Hoạn Phi Thiên Hạ

Huyết Án Ở Tiệc Sắc Phong (Thượng)


trước sau

Một mũi tên bắn ra, khắp nơi đầy máu tươi.

Ngày hôm đó, trước Lưu Hoa đường mà Hàn thị thường xuyên xử lý công việc, những tiếng kêu thảm thiết ước chừng vang lên suốt một ngày, cho dù là nơi sâu nhất trong viện cũng có thể mơ hồ nghe thấy được.

“Trừ những người hầu hạ lão thái thái ra, tất cả đều phải thay phiên đến xem hình một canh giờ, lấy làm răn đe.”

Nữ quan trung niên từ trong cung điều xuống lạnh lùng truyền lại chỉ ý của Trinh Mẫn Quận chúa mới được sắc phong.

Người hành hình là quan lại điều từ Binh ti của phủ ở tiền viện tới, cao lớn thô kệch, mặt mũi dữ tợn, dùng một thanh roi sắt có gai móc, một roi hạ xuống, máu bay tứ tung.

Vô số nô bộc lần lượt quỳ trên mặt đất, hoảng sợ nhìn hơn mười kẻ nô bộc đang chịu hình, sau khi bị quất cho máu me đầy người xong, từng người tựa như hồ lô máu, chết vô cùng đau đớn, mà thiếu nữ đã từng bị bọn họ khinh bỉ lại đang mặc một thân hoa y lông chim, ưu nhã ngồi ở đằng sau đài hành hình, thưởng trà xem hình.

Gương mặt ôn hòa xinh đẹp của nàng còn lưu lại vẻ tái nhợt gầy gò vì dinh dưỡng không đủ lâu ngày, nhưng giữa hai hàng lông mày lại đầy vẻ ung dung ưu nhã.

Giữa đống máu me bay tứ tung kia, cho dù có là hộ vệ gia đinh cũng không nhịn được mà buồn nôn, nhưng nàng không hề có bất cứ biểu cảm nào, chỉ thản nhiên xem một canh giờ, sau đó đạp lên tiếng kêu thảm thiết và nguyền rủa của kẻ chịu hình mà rời đi.

Chính vẻ thong dong và đạm mạc ấy khiến cho tất cả mọi người đang có mặt, thậm chí là chủ tử của các phòng đang xem hình cũng phải thót tim.

Lần đầu tiên phát hiện ra, thiếu nữ nhìn có vẻ nhát gan này có lẽ hoàn toàn không hề dễ nắn bóp hơn so với Hàn thị như bọn họ tưởng, ở một mức độ nào đó, nàng ta còn lãnh khốc hơn cả Hàn thị, cho nên mới lựa chọn hình phạt roi vọt như vậy chứ không phải đánh bằng gậy, mỗi kẻ sau khi nhận lấy cái chết vì hình phạt đều áo không đủ che, máu không đủ chảy.

Mà Hàn thị nằm trên giường, bệnh đến thống khổ, ngước mắt trông ngóng cả một ngày cũng không thấy phu quân của bà ta lần nào nữa, còn sân viện của lão thái thái lại yên tĩnh không một tiếng động, phảng phất như tất cả mọi người trong viện đều đã ngủ thiếp đi, đóng cửa không ra.

Hàn thị cuối cùng tuyệt vọng phun ra một búng máu, ngất trong Lưu Hoa đường, được đưa về lầu các của bà ta.

Cho đến khi tia sáng cuối cùng sót lại của thái dương rơi xuống, tiếng kêu thảm thiết trước Lưu Hoa đường cuối cùng cũng biến mất theo.



Đình viện sâu thẳm, giữa muôn màu tím đỏ khắp nơi, châu ngọc gấm vóc, vô cùng lãng phí xa hoa, có một nam tử đẹp tựa yêu ma mặc một thân cẩm bào màu trắng lưu vân thêu chìm đang đứng trước cửa sổ trêu chọc một con vẹt, con vẹt này rất hiếm thấy, toàn thân hoa mỹ đỏ thẫm như máu, cố tình trên đầu lại có một nhúm lông trắng dựng thẳng như cờ xí cực kỳ xinh đẹp, phảng phất như một chiếc vương miện.

Nó lạnh lùng liếc nhìn chủ nhân của mình, trong cặp mắt tròn xoe đen nhánh lại có vẻ rất khinh thường.

“Đốc công, vì sao lại chọn một nha đầu to gan làm loạn như Tây Lương Mạt, nô tài thấy hình như nàng không hề biết gì về chuyện năm đó cùng với vật mà Đốc công đang tìm cả.” Trong một góc u ám, có người thấp giọng nói.

Bách Ly Thanh dùng ngón út đeo bảo vệ móng gắn đá quý lưu kim chọc chọc con vẹt nhỏ kia, lười biếng nói: “Bây giờ không biết, chưa chắc sau này đã không biết, mặt mũi của nàng ta còn khá hữu dụng, huống chi, nàng cũng có tí thông minh, cho dù đem ra chơi một chút, cũng rất thú vị.”

Con vẹt nhỏ kia hình như bị hắn dùng bảo vệ móng chọc cho rất khó chịu, kêu lên một tiếng “kéc”, sau đó trừng cặp mắt to tròn đen láy, không khách khí mổ lên bàn tay chưa từng tránh né của Bách Lý Thanh.

Người đang ẩn mình trong bóng tối kia tức giận mắng: “Con nghiệt súc này!”

“Ha ha.” Cặp mắt đan phượng dài hẹp của Bách Lý Thanh bỗng sáng lên, cười khẽ đứng dậy, thò tay vào trong lồng trúc bắt lấy con vẹt đang tức giận ra ngoài đùa nghịch.

Sao bỗng dưng lại cảm thấy, vật nhỏ bé xinh này nhìn lại hơi giống tiểu nha đầu nào đó nhỉ?

Bách Lý Thanh vừa cong lan hoa chỉ chọc chọc thân hình mập mạp của
con vẹt, vừa cười khẽ: “Nghe thủ đoạn nàng xử lý nội viện phủ Quốc công đúng là ngoài dự đoán, đủ ngoan độc, ngươi mang vật nhỏ này đến chỗ nàng ta đi.”

Người đứng trong bóng tối có chút khó mà hiểu được tâm tư của chủ tử, nhưng vẫn lập tức hạ giọng nói: “Vâng.”

Bách Lý Thanh nhét con chim nhỏ đang tức giận vào lồng, bốc lấy một nắm hạt dưa bắt đầu cắn, chợt nhớ đến chuyện gì đó, có chút chán ghét nói: “Đúng rồi, mang thang thuốc phong nhũ (*nở ngực =]]]]] ) có vị phụ tử mà quý phi nương nương hay dùng, đưa cho nha đầu đó đi, quá nhỏ, xúc cảm không tốt.”

“Dạ.” Người đứng trong bóng tối kia lảo đảo một cái, rốt cuộc đã quen thấy chủ tử phẩy bút như thần, vậy nên lập tức kính cẩn rời đi.

— ông đây là đường phân cách chim nhỏ của Bách Lý Thanh —

Bên trong tiểu viện hoa tươi nở rộ, Tây Lương Mạt lười biếng nằm trên giường hưởng thụ cảm giác mát lạnh mà gió thu mang đến.

Bạch Nhụy ngồi bên cạnh cầm khăn lông giúp nàng lau tóc, mái tóc đen mới gội xong còn vương mùi sơn trà, hoa chanh và bạc hà nhè nhẹ, mùi hương hỗn hợp tầng tầng lan ra như sóng nước, khiến người ta ngửi mà thấy vô cùng thoải mái.

“Đại tiểu thư, sao không chuyển đến lầu Ninh Hương, Quốc Công gia đã cho người sửa sang lại đàng hoàng trang trọng rồi mà.” Bạch Nhụy có chút khó hiểu, tiện tay cầm lấy tinh dầu hỗn hợp trên tay nha hoàn nhị đằng Bạch Tử đang đứng bên cạnh hầu hạ rồi bôi lên đuôi tóc Tây Lương Mạt.

Nàng đã quen gọi là Đại tiểu thư, Tây Lương Mạt cũng chẳng sửa lại, cứ để mặc nàng gọi như vậy.

“Đàng hoàng trang trọng nhưng cũng không phải là chỗ của chúng ta, chẳng thoải mái bằng sân viện này, để mấy ngày nữa rồi nói sau.” Tây Lương Mạt nhắm hai mắt lại lạnh nhạt nói. Tiểu viện này đã sớm được tu sửa xây thêm ba gian nhà nữa, khung cảnh cũng chẳng kém hơn so với Ninh Hương lâu.

“Đại tiểu thư, hôm nay là tiệc sắc phong của người, nô tỳ đã chuẩn bị xong y phục rồi.” Bạch Hương mới được nâng lên làm nha hoàn nhị đẳng bước ra từ trong phòng cung kính nói.

“Ừ.” Tây Lương Mạt gật đầu một cái, đứng dậy vào phòng thay quần áo.

Lúc đi đến cửa, nàng chợt dừng bước, nhìn về phía Hà ma ma cười cười nói: “Ma ma không cần đi cùng ta đâu, ở lại trông viện, ta thấy mấy ngày nay tất cả quá mức yên bình, nếu như có người muốn gây sự, ngày hôm nay chính là lựa chọn tốt nhất.”

Hà ma ma quả nhiên là người tài từ trong cung mà ra, giỏi nhất là hiểu được tâm tư của chủ tử, cho nên ngày hôm đó đại khai sát giới, lập uy trước mặt cả nhà trên dưới, bà ấy liếc một cái đã hiểu được suy tính của mình, phối hợp cực tốt.

Hà ma ma hiểu rõ gật đầu, đang định nói chuyện, bỗng lại bị Bạch ma ma đang tiễn họ ra ngoài đánh gãy.

“Phía trước Đại tiểu thư còn nhiều việc, Hà ma ma kiến thức rộng rãi, nhất định sẽ trợ giúp được cho Đại tiểu thư, viện này có nồ tỳ là được rồi, nô tỳ sẽ không để cho nơi này xảy ra chuyện gì.” Bạch ma ma cười nói, trong ánh mắt lại có một sự kiên quyết kỳ lạ.

Tây Lương Mạt nhìn Bạch ma ma một cái, dường như muốn nhìn thấu tâm tư của bà ta, Bạch ma ma lại chỉ cười cười im lặng.

Một lát sau, Tây Lương Mạt cười nhẹ: “Được, nếu ma ma đã đồng ý giúp đỡ Mạt nhi giữ viện thì phải cẩn thận một chút.”

“Dạ.” Bạch ma ma nói.

Hà ma ma nhìn bà ta một cái, ánh mắt sắc bén chợt lóe lên, sau đó sắc mặt cũng trở lại bình thường đi theo Tây Lương Mạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện