“Câm miệng!” Trong mắt Tĩnh Quốc công thoáng chốc như trào lên cơn giận như sóng lớn ngoài đại dương, giống như đao kiếm sắc bén nhuộm đẫm sát khí và máu tanh chém về phía Hàn thị.
Ông ta ngang dọc sa trường nhiều năm, trên tay nhiễm vô số máu tươi, một phụ nữ chốn khuê phòng chỉ biết sử dụng âm mưu quỷ kế há có thể tiếp nhận được sát khí mãnh liệt của đại tướng sa trường.
Hàn thị sợ đến mức đứng hình, tay chân như nhũn ra, thậm chí còn trượt từ trên ghế xuống đất, chỉ cảm thấy toàn thân rét run.
Tĩnh Quốc công lành lạnh nhìn Hàn thị chằm chằm, từng câu từng chữ lọt ra từ kẽ răng: “Lam Linh là chính thê của ta, trước đây là vậy, hiện tại là vậy, sau này cũng là vậy, Mạt nha đầu là huyết mạch của Tây Lương Vô Ngôn ta, đừng để ta nghe thấy ngươi nói như vậy nữa, nếu không…”
Ông ra lạnh lùng liếc nhìn Hàn thị, trước mắt hiện lên bóng dáng cô gái cười ngạo nghễ trước thiên quân vạn mã, vừa khinh bỉ vừa lạnh giá hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Ninh An nhìn Hàn thị đang mềm người dưới đất, nhàn nhạt than một tiếng: “Rồng có nghịch lân, chạm vào tức chết, Nhị phu nhân, Ninh An luôn cho rằng ngài là người thông minh, vì sao lại nhiều lần chạm vào nghịch lân của Quốc công gia, đừng quên, khi đó ngài đã gả vào phủ Quốc công thế nào.”
Dứt lời, hắn thở dài một tiếng rồi đuổi theo Quốc công gia.
Hàn thị như bị sét đánh, toàn thân cứng nhắc run run, giống như nhớ lại tất cả quá khứ, cuối cùng sắc mặt xám tro ôm ngực cười thảm: “Đúng, đúng vậy, sao ta có thể quên, hai mươi năm cùng vượt mưa gió, cuối cũng vẫn không đối phó nổi một tiện loại do tiện nhân hồng hạnh ra tường sinh ra… Quả là lòng dạ sắt thép, ha ha ha.”
Tới cùng, bà ta nằm rạp trên đất gào khóc.
Đám nô tỳ ngoài cửa run sợ trong lòng, không dám lên tiếng, chỉ đứng rất xa nghe tiếng đồ sứ vỡ nát cùng tiếng Nhị phu nhân phẫn nộ mắng chửi Đại tiểu thư.
Không biết bao lâu sau, một cái chén sứ men xanh tốt nhất bị Hàn nhị phu nhân ném thẳng ra sân, làm cho mọi người giật nảy mình, chỉ thấy Hàn Nhị phu nhân lạnh mặt nghiến răng nghiến lợi nói: “Chết cả rồi chắc, đi mời đại phu cho ta, không, lấy lệnh bài của Tước gia đi mời Y Chính từ Viện Thái Y tới đây, bản phu nhân muốn xem thiên hạ này còn đen trắng đúng sai hay không!”
“Vâng!” Mã thị mới tới hầu hạ bên cạnh Hàn thị vội vàng đi ra.
“Còn nữa, bắt toàn bộ đám nô tài hầu hạ vô dụng bên cạnh Tứ tiểu thư đến bên ngoài Tuyên Các, đánh mỗi đứa ba mươi gậy thật mạnh cho ta! Ta muốn nghe!”
“Vâng!” Lập tức có gia đinh đi thi hành.
Chỉ trong chốc lát, bên ngoài Tuyên Các vang lên tiếng khóc ai oán của cả trai lẫn gái.
***
“Tiểu thư, Tuyên Các đúng là náo nhiệt, lần yến hội đính thân này của Đan tỷ nhi đủ để kinh thành bán tán rất lâu chứ chẳng chơi.” Bạch Nhụy nhìn chỗ đèn đuốc sáng trưng xa xa, nói có chút hả hê.
