Hoạn Phi Thiên Hạ

Đứng Đầu Phượng Gia.


trước sau

Sáng sớm ngày hôm sau, Tây Lương Mạt theo thường lệ không thể rời giường đúng giờ – Cửu Thiên Tuế cảm thấy tâm hồn của mình bị “tổn thương” rất lớn vì nàng vô cớ mất tích, cho nên cần nàng an ủi.

“Cái gì gọi là vô cớ mất tích?” Sau khi mây tan mưa ngừng, Tây Lương Mạt khẽ thở gấp, đỏ mặt đẩy người đang đè trên người mình.

Lão yêu ngàn năm này da mặt càng ngày càng dày!

Bách Lý Thanh lười biếng chống cằm, dừng động tác, cúi đầu dùng chóp mũi cọ lên mặt nàng, cười một tiếng giễu cợt: “Chẳng lẽ không đúng à? Nếu ngươi ngoan ngoãn ở trong cung phê duyệt tấu chương với ta, không bỏ lại ta ra ngoài lêu lổng với Lạc Nhi thì sẽ không đụng phải Lão Ma Vật, sau đó còn bị người ta nhân cơ hội cướp đi!”

Tây Lương Mạt bị hắn cọ ngứa, không nhịn được vội vàng ngồi dậy, cười khẩy: “Chậc, giờ ngươi lại trách ta cơ đấy, ai biết đi chơi một chuyến với Lạc Nhi lại gặp phải lão tổ tông nhà ngươi!”

Người kia vừa nhìn đã biết là lão ngoan đồng, chưa cho nàng nói xong, không phân biệt tốt xấu đã hôn mê nàng ném đi.

“Gắp lửa bỏ tay người, nếu ngươi sớm nói chuyện của chúng ta rõ ràng cho họ hàng hang hốc nhà ngươi thì làm sao ta lại xúi quẩy bị người ta ném đi, nếu gặp mấy kẻ thù cần mạng không cần tiền, để xem ngươi còn cơ hội gặp lại ta không!”

Nói xong, Tây Lương Mạt tức giận lườm Bách Lý Thanh một cái.

Bách Lý Thanh nhíu mày, chậm rãi cúi đầu cắn lên vai nàng một cái: “Đấy là tại mẫu thân ngươi chọc họa, cho nên nữ nhi như ngươi phải trả!”

Tây Lương Mạt không nhịn được rùng mình một cái, vươn tay muốn đẩy hắn ra: “Ngươi biết đổ lỗi quá đấy, được rồi, được rồi, Thiên Tuế gia lúc nào cũng có lý, được chưa? Có điều sau này đừng nói những lời buồn nôn thế nữa, chịu không nổi.”

Bách Lý Thanh thấp giọng cười khẽ, liếc mắt nhìn nàng như có ngàn vạn con bướm phong tình đậu trên khóe mắt hắn.

“Ừm, ngươi biết nhận sai là tốt rồi.”

Tây Lương Mạt cười khẩy: “Được đằng chân nâng đằng đầu, chẳng lẽ không phải vì thay ngươi an ủi đệ đệ Lạc Nhi của ngươi nên ta mới dẫn hắn ra ngoài chơi đấy à?”

Lão yêu ngàn năm này thật sự làm cho nàng bất đắc dĩ, mỗi khi không cãi được với nàng là hắn lại dùng “bạo lực giường chiếu”, nhỏ nhen chết được.

Còn khi cãi lại được thì cái vẻ kiêu căng kia làm cho nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“À, đây là ngươi nói đấy nhé, có điều bây giờ ca ca không cần ngươi an ủi, nhưng có đệ đệ thì cần ngươi an ủi đấy.” Bách Lý Thanh nhìn dáng vẻ của nàng mà ngứa ngáy trong lòng, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua lồng ngực trắng như tuyết, vòng eo mảnh khảnh, cái bụng bằng phẳng rồi lướt xuống dưới.

“Ai cần an ủi?” Tây Lương Mạt nhìn bàn tay hạnh kiểm xấu của hắn, vội vàng giữ lấy ngón tay thon dài của hắn.

