Hoạn Phi Thiên Hạ

Q.3 - Chương 28


trước sau

“Sao… Sao có thể có chuyện này, thuyền của chúng ta làm từ gỗ lim tơ vàng tốt nhất, do kỹ sư tốt nhất Tây Địch chế tạo, sao có thể đụng phải đá ngầm…!” Phượng Hòa nhăn mày, giận dữ nói.

“Nhất định là đám vô dụng các ngươi khiến thuyền của lão gia đụng phải thứ gì không nên đụng, các ngươi có biết lão gia ta tốn bao nhiêu tiền cho cái thuyền này không!”

Dứt lời, hắn cáu giận ném thẳng chén trà trên tay lên người nam phó kia.

Nam phó bị nước trà nóng hổi đập vào, đau đến run rẩy mà không dám nói gì, sợ đến mức quỳ rạp trên mặt đất.

Lim tơ vàng là loại gỗ mà chỉ người phú quý mới dùng được, thậm chí có người nói quan tài bằng gỗ lim tơ vàng nghìn năm thượng hạng có thể khiến thi thể không thối rữa, vì thế được dùng làm quan tài của đế hậu một nước, chiếc thuyền này của Phượng Hòa tuy không phải gỗ lim tơ vàng nghìn năm nhưng một lượng lớn thế này tuyệt đối phải trị giá vạn kim.

Chẳng trách Phượng Hòa tức giận đến thế.

Tây Lương Mạt cười thầm trong lòng, sau đó lặng lẽ liếc nhìn Phượng Tỷ Nhi một cái.

Phượng Tỷ Nhi lập tức hiểu ý, đi qua nhẹ giọng nói: “Nhị thúc, hiện giờ không phải lúc nghiêm phạt đám hạ nhân vô dụng kia, nên kiểm tra tổn thất trước thì hơn, thuyền của chúng ta làm từ gỗ lim tơ vàng, còn quét dầu, hẳn là không có chuyện gì lớn, nhưng nước đã tràn vào làm ướt hàng hóa sẽ không tốt.”

Phượng Hòa giờ mới nhớ ra, vội vàng nói: “Mau mau, mau sai người đi xem, bên dưới là tơ lụa vân cẩm chúng ta phải đưa tới cho Trường Tuế Hầu gia ở Lạc Dương, ngấm nước là không xong rồi!”

Vừa dứt lời, ngoài cửa lại vang lên giọng nói hốt hoảng lo sợ của một nam tử trung niên: “Lão gia, lão gia, không xong rồi!”

Sau đó, một nam tử trung niên mặc quần áo quản sự nhị đẳng lảo đảo chạy vào.

Phượng Hòa vốn đã phiền lòng, nghe người kia ồn ảo nhất thời giận dữ, giơ tay quăng ra một cái tát: “Lô Niên, tên cẩu nô tài nhà ngươi mới không xong, muốn chết à!”

Lô Niên bị đánh lăn lộn một vòng, ôm gương mặt sưng vù nóng ruột kêu to: “Lão gia, nô tài nói thuyền chúng ta không xong rồi, phía dưới không bết đụng phải cái gì, thủng một lỗ lớn, chúng ta định thật sự không ổn thì sẽ bịt kín khoang thuyền, nhưng không biết làm sao, dòng nước tràn vào càng lúc càng mạnh, hiện nay dù bịt kín khoang thuyền chỉ sợ cũng vô dụng!”

Phượng Hòa nghe vậy thoáng chốc cảm thấy đầu óc nổ tung, nhất thời như gà trống nổi giận, túm chặt vát áo Lộ Niên gào to hơn: “Ngươi nói cái gì? Vậy số tơ lụa vân cẩm thì sao?”

Lộ Niên vốn là tâm phúc một tay Phượng Hòa đề bạt, cho dù bị Phương Hòa cho ăn bạt tai cũng rất trung thành ôm chân Phượng Hòa nói: “Nhị lão gia à, hiện nay khoang dưới đã bị bịt kín, vân cẩm đã bị nước làm ướt hết rồi, không biết thuyền chúng ta còn còn trụ được nữa không, đây đang ở giữa Lạc Dương, chúng ta phải lập tức cập bờ nều không hậu quả không tưởng nổi.”

Phượng Hòa nghe vậy chỉ cảm thấy không tin nổi, ngồi phịch xuống ghế, đỡ trán thì thào: “Sao… Sai có thể như vậy, đây là gỗ lim tơ vàng, đây là gỗ lim tơ vàng chúng ta mua từ Tây Địch với giá cao, có thể nói trăm năm không chìm, đây… đây nhất định có kẻ phá rối!”

Vừa nói xong, hắn bỗng nhớ tới cái gì, tàn bạo trừng mắt với Tây Lương Mạt: “Là ngươi, có đúng là ngươi không?”

Tây Lương Mạt không khỏi âm thầm bội phục sự nhanh nhạy của hắn.

Thế nhưng nàng chỉ nhăn mày, lạnh lùng nói: “Ngài đang nói gì thế? Chẳng phải hôm qua ta mới tỉnh lại, hôm nay mới ngồi ở đây sao?”

Lô Niên cũng hung hãn nhìn sang: “Ai chẳng biết Tư Lễ Giám các ngươi thần thông quảng đại, mũi thính như chó!”

Tây Lương Mạt nhướng mày, khinh miệt cười lạnh một tiếng: “Thật không? Vậy lát nữa các ngươi nên ngồi chờ chết đi, nếu ta có thể thông báo cho người khác thì vừa rồi không phải Phượng nhị gia mời bản Đốc Vệ uống trà, mà bản Đốc Vệ phải mời Phượng nhị gia uống trà rồi.”

Lô Niên kia còn muốn nói gì thì bị Phượng Hòa phất tay ngăn cản, Phượng Hòa âm u nhìn Tây Lương Mạt một cái, nói lạnh như băng: “Ta tin tưởng Đốc Vệ đại nhân, chỉ hy vọng sau này Đốc Vệ đại nhân có thể làm như đã nói.”

Tây Lương Mạt cười lạnh một tiếng, đột nhiên giơ tay tát Lô Niên một cái không chút khách khí, sau đó ngồi về vị trí dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cầm lấy chén trà lạnh nhạt nhấp một ngụm: “Bản Đốc Vệ là khách Phương nhị gia mời tới, không phải tù nhân, vì thế một tên tiện nô không được phát ngôn bừa bãi trước mặt bản Đốc Vệ, đề phòng sau này ác nô như ngươi gây phiền phức cho Phượng nhị gia, ta thay Nhị gia dạy dỗ một lần, bản Đốc Vệ nghĩ Nhị gia sẽ không để ý đúng không?”

Phượng nhị gia lấy lại tinh thần sau kinh ngạc, sác mặt khi xanh khi trắng, rõ ràng đây là trừng trị người của hắn ngay trước mặt hắn, làm nhục hắn, thế nhưng…

Nghe khẩu khí của vị Thiên Tuế Vương Phi này có vẻ nàng thật sự bị hắn lừa gạt, nếu có thể vẹn toàn đôi bên, sau này mò được lợi ích từ chỗ Cửu Thiên Tuế và người Hách Hách thì hắn có thể chịu đựng sự… nhục nhã này!

Cùng lúc đó, Phượng Tỷ Nhi nói: “Được rồi, chỉ là một nô tài mà thôi, người quản lý nghiêm khắc như Nhị thúc sao có thể trách tội ngài vì chuyện này, còn phải đa tạ ngài ấy chứ, có điều hiện giờ không phải lúc trò chuyện, nghe Lô Niên nói thì chiếc thuyền này sẽ chìm rất nhanh, Nhị thúc, ngài nên nhanh chóng dẫn mọi người lên bờ thì hơn.”

Phượng Tỷ Nhi nói đúng điểm mấu chốt còn cho Phượng Hòa bậc thang đi xuống, hắn lập tức nhăn mày nói: “Đúng, đúng, tất cả chúng ta cần rời thuyền.”

Sau đó, hắn hít sâu một hơi, có vẻ rất luyến tiếc chiếc thuyền gỗ lim tơ vàng tấc gỗ tấc vàng này.

