Mỹ nhân dưới tàng cây nhếch môi cười nhạt, giống như bông mạn
đà la trắng thuần khiết trên đầu hắn: “Không sao, mặc kệ người khác khóc lóc dập đầu thế nào, ta chỉ cần làm mặt lạnh như bồ tát bùn là được,
cũng nhàn hạ.”
Tây Lương Mạt đi tới, tùy tiện vén áo choàng ngồi xuống cạnh
hắn, lười biếng nói: “Ta biết trước giờ ngươi không thích những cảnh
đó.”
Bách Lý Lạc xoa nhẹ phật châu trong tay, nhìn về phía Tây Lương Mạt, khẽ thở dài một tiếng: “Ta cũng biết ngươi hy vọng người ngồi
trong cảnh đó không phải ta, có điều có một số chuyện là không do mình
điều khiển, không muốn mà vẫn phải làm.”
Tây Lương Mạt nhìn hắn, rất lâu sau mới nhếch môi cười nhạt
nhẽo: “Đúng vậy, không thể điều khiển, cũng không có cách nào buông.”
Đúng như Bách Lý Lạc nói, hắn vĩnh viễn không phải người kia,
cho dù hắn có gương mặt giống người kia như đúc, cũng có thể vẽ lên
trang dung màu tím yêu dị, nếu không tiếp xúc lâu dài, người ngoài gần
như không thể nhận ra bọn họ có gì khác nhau.
Nhưng nàng không phải người ngoài, làm sao có thể không nhận ra sự khác biệt lớn đến thế, một cái nhăn mày, một nụ cười, nhất cử nhất
động – thứ gọi là sai một ly đi ngàn dặm chính là thế này.
Ánh mắt Bách Lý Lạc rất nhiều thời điểm cũng sâu thăm thẳm,
nhưng loại sâu thẳm này trầm tĩnh như nước, phiêu dật như mây, làm cho
người ta nhìn vào như có thể tiêu trừ tất cả nôn nóng và phiền muộn, chỉ để lại an bình vui vẻ, giống như đóa mạn đà la màu trắng nở trên tóc
hắn.
Kinh Phật như mây: Khi Phật giảng pháp, hoa mạn đà la từ trên
trời giáng xuống, hoa rơi như mưa, trắng thuần khiết và mềm mại, kẻ thấy hoa này cái ác tự đi.
Nếu Bách Lý Lạc là giọt lệ trên mắt phật, là hoa dưới phật tọa, thì Bách Lý Thanh chính là một loại hoa mạn đà la màu tím yêu dị, nở
trong mắt ma quỷ.
Nở bền bỉ, nở thành bóng ma trong lòng nàng.
Bách Lý Lạc nhìn nữ tử im lặng nhắm mắt ở bên, nàng im lặng đến vậy, im lặng như một pho tượng mỹ nhân bằng ngọc lưu ly, lại làm cho
người ta cảm thấy đau lòng.
Bách Lý Lạc cuối cùng phải than khẽ một tiếng, hỏi: “Ngươi đã từng nghĩ tới sau này phải làm gì chưa, nếu…”
Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng không hỏi ra câu.
Nhưng Tây Lương Mạt sao có thể không biết hắn đang hỏi cái gì,
nàng vẫn nhắm mắt, bình tĩnh nói: “Nếu vài năm nữa vẫn chưa có tin tức,
chờ bọn nhỏ lớn hơn một chút, có thể chịu nổi bão cát, ta sẽ dẫn bọn nhỏ về Kính Hồ, ta cũng sẽ trở về.”
Bách Lý Lạc nghe vậy nhìn nàng trầm ngâm nói: “Ta còn tưởng
ngươi sẽ ở lại, nếu ngươi muốn ở lại, tiếp tục phương pháp hiện nay,
ngươi vẫn có thể nắm đại quyền trong triều, ta sẽ giúp ngươi.”
