàng mang theo suốt đời, từ nay về sau sẽ không còn quấy nhiễu
người kia nữa, phải không…
Nghiêng cả cuộc đời, đổi lấy một tiếng thở dài trước khi ra đi của hắn.
Thái Bình nhẹ nhàng nở nụ cười, mặt trời đỏ vẫn tươi đẹp như vậy, tựa như
mười hai năm trước, khi còn trẻ, nàng và hắn nhìn thấy nhau trong lúc
lưu lạc ở ngoại thành… tươi đẹp đến buồn bã.
Một giọt nước mắt chậm rãi lăn qua gương mặt nàng, rơi xuống.
Thật là lạnh… mùa đông Thiên Triều.
Gió lạnh thổi qua, lướt qua khe núi trống trải và cô đơn, có một mỹ nhân áo trắng yên lặng nằm trên tuyết, đầu vẫn nhìn về phía nam, đôi mắt long
lanh nhưng trống rỗng mãi nhìn về phương xa.
Nhân gian nhiều mưa gió, năm tháng chạnh lòng người, đôi mắt không một chút
sức sống của nàng giống như xuyên qua không gian và thời gian, nhìn thấy thiếu niên hăng hái kia thúc ngựa chạy như bay, cười gọi thiếu nữ thúc
ngựa phi nước đại phía trước: “Cô cô, cô cô…”
Thời gian không ngừng trôi, tuyết vẫn lặng lẽ rơi, quãng thời gian đó vĩnh viễn không còn nữa.
— Ông đây là đường ranh giới thêm em gái Ngọc Mai vào đoàn thân vệ của Cửu gia, được sờ bàn tay ngọc ngà của Cửu gia ba giây —
Khi tin tức Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đã chết truyền tới cũng là lúc phát hiện Tư Thừa Kiền mất tích.
Giám ngục trưởng của thiên lao đã chạy trốn, khi người của Cẩm Y Vệ tra được tung tích của hắn thì phát hiện hắn đã uống thuốc độc tự vẫn tại một
khách sạn nhỏ ở quận Hoàn Tây, bất kể là bị giết hay tự sát đã không còn quan trọng.
Mà tất cả thế lực của Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa đều bị Tư Lễ Giám quét sạch, phân tán, bỏ tù.
“Vị Thái Tử gia này quá độc ác, Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa bất chấp tất cả để cứu hắn, hắn lại giết Công Chúa điện hạ để che giấu hành tung!”
Lý Mật tức giận vỗ bàn.
Hắn trời sinh tính tình ngay thẳng, hận nhất nam tử xấu xa lợi dụng nữ tử để đạt được mục đích.
Mọi người tuy cũng tức giận Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa tùy ý làm bậy
nhưng cũng bội phục hy sinh của vị công chúa này cho huyết mạch của tiên đế, càng nhiều người nổi giận mắng Tư Thừa Kiền vong ân phụ nghĩa.
Chỉ có những người biết chuyện là im lặng.
Vẻ mặt Tây Lương Mạt rất nặng nề, chờ mọi người giải tán nàng mới đứng dậy đi tới bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn hộp gỗ tử đàn trước mặt mình, đó là
thứ Minh Nguyệt giao cho nàng, là thứ Thái Bình Đại Trưởng Công Chúa dặn Minh Nguyệt giao cho nàng trước khi cứu Tư Thừa Kiền đi – danh sách
mạng lưới tình báo thật sự ở Tây Địch.
Tây Lương Mạt nhẹ giọng nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy không phải Tư Thừa Kiền ra tay.”
Nàng dừng một chút rồi hít sâu một hơi: “Ngươi nói xem, nàng có hối hận không?”
Bách Lý Thanh đi tới bên cạnh nàng, nhàn nhạt nói: “Gió thu không giải được
nỗi tương tư, đời này nếu đã có phong hoa và tuyết nguyệt thì ngay cả
chín lần chết cũng không hối hận.”
Ở một trình độ nào đó mà nói, trong hắn và Thái Bình đều có một dòng máu cố chấp – cực yêu và cực hận.
Tây Lương Mạt dường như cảm thấy rất lạnh, dựa vào trong lòng hắn, không
hiểu sao có một loại bất an kỳ dị, nàng dựa sát vào hắn cười mỉa: “Ngốc
nghếch… Ngươi cũng biết ta không mong chín lần chết cái gì, chỉ hận
không thể bên nhau cả đời.”
Bách Lý Thanh ôm lấy vai nàng, dịu dàng nói: “Ừ, bên nhau cả đời.”
Tây Lương Mạt lẳng lặng nhìn cơn mưa rả ríc ngoài cửa sổ, đập xuống lá rụng đầy đất.
Một cô gái như vậy, yêu hết sức tùy hứng, hận hết sức tùy hắng, như một
bông mẫu đơn rực rỡ, cả đời cố chấp với lòng kiêu ngạo của mình, cố chấp với yêu hận của mình, tùy hứng đến buồn bã.
Hoa rơi nước chảy, cuối cùng vô ý, từ nay về sau bông mẫu đơn hoàng gia
điêu linh trong mưa, rơi vào hoàng tuyền, không còn trở lại nữa.
P/s: Thật ra Sâu không cảm thấy ghét Thái Bình, bởi Thái Bình cũng chỉ là 1
cô gái đáng thương, tuy nhiều lúc đáng giận. Những người như Thái Bình
nhìn bề ngoài có vẻ kiêu căng, đáng ghét nhưng thật ra bên trong lại rất yếu đuối, vỏ bọc bên ngoài chỉ như 1 sự tự vệ mà thôi. Những người như
Thái Bình không dễ thân, cũng không dễ gần, nhưng 1 khi được bọn họ công nhận, trở thành 1 thói quen của bọn họ, thì bọn họ có thể hết mình vì
những người bọn họ quan tâm, một kiểu chung thủy hết sức kỳ lạ. Những
người con gái như Thái Bình đã từng chịu tổn thương, chịu đau khổ, nhưng bọn họ vẫn dám yêu, dám hận, dám thể hiện cá tính của mình.
Sâu không ghét Thái Bình, vì những gì Thái Bình làm vẫn nằm trong phạm vi
lý trí cho phép. Sâu chỉ thấy thương cho những cô gái đã trao tình cảm
vào nhầm chỗ, dù có mạnh mẽ đến đâu chăng nữa, bọn họ vẫn đấu không lại
trái tim và vận mệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com