Phượng Tỷ Nhi sao không biết thần giữ của này đang tiếc nuối cái gì, nhẹ giọng nói: “Nhị thúc, tơ lụa sau này chúng ta có thể thương nghị lại với Hầu gia, nếu người không còn thì sẽ không còn gì nữa, hay là ngài xem, chúng ta ghi nhớ nơi thuyền chìm, phái vài người trông coi ở mặt sông và xung quanh, chờ tối nay người của chúng ta tới, gọi người cùng nhau kéo đồ đạc lên, có được không?”

Phượng Hòa nghe vậy ánh mắt sáng ngời, lập tức gật đầu như băm tỏi: “Được, được, cứ sắp xếp vậy đi.”

Sau đó hắn nhìn về phía Lô Niên, tức giận nói: “Chưa nghe thấy lời Đại tiểu thư nói à, còn không mau để thuyền cập bờ đi.”

Lô Niên căm tức nhìn Tây Lương Mạt một cái rồi không cam lòng xoay người bỏ đi.

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, đoàn người đều cảm giác được thuyền không ngừng rung chuyển, có lẽ lỗ thủng dưới đáy thuyền đang không ngừng rộng ra, một dòng nước lớn tràn vào khiến thuyền rung chuyển, lòng người hoảng sợ, mọi người nôn nóng nhìn bến bờ xa xa cách mặt nước gợn sóng, cầu khẩn có thể tới nơi trước khi thuyền chỉm nghỉm.

Cũng may thuyền càng ngày càng gần bờ, khi một nửa thân thuyền chìm vào trong nước thì đoàn người có thể thấy được bờ, đồng loạt thở phào một hơi.

Tây Lương Mạt lại tỏ ra có chút do dự: “Phượng nhị gia, nhưng mà… nếu người Hách Hách nhìn thấy ta thế này có phải không ổn lắm không?”

Phượng Hòa nhìn nàng một cái rồi cười nói: “Lát nữa phải phiền ngài thay quần áo, rời thuyền cùng đám hạ nhân.”

Tây Lương Mạt lắc đầu, cười nói: “Không có gì đáng ngại, đều vì bách tính Thiên Triều thôi.”

“Đúng vậy, đúng vậy, đều vì triều đình, vì bách tính.” Phượng Hòa cũng nịnh bợ nói.

Hai người đều mang ý xấu lại có vẻ cực kỳ hòa thuận, nào có dáng vẻ của kẻ cướp và con tin?

Cuối cùng, khi toàn bộ con thuyền chìm xuống, thuyền nhỏ tới tiếp ứng đã đón được tất cả mọi người lên bờ.

Trong đó đương nhiên bao gồm cả người Hách Hách.

Vị Thập tiên sinh dẫn một đám tâm phúc võ nghệ cao cường, chỉ điểm chân trên thuyền nhỏ, thân thể đã lao ra mấy thước, làm cho đám phó tỳ xách váy sống sót sau tai nạn phải ngước nhìn.

Vị Thập tiên sinh này nhìn có vẻ rất thần bí, có vẻ là nhân vật lớn, thế nhưng cực kỳ trẻ tuổi, thân thủ còn rất giỏi.

Vị Thập tiên sinh đó dửng dưng đứng chờ, cho đến khi Phượng Tỷ Nhi sai người áp giải một nữ tử bị bịt kín đầu xuống khỏi thuyền nhỏ, hắn mới nhướng mày nhìn về phía Phượng Hòa: “Xem ra các ngươi làm việc rất chu đáo.”

Phượng Hòa cười cười, ngạo nghễ nói: “Đương nhiên rồi, Phượng gia chúng ta từ trước đến nay hướng đến sự hài lòng, nếu không sẽ không vươn tới các quốc gia khắp thiên hạ.”

Vị Thập tiên sinh nhíu mày, không nói gì thêm, xoay người đứng cùng những người khác thấp giọng nói chuyện bằng tiếng Hách Hách.

Phượng Hòa đứng bên bờ đau lòng nhìn thuyền của mình không ngừng chìm xuống, cuối cùng không thấy bóng dáng mới u ám xoay người, bực dọc sai bảo đám hạ nhân đang nói chuyện phiếm: “Được rồi, được rồi, ồn ào cái gì, chuẩn bị lên xe ngựa, xe của tiệm buôn huyện Quân chúng ta sắp tới rồi.”

Đám hạ nhân thầm nói nhỏ trong lòng, xe ngựa của hiệu buôn chẳng phải đến từ lâu rồi sao!

Thế nhưng không ai dám nói gì, dù sao vị Nhị lão gia này từ sau khi chưởng quản như hoàn toàn biến thành một người khác, tính tình rất tệ, động một cái là dùng roi quất người trút giận, ngay cả Đại tiểu thư còn từng bị hắn đánh chứ đừng nói những hạ nhân như bọn họ.

Vì vậy bọn họ lập tức mời Phượng Hòa lên xe, những người khác cũng chia nhau lên xe, chảy thẳng về phía hiệu buôn của Phượng gia ở huyện Quân.

Phượng Tỷ Nhi áp giải Tây Lương Mạt lên một chiếc xe, chờ bên cạnh không có ai, xe ngựa đã đi xa, Phượng Tỷ Nhi định cởi khăn che mặt của Tây Lương Mạt xuống thì bị nàng ngăn cản: “Không cần, chúng ta không biết lát nữa lúc nào sẽ có người đến, nếu bị nhìn thấy sẽ không tốt.”

Phượng Tỷ Nhi suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, bèn không cởi khăn che mặt của Tây Lương Mạt nữa.

“Ta còn chưa nghe ngóng được bọn chúng là người của vương đình Hách Hách hay người của Chuẩn Sát.” Giọng nói của Tây Lương Mạt có phần tối tăm, không biết đối thủ là ai sẽ không biết nhược điểm của đối phương, nàng sẽ không dễ ra tay.

Phượng Tỷ Nhi lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Quận Chúa không cần lo lắng, chỉ cần bọn chúng còn ở địa bàn của Phượng gia thì chúng ta sẽ có cách biết được.”

Tây Lương Mạt nghe vậy chỉ có thể than khẽ một tiếng: “Ừ.”

Thế nhưng,
lần này hai người không ngờ rằng, bọn họ đã tới địa bàn của Phượng gia mà vẫn chưa biết được đối phương rốt cuộc là người của ai.

Bởi vì khi họ tới trạch viện của Phượng gia ở huyện Quân thì người bịt mặt đã nhận được một con bồ câu đưa tin, không biết trên bức thư kia viết gì mà người bịt mặt quyết định rời khỏi nơi ở của Phượng gia ở huyện Quân.

Người Hách Hách muốn đi, Phượng Hòa không ngăn cản, đối với hắn mà nói, tạm thời giá trị lợi dụng của người Hách Hách đã không còn, để gây chiến tranh và gây ly gián mới cần đến người Hách Hách, nhưng hiện tại có vẻ Cửu Thiên Tuế vẫn có sức nhẫn nại với người Hách Hách, vì vậy Phượng Hòa cảm thấy mình phải ngẫm lại xem châm lửa gây xích mích thế nào.

Thế nhưng người Hách Hách còn nói ra một yêu cầu – muốn mang Tây Lương Mạt đi!

“Chuyện này tuyệt đối không được, không nói gì khác, ngay cả Nhị thúc ta biết chuyện cũng tuyệt đối không đưa ngài cho người Hách Hách, nếu không, chưa nói đến gà bay trứng vỡ, còn vô duyên vô cớ chọc họa một thân, khiến Cẩm Y Vệ hoặc Tư Lễ Giám chú ý.” Phượng Tỷ Nhi căm giận nói.

Tây Lương Mạt ngồi bên cửa sổ uống trà, liếc nhìn nàng ta: “Ừ, ta cũng cảm thấy quả trứng gà như ta trong thời gian ngắn vẫn có tác dụng.”

Gương mặt xinh đẹp của Phượng Tỷ Nhi hiện lên một nụ cười xấu hổ, ngượng ngùng nói: “Ta không có ý đó…”

“Đương nhiên ta biết ngươi không có ý đó, được rồi, sau đó thì sao, người Hách Hách định cưỡng ép mang ta đi à?” Đầu óc Tây Lương Mạt nhanh chóng suy nghĩ, người Hách Hách nhận được bồ câu đưa tin, lẽ nào chứng tỏ A Cửu vì tìm nàng mà có hướng đi mới?

Ừm…

Phượng Tỷ Nhi tiếp tục nói: “Sau đó vị đầy tớ của Thập tiên sinh Hách Hách suýt chút nữa đánh lên với hộ viện của chúng ta, thế nhưng Thập tiên sinh ngăn cản bọn họ.”

Dù sao lúc trước bọn họ đã hứa sẽ giao Tây Lương Mạt cho người Hách Hách xử lý, tuy chỉ là kế tạm thời nhưng cũng khó trách người Hách Hách sẽ bực tức.

“Thập tiên sinh này cũng thông minh đấy, bình thường một khi người Hách Hách hung hãn lên thì không quan tâm gì hết, hắn thì còn biết nếu lúc này làm ra động tĩnh lớn chỉ sợ không tốt cho ai.” Phượng Tỷ Nhi không nhịn được tán thưởng.

Bình tĩnh?

Ừm, chẳng lẽ không phải Chuẩn Sát?

Tây Lương Mạt trầm ngâm nghĩ, Chuẩn Sát tính tình thẳng thắn nên không nghĩ lòng vòng nhiều như vậy.

“Sau đó bọn họ bỏ đi, tạm thời chúng ta an toàn.” Phượng Tỷ Nhi thở ra một hơi.

Tây Lương Mạt nhếch môi một cái, ánh sáng lạnh trong mắt lóe lên: “Không chỉ an toàn, đã tới lúc chúng ta nên mật báo, nếu ta đoán không sai, người của Tư Lễ Giám đang tìm ta ở quanh đây.”

Phượng Tỷ Nhi sửng sốt, sau đó hưng phấn đứng lên, bọn họ nghĩ đủ mọi cách đánh chìm chiếc thuyền chính vì muốn ngăn cản hành trình tiếp theo.

“Chúng ta phải thông báo với bọn họ thế nào?” Phượng Tỷ Nhi vội vàng đưa lỗ tai lại gần.

Tây Lương Mạt nhẹ giọng nói bên tai nàng ta cái gì, Phượng Tỷ Nhi lập tức gật đầu rồi xoay người đi ra.

Mà cùng lúc đó, trên mặt sông Lạc chỉ cách huyện Quân nửa ngày đường, ba chiếc thuyền màu đen khắc rồng đen đạp sóng huyện Quân, giương buồm chạy về phía Lạc Dương.

Trong bóng tối, một dáng người ưu nhã lẳng lặng ngồi phía trên nghe hạ nhân đọc thư báo cho hắn.

Khi đó đọc đến – “Thủy vực gần huyện Quân, một chiếc thuyền phú hộ bị chìm.”, Bách Lý Thanh bỗng buông tấu chương trên tay, nhìn về phía Đại thái giám kia, lạnh lùng nói: “Đọc lại lần nữa.”

Đại thái giám tức khắc kính cẩn nói: “Bẩm báo Đốc Công, phía trước có người của chúng ta truyền thư đến, không lâu trước có một chiếc thuyền lầu chìm ở thủy vực gần huyện Quân, có người nói là thuyền của Phượng gia thủ phủ thiên hạ.”

Bách Lý Thanh nhướng mày, trong đôi mắt âm mị hiện lên một tia hoài nghi: “Thuyền Phượng gia, trên sông Lạc này gần đây có gió to không?”

Đại thái giám lắc đầu: “Không có ạ, gần đây đang là ngày xuân, vẫn có gió đông bắc, chưa có gió nam, có người nói là va vào thứ gì nên mới chìm, nhưng may mắn là không có thương vong.”

Tiểu Thắng Tử ở bên cười lạnh nói: “Chậc, thuyền Phượng gia, vậy thì bên trong hẳn là có không ít thứ đáng giá đây.”

Năm trước Thiên Tuế gia rất hài lòng với loại thanh trà mà bọn họ tiến cống, bảo bọn họ tiến cống thêm nửa cân, thế mà người Phượng gia nói một năm chỉ sản xuất được ba lạng, dâng cho Hoàng Thượng một lạng, Thiên Tuế gia một lạng, để lại một lạng để cung phụng thần trà, không còn.

Thiên Tuế gia còn ban cho bọn họ chút tiền bạc, cho xưng hào hoàng thương, không ngờ khi đó hắn tới Phượng gia vô tình nghe nói loại trà đó một năm có thể sản xuất một cân. Loại chuyện dối trên lừa dối này không nói làm gì, lần trước còn bị gia tự mình phát hiện bọn họ cấu kết với kẻ thù bên ngoài, có điều chứng cứ chưa đủ, nếu không đã lục xoát nhà bọn họ lâu rồi.

Tiểu Thắng Tử không có một chút cảm tình nào với Phượng gia.

“À, vâng, nghe nói chiếc thuyền kia làm từ gỗ lim tơ vàng hiếm có, không biết có phải người ở khoang lái quá kém không mà lại làm đắm thuyền được.” Đại thái giám đọc thư báo cũng khẽ thở dài.

Gỗ lim tơ vàng?

Bách Lý Thanh bỗng nhiên nheo mắt, đôi môi mỏng nhếch lên nụ cười lạnh giá: “Lập tức xuất phát, tới huyện Quân!”

Đám Tiểu Thắng Tử sửng sốt: “Nhưng… không phải chúng ta cần tới Lạc Dương sao?”

Bách Lý Thanh cười cười, lạnh nhạt nói: “Có lẽ chúng ta cần tới huyện Quân để chứng thực một việc trước, lát nữa lập tức thả diều hầu, truyền tin cho người của chúng ta ở huyện Quân.”

Tiểu Thắng Tử lập tức gật đầu: “Vâng!”

Hắn vừa mới ra tới cửa đã thấy một con vẹt đỏ béo mọng đập cánh bay về phía hắn.

Tiểu Thắng Tử vươn tay đón lấy con vẹt béo kia, rồi vội vàng bịt cái mỏ chim đang định há ra của nó, nhanh như chớp chạy tới đầu kia của tàu, rời xa khỏi phòng Bách Lý Thanh mới thở phải một hơi, tức giận nói với con vẹt kia: “Tiểu Bạch, ngươi còn dám tới, khi phu nhân mất tích ngươi không đi theo Lão Tổ, xem Lão Tổ mang phu nhân đi đâu rồi truyền tin cho chúng ta, chỉ lo giao phối với đám chim mái kia, hiện giờ gia không có thời gian tính sổ với ngươi, chờ gia rảnh rỗi ngươi sẽ xong đời.”

Tiểu Bạch mang vẻ mặt vô tội, tròn mắt kêu: “Cạc cạc…”

Lão tử làm sao biết võ công của lão già kia lợi hại như thế, trông nha đầu có vẻ rất uy phong nên lão tử mới đi tán gái,

Tiểu Thắng Tử nhìn Tiểu Bạch, không nhịn được lắc đầu thở dài, chẳng trách gia luôn muốn nướng con chim béo này, đôi khi thật sự cảm thấy nó rất ngứa đòn!

— Ông đây là đường ranh giới đường ranh giới —

Lại nói tới bên này, người Hách Hách không thể mang Tây Lương Mạt đi, cũng không thể ồn ào gây chuyện, chỉ có thể rời khỏi Phượng phủ ở huyện Quân.

“Thủ lĩnh, giờ phải làm sao? Hay tối nay chúng ta lại tới, giết hết đám người Hán rồi cướp nữ nhân kia đi.” Đi tới một ngõ nhỏ không người, một người Hách Hách tức giận nói với bóng lưng của Thập tiên sinh.

Người Hán quá không để chủ tử bọn họ vào mắt rồi!

Thập tiên sinh hơi nheo mắt lại, đang định nói gì thì một bóng người màu trắng bỗng đứng trước mặt hắn, cản đường hắn.

“Người Hách Hách, giao Quận Chúa của chúng ta ra đây!”

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện