Ngày từng ngày qua đi, đảo mắt đã tới cuối tháng năm.
Ánh nắng mùa hè cũng dần trở nên chói mắt, hoa mùa
hè nở đầy hai bờ hồ, gió mát thổi qua mang theo mùi hoa dại và hơi nước
ùa vào Càn Khôn Lâu.
Tây Lương Mạt đang sống những ngày cực kỳ vui sướng, gần như có thể nói là quãng thời gian vui thích nhất từ sau khi nàng
chuyển kiếp, không tranh đấu, không trở mặt, Bách Lý Thanh và Chu Vân
Sinh thậm chí không để nàng quan tâm đến chuyện của quỷ vệ. Không có đủ
loại lo lắng, trong một tháng ngắn ngủi Tây Lương Mạt đã cảm thấy mình
béo lên không ít, thân hình vốn thon gầy đã trở nên đẫy đà, vẻ nghiêm
túc lạnh lẽo đặc biệt của kẻ mưu quyền ngày càng nhạt, thay vào đó là vẻ đẹp dịu dàng ấm áp.
Hơn nữa, nàng chê búi
tóc nặng cổ, lười buộc tóc, luôn để mái tóc buông phía sau lưng, chỉ
dùng một sợi dây bạch ngọc buộc hờ hững, bộ quần áo rộng rãi nhạt màu,
trên mặt dùng phấn son tự chế, có cảm giác tươi đẹp lười biếng, một vẻ
thanh thản nhẹ nhàng như mây trắng vờn núi cao, hoa rơi theo nước chảy,
càng thêm mê người.
Chu Vân Sinh lẳng lặng nhìn cô gái dựa trên ghế dài
bên bờ nước, nàng hơi nghiêng mặt, lẳng lặng đọc quyển sách trên tay,
nắng sớm xuyên qua lá cây dừng trên gương mặt trắng nõn của nàng, hàng
lông mi đen dài như nan quạt khép hờ, chiếu xuống cái bóng nhàn nhạt,
càng làm cho làn da của nàng mịn màng sáng bóng như đồ sứ.
Áo choàng yên la thẫm màu của nàng rủ xuống sàn
trúc, nàng sợ trời nóng cho nên đá giày ra, lộ một đôi chân trắng như
tuyết, thon dài xinh xắn, một chân gác trên ghế, một chân lười biếng
giẫm trên sàn trúc.
Cây trúc vàng sẫm càng tôn lên vẻ mềm mại nhỏ nhắn của ngón chân nàng.
Một động tác vốn thô lỗ nam tính thế này lại được cô gái trước mặt thể hiện một vẻ đẹp thanh thản phóng khoáng, giống như
trời sinh nàng vốn nên có dáng vẻ thanh nhàn như thế.
Ánh mắt Chu Vân Sinh dừng trên bàn chân nàng một lát rồi lẳng lặng dời đi.
Hắn không biết làm thế nào một tiểu thư khuê các,
chính nữ danh môn với gương mặt thanh nhã xinh đẹp như nàng lại có một
trái tim đi ngược lại mọi tư tưởng như thế.
Hắn đã nghe tất cả lời đồn thồi về nàng, tuổi thơ
không được yêu thương, không có tiếng tăm gì, sau đó giống như biến
thành một người khác, cứu tiên đế, sắc phong Quận Chúa, trở thành thục
viện nổi bật nhất thượng kinh, lại lấy thân phận con gái riêng của tiên
đế và Lam Linh phu nhân để đạt được sự sủng ái khác thường của tiên đế,
sau đó gả cho Đức tiểu Vương gia, tiếp đó trở mặt với Đức Vương phủ, hòa ly, rồi Đức Vương phủ rơi đài, nàng lại gả cho Cửu Thiên Tuế, một mình
lao vào biển chết, tìm về quỷ quân thuộc về Lam gia bọn họ, tiên đế băng hà một cách thần bí, Cửu Thiên Tuế hoàn toàn nắm Thiên Triều trong tay, cho đến bây giờ…
Mỗi một lần nàng xoay người đều dấy lên gió tanh mưa máu, bên dưới gương mặt xinh đẹp và thân hình mảnh mai đó che giấu dã
tâm, kiên nghị, lạnh lùng của nam tử, và sự tàn nhẫn, giảo hoạt của nữ
tử.
Nàng có được những phẩm chất mà nữ tử thời đại này
hoàn toàn không có, làm cho hắn nhớ tới vị nữ Võ Đế truyền kỳ của tiền
triều, có điều nàng càng thêm ẩn nấp, núp dưới sự thống trị thiết huyết
của Cửu Thiên Tuế, Cửu Thiên Tuế thu hút phần lớn ánh mắt, cho nên hầu
hết mọi người cố ý hay vô tình xem nhẹ sự khác thường của nàng, thậm chí đến nay nàng đã khống chế quỷ vệ, các đại thần cũng nghĩ rằng nàng chỉ
là “con rối” thay Cửu Thiên Tuế nắm trong tay một phần binh lực mà thôi, cho nên nàng không gặp lực cản trùng trùng, vạn phần gian khổ như nữ Võ Đế tiền triều.
Cách làm việc vừa mềm vừa cứng, sấm chớp mưa phùn đầy đủ, đủ để thấy tâm cơ sâu, dã tâm lớn.
Nữ tử như vậy hẳn khiến tất cả nam nhân sinh lòng e sợ, giữ khoảng cách, hoặc là… giết.
Nhưng nàng lại đối xử với người khác chân thành,
mang theo một phần ngây thơ sảng khoái, từ khi mới gặp, một cái nhăn
mày, một nụ cười, từng hành động của nàng như một chiếc bút, lặng lẽ vẽ
những nét vẽ sâu sắc trong đáy lòng trống vắng của hắn.
Nàng là chủ tử của hắn, là người hắn nguyện trung
thành, cho nên hắn chỉ yên lặng đứng một bên mà nhìn, làm văn chương
trong tay nàng, làm đao kiếm của nàng, nhìn nàng một đường gió tanh mưa
máu, sát phạt mưu lược, đàm tiếu nhân gian, giết sạch kẻ địch mạnh, nhìn nàng cùng nam nhân đáng sợ kia cùng bay cùng múa, sóng vai mà đi, nhìn
cho đến tận bây giờ…
Nàng có con của người kia, mặt mày mềm mại như nước, dịu dàng thuần khiết.
Hắn luôn cảm thấy mình đã bình tâm mà nhìn, thấy nàng bình an là yên lòng, nhưng không biết vì sao vẫn cảm thấy nhói đau.
“Vân Sinh, ngươi xem chỗ này này…”
Trong mênh mang, chợt có giọng nói mềm mại lạnh lạnh của nữ tử vang lên làm cho Chu Vân Sinh giật mình, sau đó chậm rãi
ngẩng đầu nhìn nàng cười cười: “Ừ.”
Tây Lương Mạt thấy trong đôi mắt xanh lam của nam tử mặt mày thâm thúy trước mặt có một màn sương mù, hắn đang lẳng lặng
nhìn mình, trong màn sương đó như có một chút ảm đạm, nàng thoáng ngừng, rồi dùng sắc mặt như thường cười nói: “Trong chí quái này có rất nhiều
chuyện, nhìn như miêu tả về mộ của một vương tộc nào đó trong biển cát,
không biết trước kia các ngươi có từng nghiên cứu hoặc đào được mộ địa
gì không?”
Nói xong, nàng lại cúi đầu đọc cuốn sách trong tay.
Chu Vân Sinh mỉm cười nhìn nàng, cũng nói: “Từng đào được mộ vương tộc của Tinh Tuyệt Quốc, nhưng trong chí quái này chỉ là
những thứ người kể chuyện hoặc người viết sách chắp vá từ những lời đồn, hẳn không phải thật.”
Tây Lương Mạt nghe vậy chỉ thản nhiên cười cười: “Không sao, ta biết không phải thật, chỉ thuận miệng hỏi chút thôi.”
Có điều sau đó nàng lại bừng bừng hứng trí hỏi: “Thật sự có quốc gia cổ Tinh Tuyệt trong “Tam Tạng du ký” à?”
Chu Vân Sinh bật cười: “Đương nhiên là có, còn rất
nhiều quốc gia cổ quái mà tiểu tiểu thư chưa từng nghe nói, hoặc nên gọi đó là bộ lạc, nhưng Thiên Tuế gia nói ngài đừng suy nghĩ nhiều, dễ ảnh
hưởng sức khỏe.”
Tây Lương Mạt lơ đễnh nói: “Làm sao lại dễ ảnh hưởng sức khỏe, cũng không phải hành quân bày trận hay đấu tranh chính trị.”
Dứt lời, nàng lại muốn Chu Vân Sinh kể cho nàng
chuyện lúc trước quỷ quân trộm mộ thám hiểm trong biển cát, dù sao đối
với nàng mà nói, cho dù kiếp trước đã đọc không ít tiểu thuyết nhưng
không thú vị bằng người kiếp này kể chuyện thật từng trải.
Chu Vân Sinh nghĩ nghĩ rồi kể vài chuyện đơn giản,
nhưng chưa kể xong một chuyện đã nghe giọng nói lạnh nhạt vang lên phía
sau: “Đừng kể mấy chuyện này cho nha đầu bốc đồng đó, toàn những thần
thần quỷ quỷ, máu me giết chóc, nếu làm đứa nhỏ sợ thì sao?”
Chu Vân Sinh lập tức đứng dậy, thong thả hành lễ với Bách Lý Thanh: “Thiên Tuế gia.”
“Ừ.” Bách Lý Thanh hơi gật đầu coi như đáp lễ, sau
đó ánh mắt dừng trên người Tây Lương Mạt, cuối cùng hướng về phía đôi
chân không đi giày của nàng, ánh mắt hơi tối xuống, cười cợt nói: “Thế
nào? Ngươi đã quên Rose dặn dò trong thời gian mang thai không thể bị
cảm lạnh à?”
Tây Lương Mạt lắc cây quạt, cười nhạt: “A Cửu, ngươi xem đã là tháng mấy rồi, người ta nói mang thai không khác gì trong
người có hỏa lò, ngươi còn muốn ta cuộn thành bánh chưng à?”
Bách Lý Thanh thản nhiên nhíu mày nói: “Ngươi cũng biết tìm cớ đấy.”
Say đó hắn xoay người không chút khách khí ôm ngang Tây Lương Mạt lên.
Tây Lương Mạt giật mình, lấy quyển sách đập hắn, cáu gắt: “Làm gì vậy? Vân Sinh còn ở đây, ta cũng không phải không đi đường được.”
“Ngươi không thích đi giày thì ta đành ôm ngươi đi
vậy.” Bách Lý Thanh cười nhạt, nhìn thoáng qua Chu Vân Sinh, thản nhiên
nói: “Bản tọa cho rằng Vân Sinh sẽ không để ý.”
Rõ ràng hắn chỉ thuận miệng nói khách sáo mà thôi,
bản tính vẫn bá đạo như trước, thậm chí không nhìn phản ứng của Chu Vân
Sinh đã ngang nhiên ôm Tây Lương Mạt về phòng.
Tây Lương Mạt cười cười xin lỗi Chu Vân Sinh, thấp giọng mỉa mai: “Ngươi tưởng ai cũng da mặt dày như ngươi à?”
Chu Vân Sinh nhìn Bách Lý Thanh ôm Tây Lương Mạt
chậm rãi đi xa, không biết hắn cúi đầu đáp lại Tây Lương Mạt cái gì mà
Tây Lương Mạt đỏ mặt, vỗ hắn một cái.
Bách Lý Thanh cúi đầu nở nụ cười, áo bào tím nhạt
hoa mỹ kéo thật dài phía sau, một loại hoa mùa hè không rõ tên từ trên
cây rơi xuống, tựa như ướp hương thơm cho hắn và nàng, hình thành một
bầu không khí mà người ngoài không thể tới gần, không thể bước vào.
Chu Vân Sinh lẳng lặng đứng trên đầu này của hành
lang dài, nhìn bọn họ chậm rãi đi xa, trong lòng than khẽ, có một vài
người nhất định chỉ có thể khiến hắn lẳng lặng nhìn bóng dáng nàng, một
đời một kiếp.
Một chút xao động trong lòng đã lắng đọng phủ đầy bụi bặm dưới cơn gió mùa hè phe phẩy.
…
Bất kể Tây Lương Mạt cảm thấy Kinh Xuyên này thoải
mái cỡ nào, nhàn nhã ra sao, thế ngoại đào nguyên đến mức nào, vui quên
trời đất, nhưng Bách Lý Thanh vẫn phải trở lại nơi trung tâm quyền lực
ngợp trong vàng son, chúng sinh mê loạn của thượng kinh.
Mà nàng đương nhiên cũng phải theo cùng.
Dù sao nàng đã ở đây nửa tháng, vượt quá thời gian dự tính ban đầu.
“Aizz…” Tây Lương Mạt lưu luyến lên thuyền, lại nhìn Càn Khôn Lâu dần dần cách xa, trong lòng không khỏi buồn bực, có lẽ
phải rất lâu nữa mới được ngửi mùi hoa núi rừng này.
Bách Lý Thanh thấy nàng như vậy có chút buồn cười, nha đầu kia mang thai càng trở nên đa sầu đa cảm.
Sau đó, khi Tây Lương Mạt ngủ trưa tỉnh dậy đã phát
hiện trong khoang thuyền của mình có hai bình hoa cao cổ cắm đầy loài
hoa không biết tên, nhìn những bông hoa muôn hồng khoe sắc còn dính vài
giọt sương trong sáng đó, Tây Lương Mạt không nhịn được nở nụ cười.
Bạch Nhụy ở bên nhìn, cười hì hì nói: “Đây là gia
đặc biệt sai người hái về, nếu không phải Chu đại nhân nói Đại tiểu thư
có thai, không thể ngửi được mùi hoa quá nồng, gia còn định cắm hoa khắp thuyền nữa cơ.”
Sau đó nàng lại giơ hộp thức ăn trong tay: “Xem này, gia còn tự mình xuống bếp làm mấy món ăn nhẹ, bảo Đại tiểu thư chậm rãi dùng.”
Tây Lương Mạt liếc nàng ta một cái, không nói gì, tâm trạng lại tốt hơn nhiều.
Ừm, lão yêu ngàn năm ác lên thì ai cũng sợ, nhưng nếu muốn dỗ người khác vui vẻ thì thủ đoạn cực kỳ săn sóc.
Đi thuyền một ngày, cuối cùng cũng đến thượng kinh.
Tây Lương Mạt mang thai còn chưa đầy ba tháng, cho nên chỉ có thể ngồi kiệu tám người nâng về phủ Thiên Tuế.
Nàng vừa mới xuống kiệu ở trước cửa viện, một bóng người như chú chim nhỏ màu trắng lập tức phi về phía nàng: “Linh tỷ tỷ!”
Nhưng bóng người đó còn chưa kịp tới gần đã bị người ta xách cổ áo.
“Lạc tiểu tử, ngươi kiềm chế một chút.” Cùng với đó là giọng nói già nua cổ quái vang lên phía sau Bách Lý Lạc.
Tây Lương Mạt nhìn lại, một ông lão quen mặt ăn mặc
như người Tây Địch đang xách Bách Lý Lạc đang không ngừng giãy dụa, ánh
mắt thì sáng quắc nhìn nàng, Tây Lương Mạt lập tức nhận ra – đây không
phải ông lão cổ quái đánh nàng hôn mê còn ai?
Ông lão chạm phải ánh mắt nàng, ngượng ngùng dời tầm mắt, vẻ mặt kiêu ngạo lại mất tự nhiên.
Tây Lương Mạt im lặng, nàng nên gọi ông ta là Thiên Ma Lão Tổ? Lão Ma Vật? Hay là…
“Lão ma đầu, lão làm gì đấy!”
Chưa đợi Tây Lương Mạt nghĩ xong đã có một giọng nói cứng rắn lạnh như băng, không chút khách khí thay nàng giải đáp nghi
vấn này.
Một bóng người cao gầy cũng chắn phía trước nàng, liếc nhìn Thiên Ma Lão Tổ như nhìn người chết.
Thiên Ma Lão Tổ bị cháu trai bảo bối của mình lạnh
nhạt, gương mặt kiêu căng mất tự nhiên đó cũng suy sụp trong nháy mắt,
“òa” một tiếng khóc lên: “Thằng nhóc con vô lương tâm nhà ngươi, ngươi
ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi…”
Tây Lương Mạt giật mình vì tiếng khóc lớn của ông
ấy, sau đó đen mặt nhìn ông già trước mặt đang u oán trừng mắt nhìn
mình, giống như mình là người xấu cướp bảo bối của ông ấy.
Sau đó, Bách Lý Thanh mất kiên nhẫn, lạnh nhạt nói:
“Lão ma đầu, lão làm nha đầu nhà ta sợ, đứa nhóc trong bụng nàng vốn đã
không ngoan, nếu bị lão dọa sợ, tối nay nàng lại nôn đồ ăn ra, ta sẽ
nhét hết cơm thừa trong phủ vào miệng lão!”
Thiên Ma Lão Tổ vốn đang há miệng định gào khóc, đột nhiên nghe thấy câu nói kia của Bách Lý Thanh, lập tức trợn to mắt như
chuông đồng: “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi,
tiểu tử thối vô lương tâm nhà ngươi nói cái gì?”
Rồi ông gắn chặt tầm mắt lên cái bụng vẫn bằng phẳng của Tây Lương Mạt, trừng mắt nói: “Nàng nàng nàng nàng nàng nàng nàng,
trong bụng nàng có đứa nhỏ?”
Đối với cách nói chuyện không giống ai của lão tổ,
Tây Lương Mạt hơi buồn cười, lại có chút không biết nói gì, liếc nhìn
Bách Lý Thanh một cái: “Thế nào, ngươi chưa nói với bọn họ à?”
Theo lý mà nói, lão Y Chính và Huyết bà bà nên biết chuyện nàng mang thai từ lâu rồi mới đúng, sao đến giờ còn chưa biết.
Bách Lý Thanh cười khẩy một tiếng: “Vì sao ta phải nói cho ông ấy, lão già và bà bà cũng không được nói cho ông ấy biết.”
Thiên Ma Lão Tổ nghe vậy đôi mắt lập tức ngập nước,
dùng vẻ mặt ai oán nhìn Bách Lý Thanh, run run nói: “Ngươi… Ngươi…
Ngươi… hận gia gia như vậy sao? Gia gia… Gia gia cũng không cố ý, vậy mà ngay cả ta có chắt trai cũng không nói cho ta biết.”
Bách Lý Thanh liếc nhìn ông ấy lạnh như băng: “Nói cho lão để lão lại ném nàng đi lần nữa à?”
Gương mặt đầy nếp nhăn của Thiên Ma Lão Tổ co rúm
lại, thê lương nhìn Bách Lý Thanh, cắn tay áo nói: “Hu hu hu… Ngươi… Sao ngươi có thể nói gia gia như thế, ngươi thật tàn khốc, ngươi thật vô
tình, ngươi thật quá đáng!”
Tây Lương Mạt: “…”
Nàng yên lặng véo đùi mình một cái, để mình đừng có
bật cười trước đoạn đối thoại mang đậm phong cách Quỳnh Dao lỗi thời này giữa thời khắc bi thương đến thế.
Nhìn biểu cảm kiêu ngạo của Bách Lý Thanh, lại nhìn
vẻ mặt đáng thương của Thiên Ma Lão Tổ, Tây Lương Mạt lặng yên nhìn
trời, thật ra đây là gần mực thì đen gần đèn thì rạng mà, có lẽ A Cửu
cũng hoàn toàn không nhận ra thật ra hắn và Thiên Ma Lão Tổ rất giống,
rất giống nhau…
Bách Lý Thanh không đủ kiên nhẫn dây dưa với Thiên Ma Lão Tổ, chỉ tức giận nói: “Đi, chúng ta trở về phòng.”
Tây Lương Mạt tiếp tục yên lặng theo hắn vào phòng,
đồng thời thương hại liếc nhìn Bách Lý Lạc vẫn bị Thiên Ma Lão Tổ túm áo khi ông ấy đang quấn quýt lấy Bách Lý Thanh, hắn không ngừng vùng vẫy
tứ chi như một con mèo trắng vô tội, lại không thể chạy thoát khỏi “bàn
tay ma quỷ”, chỉ có thể nước mắt lưng tròng nhìn Tây Lương Mạt.
Cũng may Bách Lý Thanh đi vài bước, bỗng nhớ ra mình quên cái gì, bèn xoay người hung dữ trừng mắt với Thiên Ma Lão Tổ: “Đưa Lạc Nhi cho ta.”
Lúc này Thiên Ma Lão Tổ đang nhìn chằm chằm vào bụng của Tây Lương Mạt, nhớ tới lời cảnh cáo của lão Y Chính và Huyết bà bà, vội vàng buông tay để Bách Lý Thanh túm Bách Lý Lạc đi.
Bách Lý Thanh lườm Thiên Ma Lão Tổ một cái, sau đó
một tay dắt Bách Lý Lạc, một tay dắt Tây Lương Mạt vào phòng, nhân tiện
bỏ lại một câu: “Đóng cửa lại, đừng để bản tọa nhìn thấy những người
không liên quan nữa!”
Đám thị vệ vội vàng tiến lên đóng cửa lại, Liên công công bất đắc dĩ đi tới cung kính nói với Thiên Ma Lão Tổ đang mang vẻ
mặt “Ta bị vứt bỏ, ta rất đau lòng”: “Lão Tổ, ngài về trước đi, chờ
Thiên Tuế gia hết giận hẳn sẽ không trách ngài nữa.”
Thiên Ma Lão Tổ cắn tay áo, vẻ mặt già nua nhìn Liên công công một cách tội nghiệp: “Thật không?”
Hu hu, lão chọc giận Thanh Nhi rồi, Thanh Nhi giống lão nhất, rất thích ghi thù, phải làm sao bây giờ.
Đối với ông lão càng già càng quái đản, càng giống
trẻ con này, Liên công công thật sự có chút bất đắc dĩ, lại chỉ có thể
chỉ điểm đôi chút: “Chuyện này… Lúc trước ngài suýt nữa làm mất phu
nhân, nô tài nghĩ nếu phu nhân không giận, Thiên Tuế gia sẽ không bực
bội lâu đâu.”
Thiên Ma Lão Tổ nghe vậy đôi mắt đục ngầu hơi sáng
lên: “A, cô bé con đó thích cái gì, lão mang tới cho nàng nàng sẽ vui vẻ chứ?”
Liên công công: “Chuyện này… Chuyện này…”
Hắn lau mồ hôi, hắn thật sự không nghĩ ra nổi phu
nhân đặc biệt thích cái gì, son phấn, hoa cỏ, vàng bạc, châu báu, phu
nhân không thiếu, còn là cao thủ điều chế hương, hình như phu nhân thật
sự không đặc biệt thích, đặc biệt thiếu cái gì.
Liên công công suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đành
trả lời lấy lệ: “Chuyện này… Ngài tự mình hỏi người bên cạnh phu nhân
đi, nô tài cũng không rõ lắm.”
Thiên Ma Lão Tổ cười tủm tỉm, vẻ mặt tự
phụ vuốt chòm râu dê nói: “Hừ, bé gái thích cái gì mà lão đây không tìm được cơ chứ.”
Chỉ cần tiểu nha đầu đó vui vẻ là được chứ gì, cực kỳ đơn giản.
Nhìn Thiên Ma Lão Tổ chắp tay sau mông, đắc ý dào dạt bỏ đi, Liên công công lau mồ hôi, lắc đầu, cũng xoay người rời đi.
Có điều chính hắn cũng không biết, sau đó Thiên Ma
Lão Tổ thật sự khiến Tây Lương Mạt vui vẻ, nhưng Bách Lý Thanh lại…
không vui chút nào.
Nguyên nhân vì sao, hồi sau sẽ rõ, tạm thời không nhắc đến.
————
Trước mắt, ở bên này, Tây Lương Mạt mới trở về chưa
được mấy ngày đã nghe nói ở trên triều, Chuẩn Sát đã chính thức lấy được thân phận Khả Hãn mới của Hách Hách, dâng minh thư đình chiến, bằng
lòng xưng thần với Thiên Triều, nhưng cũng đưa ra yêu cầu của hắn, yêu
cầu khác tạm thời không nhắc tới, nhưng ngoài sự dự đoán của Tây Lương
Mạt là trong tấu chương, vấn đề cầu thân nói đến thao thao bất tuyệt,
không biết nho sinh nào viết giúp hắn, trong đó ý chính là muốn chọn một Vương Phi mà hắn vừa lòng.
Còn thứ gọi là “Vương Phi mà hắn vừa lòng” thì trong lòng tự hiểu.
Tây Lương Mạt nghĩ nghĩ, chỉ bảo Bách Lý Thanh qua
loa đối phó cho xong chuyện, nói là đợi hắn bình định xong vương đình bị đuổi đến phía Bắc sa mạc rồi sẽ bàn chuyện này, đôi bên chỉ lên chương
trình nghị sự trước.
Nói đơn giản là, Thiên Triều có thể không nhúng tay
đến chuyện đoạt quyền của Hách Hách, nhưng thắng thua thế nào bọn họ sẽ
không nhúng tay, chờ ngươi có bản lĩnh chiếm được toàn bộ Hách Hách rồi
nói sau.
Chuẩn Sát cũng không nói gì thêm, thậm chí cả Cáp Tô xảo quyệt cũng không có ý kiến gì, bởi vì trong điều khoản của Thiên
Triều bao gồm giao thương giữa đôi bên, công nhân có kỹ thuật và học giả đồng thời tới Hách Hách, chỉ yêu cầu người Hách Hách phải tôn trọng và
bảo vệ, chuyện này nghe thế nào cũng giống chuyện tốt, ít nhất so với
chuyện quý tộc Hách Hách phải lấy một thê tử người Hán, con cái cũng
được ưu tiên thừa kế thì tốt hơn nhiều.
Vì thế, cao thấp trên triều vừa căng thẳng vừa bận rộn hơn một tháng, Chuẩn Sát đã về nước.
Nghe được tin này, bất kể là người Hách Hách đã ở
Thiên Triều lâu đến mức mất hết kiên nhẫn, hay người bên phía Tây Lương
Mạt đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Nhụy vỗ ngực, chắp tay ra vẻ a di đà phật: “Phù, Phật Tổ phù hộ, người Hách Hách đáng sợ cuối cùng cũng đi rồi.”
Tháng này, nàng đều vắt hết óc để nghĩ xem làm thế
nào để Bạch Trân thoát một “kiếp” này khi Chuẩn Sát yêu cầu muốn cưới
Bạch Trân.
Tuy Tây Lương Mạt không để yêu cầu của Chuẩn Sát
trong lòng, nhưng Bạch Nhụy luôn cảm thấy thái độ của Bạch Trân có chút
là lạ, nàng thậm chí không hiểu nổi rốt cuộc Bạch Trân đang lo lắng cái
gì.
Bạch Trân lại chỉ thản nhiên cười nói: “Ừ.”
Sau đó, nàng thoáng ngừng rồi lại nói: “Ít nhất Bạch Khởi sẽ không cách ngày lại lén đi gây chuyện với Chuẩn Sát.”
Bạch Khởi lén đánh nhau với Chuẩn Sát vài lần, tuy
hắn dùng phép khích tướng làm cho Chuẩn Sát không thể không đồng ý chỉ
là đấu giữa nam nhân và nam nhân mà không liên quan đến quốc gia, nhưng
sau khi biết chuyện Bạch Trân vẫn rất lo lắng.
Thậm chí còn từng cãi nhau với Bạch Khởi vài lần, nhưng lần nào không bị tức đến đau đầu thì cũng bị tức khóc.
Bạch Nhụy liệc nàng ta một cái: “Ngươi cũng thật là, nghĩ lại xem Bạch Khởi vì ai mới thế.”
Thật ra Thiên Tuế gia đã biết chuyện này từ lâu, có
điều hắn mặc kệ, nhắm một mắt mở một mắt, chỉ không cho phép bọn họ dùng chuyện này để làm phiền Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt mang thai mới được ba tháng, mắt thấy
bụng sắp nhìn rõ rồi, nhưng sáng sớm và lúc ăn cơm mỗi ngày vẫn nôn
không ngừng, càng thêm không muốn xa rời Bách Lý Thanh, hai vợ chồng
hiện giờ đang phiền não rốt cuộc phải đi đâu để dưỡng thai.
Bách Lý Thanh không muốn để ý tới những chuyện rắc
rối của đám đầy tớ, cho nên tới nay Tây Lương Mạt còn bị mọi người giấu, chẳng hay biết gì.
Bạch Trân đột nhiên buông ra một câu: “Ta cũng có bảo hắn làm thế đâu.”
Bạch Nhụy nhìn Bạch Trân có phần không tưởng tượng nổi, thậm chí căm tức: “Ngươi… Ngươi nói gì vậy?”
Bạch Trân im lặng, chậm rãi thêu cái yếm trong tay, không nói gì nữa.
Bạch Nhụy nhìn nàng ta, bỗng nhiên nói: “Ngươi nói thật đi, có phải ngươi thích tên Chuẩn Sát đó không?”
Bạch Trân nhìn về phía Bạch Nhụy, nhăn mày nói: “Bạch Nhụy, ngươi nói gì vậy.”
Bạch Nhụy không chịu bỏ qua: “Vậy là ngươi thích Bạch Khởi?”
Bạch Trân im lặng không nói gì.
Bạch Nhụy nhìn Bạch Trân, có chút khó hiểu: “Vậy là
ít nhất ngươi có cảm tình với Bạch Khởi đúng không, vậy vì sao ngươi
không đồng ý gả cho hắn cho xong chuyện?”
Nàng biết con gái da mặt mỏng, nhất là thiếu nữ chưa từng trải như Bạch Trân, có khi nào vì vậy mới nói không nên lời, giống khi nàng tỉnh tỉnh mê mê lúc mới gặp được Mị Thất, chậm rãi sờ soạng
từng bước mới dắt tay Mị Thất được.
Bạch Trân nhìn ra ngoài cửa sổ, trên gương mặt tròn
tròn không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ thản nhiên nói: “Bạch Nhụy, ngươi
đừng hỏi nữa, coi như… coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi, dù sao người kia đã về đại mạc rồi, ta cũng không vội lập gia đình, đợi ba năm nữa
đi.”
Bạch Nhụy sửng sốt, nàng nhìn Bạch Trân một cách khó hiểu: “Vì sao? Ngươi muốn chờ cái gì?”
Bạch Trân còn chưa nói gì, cửa bỗng bị người ta đập
vang, bởi vì muốn nói chút chuyện riêng nên bọn họ đuổi hết các tiểu
cung nữ hầu hạ trong phòng tới phòng bếp và khuê phòng làm việc, cho nên lúc này Bạch Nhụy tự mình đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là một tiểu thái giám, Bạch Nhụy nhìn
gương mặt ngây ngô của hắn, lại lặng lẽ liếc nhìn màu áo xanh xám tượng
trưng cho cấp bậc thấp nhất trên người hắn, thản nhiên nói: “Ngươi là
ai, tới đây tìm ai?”
Tiểu thái giám có chút lo sợ, nhìn nàng kính cẩn nhẹ giọng nói: “Thưa cô cô, tiểu nhân thay người tới truyền lời cho Bạch
Trân cô cô.”
Bạch Nhụy hoài nghi nhìn hắn một lát, ánh mắt sắc
bén kia làm tiểu thái giám run rẩy cúi đầu, đang định hỏi cẩn thận thì
nghe giọng nói dịu dàng của Bạch Trân vang lên phía sau: “Ai bảo ngươi
tới truyền lời?”
Tiểu thái giám nhìn nữ tử bên trong, xác định là
người mình muốn tìm, bèn nhẹ giọng nói: “Là thuộc hạ của Chuẩn Sát Khả
Hãn, ngày mai Khả Hãn sẽ khởi hành hồi kinh, cho nên hy vọng có thể gặp
Bạch Trân cô cô một lần.”
Bạch Nhụy nghe vậy nhìn chằm chằm tiểu thái giám một lúc, cười lạnh nói: “Ngươi đi nói với hắn, Bạch Trân cô cô đang bận
thành hôn, thịnh tình của Chuẩn Sát Khả Hãn đành…”
“Bạch Nhụy!” Bạch Trân bỗng lớn tiếng ngắt lời Bạch
Nhụy, sau đó nhìn về phía tiểu thái giám, thản nhiên nói dưới ánh mắt
giật mình của Bạch Nhụy: “Ngươi hồi bẩm Khả Hãn, nói Bạch Trân cảm ơn
thịnh tình của Khả Hãn, nhưng ta người nhỏ lời nhẹ, sẽ không tiễn Khả
Hãn, mong Khả Hãn thuận buồm xuôi gió.”
Sau đó nàng tiện tay ném mấy đồng tiền cho tiểu thái giám đó.
Tiểu thái giám được tiền đồng, cười hì hì gật đầu, cung kính rời đi.
“Bạch Trân!” Bạch Nhụy trợn trừng mắt, thật sự không rõ trong đầu Bạch Trân đang nghĩ gì.
Nàng hoang mang, không rõ rốt cuộc Bạch Trân có ý gì với con sói đó!
Bạch Trân nhìn Bạch Nhụy một cách phức tạp, than
khẽ: “Bạch Nhụy, ngươi hiện tại không cần hiểu, có lẽ vĩnh viễn cũng
không cần hiểu mới là tốt nhất, nếu một ngày ngươi hiểu được vì sao hôm
nay ta làm như vậy, có lẽ…”
Nàng nhìn trời, xa xôi nói: “Có lẽ chỉ vì ta và A Khởi vô duyên, không có phúc làm người nhà họ Bạch.”
Dứt lời, nàng xoay người vào phòng.
Bạch Nhụy nhìn bóng lưng Bạch Trân không biết phải
nói gì, rõ ràng Bạch Trân đã biết Bạch Khởi nhờ nàng hỏi nguyên do, bởi
vì thái độ của Bạch Trân thật sự quá mơ hồ, làm cho người ta không rõ
nàng ta đang nghĩ gì.
Nhưng đến tận bây giờ, Bạch Nhụy vẫn không hiểu,
nàng nghĩ nghĩ rồi xoay người ra ngoài, vòng qua hành lang đã thấy một
bóng người màu xanh lam ngồi xổm trên lan can, dùng thứ gì đó trong tay
bắn cá trong hồ.
Cá chép này được nuôi thả chăm sóc, thường ngày
không ai dám động vào một cái vảy của chúng nó, nay bị người trẻ tuổi
bắn phát nào trúng phát đấy, tất cả choáng đầu bơi ngửa.
Tiểu thái giám ở bên cũng hoảng đến mức toát mồ hôi, bất đắc dĩ vị bắn cá này lại là thân tín của phu nhân, hắn khuyên can
một lần không được rồi không dám nói gì nữa, nay nhìn thấy Bạch Nhụy đi
tới từ xa xa như nhìn thấy cứu tinh, lập tức trông mong nhìn Bạch Nhụy.
Bạch Nhụy thấy vậy không nhịn được lắc đầu, đi tới
mở miệng nói như tiểu thái giám mong muốn: “Bạch Khởi, cá này Thiên Tuế
gia sai người mang từ Nhật Bản về, không phải loại cá chép bình thường,
cực kỳ trân quý, ngươi đang ngứa da đấy à?”
Thiên Tuế gia không để ý tới bọn họ thỉnh thoảng làm loạn, cũng là nể mặt Tây Lương Mạt, nhưng không có nghĩa hắn sẽ cho
phép người khác phá hoại thứ hắn thích ở ngay trong tầm mắt hắn.
“Nàng nói gì?” Giọng nam xa xôi vang lên.
Bạch Nhụy nhìn hắn một cái, do dự một lát: “Ngươi đi xuống trước đã.”
Bạch Khởi lập tức xoay người nhảy xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn Bạch Nhụy: “Rốt cuộc nàng có ý gì?”
Bạch Nhụy do dự nói: “Ta hỏi nàng có phải có ý với ngươi không, nàng không nói gì, nhưng cũng không phủ nhận…”
Trên gương mặt thanh tú của Bạch Khởi lập tức hiện
lên vẻ vui mừng, mặt mày hớn hở nói: “Ta đã biết nàng nghĩ một đằng nói
một lẻo mà, ta lập tức tới chỗ tiểu tiểu thư xin cưới Bạch Trân.”
Dứt lời, hắn xoay người định đi thì bị Bạch Nhụy vội vàng gọi lại: “Chờ một chút, Bạch Trân nói, nàng muốn chờ ba năm.”
Bạch Khởi dừng bước, nhíu mày nói: “Cái gì? Chờ ba năm? Chờ ba năm nữa nàng thành gái lỡ thì mất rồi.”
Bạch Nhụy lập tức chống nạnh, trừng mắt nói: “Ngươi thích chờ thì chờ, không thì thôi.”
Dứt lời, nàng xoay người bỏ đi.
Bạch Khởi lập tức ngăn lại, xin tha nói: “Ôi, tỷ tỷ
tốt, đều là lỗi của ta, nói với ta rốt cuộc Bạch Trân nghĩ thế nào đi,
ngươi cũng biết hôm qua ta vừa mới đánh với Chuẩn Sát một trận nữa đấy.”
Bạch Nhụy buồn bực, giờ mới chú ý tới vết xanh tím
trên miệng hắn, vừa giận vừa bất đắc dĩ: “Ngươi định để Đại tiểu thư
biết rồi trừng trị đấy à?”
Nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của Bạch Khởi, nàng
lại mềm lòng, thở dài một tiếng, kéo hắn ngồi xuống chậm rãi nói:
“Chuyện này ta thấy có chút kỳ quái, nhưng kỳ quái là ở trong lòng Bạch
Trân…”
Bạch Nhụy và Bạch Khởi ở đây buồn rầu phân tích suy
nghĩ của Bạch Trân, bên kia, Bạch Trân không đồng ý đi gặp Chuẩn Sát,
lại không ngăn được người ta tìm tới cửa.
“Cốc cốc…”
Bạch Trân buông kim chỉ trong tay, ra khỏi phòng mới phát hiện Bạch Nhụy không ở trong phòng, bèn tiến lên mở cửa, cửa vừa
mở đã đối diện với một đôi mắt màu hổ phách ánh vàng, lạnh lẽo dừng trên mặt nàng.
Bạch Trân nhịn xuống ý đồ muốn trực tiếp đóng cửa,
nhìn về phía Chuẩn Sát: “Khả Hãn, nơi này là nơi ở của nữ quan cục
Thượng Cung, không phải nơi ngài nên đến.”
Chuẩn Sát nhìn nàng, trống đánh xuôi kèn thổi ngược nói một câu: “Ở đây có người khác à?”
Bạch Trân đáp theo bản năng: “Không có.”
Sau đó lại có chút hối hận.
Chuẩn Sát nhìn nàng, bỗng nhếch môi nở một nụ cười
vừa kỳ lạ vừa nguy hiểm: “Ừ, nếu vậy ta nghĩ nơi này rất hợp để ta và
ngươi nói chuyện.”
Dứt lời, hắn đẩy Bạch Trân một cái, tiện tay đóng cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com