Tây Lương Mạt cười mỉa một tiếng: “Nếu là ta trước đây có lẽ sẽ chọn ở lại, tiếp tục chơi tiếp trò chơi thú vị này, nhưng nay, nắm giữ
đại quyền trong triều thì sao, Hi Nhi và Thanh Nhi vĩnh viễn cũng không
cách nào được người khác thừa nhận, tất cả mọi người đều coi bọn nhỏ là
con nuôi, đừng tưởng bọn nhỏ hiện nay có vẻ còn tôn quý hơn cả hoàng tử, nhưng trong mắt người thiên hạ vẫn chỉ là tu hú chiếm tổ chim gáy thôi. Nếu chỉ có một mình ta, những ngày tranh quyền đoạt lợi này miễn cưỡng
có thể coi là một hoạt động động não thú vị, nhưng ta không muốn để hai
đứa nhỏ từ bé đã vất vả như thế, sau này ta sẽ để xem hai đứa có thể trở thành những người thế nào.”
Bách Lý Lạc im lặng một lúc mới lại mỉm cười: “Rời đi cũng là
chuyện tốt, dù sao đối với hai đứa bé mà nói có một số việc không nên để bọn trẻ gánh vác, quá nặng nề, hai đứa bé này tư duy vô cùng tốt, sau
này trưởng thành nếu có lựa chọn khác có thể để bọn trẻ tự mình chọn, sẽ không tệ đâu.”
Nhắc tới hai bảo bối của mình, Tây Lương Mạt cúi đầu nở nụ
cười: “Ha ha, A Lạc, nếu nói nặng nề cũng không thể bằng ngươi và hắn
năm đó được, bây giờ bọn trẻ chỉ không có phụ thân bên cạnh mà thôi.”
Bách Lý Lạc thoáng ngừng, nhếch khóe môi thản nhiên nói: “Cho
nên, sau này cho dù đã giải độc ta cũng không muốn tỉnh lại, chỉ muốn
làm một người nhu nhược bàng quan mà thôi, A Thanh dũng cảm hơn ta
nhiều.”
Tây Lương Mạt nhìn vẻ ưu thương nhàn nhạt trong mắt hắn, nàng
chưa từng nhìn thấy cái gì gọi là khoảng không mênh mang trong mắt Bách
Lý Thanh, nhiều nhất chỉ thỉnh thoảng toát ra vẻ lạnh lùng trống vắng mà thôi, cảm giác thiên hạ như biến thành đồng không hoang vu này làm cho
nàng càng đau lòng, Tây Lương Mạt than nhẹ trong lòng, đưa tay vỗ bả vai hắn: “Không, ngươi đã rất giỏi rồi, là một ca ca, ngươi đã làm được tất cả những gì ngươi có thể làm, khi đó ngươi và A Cửu đều chỉ là những
đứa trẻ.”
Trong lúc nàng khó sinh, cảm giác đau đớn và sợ hãi gấp bội từ
cả tâm lý lẫn thân thể khó có thể nhẫn nại, cảm giác lo lắng cho Bách Lý Thanh cùng đau đớn cơ thể khiến nàng yếu ớt đến mức gần như muốn buông
xuôi, thì Bách Lý Lạc cải trang thành Bách Lý Thanh đi tới bên cạnh
nàng, nắm tay nàng, giúp nàng sinh hạ đôi song sinh Thanh Nhi và Hi Nhi.
Sau khi tỉnh táo lại nàng mới biết mình chỉ nằm mơ mà thôi, mà
trong lúc nàng sắp bỏ cuộc thì Lạc Nhi bất ngờ khôi phục thần trí.
Tuy rằng thất vọng vì đó là giấc mơ cầu mà không được, người
mong mà không đến, nhưng đối với sự tỉnh táo của Bách Lý Lạc nàng vẫn vô cùng vui vẻ.
Bách Lý Lạc tỉnh táo lại vẫn giống một thiếu niên non nớt như
trước, không thay đổi nhiều, có điều trầm ổn hơn, im lặng hơn, nhưng sự
thuần khiết trong mắt lại chưa hề thay đổi, vẫn như có thể phản chiếu
tất cả dơ bẩn, bi thương lẫn vui mừng trên thế gian.
Hắn còn nhớ tất cả, chỉ khác ở chỗ như một đứa bé hoàn toàn không thể lý giải thế giới nay lớn lên trong chớp mắt.
Hắn chủ động phối hợp với nàng và Chu Vân Sinh, cùng với sự sắp xếp của Liên Công Công và Hà ma ma, thay thế Bách Lý Thanh trở thành
“Cửu Thiên Tuế”, vẽ lên trang dung yêu dị, cẩm y hoa phục ngồi trong
triều.
Khác với Bách Lý Thanh vui thích đắm mình trong lục đục triều
chính, trước giờ hắn không thích những thứ này lại vẫn hoàn thành trách
nhiệm của mình vô cùng tốt, làm cho Thiên Triều đến nay vẫn bình an, ít
nhất nhìn bề ngoài vẫn bình an, Tư Lễ Giám đã hình thành cơ chế tự vận
hành riêng, dưới sự chủ trì của Tây Lương Mạt, sự sắp xếp của vài tâm
phúc của Bách Lý Thanh trong Tư Lễ Giám như Liên công công và Tiểu Thắng Tử, tuy thỉnh thoảng xuất hiện vài kẻ nghi ngờ nhưng vẫn yên bình vượt
qua.
Bách Lý Lạc cười cười, ánh mắt trong suốt thăm thẳm như lưu ly: “Là A Thanh nói với ngươi ta luôn bảo vệ hắn à? Thật ra ngay từ rất nhỏ ta đã phát hiện A Thanh không thích tiếp xúc với người khác, làm cho
người ta không thích, có điều hắn rất dễ có thể nhìn thấu nội tâm một
người, rất dễ cảm nhận sự ác ý từ người khác, cho nên hắn luôn ở trong
một trạng thái cảnh giác với người xung quanh, còn ta lại mong muốn tin
rằng trong lòng người có ác sẽ có thiện, lại quên bản thân không phải
chân thân phật chủ, có những người, có những việc không phải ta có thể
độ được, ngược lại tự ngã xuống a tì địa ngục, cuối cùng lựa chọn trốn
tránh.”
Tây Lương Mạt có chút phiền muộn trong lòng, gác cằm lên mu bàn tay mình, nhẹ giọng nói: “Năm đó ngươi có từng hoài nghi mẫu thân của
ta không, sau đó có từng hận bà ta không?”
Bách Lý Lạc nhặt đóa mạn đà la rơi xuống vào một cái túi lưới,
mỉm cười, vừa thoáng đạt vừa hờ hững: “Mẫu thân của ngươi cũng chỉ có
lựa chọn riêng mà thôi, mỗi người đều có lựa chọn cho riêng mình, cũng
như ta, dù có bao nhiêu ân oán nhớ trong lòng, duyên hay nghiệt đều tan
theo gió.”
Tây Lương Mạt nhìn hắn một lúc lâu, buông tầm mắt nhẹ giọng tự
nói: “Đúng vậy, duyên hay nghiệt đều tan theo gió, vì sao ta vẫn còn
chấp niệm thế này?”
Một giọng nói hiền hòa thanh mát bỗng vang lên: “Bởi vì chấp
niệm ở trong lòng, mà ở trong lòng đều thành ma, con người nếu không có
chấp niệm sẽ thành phật, có điều con người thân ở nhân gian nếu có thể
thành phật thì cần gì vào núi thanh tu?”
Tây Lương Mạt ngẩng đầu nhìn về phía người vừa mới tới, rồi đứng dậy mỉm cười: “Vô Minh đại sư.”
Người đó mặc một bộ tăng bào màu trắng, sắc mặt thanh khiết,
ánh mắt thông thấu, là một tăng nhân với ngũ quan thâm thúy và trẻ tuổi, tuy những vết sẹo dữ tợn trên mặt phá hủy vẻ tuấn tú của hắn nhưng hơi
thở trên người hắn lại vô cùng nhàn nhã khoáng đạt, ánh mắt thì như có
thể nhìn xuyên suốt mọi sự trên thế gian, trong vắt và an bình đến mức
làm mờ đi cả ngũ quan dữ tợn, loại hơi thở này hoàn toàn không giống của một tăng nhân trẻ tuổi mà như của một cao tăng vài chục năm.
Đây là tăng nhân trẻ tuổi mới nổi danh trong phật giới ba năm
nay, thanh tu mới ba năm mà đã lĩnh ngộ phật hiệu không kém gì lão tăng
thanh tu ba mươi năm, hắn vốn chỉ là một tăng nhân bình thường ở miếu
thờ hoàng gia, nhưng trong mấy lần lên đàn biện phật giảng kinh của phật giới, cách giảng giải phật hiệu thông thấu dễ hiểu làm cho tất cả đại
sư phải ghé mắt, từ đó về sau ở trong Minh Đường mà Tây Lương Mạt sai
người xây dựng để giảng kinh niệm phật cho tất cả phi tần và cung nhân.
“Tây Lương thí chủ, Vô Ưu cư sĩ.” Vô Minh chắp tay thi lễ với
hai người, sau đó lại mỉm cười nói: “Vô Minh tu hành chưa lâu, mới đạt
được một, hai trong mười vạn tám ngàn pháp môn, còn rất nhiều pháp môn
chưa hiểu thấu, làm sao dám xưng đại sư, sau này hai vị gọi bần tăng là
Vô Minh là được.”
Giọng nói của Vô Minh làm cho người ta có cảm giác như gió mát phất vào mặt, cảm thấy trong lòng thanh tịnh.
Bách Lý Lạc cũng chắp hai tay đáp lễ, ôn hòa nói: “Vô Minh sư
huynh quá khiêm tốn, pháp cuốn mượn sư phụ vài ngày trước còn chưa trả
lại, xin thư thả cho mấy ngày.”
Ngược lại với những gì bên ngoài đoán, chỉ mấy ngày sau khi mẹ
con Tây Lương Mạt bình an, vị “Thiên Tuế gia” Bách Lý Lạc này thật sự đã quy theo phật môn, cũng bái Tịnh Tâm lão phương trượng của Ngũ Đài Sơn
làm sư phụ như Vô Minh.
Sau khi tỉnh táo lại, Bách Lý Lạc phát hiện ngoại trừ Tây Lương Vô Ngôn, những
người từng cùng hắn trải qua tất cả vui vẻ và đau khổ đã nối gót nhau bước qua cầu Nại Hà xuống suối vàng, điều này làm cho hắn
đột nhiên cảm thấy mờ mịt về thế giới xung quanh, trong lúc vô tình nghe được Vô Minh giảng phật, rất nhanh đã quyết định quy theo phật môn, cầu phúc cho tất cả những người mình từng yêu, từng hận.
Có điều tình hình có vẻ đặc biệt cho nên hắn mới làm cư sĩ mà thôi, chỉ cần có thời gian hắn sẽ tới Minh Đường.
Vô Minh mỉm cười: “Phật chủ truyền pháp là để phổ độ chúng
sinh, sách vở ở trong kinh đường cũng là nằm đó, ở trong tay sư đệ cũng
là nằm đó, có điều một nơi nằm trong thế tục trần gian, một nơi nằm
trong minh đài lưu ly của sư đệ, vậy thì việc gì không nằm trong minh
đài lưu ly đó?”
Bách Lý Lạc gật đầu, cầm tràng hạt bồ đề trong tay, ôn hòa nói: “Nếu vậy sư đệ lại tới Tàng Kinh lâu lấy thêm một ít sách nữa, được
không?”
Vô Minh cười khẽ khoát tay với tiểu sa di đi theo mình, tiểu sa di cung kính chắp tay nói với Bách Lý Lạc: “Sư thúc.”
Sau đó, hắn dẫn Bách Lý Lạc đi tới Tàng Kinh lâu ở hậu viện.
Tây Lương Mạt nhìn theo bóng dáng Bách Lý Lạc đi xa, rồi lại
nhìn Vô Minh ở trước mặt, nhẹ giọng nói: “Vô Minh sư phụ, ngươi nói bởi
vì chấp niệm ở trong lòng, mà ở trong lòng đều thành ma, con người nếu
không có chấp niệm sẽ thành phật, có điều con người thân ở nhân gian cho nên người nhiều Phật ít, như vậy phải làm sao mới thành Phật, làm sao
để trừ bỏ tâm ma?”
Vô Minh không nhìn về phía nàng, chỉ giơ tay lên, xòe bàn tay
giữa không trung, một đóa mạn đà la mềm mại màu trắng vô tình dừng trong tay hắn.
Hắn cầm bông hoa, thản nhiên nói: “Mạn đà la trắng là một trong tứ đại thánh hoa bên cạnh Phật, trong khi ta giảng kinh phật liền có vô số hoa ngữ buông xuống, cái ác gặp tự đi, nhưng hoa tuy là thánh, cũng
là ánh sáng ngưng kết mà thành, do phật đang phổ độ cái ác, trừ ma ác
trong lòng người, có điều hoa không tự phổ độ, kẻ trong lòng có ma gặp
hoa sẽ thành ma hoa, kẻ trong lòng không ma, một bông hoa, một hạt cát
đều là ánh sáng, trong lòng Vương Phi cố chấp với chấp niệm, cố chấp với ma niệm, sao lại đi hỏi người khác làm thế nào để bỏ đi chấp niệm.”
“Ý của Vô Minh sư phụ là… trong lòng ta không muốn buông chấp
niệm này cho nên vĩnh viễn không thể giải thoát phải không?” Tây Lương
Mạt nhìn tăng nhân trẻ tuổi trước mặt, hơi nhếch khóe môi, đáy mắt ánh
lên vẻ mỉa mai.
“Nhưng ta lại nghĩ, nếu sự phụ có thể buông thì sao lại phải xuất gia, xuất gia không phải để buông sao?”
Vô Minh giống như không nghe thấy lời châm chọc của nàng, vươn
tay đặt đóa mạn đà la trắng vào lòng bàn tay nàng, ôn hòa nói: “Bần tăn
vì buông rồi mới chợt thấy toàn thân đầy tội nghiệt, cho nên cảm thấy
cần xuất gia chúc phúc cho người khác, còn Vương Phi, ngươi rõ ràng
người kia tu hành theo Tu La Đạo, giết người giết phật, cũng là Mật Tông Đạo, mặc dù có vẻ không liên quan tới Thiền Tông Đạo của ta, nhưng là
hai cảnh giới hoàn toàn khác nhau, cho nên nếu Vương Phi chọn đạo của
hắn thì không cần buông cũng là buông.”
Tây Lương Mạt nhìn về phía hắn, bỗng có chút mờ mịt, sau đó lại nở nụ cười mỉa mai: “Sư phụ, đạo quỷ biện của Phật gia ngươi phát huy
nhuần nhuyễn quá nhỉ.”
“Có phải quỷ biện hay không đều là chấp nhất trong lòng Vương
Phi mà thôi, nếu Vương Phi không thể buông chấp nhất này thì hãy giữ
chấp niệm đó thật vững vàng, năm đó Tây Tạng Vương Bồ Tát xả thân xuống
địa ngục, không phổ độ hết chúng sinh lầm than dưới địa ngục thề không
thành phật, đó chẳng phải chấp niệm đấy sao, có lẽ một ngày chấp niệm
thành châu, phạm quang chiếu khắp cũng không chừng.” Vô Minh mỉm cười,
không nóng không giận, chỉ cúi đầu chắp tay.
Nhìn hơi thở thanh tịnh nhu hòa trên người hắn, nôn nóng trong
lòng Tây Lương Mạt chậm rãi tiêu tan, nàng nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới dùng giọng nói khô khan nói: “Sư phụ, mời trở về đi.”
Vô Minh nhẹ giọng niệm một tiếng: “Nam mô quan thế âm Bồ Tát,
nếu trong lòng Vương Phi còn có ma chướng thì hãy thử niệm nhiều ma kha, tàng kinh đi.”
Sau đó hắn chầm chậm xoay người bỏ đi, vừa đi vừa thì thầm: “Tất cả hứa pháp, như ảo ảnh trong mơ, như sương cũng như khói…”
Bạch Trân nhìn bóng người đi xa đó, hơi nhăn mày nói: “Quận
Chúa, ngài giữ hắn lại nếu sau này xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ,
nhất là nay Thiên Tuế gia chưa rõ sống chết, chỉ sợ xảy ra chuyện.”
Tây Lương Mạt xa xăm nhìn bóng dáng đó biến mất tại cuối hành
lang, thản nhiên nói: “Hắn chỉ là Vô Minh mà thôi, đã không còn là Thái
Tử Tư Thừa Kiền nữa.”
Bạch Trân hơi nhăn mày nhưng chỉ thở dài một tiếng.
Có lẽ, Quận Chúa đúng.
Người thừa kế đế quốc dưới một người trên vạn người ngày đó có
lẽ đã hoàn toàn không còn kể từ khi thả người nhảy xuống hồ nước nóng
bóng dưới vách núi thạch nhũ trắng.
Năm đó Tư Thừa Kiền nhảy về phía mặt hồ không ngờ có một ngọn
gió kỳ quái từ đâu thổi tới, sức gió cực lớn thổi hắn bay lệch về phía
một cột thạch nhũ, va đập đầu rơi máu chảy rồi hôn mê.
Sau khi bị mang ra khỏi hang đá và bị cầm tù, có đại phu đến
xem bệnh cho hắn, nhưng đương nhiên đại phu không quá để bụng, cho nên
trên mặt để lại vết thương dữ tợn. Sau khi tỉnh lại, hắn có vẻ cũng
không quan tâm chút nào, chỉ lẳng lặng ngẩn người, không ăn không uống.
Người như Bách Lý Thanh trước nay chỉ có hắn lên mặt với người
khác, làm gì đến lượt người khác lên mặt với hắn, cho nên hắn hoàn toàn
không quan tâm tới Tư Thừa Kiền, nếu đói chết Bách Lý Thanh còn tính
mang xác lên thuyền phơi.
Hắn vốn định giữ lại Tư Thừa Kiền chỉ để lợi dụng dẫn dư đảng
ra mà thôi, nếu không dẫn được hắn coi như đồ vất đi cũng không sao.
Nhưng sau ba ngày ba đêm, khi mọi người nghĩ rằng Tư Thừa Kiền
sẽ chết đói thì hắn bỗng nhiên bắt đầu ăn cơm uống nước, tuy ăn không
nhiều nhưng đủ để không đói chết.
Thái giám chưởng quản tra tấn của Tư Lễ Giám đương nhiên không
bỏ qua cho hắn, nhưng miệng Tư Thừa Kiền chặt như vỏ trai, một câu không nói.
Hạ nhân không biết Bách Lý Thanh còn muốn giữ hắn lại hay
không, không hạ thẳng tay mà bẩm báo lên, Bách Lý Thanh nghe được tin
tức này bèn tự mình tới thiên lao một chuyến, không lâu sau, Tư Thừa
Kiền được dẫn ra từ thiên lao, một lần nữa sải bước vào cung thành.
Nhưng lần này, khi hắn tắm rửa xong bước ra khỏi cung điện làm cho mọi người hoàn toàn ngẩn ra, Tư Thừa Kiền – xuất gia.
Hơn nữa vô cùng thẳng thừng, ba ngàn sợi tóc đen đã cạo trọc,
một thân tăng bào màu trắng, vẻ mặt hờ hững, vết sẹo đó có vẻ cũng bớt
dữ tợn, trên đầu còn bị giới.
Khi Tây Lương Mạt nhìn thấy hắn lần nữa đã là mấy tháng sau.
Mà khi Tư Thừa Kiền, hay nên gọi là Vô Minh sư phụ ngẩng đầu
nhìn nàng, mỉm cười nói: “Ta nhớ trước kia phu tử nói với Tư Thừa Kiền
phải quen thuộc tất cả sách luận và tất cả những thứ thiên tử phải học,
không ngờ thật ra kinh phật thú vị hơn mấy thứ kia nhiều, cũng có vô số
thần thoại tuyệt vời.”
Sau khi nghe lời hắn nói và nhìn ánh mắt bình tĩnh thản nhiên của hắn, Tây Lương Mạt đột nhiên hiểu được điều gì…
Hắn đã thay đổi, sau tranh quyền đoạt thế, đột nhiên phá hồng trần, trở thành một vị đại sư như hôm nay.
Chủ tớ hai người đang định rời đi thì Tiểu Thắng Tử mang vẻ mặt hoang mang rối loạn chạy vào: “Vương Phi, Hách Hách phái sứ giả đến!”
Tây Lương Mạt nhìn Tiểu Thắng Tử, không khỏi khó hiểu: “Ngươi
làm sao vậy? Hách Hách hàng năm đều phái sứ giả đến, cũng không phải
chưa từng nhìn thấy Chuẩn Sát Khả Hãn, cần gì kích động như vậy, chẳng
lẽ hôm nay ngươi nhìn thấy Chuẩn Sát Khả Hãn à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com