Hà ma ma lại căn dặn cung nữ và thái giám đến hầu hạ một số việc, cười một tiếng với Tây Lương Mạt rồi lui xuống.
Bạch Nhụy lắng nghe tiếng kêu thảm thiết mơ hồ thê lương không giống như con người có thể phát ra kia không ngớt vang lên, giữa ban ngày, lại thấy quỷ khí âm trầm.
Nàng không khỏi rùng mình một cái, thấy đám cung nữ và thái giám hầu hạ kia đều đã đi châm trà đốt hương, nàng cúi đầu nói nhỏ bên tai Tây Lương Mạt: “Đại tiểu thư… đó là… đó là… tiếng gì vậy?”
Tây Lương Mạt bưng trà uống một ngụm, nhẹ giọng nói: “Cửu Thiên Tuế thân là người đứng đầu hán vệ, phủ đệ nhất định không thể thiếu xây dựng ngục giam đặc biệt, âm thanh kia… chắc là có người đang chịu khốc hình.”
“Tiểu thư, người không sợ sao?” Bạch Nhụy căng thẳng chà xát lòng bàn tay liên tục, chợt nhớ đến những truyền thuyết kinh khủng về Cửu Thiên Tuế được bàn tán trên phố phường, theo bản năng nhích lại gần Tây Lương Mạt.
Sợ? Tây Lương Mạt than nhẹ trong lòng, có cái gì tàn nhẫn hơn kinh khủng hơn cả trái tim con người chứ?
Tây Lương Mạt nhẹ giọng trấn an Bạch Nhụy: “Nếu em thấy sợ thì thưởng thức thư phòng của Thiên Tuế Gia một phen đi, ở đây đều là bảo vật có giá trị liên thành đấy.”
Vừa nãy nàng chỉ tùy tiện nhìn lướt qua đã phát hiện ra không gian nơi đây rất lớn, màn trướng trùng trùng, ngay cả tủ sách kê ở vách tường cũng được làm từ gỗ tử đàn thượng hạng mạ vàng khắc hoa, phía trên bày đầy các loại sách cổ, ngẫu nhiên có thể thấy được tranh chữ của các bậc danh gia, rèm buông bốn phía trang trí đều là giao tiêu điểm ngọc màu tím có giá trị ngàn vàng, dạ minh châu Đông hải cỡ lớn làm đèn, tất cả đồ đạc đều vô cùng xa xỉ, cho thấy chủ nhân là người rất thích khoe khoang.
Bạch Nhụy vội vàng chuyển tầm mắt lên bức tường, sau đó bỗng phát ra một tiếng kêu chói tai ngắn ngủn, vội vàng ôm mặt đỏ bừng.
Tây Lương Mạt nhìn theo ánh mắt của nàng về phía bức tường, không khỏi ngẩn ra, vốn nơi này có xa hoa lãng phí thì cũng bỏ qua đi, nhưng nội dung của những hình khắc, bức vẽ của các danh gia trên sạp, giá sách, bàn ghế vậy mà lại đều là — tranh mật hí, động tác của nam nam nữ nữ trông rất sống động, chín chín tám mươi mốt kiểu, nam nữ, rõ ràng đến từng góc cạnh!
Tây Lương Mạt không khỏi im lặng bóp trán, vị Cửu Thiên Tuế này… quả nhiên là thưởng thức không giống người bình thường — thật biến thái, nếu không phải là vì kiếp trước nàng đã từng nhìn thấy những thứ còn sống động hơn thế này, tiểu thư nhà bình thường chắc đã sớm tông cửa chạy ra ngoài.
Tây Lương Mạt nhìn tiểu nha hoàn của mình mặt đỏ như gấc, đứng ngồi không yên, không khỏi buồn cười, lại thấy đám cung nhân hầu hạ cách đó không xa giống như chẳng nghe chẳng thấy bất cứ động tác nào của bọn họ bên này, không khỏi thầm than, nhìn người hầu kẻ hạ của người ta xem, bình tĩnh ung dung như vậy, tiểu nha hoàn nhà mình đúng là thiếu bản lĩnh, nàng nhẹ giọng trấn an Bạch Nhụy: “Được rồi, chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhân luân đại lý của con người mà thôi, em chỉ để ý nhìn tiểu thư nhà em là ta đây được rồi.”
Còn chưa dứt lời, sâu bên trong căn phòng bỗng vọng đến một giọng nói cực kỳ dễ nghe, vừa trêu tức lại vừa lạnh nhạt: “Trinh Mẫn Quận chúa quả đúng là nữ trung hào kiệt, ha ha.”
Tây Lương Mạt cả kinh, nhìn về phía sâu trong đống màn trướng, chẳng biết từ lúc nào, ở đó đã lẳng lặng có không ít bóng người, tựa như bóng ma.
Nàng hơi định thần, kéo Bạch Nhụy đang vừa căng thẳng vừa sợ hãi đi về phía sâu trong màn trướng.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng khi nhìn thấy đối phương, Tây Lương Mạt vẫn không kìm được mà có chút ngẩn ngơ.
Nàng không ngờ tới mình lại thấy một Bách Lý Thanh như vậy —- một Cửu Thiên Tuế mĩ diễm vô song.
Hắn lười biếng nửa nằm trên chiếc sạp bên cạnh cửa sổ, bên cạnh có bốn gã nội giám nhất đẳng đứng hầu hạ, mặc châu mang ngọc, ngọc rủ xuống vành tai, trên cổ đeo một chuỗi ngọc tinh xảo, hai bàn tay đều đeo những chiếc nhẫn lớn từ hồng ngọc bích ngọc, lại chẳng hề tục diễm, chỉ thấy thanh nhã hoa mỹ.
Mái tóc đen còn dài hơn cả nữ tử nửa buông lơi trên mặt đất, mặc một thân thường phục bằng gấm màu tím sẫm thêu hình Mạn Đà La, tay áo và vạt áo đều vô cùng rộng rãi, kiểu dáng phỏng theo thời Ngụy Tấn, đai đeo được dệt những bông hoa chìm hoa lệ mang theo sắc sáng nhã nhặn dìu dịu, tựa như một vũng nước màu tím nồng đậm, phủ lên thân hình cao gầy mà cân xứng của hắn, càng tôn lên màu da tái nhợt nhẵn nhụi tựa như hàn ngọc, mà một phần da thịt lộ ra nơi cổ áo, nhìn có vẻ mỏng manh trắng như tuyết nhưng lồng ngực vân da lại tinh tế rõ ràng.
Cặp mắt quỷ quái khiến người ta không dám nhìn thẳng đang khép lại, thu bớt không khí tanh máu quái đản đen tối kia lại, càng để lộ ra sắc đẹp tinh xảo tuyệt lệ tựa như được phác ra từ mực nước, giống như… cái gì đây?
Giống như một đóa Mạn Đà La nấp trong bóng tối sâu thẳm của địa ngục, dùng máu người để tưới tắm, đến ánh mặt trời chiếu xuống dường như cũng phải tăm tối mất ba phần.
Giống như một thiếu niên chưa đầy hai mươi, mà hình như nàng nhớ, tuổi của Bách Lý Thanh, ít nhất cũng hơn mình một giáp, vậy mà lại có bộ dáng này, khiến cho nàng nhớ đến tin đồn Bách Lý Thanh lấy sắc mê hoặc đế vương, mưu đoạt quyền thế.
“Quận chúa không ngồi sao?” Bách Lý Thanh bỗng nhàn nhạt mở miệng.
Tây Lương Mạt lập tức thu hồi suy nghĩ, nhẹ nhàng nói: “Trước mặt Thiên Tuế, không dám lỗ mãng.”
Bách Lý Thanh ưu nhã mà lười nhác ngồi dậy, hé cái miệng tinh xảo, uống một hớp trà từ trên tay người hầu: “Thế gian này còn có chuyện mà Quận chúa không dám làm hay sao?”
Tây Lương Mạt liếc nhìn phần xương quai xanh trắng nõn của hắn cùng với phần cổ áo hở ra một nửa, có chút câm nín, vị Thiên Tuế đại nhân này ăn mặc không khỏi quá tùy tiện chăng, cho dù hắn có là thái giám thì cũng phải để ý đến nàng vẫn là một tiểu thư khuê các chưa lấy chồng chứ?
Tây Lương Mạt cũng chẳng khách khí nữa, thong dong ngồi xuống chiếc ghế bên dưới, cười mỉm: “Thiên Tuế Gia từ trước đến giờ vẫn sáng suốt, Mạt nhi đương nhiên không dám múa rìu trước mặt Lỗ Ban, không biết Thiên Tuế gọi tiểu nữ tới có gì căn dặn?”
Nàng có một loại trực giác, người này đã sớm biết tỏng vở kịch của nàng, cho dù không phải biết rõ toàn bộ nhưng cũng phải tám chín phần mười, cho nên nàng không tính lòng vòng, đứng trước mặt loại người đã thành tinh như thế này, chẳng bằng thẳng thắn một chút còn có chỗ lợi.
“Ngươi cũng to gán đấy, có chút phong thái của mẫu thân ngươi, ngươi không sợ bổn tọa vạch trần màn kịch “cứu giá” kia của ngươi?” Bách
Lý Thanh cười như không cười liếc nhìn nàng một cái, nha đầu này, giảo hoạt rất nhanh, đáp lời hắn mà cũng như không, khiến cho người khác không nắm đằng chuôi nàng được.
Mẫu thân? Tây Lương Mạt cảnh giác trong lòng, nghe cách nói chuyện, hình như hắn biết mẹ đẻ của nàng? Có điều bà mẹ đẻ “bệnh nặng lễ Phật” kia có hay không cũng chẳng có gì khác nhau, nàng căn bản cũng chẳng quan tâm.
Nàng khẽ mỉm cười, tựa như vô cùng thành khẩn: “Nếu Thiên Tuế muốn vạch trần điều gì, căn bản chẳng ai có thể cản ngài được, đúng không?”
Bách Lý Thanh gần như muốn bật cười, nha đầu này rõ ràng đang nói — nếu ngươi không có ý định vạch trần ta thì đương nhiên là có điều kiện với ta, cần gì phải nói nhảm chứ? Muốn làm gì, đừng nói nhảm nữa!
“To gan, dám nói năng như vậy với Thiên Tuế Gia!” Một gã thái giám áo đỏ đang buông tay đứng bên cạnh Bách Lý Thanh nhìn Tây Lương Mạt quát lên một tiếng sắc nhọn.
Gương mặt âm trầm phủ phấn trắng toát kia tựa như hình nhân bằng giấy trên linh đường, âm trầm đáng sợ, khiến cho Bạch Nhụy sợ đến mức nhũn cả chân, lại được Tây Lương Mạt nắm chặt lấy lòng bàn tay mới miễn cưỡng đứng thẳng được.
Bách Lý Thanh hừ nhẹ một tiếng khiến gã thái giám kia lùi lại đứng ngay ngắn xong mới lười biếng ngoắc ngoắc tay về phía Tây Lương Mạt: “Nha đầu, lại đây.”
Bạch Nhụy theo bản năng muốn kéo Tây Lương Mạt lại nhưng chỉ chạm được đến đuôi tóc của nàng, Đại tiểu thư nhà nàng đã ung dung bước tới, theo hướng chỉ của Bách Lý Thanh ngồi xuống trước sạp, ngẩng mặt lên không chút sợ hãi nhìn người đàn ông tuyệt mỹ mà u ám tựa như yêu ma kia.
Tây Lương Mạt càng đến gần hắn lại càng ngửi thấy mùi hương kỳ dị trên người hắn, ánh mắt chợt lóe lên, lại có người dám dùng thứ có chứa hương khí này làm hương xông bình thường, nhưng mùi hương này thơm ngào ngạt mà không nồng nặc, lại có thể khiến thần trí người ta mê muội, tất là thứ cực phẩm.
Bách Lý Thanh chống nửa bên mặt cúi đầu nhìn thiếu nữ đang gần trong gang tấc trước mặt, nhạy cảm phát hiện ra nàng lại đang thất thần, trong lòng không khỏi dâng lên một tia không vui rất nhạt, hắn cười nhẹ một tiếng, bỗng vươn một tay nâng cằm nàng lên, thuận tiện trượt xuống phía dưới, xộc thẳng vào trong y phục của nàng, nắm lấy con thỏ nhỏ ở cái nơi mềm mại chưa từng có một kẻ nào thăm dò tới vào trong lòng bàn tay.
Động tác của hắn ưu nhã mà lại cực kỳ nhanh, Tây Lương Mạt căn bản không kịp phản ứng, đã bị những ngón tay lạnh lẽo kia nắm lấy làm cho cả kinh, vụt ngẩng đầu lên nhìn đối phương trân trân, đúng lúc đối diện với một đôi mắt xinh đẹp tựa như vui mà chẳng phải vui, thực chất là chứa đầy sát cơ, bốn chữ “Cút mẹ ngươi đi!” mạnh mẽ mắc ở cổ họng rồi bị nuốt xuống.
Phảng phất như cả ngàn năm trôi qua, lại chỉ mới trong nháy mắt, Tây Lương Mạt đã bình tĩnh lại, hoàn toàn không để ý đến bàn tay đang mò vào trong áo mình làm loạn, chỉ nhìn Bách Lý Thanh, hỏi lại một lần nữa: “Thiên Tuế Gia, ngài muốn ta làm gì?”
Chẳng qua là trong câu nói này, ít nhiều cũng mang theo chút nghiến răng nghiến lợi, mùi vị như muốn ăn thịt người.
Bách Lý Thanh cười tít mắt dùng ngón tay thon dài chạm vào con thỏ nhỏ ngượng ngùng trong áo nàng, một tay kia đưa hạt dưa cho nàng: “Ăn hạt dưa không?”
“Cám ơn, ngài khách khí quá rồi.” Tây Lương Mạt mặt không chút biểu cảm, cũng không hề nhúc nhích.
Lại được một lúc lâu, Bách Lý Thanh mới vừa đùa nghịch vật mềm mại trong tay, vừa lười biếng hỏi: “Muốn đấu với mẹ cả, chính muội, muốn vinh hoa phú quý, muốn lang quân như ý, còn muốn gì nữa, nha đầu?”
“Chỉ cầu không kẻ nào có thể coi khinh ta, làm nhục ta, chèn ép ta; cầu những kẻ coi khinh ta, làm nhục ta, chèn ép ta đều tè ra quần, sống không còn gì lưu luyến, không hơn.” Tây Lương Mạt lập tức lưu loát lạnh nhạt nói.
Cặp mắt của Bách Lý Thanh nhìn về phía gương mặt lạnh nhạt như băng của thiếu nữ kia, rốt cục hắn cười nhẹ lên tiếng: “Được, hay cho một câu không hơn, bổn tọa có thể giúp ngươi một tay.”
“Thiên Tuế muốn gì?” Tây Lương Mạt tin không lợi không dậy sớm, nàng đang chờ Bách Lý Thanh nói ra điều kiện của hắn.
“Vậy phải chờ ngươi đem phủ Tĩnh Quốc công nắm trong tay đã rồi nói sau.” Ánh mắt của Bách Lý Thanh không rõ nông sâu, hắn thản nhiên rút tay lại.
Nhưng tay vừa mới rút ra khỏi áo của Tây Lương Mạt đã bị một bàn tay mềm mại của thiếu nữ bắt lấy.
Tây Lương Mạt cầm lấy bàn tay trắng như tuyết thon dài đeo một chiếc nhẫn đá quý hoa lệ, tựa như đang cầm tay của tình nhân, mặt mũi thẹn thùng, chợt buông một câu chẳng đầu chẳng cuối: “Thiên Tuế Gia, xúc cảm thế nào?”
Bách Lý Thanh sửng sốt, lại nhanh chóng hiểu ra nàng đang hỏi cái gì, lập tức khẽ nheo mắt lại, tà tứ cười một tiếng: “Cũng không tệ lắm, nha đầu ngươi cũng mềm mại trắng trẻo trơn láng, chất da nhẵn mịn…”
“Ta cũng cảm thấy không tệ, mùi vị của Thiên Tuế Gia nhất định cũng rất được.” Thiếu nữ cười ngọt ngào một tiếng, ngắt lời hắn, chợt nhe răng, hung tợn cắn mạnh một cái lên mu bàn tay tinh tế trắng như tuyết của Bách Lý Thanh, huyết sắc trong nháy mắt chảy ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com