“Cốc cốc cốc!” Vài tiếng gõ cửa vang lên, Tây Lương Tĩnh chỉ nghĩ là tiểu nhị mang rượu tới cho hắn, thuận miệng nói: “Vào đi.”
Mấy đĩa thức ăn đặt trên bàn của Tây Lương Tĩnh, còn có một bầu rượu, thế nhưng ngay một giây khi rượu và thức ăn đặt lên
mặt bàn, kiếm của Tây Lương Tĩnh lập tức ra khỏi vỏ, mang theo sát khí
sắc bén đặt trên cổ của người đưa đồ ăn.
“Sao lại là ngươi!” Tây Lương Tĩnh lạnh lùng nhìn người vừa đến, trong ánh mắt sắc lạnh thấp thoáng tia phức tạp.
Người áo đỏ bị lưỡi kiếm đặt trên cổ dường như không hề bị hàn khí của Tây Lương Tĩnh hù dọa,
chỉ mỉm cười: “Thế Tử gia vẫn tỉnh táo như vậy, có điều hình như ngài
không thích nhìn thấy thiếp thân thì phải.”
Tây Lương Tĩnh hạ tầm mắt, che đi ánh mắt phức tạp, sau đó thu kiếm, lạnh như băng nói: “Ngươi tới đây làm gì?”
Trinh Nguyên mỉm cười, tự nhiên ngồi xuống vị trí
đối diện với hắn, than nhẹ một tiếng: “Thiếp chỉ đến để gặp Thế Tử gia
thôi, chúng ta cũng coi như người quen, Thế Tử gia chán ghét thiếp thân
như vậy, lúc trước thiếp thân gả cho Ninh Vương, ngài cần gì phải nói
nếu có thể làm gì cho thiếp thân, ngài cũng sẽ cố gắng hết sức chứ.”
Giọng nói của Trinh Nguyên mang theo một chút bi
thương, dịu dàng lại có chút mỉa mai làm cho trong lòng Tây Lương Tĩnh
có chút phức tạp, không biết nên đáp lại thế nào, chỉ cầm chén rượu cúi
đầu uống một ngụm, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: “Ngươi muốn ta
làm chuyện gì thì cứ nói đi, chỉ cần không trái đạo lý, ta sẽ làm giúp
ngươi, còn không thể làm được thì không thể làm.”
Chính Tây Lương Tĩnh cũng không thể nói rõ cảm giác
của mình đối với Trinh Nguyên là gì, vừa đề phòng vừa thương hại, có lẽ
còn thứ gì đó phức tạp hơn, nhưng đến cùng, hắn vẫn nợ cô gái trước mặt
này một tấm thân trong sạch.
Trinh Nguyên lại thản nhiên nói: “Thế Tử gia đừng
quá lo lắng, thiếp thân chỉ thấy người quen cho nên muốn lên đây ngồi
chơi một chút mà thôi.”
Sau đó nàng tự rót cho mình một chén rượu, chậm rãi uống, tiếp tục rót một chén khác đưa cho Tây Lương Tĩnh.
Tây Lương Tĩnh nghi ngờ liếc nhìn nàng ta, lại nhìn chén rượu nàng ta đưa cho mình một lát, nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.
Hai người cứ ngồi đối diện như thế, yên lặng uống vài chén rượu.
“Thế Tử gia phiền lòng chắc là vì Thiên Tuế Vương Phi phải không?” Trinh Nguyên nhẹ giọng hỏi.
Tây Lương Tĩnh lạnh lùng liếc nhìn nàng ta: “Đúng thì sao, không đúng thì sao, liên quan gì tới ngươi?”
Nói như vậy, quả nhiên là vì Tây Lương Mạt rồi, vậy rốt cuộc là tại sao, thật khiến nàng tò mò.
Đáy mắt Trinh Nguyên lóe lên tia sáng, nàng ta khẽ
khàng nói: “Thiếp thân chỉ thấy tiếc cho Thiên Tuế Vương Phi, nàng là
một nữ tử kinh tài diễm tuyệt, đáng có một phu quân thương yêu, con cháu vờn quanh gối, nay gả cho Cửu Thiên Tuế làm người bên gối, chỉ sợ cả
đời đều thành hy vọng xa vời, cũng khó trách Thế Tử gia đau lòng muội
muội như vậy.”
Trinh Nguyên vốn chỉ thử mở lời, không ngờ chọc
trúng chỗ đau của Tây Lương Tĩnh, không biết loại người nào chiếm thân
thể Tây Lương Mạt, còn… Trong lòng hắn phiền muộn, hừ lạnh một tiếng
theo bản năng: “Chưa chắc… Hừ, tên hoạn quan này chuyện ti tiện gì cũng
nghĩ ra được.”
“Hả, chuyện ti tiện gì?” Trinh Nguyên là một nữ tử
thông minh lại cực kỳ nhạy cảm, lập tức cảm thấy lời này dường như có
chút vấn đề, thế nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được, ra vẻ vô thức
hỏi.
Tây Lương Tĩnh dù sao cũng không ngu, hắn lạnh nhạt
nhìn nàng ta một cái: “Ngươi có hứng thú với muội muội của ta từ khi nào vậy, không phải các ngươi không hợp nhau sao?”
Trong cung sớm có tin đồn Tây Lương Mạt không vừa mắt Trinh Nguyên, thường xuyên gây khó dễ cho Trinh Nguyên.
Tây Lương Tĩnh nghe xong cũng chỉ cười nhạt, hắn đã
chứng kiến thủ đoạn của Tây Lương Mạt, nếu nàng thật sự cố ý gây khó dễ
cho Trinh Nguyên thì chỉ sợ Trinh Nguyên đã như muội muội ruột của hắn,
chết không toàn thây, làm gì còn có những tin đồn này?
Có thể thấy được, lời đồn này là có người cố ý truyền ra.
Trinh Nguyên thấy Tây Lương Tĩnh càng lạnh nhạt,
trong lòng thầm thở dài, cũng có chút không vui, chỉ cười cười: “Xem ra, ngươi quả là một ca ca tốt, bảo vệ muội muội mình như thế.”
Tây Lương Tĩnh không đáp lại nữa, hờ hững quay mặt đi.
Trinh Nguyên ngồi một lúc, thấy không hỏi được gì bèn đứng dậy cáo từ.
Trước khi đi, Tây Lương Tĩnh bỗng nhiên nói: “Không nên đối đầu với Mạt Nhi.”
Trinh Nguyên dừng bước, mỉm cười nói: “Thế Tử gia lo xa rồi.”
Dứt lời, nàng ta xoay người rời khỏi.
Tây Lương Tĩnh nói lời này là thật lòng muốn tốt cho Trinh Nguyên, thế nhưng, hắn nhìn bóng lưng dửng dưng của Trinh Nguyên, cũng biết trong lòng nàng ta bực bội, có lẽ cho rằng hắn đang cảnh cáo
nàng ta.
Tây Lương Tĩnh có chút phức tạp nhìn bóng lưng của nàng, sau đó quay đầu lại, tiếp tục uống rượu giải sầu.
Không thể không nói Tây Lương Tĩnh chỉ giỏi hành
quân bày binh bố trận, hàng năm lại ở bên ngoài, còn được Tĩnh Quốc Công che chở không cho hắn tham dự đấu tranh triều chính, chứ đừng nói là
tranh đấu gay gắt trong hậu trạch, cho nên lúc đối đáp đã vô thức tiết
lộ một ít manh mối mà ban đầu hắn quyết không muốn tiết lộ.
Mà những đầu mối này, đối với người nhạy cảm lại
quanh năm đắm mình trong đấu tranh giữa nữ tử như Trinh Nguyên mà nói,
đã đủ để cho nàng mơ hồ biết cái gì.
Cho dù lúc ấy không rõ ràng, nhưng cân nhắc tỉ mỉ, nàng lập tức đoán ra một ít chuyện bí ẩn.
“Chưa chắc… Chưa chắc… Chuyện ti tiện?” Trinh Nguyên vừa xuống cầu thang vừa suy nghĩ lời Tây Lương Tĩnh nói, sau đó bỗng
nhiên dừng bước, nàng nguy hiểm nheo mắt lại.
Nàng nói Tây Lương Mạt nên được con cháu đầy đàn,
lại hồng nhan bạc mệnh, Tây Lương Tĩnh lại nói chưa chắc… Như vậy có
nghĩa là…!
Trinh Nguyên lập tức trợn to mắt, dừng bước, làm cho Tế Lam theo sau lưng suýt chút nữa đụng vào nàng.
Tế Lam dừng bước, sờ mũi hoài nghi hỏi: “Công Chúa điện hạ, làm sao vậy ạ?”
Trinh Nguyên nheo mắt: “Lát nữa ta sẽ cùng Tế Nguyệt tiến cung một chuyến, ngươi về vương phủ trước đi.”
Tế Lam gật đầu có chút khó hiểu.
— Ông đây là đường ranh giới Nguyễn Linh mãnh liệt yêu cầu A Cửu và Tiểu Mạt Lỵ sinh khỉ con —
Nắng chiều nghiêng nghiêng, phủ lên cung thành thượng kinh một màu đỏ như máu.
Có một bóng người yểu điệu lẳng lặng đứng bên cột trụ hoàng cung cực lớn màu đỏ tươi, nhìn ánh nắng chiều.
Tế Nguyệt ở phía sau nhìn Trinh Nguyên, không biết
vì sao, nàng luôn cảm thấy bóng lưng của Công Chúa nhà mình có vẻ thê
lương và ảm đạm dưới sắc trời chiều đỏ rực.
“Công Chúa…” Tế Nguyệt ngập ngừng thấp giọng khẽ
gọi, lúc này công chúa phải trở về Ninh Vương phủ rồi, Ninh Vương gia đã thông báo đêm nay hắn về phủ dùng cơm, thế nhưng đến bây giờ là Công
Chúa còn ở trong cung, việc này… khiến nàng rất khó xử, không biết phải
giải thích với Ninh Vương gia thế nào.
“Tế Nguyệt, ngươi nói hôm nay Thiên Tuế gia sẽ hồi cung chứ?” Trinh Nguyên Công Chúa ngắm mặt trời chiều rồi đột nhiên hỏi.
Tế Nguyệt than thầm trong lòng, nhưng vẫn cung kính
nói: “Công Chúa, hôm qua Cửu Thiên Tuế đi Thu Sơn nghỉ hè, đoán chừng
nửa đêm nay mới có thể trở về.”
Trinh Nguyên ngẩn người nhìn trời chiều diễm lệ, khẽ lẩm bẩm: “À, đúng vậy, nghỉ hè… Là vì nàng ta mang thai nên ở đó làm
bạn với nàng ta!”
Tế Nguyệt sửng sốt: “Ai mang thai ạ?”
Trinh Nguyên cúi đầu cười khẽ: “Rốt cuộc không phải là ta có loại may mắn này.”
Đúng vậy, đó là một nữ tử may mắn, tuy Tây Lương
Tĩnh không muốn Đại muội muội của hắn ở bên cạnh Bách Lý Thanh, nhưng
vẫn vô cùng bảo vệ nàng ta, không muốn nói sự thật, nếu không phải nàng
dùng kế, lại đủ thông minh có thể từ đầu mối đoán ra Tây Lương Mạt mang
thai, chắc có lẽ sau khi con của Tây Lương Mạt và Thiên Tuế gia chào
đời, nàng cũng sẽ giống mọi người, đều cho rằng đó là con nuôi của Bách
Lý Thanh.
Tế Nguyệt thấy Trinh Nguyên Công Chúa phiền muộn,
trong lòng có chút bất đắc dĩ, lại nghĩ tới Ninh Vương vô cùng tốt với
Công Chúa, Công Chúa cũng có thiện cảm với Ninh Vương, chỉ không biết vì sao tận đáy lòng Công Chúa vẫn còn cái bóng của Cửu Thiên Tuế, nam nhân kia đáng sợ như vậy, lại làm cho Công Chúa khó quên.
Bất đắc dĩ là Cửu Thiên Tuế trước giờ không có chút
cảm tình với Công Chúa, không biết làm sao Công Chúa vẫn nhớ Cửu Thiên
Tuế mãi không quên.
Trinh Nguyên không nhìn thấy ánh mắt bất mãn và thất vọng của Tế Nguyệt, chỉ bỗng nhiên nói: “Đi lấy đôi chim sáo chúng ta
nuôi tới đây.”
Tế Nguyệt nghe vậy giật mình: “Công Chúa điện hạ, chim sáo đó là để…”
Chim sáo là do Bách Lý Hách Vân đưa cho Công Chúa,
nếu không phải quân tình khẩn cấp hoặc tình báo sống còn, không được
phép tùy tiện sử dụng và để lộ.
Trinh Nguyên khẽ thở dài một tiếng: “Ta đương nhiên biết, ngươi đi đi.”
Tế Nguyệt chần chờ một lát, cuối cùng thấp giọng gật đầu đáp vâng, xoay người đi, nàng rời đi không bao lâu đã mang về một
chiếc lồng chim bằng sắt.
Tế Nguyệt đứa lồng sắt cho Trinh Nguyên, bên trong
là hai con chim sáo xinh đẹp với bộ lông đen nhánh, tay nàng hơi run
run, thấp giọng nói: “Công Chúa điện hạ, ngài cần phải suy nghĩ kỹ, Ninh Vương đối đãi chúng ta không tệ, hơn nữa không phải ngài đã nói sẽ
không bán mạng vì Tây Địch lần nữa sao?”
Trinh Nguyên mở lồng ra, nâng đôi chim sáo trong
lòng bàn tay, chậm rãi vuốt ve một lúc, cười khẽ: “Không sai, nhưng cũng không có nghĩa ta sẽ không hợp tác với Tây Địch, không phải sao?”
Sau đó, nàng không chút do dự ném chim sáo lên trời.
Chim sáo vỗ cánh bay một vòng, kêu lên hai tiếng rồi bay đi.
Trinh Nguyên nhìn con chim dần dần biến mất trên bầu trời, khẽ thở dài một tiếng, sai bảo: “Lát nữa chúng ta hồi phủ, ngươi
báo cho Liên Đại tổng quản một tiếng, nói ta có chuyện quan trọng thông
báo cho Thiên Tuế gia là được, lúc nào Thiên Tuế gia có thời gian thì
gặp ta, bất kể thời gian.”
Tế Nguyệt sửng sốt, sau đó gật đầu, trong lòng không rõ vì sao.
Thế nhưng, dường như từ thật lâu trước nàng đã bắt đầu không hiểu trong lòng Công Chúa đang nghĩ gì.
Hai chủ tớ một đường đi xa.
Mà chim sáo cũng chưa hoàn thành nhiệm vụ của nó,
vừa mới bay ra hoàng thành thì bỗng nhiên hai mũi tên không biết từ đâu
bắn xuyên qua đầu, chim sáo có muốn kêu cũng không kêu được, rồi rơi
xuống.
Hai bóng người mặc trang phục hán vệ Tư Lễ Giám đi
ra, một người nhặt con chim sáo lên, liếc nhìn nhau, sau đó cất xác của
nó vào túi, quay người bỏ đi.
…
“Ninh Vương Phi muốn gặp Thiên Tuế?” Liên công công
ngừng uống trà, nheo đôi mắt nhỏ dài liếc nhìn thái giám áo xanh nhị
phẩm Tư Lễ Giám đang bẩm báo, đây là thuộc hạ hắn cực kỳ tín nhiệm, phụ
trách phòng vệ cung thành.
“Vâng, vừa rồi Tế Nguyệt bên cạnh Ninh Vương Phi đưa tin, có điều nô tài còn phát hiện cái này.” Thái giám áo xanh cung kính nịnh nọt đi lên, mở cái túi trong tay trước mặt Liên công công, bên
trong là hai con chim sáo chết chưa lâu.
Liên công công cúi đầu nhìn thoáng qua, nhíu mày, the thé nói: “Chim sáo có mang theo cái gì không?”
Thiên Tuế gia đã nói trước, cho phép thứ còn sống
bay vào cung, nhưng tuyệt đối không cho phép bất kì thứ gì còn sống bay
ra ngoài.
Cho nên Tư Lễ Giám vốn có một ban chuyên bắt côn
trùng, mùa hè chuyên môn đi bắt ve vì sợ làm ồn đến các chủ tử, sau này
ban đó chuyển nghề đi đánh chim, người người bắn chim rất thiện xạ.
Thái giám áo xanh lắc đầu: “Không tìm thấy cái gì, đây mới là điểm kỳ quái.”
Tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh Liên công công đeo
một đôi bao tay tơ vàng tinh xảo, thò tay vào túi lấy con chim sáo đã
chết ra xem xét một lúc, cũng không thấy gì khác thường, lại ném vào
túi, nhăn mày nói: “Vặt lông, mổ ra xem thử đi ạ.”
Xưa nay Liên công công là người cẩn thận, cho nên hắn cũng đồng ý, thái giám áo xanh gật đầu, sai người đem chim sáo ra ngoài.
Sau đó hắn lại cung kính hỏi: “Ngài xem chỗ Thiên Tuế gia…”
Gần đây Thiên Tuế gia dùng một nửa thời gian ở trên
Thu Sơn, rất nhiều việc không để ý đến, thậm chí một số quan to trong
triều cũng không được Thiên Tuế gia tiếp kiến, giờ mang chuyện này đi
làm phiền Thiên Tuế gia, có phải muốn bị mắng hay không?
Nhưng Liên công
công trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Vẫn nên hỏi ý của Thiên Tuế gia một chút.”
Tất cả mọi người nghĩ rằng Bách Lý Thanh sẽ không
gặp Trinh Nguyên vào lúc này, không ngờ Bách Lý Thanh nghe Liên công
công nói xong bèn đồng ý gặp vị Ninh Vương Phi an phận thủ thường đã lâu bỗng nhiên có điểm đứng ngồi không yên này trong lúc bận bù đầu.
…
Mà Trinh Nguyên Công Chúa cũng thật không ngờ Bách
Lý Thanh đồng ý gặp mình nhanh như vậy, bỗng nhiên có dự cảm bất an, thế nhưng, bây giờ thấy người Tư Lễ Giám đến đón nàng, Trinh Nguyên suy
nghĩ một chút rồi ung dung đi theo.
Vẫn trong phòng sưởi của Thái Cực Điện, Liên công
công đứng trước cửa phòng sưởi, nhìn Trinh Nguyên, mặt không biểu cảm
nói: “Mời Vương phi vào trong.”
Trinh Nguyên gật đầu, thận trọng nói nhỏ: “Tổng quản đại nhân, sao hôm nay Thiên Tuế gia lại rảnh rỗi như vậy?”
Liên công công cười như có như không nhìn nàng một
cái, hơi mỉa mai nói: “Chuyện này phải hỏi Vương phi chứ, không phải
ngài nói muốn gặp Thiên Tuế gia sao?”
Trinh Nguyên hơi ngẩn ra, nàng thật sự không ngờ
ngày hôm sau Bách Lý Thanh đã đồng ý gặp nàng, ban đầu, thậm chí nàng
còn nghĩ mình muốn gặp Bách Lý Thanh rốt cuộc… rốt cuộc có phải quá lỗ
mãng hay không.
Nam nhân này quá mê người, nhưng cũng quá nguy hiểm, không giống bất kì nam nhân nào nàng từng gặp.
Nay nhanh chóng đồng ý gặp nàng, ngược lại khiến nàng có chút bất an.
Nhưng bây giờ đã đến cửa, nàng không thể lùi bước được nữa, bèn cười cười với Liên công công, sau đó đi vào.
Nàng vừa vào cửa đã dừng bước, lẳng lặng nhìn nam tử nhàn nhã ngồi dưới ánh nến ở ghế trên, một tay hắn cầm bút, một tay
khác dùng tư thế lười biếng tao nhã chống má, buông hàng mi dài nhìn tấu chương trong tay.
Tối nay có lẽ hắn vừa mới tắm rửa cho nên chỉ mặc
một bộ áo bào màu đen đơn giản mà không phải quần áo màu tím đậm diễm lệ thường ngày, tóc đen thật dài cũng buông sau lưng, dùng trâm bạch ngọc
cài một nửa một cách tùy ý.
Bỏ đi sự xa hoa, trên người hắn càng toát ra hơi
thở… tao nhã lại lạnh nhạt khó tiếp cận cùng cảm giác tối tăm mà chỉ kẻ
thượng vị mới có.
Trinh Nguyên thầm thở dài, ngoại trừ vị ca ca kia
của nàng, nam nhân này là một báu vật khó cân nhắc nhất, nguy hiểm nhất, lại mê hoặc lòng người nhất mà nàng từng thấy, so với vị ca ca quân
vương chính thống ưu tú của nàng, nam nhân này quá biến ảo khác thường,
giống như mây trên bầu trời đêm, không ai biết khi nào hắn sẽ đột nhiên
biến thành gió lốc, cho nên ở một vài thời điểm, vị ca ca nhân trung hào kiệt của nàng có vẻ hơi khô khan nhàm chán.
Cho nên, tuy rằng không hợp với Tây Lương Mạt, nhưng có lúc, nàng vẫn bội phục năng lực của Tây Lương Mạt có thể chinh phục
được nam tử như vậy.
“Nhìn đủ chưa, đủ rồi thì nói mục đích ngươi muốn
gặp bản tọa là gì!” Nam nhân nguy hiểm kia buông tầm mắt ghi chép gì đó
trên một quyển tấu chương, sau đó thuận tay ném tấu chương sang một bên, dùng đầu ngón tay ngoắc một quyển khác, ung dung mở ra, đồng thời lên
tiếng.
Trinh Nguyên giật mình, nàng khẽ tự giễu, áp chế bất an trong lòng, tiến lên cung kính khom người: “Trinh Nguyên bái kiến
Thiên Tuế gia.”
Bách Lý Thanh cúi đầu xem tấu chương, dường như
không thấy Trinh Nguyên hành lễ trước mặt mình, Trinh Nguyên khuỵu gối
một lúc, không thấy Bách Lý Thanh gọi nàng bình thân, cuối cùng nhịn đến khi hai chân nhức mỏi rồi tự đứng dậy.
Lúc này Bách Lý Thanh bỗng nhiên khẽ nâng mắt, lạnh
nhạt liếc nàng, ánh mắt âm mị khiến lưng nàng hơi rét lạnh, nàng buông
tầm mắt, lẳng lặng nhìn chóp mũi mình.
“Đừng để bản tọa lặp lại lời vừa nói.” Bách Lý Thanh chỉ lạnh nhạt nhìn dung nhan diễm lệ của Trinh Nguyên một cái rồi cúi
đầu tiếp tục công việc của mình.
Giọng nói không có một chút tình cảm nào, giống như
chỉ thuận miệng nói ra, nhưng Trinh Nguyên lại hiểu, lời nói của hắn
trước giờ không phải uy hiếp, mà hắn sẽ không hề do dự biến nó thành
hiện thực.
Cho nên Trinh Nguyên cũng không do dự lâu, nói
thẳng: “Trinh Nguyên chỉ nghe nói…” Nàng dừng một chút, cắn răng nói:
“Nghe nói Thiên Tuế Vương Phi mang thai.”
Tay đang viết của Bách Lý Thanh dừng lại, sau đó hắn gác bút, lạnh lùng nhìn Trinh Nguyên, nói một cách sâu xa khó hiểu: “À, nghe nói sao?”
Chóp mũi Trinh Nguyên đổ mồ hôi, nàng bấm cổ tay mình một cái trong tay áo, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Vâng, đúng vậy, nghe nói.”
Loại nghe nói này nghe thôi đã thấy vớ vẩn, nhất là nói với trước mặt nam nhân này, thế nhưng nàng biết mình phải nói tiếp.
“Sau đó thì sao, ngươi còn nghe nói cái gì nữa?”
Bách Lý Thanh một tay chống má, cười như không cười nhìn Trinh Nguyên,
ánh mắt sâu thẳm và xa xôi, làm cho Trinh Nguyên nhìn vào đó mà hốt
hoảng trong lòng.
Nàng khẽ hít vào một hơi, nhìn Bách Lý Thanh nói:
“Trinh Nguyên nghĩ, dù sao Thiên Tuế gia cũng có huyết thống hoàng thất
Tây Địch, nên ngài nhất định biết hoàng thất Tây Địch hầu hết đều mang
thai đôi, cho nên, Trinh Nguyên nghĩ Thiên Tuế Vương Phi có thể có thai
đôi, chắc chắn là đại hỷ sự, Trinh Nguyên đang định tự tay thêu hai bộ
chăn đệm cho đứa bé để chúc mừng ngài và Thiên Tuế Vương Phi.”
Không thể không nói Trinh Nguyên rất thông minh,
nàng chỉ suy đoán theo góc độ có lợi nhất với mục đích của nàng, vậy mà
chạm được chân tướng.
Bách Lý Thanh nhàn nhạt nói: “À, vậy sao.”
Giọng nói không hề có vẻ mỉa mai này lại khiến cho
Trinh Nguyên Công Chúa đã quen mặt không đổi sắc, gặp người nói tiếng
người, gặp quỷ nói với quỷ thiếu chút nữa thì không nói tiếp được, thế
nhưng nàng vẫn cắn răng tiếp tục nói: “Trinh Nguyên có chút lo lắng cho
Thiên Tuế Vương Phi, dù sao nữ tử sinh sản đã cực kỳ nguy hiểm, huống
chi sinh thai đôi, cho dù là hoàng thất Tây Địch chúng ta cũng không
thiếu nữ tử quý tộc bởi vì sinh thai đôi mà chết.”
Bách Lý Thanh nhìn nàng ta, nhếch khóe môi, ý bảo nàng ta tiếp tục.
Trinh Nguyên thấy Bách Lý Thanh bất động như núi chỉ cười như có như không nhìn mình, trong lòng hốt hoảng, nhưng nàng bình
tĩnh cười nói: “Cũng may hoàng thất chúng ta có truyền thống mang thai
đôi, cho nên tổ tiên đã có bí dược cực tốt, có thể bảo vệ mẹ con bình
an.”
Nói xong câu đó, Trinh Nguyên thầm thở phào một hơi, dưới ánh mắt đáng sợ của nam nhân này, nàng cảm giác mình hít thở không thông.
“Ừm, thì ra Vương phi muốn nói cho bản tọa, hoàng
thất Tây Địch có thuốc có thể bảo vệ mẹ con bình an, sau đó ngươi còn
muốn nói ngươi có thể giúp bản tọa lấy được loại thuốc kia, phải không?” Bách Lý Thanh nhìn Trinh Nguyên, cười khẽ, ánh mắt sâu thẳm và âm u.
Trinh Nguyên hơi đỏ mặt, lại nhẹ giọng nói: “Thiên
Tuế gia, ngài cũng biết Trinh Nguyên cầu mong cái gì, Trinh Nguyên đã
đưa bản vẽ con thuyền cho ngài, còn loại lúa đó, không phải Trinh Nguyên không muốn đưa cho ngài, thế nhưng Tây Địch đã trông giữ nghiêm ngặt
những người biết cách trồng, cho nên Trinh Nguyên chỉ đành lấy công
chuộc tội.”
“Vương phi vẫn không bỏ qua mục đích muốn đẩy Minh
Hiếu Thái Hậu vào chỗ chết sao?” Bách Lý Thanh nhếch khóe môi nhìn nàng
ta, có chút trào phúng.
Trinh Nguyên không chút do dự gật đầu: “Đúng vậy!”
Bách Lý Thanh bỗng ra hiệu bằng tay với Trinh Nguyên.
Trinh Nguyên Công Chúa chần chờ một chút, vẫn cúi
đầu chậm rãi đi tới, cách Bách Lý Thanh khoảng một thước rồi quỳ xuống – nàng cũng không có can đảm từ trên nhìn xuống Bách Lý Thanh.
“Thiên Tuế gia…”
“Ngươi cảm thấy, đứa bé này là của ta à?” Bách Lý Thanh liếc nhìn nàng ta, bỗng buông một câu khó hiểu.
Trinh Nguyên tức khắc đổ mồ hôi lạnh toàn thân,
khoảng cách quá gần làm cho nàng có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường
cong tinh xảo hoàn mỹ trên mặt Bách Lý Thanh, đồng thời cũng khiến nàng
nhìn rõ vẻ nguy hiểm khó lường trong ánh mắt hắn.
Vấn đề này không dễ trả lời.
Trả lời không phải nói không chừng sẽ trực tiếp chọc giận Bách Lý Thanh, nói phải lại chứng tỏ… nàng biết hắn là một nam nhân.
Trinh Nguyên im lặng một lát, Bách Lý Thanh giống
như mở lòng từ bi bỏ qua cho nàng, hắn khẽ nở nụ cười: “Nhìn ngươi kìa,
quả nhiên mọi người đều say, chỉ có Vương Phi tỉnh táo thông minh, có
điều người thông minh cũng…”
“Cũng không được sống lâu, ta biết, nhưng người
thông minh cũng có thể làm con dao tốt nhất trong tay ngài, Trinh Nguyên bằng lòng thần phục ngài, tìm phương thuốc bí mật của vương thất cho
ngài, chỉ xin ngài để ta gia nhập Tư Lễ Giám.” Trinh Nguyên đột nhiên
ngẩng đầu nhìn về phía Bách Lý Thanh, vẻ mặt tỉnh táo nói.
“Gia nhập Tư Lễ Giám, trở thành con dao của bản
tọa?” Bách Lý Thanh liếc nhìn nàng giống như rất hứng thú, chẳng qua đáy mắt có một loại nguy hiểm u ám và quỷ quyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com