Bách Lý Thanh híp mắt, một tay chống má, đồng thời cầm tay nàng đặt lên bụng mình, cũng lướt xuống dưới, nghiêm trang nói: “Ừ, nơi này này.”

Tây Lương Mạt thoáng chốc đã cảm nhận được mình đụng phải cái căn hồ ly kiêu ngạo của đại hồ ly, mặt lập tức đỏ bừng, cười mắng: “Vô liêm sỉ!”

“Ừm, mỹ nhân mê người như thế, chi bằng lại làm mấy chuyện vô liêm sỉ với bản tọa đi, đảm bảo cho ngươi vui vẻ.” Bách Lý Thanh cười cười hôn lên cánh môi mềm mại của nàng.



— Ông đây là đường ranh giới Cửu gia là tổng công vô liêm sỉ —

Đến khi Tây Lương Mạt ra khỏi phòng thì mặt trời đã lên đến đỉnh đầu – giữa trưa.

Nàng vừa ra khỏi cửa đã ngửi thấy mùi máu tươi quen thuộc, nàng hơi nhăn mày nhìn về phía trong viện, trong viện nơi nơi là người của nha môn Cẩm Y Vệ, huyện Quân thuộc quản lý của quận Trầm Hương, chỉ trong một đêm, tất cả người của nha môn đã bị điều tới huyện Quân.

Nhìn khắp nơi được trang trí dựa theo yêu cầu của Bách Lý Thanh, Tây Lương Mạt không nhịn được thở dài, quả là tên thích xa hoa lãng phí, đi đâu cũng không quên trang phục và đạo cụ của mình.

Có điều…

Nàng nheo mắt lại, thản nhiên nói: “Bạch Khởi!”

Bạch Khởi bỗng treo ngược trên mái nhà nhìn xuống, cười hì hì nói với Tây Lương Mạt: “Tiểu tiểu thư, ngài dậy rồi?”

Tây Lương Mạt chỉ trước mặt mình, tuy nàng không nói gì thêm nhưng hơi thở lạnh nhạt trên người lại có một loạt mị lực khiến người ta thần phục một cách kỳ quái, Bạch Khởi do dự một lát rồi nhẹ nhàng xoay người nhảy xuống khỏi mái nhà, ngồi vào trước mặt nàng.

“Đêm qua, sau khi Thiên Tuế gia đến đây có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Tây Lương Mạt nhìn hành lang, vươn tay sờ cây cột đỏ trên hành lang hai cái rồi đưa tới chóp mũi mình khẽ ngửi.

Một mùi vị nhàn nhạt ùa vào mũi, nàng hơi nheo mắt lại.

“À, Thiên Tuế gia đến đã là quá nửa đêm, vào phòng ngài rồi xảy ra chuyện gì, thuộc hạ thật sự không biết.” Bạch Khởi cười mờ ám.

Tây Lương Mạt giương mắt lạnh nhạt liếc nhìn hắn, hừ một tiếng: “Chậc, ngứa da rồi phải không, không nói thật thì ta sẽ không biết à?”

Bạch Khởi ngập ngừng rồi nghiêm túc hơn một chút: “Ừm, vì sao ngài không hỏi các huynh đệ Cẩm Y Vệ ở đây?”

Tây Lương Mạt trào phúng nhếch khóe môi, ánh mắt thờ ơ: “Bây giờ ta đang hỏi ngươi.”

Bạch Khởi nghĩ nghĩ rồi thành thật nói: “Đêm qua trên dưới Phượng gia, mọi người trên thuyền, ngoại trừ hạ nhân bình thường bị nhốt trong đại lao, Phượng Tỷ Nhi được chăm sóc đặc biệt, bị nhốt trong phòng, thì Nhị lão gia Phượng gia, cùng với thân tín và gia quyến của hắn trên thuyền, tổng cộng bốn mươi hai người, toàn bộ rơi đầu, trong đó Nhị lão gia Phượng gia và đám thân tín của hắn bị lĩnh án rửa mặt chải đầu.”

“Rửa mặt chải đầu…” Tây Lương Mạt nghe vậy không khỏi ngẩn ra.

