“Công Chúa điện hạ, ngài… ngài định đi gặp Thiên Tuế Vương Phi? Ngài… Ngài đã quên lần trước…” Tế Nguyệt giật mình, nhất thời lo lắng nhìn Trinh
Nguyên Công Chúa.
Thiên Tuế Vương Phi kia thật sự quá hung hãn ác độc, thân thủ lại quá tốt,
hoàn toàn không giống nữ nhân, chỉ sợ công chúa sẽ bị hại.
Trinh Nguyên lắc đầu, nheo mắt lại: “Bản cung tự có chừng mực.”
…
Khi Tây Lương Mạt bị người ta lay tỉnh lại thì đã là sau giờ ngọ ngày hôm sau.
Mùa đông trời lạnh, nàng muốn làm ổ trên giường hơn, thế nhưng không thể
không đứng dậy nghênh đón một vị khách quý không biết điều.
“Ngài thật sự muốn ra ngoài như thế này? Ít nhất cũng phải chải đầu đã chứ.”
Hà ma ma nhìn Tây Lương Mạt tùy tiện quấn một chiếc áo khoác mềm, vừa
ngáp vừa đi ra ngoài, không nhịn được nhăn mày muốn vươn tay bắt Tây
Lương Mạt về.
Hà ma ma, hiện nay đã là Thượng Cung, thống lĩnh ba nghìn cung nữ, nhìn
dáng vẻ lôi thôi của tiểu chủ tử nhà mình càng không thể dễ dàng tha
thứ, nhất là còn sắp xuất hiện trước mặt Hoàng Đế địch quốc, vậy chẳng
phải mất mặt hay sao.
Tây Lương Mạt nhìn có vẻ còn ngái ngủ, vậy mà động tác thì nhanh nhẹn như
cá chạch, cổ tay lơ đãng nhấc lên đã tránh được tay Hà ma ma, quay sang
cười hì hì nói: “Ai nha, ma ma đừng quan tâm, ngay cả khi ta bảy ngày
không gội đầu vị gia kia cũng nhìn thấy rồi, ta còn nhìn thấy dáng vẻ
hắn nhếch nhác hấp hối cơ, ta lười giả bộ trước mặt hắn.”
Sau đó, thản nhiên ra khỏi cửa.
Chỉ để lại Hà ma ma với vẻ mặt không biết nói gì và mấy Đại cung nữ cầm các loại quần áo trang sức.
Bạch Trân cầm hộp thức ăn Tây Lương Mạt đã ăn xong đi qua bên cạnh Hà ma ma, nhẹ giọng an ủi: “Ma ma, Quận Chúa tùy tiện quen rồi, huống hồ vị hôm
nay nói dễ nghe thì tới làm khách, nói khó nghe cũng chỉ là tù nhân mà
thôi, Quận Chúa lười chuẩn bị rắc rối thì cũng kệ Quận Chúa đi.”
Hà ma ma nhìn Bạch Trân, lắc đầu có chút bất đắc dĩ, cười khổ: “Chính vì
không có quan hệ gì thân cận nên mới phải khách khí một chút, ngươi cảm
thấy Thiên Tuế gia sẽ muốn Quận Chúa tùy tiện trước mặt người ta à, ngày ấy từ sơn trang Tịch Mai trở về nhìn gia đã biết gia bực bội trong lòng rồi.”
Bạch Trân im lặng một lát, lắc đầu: “Vâng, theo tính cách của gia, e rằng sẽ không.”
Nàng dừng một chút lại nhỏ giọng nói: “Có điều ta thấy mấy ngày nay Quận
Chúa và gia như keo như sơn, Quận Chúa đã hết sức phân rõ giới tuyến với vị bệ hạ Tây Địch kia rồi, không phải sao?”
Hà ma ma than khẽ một tiếng, âm thầm nghĩ, quên đi, chuyện của người trẻ tuổi cứ tùy bọn họ đi.
“Ngọn gió nào thổi bệ hạ đến Tốc Ngọc Cung của ta thế?” Lại nói tới bên này,
Tây Lương Mạt tới chính điện, không để ý hình tượng mà ngáp một cái thật ta, sau đó vùi mình vào ghế mềm trải lông cáo trắng mềm nhũn.
Hôm nay Bách Lý Hách Vân cũng mặc một chiếc áo khoác gấm, tóc cài trong
thông thiên tử ngọc quan, tôn lên mặt mày như quan ngọc, mắt phượng mày
kiếm, tú dật vô cùng và khí thế đế quân trầm ổn của hắn, khiến người ta
bất giác trở nên cung kính trước mặt hắn.
Đương nhiên, những người đó tuyệt đối không bao gồm Tây Lương Mạt.
Trường Nhật và Trường Niên đi theo bên cạnh Bách Lý Hách Vân thấy Tây Lương
Mạt mặc một bộ quần áo mộc mạc, tóc cũng tùy tiện dùng một sợi dây buộc
phía sau, ngay cả búi tóc cũng không chải, trong lòng nhất thời bực bội, thầm tức giận Tây Lương Mạt khinh thường chủ tử nhà mình, nếu ở trong
quốc nội Tây Địch đã sai người kéo nữ tử thô bỉ vô lễ này xuống chém.
“Rất muốn kéo ta xuống chém, trừng trị tội danh đại bất kính phải không?”
Tây Lương Mạt bỗng nhiên lười biếng dùng nắm tay chống má: “Đáng tiếc
thật đấy, nơi này là Thiên Triều, không phải Tây Địch, có câu khách tùy
chủ, vì thế rất xin lỗi, chỉ có thể khiến các ngươi thất vọng rồi.”
Trường Nhật và Trường Niên không khỏi giật mình, nhìn Tây Lương Mạt như nhìn
thấy quỷ, cảm thấy nha đầu thối này sao có thể đọc được suy nghĩ trong
đầu mình, lẽ nào biết thuật đọc tâm?
“Không được vô lễ với Phi Vũ Đốc Vệ đại nhân.” Bách Lý Hách Vân nhàn nhạt lên
tiếng, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo liếc bọn họ một cái, Trường Niên và
Trường Nhật lập tức gục đầu xuống, cung kính nói: “Vâng!”
Bách Lý Hách Vân nhìn về phía Tây Lương Mạt, ánh mắt thoáng dừng trên gương
mặt cười mềm mại trắng nõn của nàng một chút, cả khuôn mặt nàng vùi
trong lông cáo trắng như tuyết nhìn càng có vẻ mịn màng, da thịt trong
sáng, tóc đen như mây nửa buông xuống bả vai, cảm giác được vẻ phong
tình ngây thơ lười biếng như mai vàng bay ra từ trong tuyết.
Một lát sau, có vẻ Tây Lương Mạt phát hiện ánh mắt hắn, uể oải liếc tới,
Bách Lý Hách Vân mới ung dung nói: “Mấy ngày không gặp, Đốc Vệ đại nhân
có vẻ không có tinh thần như khi ở sơn trang Tịch Mai.”
Tây Lương Mạt nghe lời nói đầy ẩn ý của hắn bèn nhếch khóe môi, lười nhác
nhặt một quả lựu bà la hiếm thấy trong mùa đông do Xiêm La tiến công,
vừa chậm rãi bóc vừa nói: “Đương nhiên rồi, trong sơn trang Tịch Mai
ngày ngày bận rộn giữ tinh thần đối phó với nhân vật như ngài, trở về
nhà mình khó tránh khỏi sẽ thả lỏng một chút, ngày ngày đều phải “có
tinh thần” như trong sơn trang Tịch Mai, người bằng sắt cũng không chịu
nổi.”
Bách Lý Hách Vân thản nhiên cười: “Thật không? Có vẻ ở cạnh ta khiến ngươi rất căng thẳng.”
Tây Lương Mạt luôn cảm thấy lời hắn nói luôn đi kèm với ý tứ khác, nghe có
phần khó chịu, nàng lạnh nhạt nói: “Sao có thể không căng thẳng được,
nếu không thể mời ngài tới thượng kinh làm khách chẳng phải vô duyên vô
cớ phí bao nhiêu công sức của ta ở Phong Lộ Các hôm ấy sao.”
Bách Lý Hách Vân thoáng dừng, giọng nói lạnh xuống: “Thì ra ở Phong Lộ Các
Đốc Vệ Đại Nhân đã tốn tâm tư như thế, quả là vinh hạnh.”
Trường Niên và Trường Nhật đã thầm mắng té tát Tây Lương Mạt đê tiện âm hiểm,
có điều trên mặt không dám để lộ, mà chỉ hung hăng dùng mắt trừng nàng.
Tây Lương Mạt cười cười nhìn Bách Lý Hách Vân: “Không biết bệ hạ tới tìm ta có gì chỉ giáo, lẽ nào vì chuyện Phong Lộ Các mà đến? Vậy ta chỉ có thể nói tiếng xin lỗi, mỗi người một chủ thôi.”
Phong Lộ Các là cứ điểm liên lạc bí mật lớn nhất của người Tây Địch ở Thiên
Triều, không biết xây dựng đã bao nhiêu năm, nay bị phá hủy trong chốc
lát, toàn bộ nút thắt của bọn họ ở thượng kinh bị người của Cẩm Y Vệ và
Tư Lễ Giám bắt hết như nhổ củ cải, hẳn là đám Bách Lý Hách Vân đau lòng
đến ứa máu rồi.
Bách Lý Hách Vân nhìn nét mặt không hề che giấu vẻ hả hê của Tây Lương Mạt,
ánh mặt lành lạnh, lãnh đạm nói: “Một câu mỗi người một chủ hay lắm,
đáng tiếc người tài giỏi không được trọng dụng, Thiên Triều mục nát này
đáng để ngươi bán mạng sao?”
Tây Lương Mạt chống tay lên mặt, nhìn Bách Lý Hách Vân cười khẽ: “Người ta
thường nói, khanh bản giai nhân, tiếc là theo giặc, người ta nào có
biết, dù theo giặc cũng vì giai nhân cam tâm tình nguyện, bởi vì nơi này có người đáng để ta bảo vệ, vì thế không coi là người tài giỏi không
được trọng dụng.”
Bách Lý Hách Vân này không thích dùng những tự xưng biểu hiện thân phận của
mình, thế nhưng không có nghĩa hắn dễ tiếp cận và chung đụng, chính loại xưng hô nhìn như thân cận thật ra càng xa cách này càng khiến loại khí
thế trầm ổn của kẻ thượng vị trời sinh bộc phát, làm cho người ta không
dám tỏ ra ngông cuồng trước mặt hắn.
“Người đáng để bảo vệ?” Bách Lý Hách Vân thoáng dừng, vẻ mặt thả lỏng, thản
nhiên nói: “Đúng vậy, người đáng để bảo vệ, ngươi và ta đều có người
đáng để bảo vệ, vì thế lúc này, ta đến vì hòa đàm, không phải sao?”
Tây Lương Mạt hơi nhếch khóe môi, thả một hạt lựu bà la trong suốt như hồng ngọc vào trong miệng, nhấm vị ngọt của nó, rồi mới ung dung nói: “Nếu
ngài thật sự đến vì hòa đàm thì nghe Tây Lương Mạt nói một câu, chúng ta không biết hiệp ước này có thể kéo dài bao nhiêu năm, cho dù ký vài
chục năm, cũng không biết ai trong số chúng ta sẽ xé rách hiệp ước
trước, chỉ là, nếu hai bên đều cần nghỉ ngơi lấy lại sức thì cần gì tính toán chi li, cứ tùy tiện ký là được.”
“Đốc Vệ đại hân, sự bất công của ngươi quá rõ ràng, ngươi có biết vị Cửu
Thiên Tuế nhà ngươi gặm miếng to thế nào không?” Sắc mặt Bách Lý Hách
Vân vẫn lạnh lẽo, lạnh nhạt nói.
Tây Lương Mạt cười khẽ, thả tất cả hạt lựu còn lại vào một cái đĩa bạch
ngọc tinh xảo rồi mới chậm rãi nói:”Đây gọi là dám chơi dám chịu, nếu
ngài đã không mời tự đến làm khách, tặng cho gia chủ ít lễ vật chẳng
phải là lễ tiết đương nhiên sao. Huống hồ chúng ta chỉ muốn ít thuyền
lớn thủy sư và một ít lương thực qua mùa đông mà thôi, cũng không phải
không dùng bạc để mua, cần gì nói khó nghe như thế. Hơn nữa, ta là Phi
Vũ Đốc Vệ của Thiên Triều, lẽ nào ta lại giúp người ngoài hay sao?”
Tuy A Cửu trả hơi ít bạc một chút, nhưng tóm lại cũng là bạc thật.
Nàng dừng một chút rồi lại nói: “Cho dù ngài thật sự xảy ra chuyện không hay ở đây, nơi đầu tiên gặp tai ương tất nhiên là quốc nội các ngươi, lẽ
nào ngươi cảm thấy Bách Lý Tố Nhi sẽ là một đế vương ưu tú hơn ngươi,
hay là định dựa vào Thái Hậu nương nương buông rèm chấp chính, chống đỡ
đế quốc khổng lồ không biết bị bao nhiêu kẻ nhìn chằm chằm kia? Chỉ cần
ngài chết, có lẽ mẫu thân của ngài cũng không ngồi yên ổn được vài năm
đâu.”
Trong những lời này đã chứa ý uy hiếp không chút che giấu.
Bách Lý Hách Vân nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm giá lạnh, một lát sau mới lạnh
lùng nói: “Tây Lương Mạt, ngươi cũng thẳng thắn đấy.”
Khi nói chuyện, trên gương mặt hắn đã ngưng đọng sương giá.
Tây Lương Mạt nhìn thẳng vào hắn, nhếch khóe môi: “Ta chỉ nể mặt một chút
giao tình của ta với ngươi nên mới nói trắng ra thôi, nếu ngài thích đau đầu thì ta cũng có thể nói vòng vo dễ nghe đấy.”
Bách Lý Hách Vân nét mặt khó lường nhìn nàng, bỗng nhiên đứng dậy, dửng dưng nói: “Ngươi đã nói ngươi là chủ nhân nơi này thì làm chủ nhân có phải
nên dẫn khách nhân đi dạo xung quanh, thưởng thức phong cảnh Thiên Triều của các ngươi hay không?”
Tây Lương Mạt nhìn sắc trời, ngáp một cái, không chút do dự nói: “Không đi, trời quá lạnh.”
Có lẽ Bách Lý Hách Vân chưa từng bị người ta từ chối trực tiếp như thế,
thân thể nhất thời cứng đờ, quay mặt lại lạnh lùng liếc Tây Lương Mạt:
“Đây là đạo đãi khách của Thiên Triều các ngươi à?”
Tây Lương Mạt gật đầu: “Ừ, nếu không ta bảo người khác dẫn ngươi đi là
được, loại thời tiết thế này ngủ là thích nhất, không rõ tuyết thì có gì đẹp, ta lại thích mặt biển mênh mông vô bờ hơn, luôn có ánh mặt trời để phơi nắng, à, còn có bãi cát, đấy mới là
nhân sinh mỹ sự.”
Bách Lý Hách Vân nhìn nàng, vẻ mặt có chút kỳ dị: “Ngươi từng tới bờ biển rồi?”
Tây Lương Mạt lập tức nghẹn lời, dù sao tới bờ biển đã là chuyện kiếp
trước, hơn nữa kiếp trước nàng là người phía Nam, cho nên không thích
thời tiết mùa đông giá lạnh ở phương Bắc, thế nhưng Thiên Triều không ở
ven biển, cho nên…
Nàng dừng một chút, thờ ơ mỉm cười: “Chỉ thấy qua mấy quyển dị chí mà thôi, vì thế vô cùng mong chờ.”
Vẻ mặt lạnh giá của Bách Lý Hách Vân hơi thả lỏng, sau đó hắn nói: “Ừ, khi thời tiết tốt, gió êm biển lặng quả thật rất đẹp, nếu có cơ hội ngươi
có thể đi xem, chuyến đi sẽ không tệ.”
Tây Lương Mạt gật đầu không chút do dự, vẻ mặt thật sự mong đợi, thậm chí mong nhớ: “Ừ, được.”
Bách Lý Hách Vân thật sự không ngờ nàng trực tiếp đồng ý như thế, không một
chút khách sáo, không khỏi im lặng một lát mới nở nụ cười: “Thì ra chúng ta đều ở trong phúc mà không biết phúc, với ngươi là thạch tín, với ta
là mật đường.”
Hắn muốn ngắm tuyết, nàng lại muốn ngắm biển.
“Ừ, mỗi người đều ở trong vây thành mà thôi, người ở trong muốn đi ra, người ở ngoài muốn đi vào.” Tây Lương Mạt cười khẽ.
“Vây thành?” Bách Lý Hách Vân trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Quả thật cũng có lý.”
Sau đó hắn nhìn sắc trời một lát, ung dung nói: “Nếu không mời được Đốc Vệ đại nhân thì ta đành tự mình đi vậy, cáo từ.”
Nối xong, hắn xoay người dẫn đầu đi ra ngoài cửa, Trường Nhật và Trường
Niên lạnh như băng chắp tay với Tây Lương Mạt rồi cũng đi theo.
Tây Lương Mạt nhìn bóng lưng của bọn họ, chậm rì rì trở về ghế da cáo mềm
mại của mình, khe khẽ lầu bầu: “Suốt ngày lục đục mệt chết được.”
Bạch Nhụy dẫn đám nha hoàn nhị đẳng ở bên có chút khó hiểu nhìn Tây Lương
Mạt: “Vị bệ hạ Tây Địch này chỉ tới đây để mời ngài dẫn hắn đi dạo vườn
thôi sao?”
Tây Lương Mạt cầm trà nóng uống một ngụm, trong hơi nóng bốc lên, nàng híp
mắt nói: “Đi dạo vườn? Cho dù Bách Lý Hách Vân thật sự có hứng trí này
cũng phải dò xét ý định của ta xong mới có tâm tình đi dạo vườn.”
Bạch Nhụy sửng sốt: “Vậy là có ý gì?”
Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Kỹ thuật đóng thuyền của Tây Địch là phát
triển nhất, nghe nói mấy năm trước từ Tây Dương tiến cử tới không ít kỹ
thuật đóng thuyền và chế tạo pháo mới, Thiên Tuế gia muốn chính loại
thuyền này; còn nữa, gần đây bọn họ mới trồng được một loại lương thực,
một năm ba vụ, thành quả của hai năm nay rất rõ rệt, cải thiện tình hình ỷ lại vào vận tải đường thủy và buôn bán lương thực giữa Tây Địch bọn
họ với triều chúng ta, cho nên mới khiến người Tây Địch có đủ tự tin để
bắc phạt, hạt của loại lương thực này chỉ nông trang có giấy phép đặc
biệt mới có, lần này Thiên Tuế gia hỏi đến loại lương thực này của bọn
họ.”
Bạch Nhụy chấn động, cho dù nàng không hiểu lắm về chính trị nhưng cũng biết tầm quan trọng và cơ mật của những thứ này đối với một quốc gia, làm
sao có thể dễ dàng để lộ?
Tây Lương Mạt thở dài một tiếng: “Vì thế đây mới là chỗ khó, có vài thứ vô
cùng quý giá, Thiên Tuế gia nhà ngươi lại không phải loại người sẽ nhờ
vả người khác, hắn chỉ biết nghĩ hết biện pháp ép đối phương không thể
không làm theo lời hắn, thế nhưng vị bệ hạ Tây Địch hôm nay cũng không
phải kẻ dễ đối phó.”
Trong nửa tháng này, không ít ngày Bách Lý Thanh ngủ ở phòng sưởi phía đông
của Thái Cực Điện, có lẽ đang giao phong với người ta.
Có điều hiện nay lâm vào cục diện bế tắc, mà vị này cũng tuyệt đối không
phải đèn cạn dầu, hình như bị Bách Lý Thanh ép đến không còn cách nào
hôm nay mới bỗng nhớ ra tới chỗ nàng một chuyến, xem có đột phá gì
không.
“Vừa rồi từng câu từng chữ em cho rằng chỉ là nói chuyện phiếm bình thường,
không biết đã ngươi tới ta đi so chiêu bao nhiêu lần, vì thế chủ tử nhà
em mới cảm thấy mệt lòng đây.” Tây Lương Mạt lại không nhịn được ngáp
một cái.
Đêm qua tâm trạng của A Cửu có chút không tốt, ôm nàng lăn lộn rất lâu, tuy rằng… ừm, cảm giác cá nước giao hòa cũng thích lắm, thế nhưng kết quả
của tham hoan quá mức là nàng thật sự khó giữ tỉnh táo, luôn muốn ngủ.
“Vậy hôm nay thì sao, ngài cảm thấy kết quả thế nào?” Bạch Nhụy nghe vậy
không khỏi tim đập nhanh, không ngờ vừa rồi nhìn như các chủ tử nói
chuyện phiếm còn có nhiều ẩn số như thế.
“Không tốt lắm, để xem chính hắn có nghĩ thông hay không, đôi khi, có một số
việc không phải chỉ vì mặt mũi, hai bên đều lui một bước mới là viên
mãn.” Tây Lương Mạt khẽ thở dài một tiếng.
“Viên mãn cái gì?” Một giọng nói lạnh nhạt dễ nghe vang lên phía sau Tây Lương Mạt.
“Thiên Tuế gia.” Bạch Nhụy lập tức biết điều lùi đến trong góc.
Người vừa tới vươn một đôi tay dài bế Tây Lương Mạt lên, ôm lên đùi mình.
Tây Lương Mạt lười biếng gối đầu lên vai hắn, cười khẽ: “Sao ngươi lại tới
đây lúc này, vì Bách Lý Hách Vân tới nên tới đây ăn dấm chua hả?”
Nàng thoáng dừng, xấu xa nói: “Gần đây thời gian ngươi ở cạnh hắn còn nhiều
hơn ở cạnh ta, hay là ngươi để ý hắn rồi, tới đây để đại phu nhân là ta
xem mặt tân hoan của ngươi?”
Bách Lý Thanh vươn tay xoa vòng eo mảnh khảnh của Tây Lương Mạt, trong đôi
mắt âm mị hiện lên một tia sáng âm u, hắn cười khẩy: “Nha đầu nhà ngươi, đúng là bị ta dung túng đến mức cái gì cũng dám nói, còn tiếp tục như
thế…”
“Còn tiếp tục như thế chỉ sợ ta sẽ khi sư diệt tổ phải không?” Tây Lương Mạt cười hì hì ngồi thẳng dậy, nắm lấy cái cằm tinh xảo của Bách Lý Thanh,
nghiêm trang nhìn gương mặt xinh đẹp mê hoặc kia, ngang ngược nói: “Nói
mới thấy ta đã khi sư diệt tổ từ lâu rồi mới đúng, ừm, hai ngày trước ta vẫn luôn đè lên sư phụ ngươi đấy.”
Nàng cố tình nhấn mạnh hai chữ hai ngày trước và sư phụ.
Đôi mắt đen láy của Bách Lý Thanh lóe lên, hắn cười một tiếng, hơi mất tự
nhiên nắm bàn tay ngả ngớn của nàng: “Ngươi đúng là ngứa đòn…”
Hai ngày trước, tâm trạng của hắn không được tốt, sai người cầm túy hồng
trần trong tầng hầm tới, vốn chỉ muốn uống một chút, không ngờ vô tình
uống say, có chút mất khống chế, vừa vặn bị tiểu hồ ly này bắt gặp, để
nàng trêu đùa một phen.
Tây Lương Mạt đang định được đằng chân nâng đằng đầu nói tiếp cái gì, lừa
gạt hắn lại uống túy hồng trần lần nữa, không ngờ bên ngoài bỗng vang
lên giọng nói cất cao của Bạch Trân: “Trinh Nguyên Công Chúa điện hạ,
hôm nay trời lạnh đường trơn, sao ngài lại tới đây, thân thể ngài khỏe
rồi sao?”
Tây Lương Mạt và Bách Lý Thanh nhìn nhau một cái, sau đó cực kỳ ăn ý đồng thời đứng lên.
“Ngươi vào nhà dùng điểm tâm trước, lát nữa ta sẽ vào.” Tây Lương Mạt nói với Bách Lý Thanh.
Nàng có hào phóng thế nào cũng không thích cô nàng thèm muốn người đàn ông
của mình nhiều lần dùng ánh mắt say mê nhìn hắn chằm chằm.
Bách Lý Thanh thờ ơ gật đầu, xoay người ưu nhã vào nội điện.
Tây Lương Mạt ung dung tiếp tục ngồi trong đại sảnh chờ vị khách tiếp theo đến thăm.
Trinh Nguyên Công Chúa được Bạch Trân dẫn vào, chỉ cười cười với Tây Lương Mạt, hành lễ rồi ngồi xuống.
“Thời tiết thế này sao công chúa lại tới đây?” Tây Lương Mạt nhìn nàng hỏi.
Trinh Nguyên Công Chúa nhìn ngoài của một chút, bỗng nhiên nói: “Hẳn là Nhị ca ca của ta vừa đi.”
Tây Lương Mạt gật đầu không phủ nhận.
Trinh Nguyên Công Chúa nhìn Tây Lương Mạt, bỗng mỉm cười: “Trinh Nguyên tới
vì hy vọng Thiên Tuế Vương Phi có thể chủ trì chuyện đại hôn với Ninh
Vương.”
Tây Lương Mạt ngẩn ra, hoài nghi nhìn Trinh Nguyên, nữ nhân này không phải
luôn kéo dài không chịu gả cho Ninh Vương sao? Vì sao hôm nay đột nhiên
chủ động tới xin gả?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com