Tây Lương Mạt dựa vào thành giường, lật xem quyển sách ghi chép các loại hương liệu, cười nhạt một tiếng: “Đúng vậy, tiếng lành đồn gần tiếng dữ đồn xa.”
Tây Lương Đan chỉ gieo gió gặt bão mà thôi, cũng coi như để nàng ta thử mùi vị “người nổi tiếng” trong kinh thành, chắc là dễ chịu lắm đây.
“Nhưng mà… Tiểu thư, Y Chính từ viện Thái Y đang ở đó, nếu tra ra trong phấn của Đan tỷ nhi có cái gì thì sao?” Bạch Nhụy vẫn có chút lo lắng.
“Những thứ ta dùng đều là những thứ thường dùng để chế tạo son phấn, chỉ là từng thứ tách riêng thì không có vấn đề, vấn đề là nàng ta thích dùng chung một lúc mà thôi.” Tây Lương Mạt lười biếng gập sách lại, vuốt ve chiếc lọ ngọc lưu ly trong tay mình: “Hơn nữa, dùng chung với một lượng vừa phải ngũ thạch tán cũng không sao, chỉ làm làn da trở nên mềm mại, phải dài ngày mới thấy hiệu quả.”
Khi đó Tây Lương Đan thích sai nàng hầu hạ trang điểm và điều chế son phấn, đương nhiên nàng phải hết lòng báo đáp sự yêu thương mà vị Tứ muội muội này dành cho nàng trong nhiều năm qua, những thứ trong son phấn tích lũy lâu ngày nay mới có tác dụng, bộc phát ra dù ai nhìn cũng chỉ cảm thấy vì làn da Tây Lương Đan quá mức non mềm nên mới dị ứng mà thôi, nay đang lúc hoa cúc nở rộ, một chén trà hoa cúc thơm nồng là chất trung gian tốt nhất.
Chưa chuẩn bị chu toàn sao nàng dám dễ dàng ra tay?
“Chỗ Lục Kiều chắc cũng không có vấn đề gì, mẹ nàng ta đã được an táng, vết thương trên người em trai cũng đã được chữa trị, được sắp xếp ở lại trong sản nghiệp của chúng ta.” Bạch Nhụy nói nhỏ với nàng.
Tây Lương Mạt thản nhiên “ừ” một tiếng: “Để nàng ta ở lại hầu hạ bên cạnh Tây Lương Đan, bình thường đừng có liên hệ gì với người trong viện chúng ta, nếu có việc gì tự nhiên sẽ có người liên lạc.”
Lục Kiều vốn là tỳ nữ lớn lên cùng Tây Lương Đan, dù bề ngoài cũng tỏ ra ương bướng nhưng ngấm ngầm cũng bị Tây
Lương Đan đánh bị thương toàn thân, vài ngày trước mẹ nàng ta bệnh nặng, nàng ta muốn được gặp lần cuối cùng.
Nhưng Tây Lương Đan đang chuẩn bị cho tiệc đính thân nên nghe Lục Kiều cầu xin xong không chỉ không cho phép mà còn cầm roi quất cho nàng ta mấy cái, mắng nàng ta đừng sinh sự.
Lục Kiều không còn cách nào khác, đành bận rộn dùng tiền tiết kiệm mua chuộc gã sai vặt ở cửa ngách, để hắn thường xuyên qua cửa ngách mang chút tiền và đồ ăn cho em trai mới năm tuổi của nàng ta.
Khi đó bên Tây Lương Đan đang bận muốn lật trởi, cũng có lúc Lục Kiều không để ý đến được, vì vậy khi chuyện này lộ ra không chỉ Lục Kiều và gã sai vặt kia bị đánh mà ngay cả em trai Lục Kiều cũng bị gia đinh đánh một trận rồi ném ra ngoài.
Tây Lương Đan cảm thấy không đánh chết cũng không phạt bạc hàng tháng của Lục Kiều đã là nể mặt nàng ta, không biết rằng Lục Kiều nhìn em trai nhỏ của mình bị đánh đau đến kêu thảm thiết, vậy mà van xin chủ tử thế nào cũng vô dụng, trong lòng đã oán hận Tây Lương Đan từ lâu.
Tuy Tây Lương Mạt đang tính toán đối phó với Tây Lương tổ gia thế nào, nhưng trong nhà mình cũng không buông lỏng cảnh giác, Bạch Trân có một gương mặt đáng yêu dễ mến, gặp ai cũng cười, từ khi đến đây chuyên môn chịu trách nhiệm thám thính hướng gió của hạ nhân.
Sau khi biết việc này, Bạch Trân đương nhiên lập tức bẩm báo với Tây Lương Mạt, Tây Lương Mạt quan sát Lục Kiều đã lâu, so với Hoàng Ngọc nàng ta trung thành hơn nhiều, thật sự có chút tình cảm với Tây Lương Đan, vì vậy nàng không ép Lục Kiều làm gì, chỉ bảo nàng ta cho Tây Lương Đan uống một chén trà hoa cúc đậm đặc trước khi ra ngoài, còn lại không cần quan tâm đến chuyện gì khác.
Để trả nợ nhân tình của nàng, đương nhiên Lục Kiều không thể không đồng ý, chỉ là tất cả những chuyện này từ nay về sau nàng ta không thoát được quan hệ, sớm muộn gì cũng sẽ do nàng sử dụng.
Tiếp theo phải xem tin tức từ bên Đức Vương phủ, nếu bọn họ rộng lượng đến vây mới khiến nàng thật sự bội phục.
“Giết ả, giết ả…” Bỗng một âm thanh sắc nhọn truyền đến, Bạch Nhụy cùng Tây Lương Mạt đều sửng sốt, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía lồng chim dưới cửa sổ, trong đó là một con vẹt nho nhỏ béo tròn toàn thân đỏ rực như máu đang không ngừng nhảy nhót, đôi mắt đậu đen tối tăm lạ thường, giống như nửa đêm.
Nhất thời khiến Tây Lương Mạt nhớ tới đôi mắt yêu dị của Cửu Thiên Tuế luôn toàn thân hoa lệ – Bách Lý Thanh đại nhân, ánh mắt như cười như không luôn khiến nàng cảm thấy mình không mặc quần áo.
Tây Lương Mạt tức giận xì một tiếng, đúng là quái điều do quái nhân nuôi, nàng vươn tay một cái đóng cửa sổ lại.
***
So với sự yên lặng phía Tây Lương Mạt, bên Hàn thị lại “náo nhiệt” vô cùng.
“Thế nào? Đan nhi của ta trúng độc phải không?” Hàn thị căng thẳng nhìn thái y già đang châm cứu cho Tây Lương Đan, vị Thái Y này là Y Chính của viện Thái Y, người người đều biết lão đức cao vọng trọng, tay nghề rất cao, còn có một tay nghề người khác không biết lại là sở trường của lão – nghiệm độc.
Chỉ bằng chuyện này đã giúp lão nhiều lần cứu Hoàng Đế khỏi độc mạn tính quấy nhiễu, khiến ông ta trở thành người được tín nhiệm nhất bên cạnh Hoàng Đế.
Nếu có thể nghiệm ra chính xác Tây Lương Đan trúng độc thì dù bà ta lập tức tiến cung mời Quý phi tỷ tỷ đứng ra cũng phải hỏi tội Tây Lương Mạt, cho dù không thể giết tiểu tiện nhân kia thì ít nhất cũng phải khiến ả không thể làm Quận chúa được nữa, có tội danh mưu hại muội muội ruột thịt ở đây sao xứng với danh Quận chúa, chẳng phải lại sẽ không có chỗ dựa, mặc người ta ức hiếp như trước hay sao?
Trong mắt Hàn thị hiện lên ánh sáng độc địa hung hãn.
Vị thái y già vuốt râu, trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Trong cơ thể Tứ tiểu thư quả thật có độc ngứa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com