Thứ gọi là rửa mặt chải đầu đương nhiên không phải như nữ tử rửa mặt chải đầu, mà là một loại hình phạt vô cùng tàn khốc, người hành hình nấu một bát nước, dùng bàn chải sắt nhúng nước sôi nóng bỏng, từng nhát một chải hết thịt trên người phạm nhân xuống, cho đến khi hết thịt lộ xương, phạm nhân thường không chịu nổi đau đớn, cuối cùng tắt thở.

Nàng im lặng một lát, khẽ thở dài, lâu dài hưởng thụ sự dịu dàng chăm sóc của hắn, nhiều nhất hắn chỉ thỉnh thoảng mới dở tính dở nết, nàng đã quên mất thật ra hắn là Cửu Thiên Tuế dùng thủ đoạn đầy máu để trị quốc.

“Vì sao nửa đêm không nghe thấy động tĩnh gì?” Tây Lương Mạt cảm thấy có chút kỳ quái, trước nay nàng không phải người hời hợt, làm sao có thể không nghe thấy một chút động tĩnh bên ngoài được.

“Bởi vì tất cả đã bị Thiên Tuế gia hạ lệnh cho uống ách dược trước khi hành hình, vị Nhị lão gia và thân tín của lão còn bị cắt lưỡi ngay từ đầu.” Bạch Khởi nói, đối với thủ đoạn sét đánh, trình độ tàn khốc của Cẩm Y Vệ do Bách Lý Thanh huấn luyện, ngay cả người con sa mạc quanh năm đối mặt với ác thú tử thần như hắn còn cảm thấy rúng động.

Thật ra Bách Lý Thanh chỉ lạnh nhạt dặn dò hai, ba câu rồi vào phòng Tây Lương Mạt, sau đó tất cả do nhóm sát thần Mị bộ cùng sự phối hợp của Cẩm Y Vệ để chấp hành nhiệm vụ, không một chút do dự, không một chút chần chừ, thành thạo lưu loát giống như tất cả mọi chuyện đã thực hiện hàng trăm nghìn lần.

Loại thói quen không chút biểu cảm khi mạng người chấm dứt trên tay mình làm cho Bạch Khởi cũng không nhịn nổi rùng mình.

“Ừ…” Tây Lương Mạt nhìn một vết đỏ sậm còn chưa lau sạch trên đầu ngón tay mình, trầm tư suy nghĩ.

Ánh mắt đó làm cho Bạch Khởi hơi bất an, hắn nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ Thiên Tuế gia muốn giết một người răn trăm người, nếu không lại xảy ra chuyện tương tự, không ai biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.”

Tây Lương Mạt nhìn cây liễu cổ thụ mới nảy lộc ở ngoài đình, khẽ thở dài một tiếng: “Ta cũng biết điều đó.”

Bách Lý Thanh trước nay tính tình hay so đo tính toán, nếu hắn không so đo, hơn phân nửa là vì hắn đang “cho vay nặng lãi”, trong lúc người ta không ngờ tới bỗng nhiên hạ sát thủ, dùng thủ đoạn tàn khốc nhất làm cho đối phương trả giá đắt.

Huống hồ hắn là người theo chủ nghĩa diệt cỏ tận gốc, tuy người hắn giết hầu hết đều là người đáng chết, nhưng nếu ở kiếp trước của nàng, với tính cách thà giết nhầm còn hơn bỏ sót đó nói không chừng hắn sẽ thành phần tử giết người hàng loạt.

Nhưng mà…

“Ta chỉ hy vọng có thể dịu đi một chút hơi thở của máu và sát phạt trên người hắn, ta muốn thay hắn gánh vác nhiều hơn một chút.” Tây Lương Mạt than khẽ, tuy nàng cũng không phải người tốt nhưng nàng không cho rằng giết chóc là thủ đoạn có thể giải quyết tất cả, có một số việc, thay đổi một góc độ tương đối ôn hòa để giải quyết có lẽ sẽ tốt hơn.

Nhưng nàng tôn trọng cách làm việc của hắn, dù sao đây cũng là vương quốc mà hắn tự tay thành lập và khống chế, hắn đã xây dựng được một tổ chức hoạt động hiệu quả, nàng chưa tự đại đến mức nghĩ rằng mình sống thêm một kiếp nên cái gì cũng biết, đây là xã hội phong kiến nam quyền, có phép tắc thế tục riêng của nó.

Chỉ là…

Nàng có phần không thể xác định, nếu hắn vẫn y như trước kia, có khi nào sẽ có một ngày hắn mệt mỏi với thế tục hồng trần này? Nàng vĩnh viễn nhớ rõ khi ở trên thuyền Lạc Dương năm đó, ánh mắt mênh mang không rõ hai bờ sống chết của hắn, ở trong đó nàng chỉ nhìn thấy đồng tuyết hoang vu tĩnh lặng, không một chút sinh khí.

Cho nên hắn mới cần vô số máu tươi để sưởi ấm đôi bàn tay mình.

Đặc biệt là hiện giờ hắn đã có nàng, nàng đã quen với sự dịu dàng của hắn, mà vẫn ngẫu nhiên phát hiện ma tính và sự khát máu đang ẩn nấp trong con người hắn.

Điều này làm cho nàng vừa cảm động vừa lo lắng, nếu nàng không cẩn thận mà rời khỏi hắn một thời gian, hắn lại không tìm thấy tung tích của nàng, có khi nào sẽ hoàn toàn ma hóa, tổn thương chính hắn?

Đây mới là điều mà nàng lo lắng nhất.

“Tiểu tiểu thư, ngài thật sự nghĩ nhiều rồi, đồ ngốc cũng nhận ra được, trong mắt Thiên Tuế gia, ngài luôn là người quan trọng nhất. Huống hồ có chúng ta ở đây, lần này chỉ là một việc ngoài ý muốn thôi.” Bạch Khởi không cho là đúng.

Tây Lương Mạt nhìn hắn một cái, mỉm cười: “Ừ, ta chỉ…”

Nàng dừng một chút, tiếp tục nhún vai nói: “Ta chỉ là nữ tử bị chìm đắm trong tình yêu, nên thích lo được lo mất ấy mà.”

“À, đúng rồi, Phượng Tỷ Nhi đâu, ta phải đến thăm nàng ta.” Tây Lương Mạt bỗng nói, nàng không tin Bách Lý Thanh thật sự sẽ không làm gì Phượng Tỷ Nhi, dù sao
ở một góc độ nào đó Phượng Tỷ Nhi thật sự có lỗi với nàng.

Nhất là người như Bách Lý Thanh, xưa nay hắn thích giết người hơn cứu người.

Năm đó hắn ra tay giúp đỡ Phượng Tỷ Nhi cũng do nàng cầu xin.

Bạch Khởi do dự một lát, trên gương mặt trẻ con nở nụ cười khổ: “Aizz, tiểu tiểu thư, sao ngài lại nhạy cảm vậy chứ?”

Tây Lương Mạt nheo mắt lại: “Phượng Tỷ Nhi bị thương nặng không?”

Nếu A Cửu xuống tay quá ác, nàng cũng không tha cho hắn, dù sao Phượng Tỷ Nhi cũng có vài phần tình cảm với nàng, hơn nữa tính cách của nàng ta rất đáng để kết bạn, Phượng gia này cũng cần người quản lý, Phượng Tỷ Nhi là lựa chọn tốt nhất.

Bạch Khởi lắc đầu, thành thật nói: “Bình thường, chỉ bị bắt lại, quất vào lưng ba roi.”

Thế đã coi là rất tốt rồi, hắn còn chưa nói với tiểu tiểu thư, đầu của Nhị lão gia Phượng gia và tùy tùng bị chặt xuống bỏ vào thùng, dùng vôi để ủ rồi đưa tới nhà cũ của Phượng gia.

Tây Lương Mạt: “…”

Sau đó, nàng bất đắc dĩ cười khổ, nàng có nên cảm ơn tên A Cửu kia hạ thủ lưu tình không?

Quả thật so với chặt đầu, hình phạt cọ rửa gì đấy, ba roi này thật sự là rất nhẹ, nhưng Phượng Tỷ Nhi là nữ nhi bình thường, nam nhân chịu ba roi của Tư Lễ Giám còn phải kêu cha gọi mẹ.

Thấy Tây Lương Mạt vội vàng đứng dậy tới phòng của Phượng Tỷ Nhi, Bạch Khởi không khỏi khó hiểu, tò mò hỏi: “Nếu tiểu tiểu thư vì tiền tài của Phượng gia, sao không trực tiếp tịch thu cho xong?”

Tây Lương Mạt dừng bước, thản nhiên nhìn Bạch Khởi nói: “Ngươi nói, thứ đáng giá nhất của Phượng gia này là gia tài bạc triệu?”

Bạch Khởi gật đầu, Phượng gia là thủ phủ thiên hạ, ai chẳng biết.

Tây Lương Mạt lắc đầu, vừa đi vừa trầm ngâm nói: “Thứ đáng giá nhất của Phượng gia là hiệu buôn trải khắp thiên hạ, mỗi một điểm dừng chân thương hành đều là một địa điểm tốt để thu thập tình báo, nhất là tần lâu sở quán, quán trà quán rượu, điểm này rất giống với người của chín bộ chúng ta. Có điều chúng ta không có thực lực hùng hậu của thế gia trăm năm, huống hồ bọn họ còn có thủ đoạn kinh doanh cao minh, loại nhân tài này mới là đáng giá nhất.”

Nàng ung dung nói: “Ngàn vàng tiêu hết còn kiếm lại được, chỉ có nhân tài mới là sự tồn tại không thể thiếu để kiếm ra ngàn vàng, nhân tài tan hết mới khó kiếm lại.”

Bạch Khởi không có năng khiếu về thương hành, hắn chỉ xoa gáy, vẫn thấy khó hiểu: “Vậy càng đơn giản, chúng ta nhận lấy toàn bộ nhân tài của Phượng gia là được.”

Tây Lương Mạt lắc đầu, than một tiếng: “Ngươi cảm thấy nếu Tướng quân Francis bị người ta hại, những thế hệ trước ở Kính Hồ và thế hệ sau như các ngươi có chấp nhận bị kiềm chế bởi Túc Vệ mà Tư Lễ Giám phái tới không?”

Bạch Khởi lập tức khinh miệt nói: “Bộ tộc quỷ vệ chúng ta nghe trời, nghe đất, nghe chủ tử, ngoại trừ thúc thúc Francis và tiểu tiểu thư, chúng ta không chấp nhận bị bất cứ kẻ nào kiềm chế.”

“Vậy là đúng rồi, ngươi dựa vào cái gì cho rằng Phượng gia sẽ bị chúng ta khống chế, giết gà lấy trứng, đây là việc mà kẻ ngu dốt mới làm.”

Nói xong, nàng cười cợt liếc nhìn Bạch Khởi một cái.

Bạch Khởi có chút ngu ngơ, nhìn bóng lưng Tây Lương Mạt đi về phía trước, thấp giọng thì thầm: “Hừ, đúng là người nho nhã, mắng người còn không chửi bậy, huống hồ…”

Hắn nhìn Tây Lương Mạt, trong lòng thầm nghĩ, ừm, ở bên cạnh người như tiểu tiểu thư nhà mình thật vất vả, nàng dường như có thể nhìn thấu tất cả, người nho nhã thế này còn đáng sợ hơn người thô thiển như hắn nhiều.

Tây Lương Mạt dẫn Tiểu Thắng Tử tới phòng Phượng Tỷ Nhi, an ủi Phượng Tỷ Nhi một phen.

Cũng may Phượng Tỷ Nhi không tức giận, ngược lại cảm thấy có lỗi, còn nói người của Cửu Thiên Tuế đã mang thuốc chữa thương tốt nhất tới cho nàng trị thương.

Tây Lương Mạt lại an ủi một lát, tự mình bôi thuốc cho Phượng Tỷ Nhi, hứa hẹn chắc chắn sẽ giúp nàng ta quản lý Phượng gia.

Phượng Tỷ Nhi cực kỳ cảm kích, nước mắt rơi như mưa.

Đối với cái chết của Phượng Hòa, nàng ta chỉ vui sướng vì tai họa của người khác, cuối cũng đã báo được thù cho cha mẹ.

An ủi Phượng Tỷ Nhi xong, dặn nàng ta phải dưỡng thương cho tốt, Tây Lương Mạt mới rời đi.

Mới ra khỏi cửa không bao lâu đã trông thấy Bách Lý Thanh đang ngồi uống trà trong đình.

Hắn thấy Tây Lương Mạt đi tới bèn nhíu mày: “Nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của ngươi kìa, nhất định có kẻ xúi quẩy, bị bán còn giúp ngươi kiếm tiền.”

Tây Lương Mạt xì một tiếng, ngồi xuống trước mặt hắn, cầm cái chén lên nhấp một ngụm: “Đúng vậy, người kia còn bị ngươi hành hạ cho nửa sống nửa chết, bây giờ còn đang nằm trong phòng kia kìa.”

“Chậc, được lời cái gì không?” Bách Lý Thanh vươn tay nhấc nàng đặt lên đùi mình như nhấc thú cưng.

Trước mặt một đám thị vệ Cẩm Y Vệ xung quanh, Tây Lương Mạt có phần 囧: “…”

Thân hình Bách Lý Thanh kế thừa huyết thống phương Bắc cho nên cực kỳ cao gầy, phải cao hơn nàng hơn một cái đầu, tay dài chân dài, đặc biệt thích nhìn nàng từ trên xuống, thực ra nàng đã khá cao so với những cô gái khác rồi, thân thể này của nàng cao khoảng 1m68, gần bằng đời trước, nhưng loại hành động thường xuyên này của hắn luôn làm cho nàng cảm thấy mình rất giống… à… bé gái, chứ thực ra tuổi sinh lý bề ngoài của nàng là hai mươi mốt, còn tuổi tâm lý đã hơn ba mươi rồi đấy.

Có điều… quên đi.

Tây Lương Mạt cầm chén trà chậm rãi uống, mỗi khi ngồi trên đùi hắn là lúc duy nhất nàng có thể nhìn hắn từ trên xuống, cũng không tệ.

“Ừm, Phượng Tỷ Nhi nói cho ta cầm cổ phần danh nghĩa của Quốc Sắc Lâu, nàng ta giúp ta bán son phấn của Quốc Sắc lâu tới các nước và hải ngoại.” Tây Lương Mạt cười hì hì.

Bách Lý Thanh nhíu mày: “Bán son phấn? Cái này…”

Tây Lương Mạt biết hắn cảm thấy thứ này nhìn có vẻ quá nhỏ bé, giống như đang chơi đùa mà thôi, nàng nheo mắt lại, lắc lắc một ngón tay trước mặt hắn: “Chậc, ngươi không biết rồi, trong thiên hạ này dễ làm ăn nhất với ai? Chính là trẻ con và phụ nữ, vì con, đa số phụ nữ có thể bất chấp tất cả; vì sắc đẹp, rất nhiều phụ nữ cũng có thể bất chấp tất cả, biết vì sao không?”

Bách Lý Thanh nhìn nàng, cũng rất hứng trí: “Vì sao?”

“Bởi vì nam nhân có thể vì quyền thế mà điên cuồng bất chấp tất cả, bọn họ muốn chinh phục thiên hạ, trời sinh hiếu chiến, còn nữ tử thông qua chinh phục nam nhân để chinh phục thiên hạ; đao thương kiếm sắc là vũ khí trong tay nam nhân, thì son phấn chính là khôi giáp của nữ tử, bột nước hương trà là trường đao của bọn họ, nơi nào hương thơm bay tới, nơi đó là phần mộ của nam tử.” Tây Lương Mạt ngồi trên đùi hắn, cúi đầu nhìn hắn, khóe môi nhếch lên một nụ cười quyến rũ, giống như một đóa hoa mai mê hoặc, nghịch thời tiết, nghịch mùa vụ mà nở rộ trong gió đầu xuân.

Ánh mắt Bách Lý Thanh dần tối xuống, khóe môi tinh xảo nhếch lên một độ cong mị hoặc: “À, vậy son trên môi ngươi chinh phục cái gì?”

Tây Lương Mạt giống như bị hàng lông mi dài đen bóng của hắn dụ dỗ, cúi đầu chậm rãi ghé sát vào mặt hắn, môi đối môi, nói nhỏ: “Son của ta là để chinh phục tên nịnh thần hoặc quốc gian trá nhất, tàn nhẫn nhất, hung ác nhất trong thiên hạ này.”

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện