“Thiên Tuế Gia, tiểu nữ muốn cầu ngài làm năm chiếc cung phiến bằng da người, nguyên liệu do các vị đường thúc đường huynh này của ta cung cấp có được chăng?” Tây Lương Mạt nhìn vẻ mặt hoảng sợ lại căm hận của đám người trước mặt, chợt lạnh nhạt nhẹ nhàng mở miệng.
Chẳng qua là ý tứ tanh máu trong lời nói lại nháy mắt khiến cho đám người Tây Lương gia khó tin mà nhìn về phía nàng.
“Sao hả, nha đầu, ngươi không ngại dùng da của cái đám cầm thú tổn hại nhân luân này sẽ làm bẩn tay à, ha ha.” Bách Lý Thanh cười như không cười nhướn mày, nhìn thiếu nữ bên cạnh mình.
Nàng đứng đó, mái tóc chưa vấn lên, chỉ thoáng buộc thành một lọn buông xuống sau lưng, càng tôn lên vẻ tinh xảo yếu đuối của của nàng, thân hình mảnh mai, có điều cố tình một giai nhân nhỏ nhắn có ánh mắt trong veo, mặt mũi nhu mì như vậy lại mặt không biến sắc thốt ra những lời lãnh khốc, khiến cho người ta cảm thấy mâu thuẫn mà lại phi thường mê hoặc.
Hơn nữa đứa nhóc này, mới bằng tí tuổi như vậy đã có đủ thủ đoạn tàn nhẫn đúng với khẩu vị của hắn.
Tây Lương Mạt lồng tay vào trong tay áo, chỉ lộ ra một nụ cười khiêm tốn: “Mạt nhi chẳng qua là nghe người ta nói thừa dịp lúc người còn sống, lột da ra, chế thành quạt, xúc cảm sẽ trơn nhẵn, nếu dùng phương pháp xăm mình châm thuốc màu vào, quạt da người có thể giữ được màu sắc tươi đẹp như mới lâu dài, không biết Thiên Tuế có hứng thú thử một lần không, về phần cầm thú, Thiên Tuế Gia, chúng ta đừng vũ nhục cầm thú vội, những kẻ này căn bản không bằng cầm thú, có thể lấy một thân xương cốt da máu của mình đổi lấy một nụ cười của Thiên Tuế Gia đã là phúc phận của bọn họ rồi.”
Đây là phương pháp ở kiếp trước, ở quốc gia hải ngoại có kẻ tàn nhẫn có ham mê mang tù binh thua trận đi lột da nghiên cứu ra, lúc ấy nghe thấy vô cùng tàn nhẫn, nhưng giờ phút này lại cảm thấy phương pháp không chút nhân đạo này thực thích hợp với những kẻ không bằng cầm thú này.
Bách Lý Thanh nghe mà cặp mắt dài mảnh xếch lên cũng bắt đầu cười đến nheo lại, lóe lên ánh nhìn đầy hứng thú, càng thêm xinh đẹp giống con cửu vĩ yêu hồ ngàn năm kia: “Tiểu nha đầu, quả nhiên rất hiểu bổn tọa, câu này nghe mà thật sảng khoái, phương pháp cũng rất hay, Mị Nhất, các ngươi còn chưa động thủ sao?”
Tây Lương Mạt bị ánh mắt hứng thú tràn trề quỷ quyệt kia của hắn nhìn chằm chằm, không khỏi nổi da gà khắp người, chẳng biết là đồ lão yêu ngàn năm này thấy hứng thú dồi dào với phương pháp của mình, hay là hứng thú dồi dào với mình nữa đây.
“Tây Lương Mạt, đồ độc phụ nhà ngươi, lại dám cấu kết với người của hoạn đảng, chĩa đao kiếm vào người thân của mình, đúng là vô sỉ!” Trong đám nam tử nhà Tây Lương kia rốt cục cũng có kẻ thất kinh, không nhịn được tức miệng mắng to.
“Tây Lương Mạt, ngươi có biết vài ngày trước Lý Thượng thư công bộ về nhà thăm viếng, cả nhà tổ già trẻ một trăm hai mươi tám miệng ăn, toàn bộ đều bị tàn sát hầu như không còn, chính là do tên hoạn quan này gây ra không, ngươi cấu kết với hoạn đảng, dẫn sói vào nhà, chẳng lẽ muốn hủy hoại hơn trăm mạng người trên dưới của Tây Lương thế gia chúng ta sao?” Tây Lương Đình cuối cùng cũng ngừng lăn lộn trên đất, nhịn đau gào thét với Tây Lương Mạt.
“A, vậy thì sao, chuyện đó liên quan gì đến ta?” Tây Lương Mạt kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ nhà tổ Tây Lương các ngươi đã từng cho ta một miếng cơm, một ngụm nước?”
“Da thịt trên thân ngươi đều từ cha mẹ, từ Tây Lương gia, đồ tiện nhân ruồng bỏ tổ tông nhà ngươi, còn không giác ngộ!” Tây Lương Đình liều mạng cố gắng tránh thoát khỏi người áo đen đang túm lấy mình với một sức mạnh phi thường, hắn biết nếu bản thân không thể kéo dài đến lúc người của mình tới thì sẽ không còn đường sống.
Nhưng vì sao nơi này bọn họ gây ra động tĩnh lớn như vậy mà bên ngoài không có chút tin tức gì?
Tây Lương Mạt lạnh nhạt nhìn qua Tây Lương Khắc muốn chạy vào đường hầm lại bị người của Bách Lý Thanh túm lại lột áo mà gào khóc, ánh mắt lại rơi vào Tây Lương Đình đang giãy dụa chật vật, nàng cười khẽ đứng dậy: “Ngươi sợ lắm hả, cố chịu một chút sẽ không đau nữa đâu, không biết bao nhiêu năm qua, lúc những người con gái đi hòa thân của Tây Lương gia bị các ngươi làm nhục như vậy, có ai từng nói với các nàng câu đó không? Nếu có một ngày Tây Lương gia hủ bại, sa đọa, thối nát này sụp đổ, vậy thí các tỷ muội đã chết oan uổng kia của ta nhất định sẽ được an ủi vô cùng, không phải sao, các ngươi hãy đi trước một bước đi.”
Một người áo đen đầu tiên là đè Tây Lương Khắc xuống, trong tay cầm một thanh đao cực kỳ mỏng mà có tạo hình vô cùng quái dị, nhanh chóng lia qua trong tay hắn, trong phòng nháy mắt vang lên tiếng kêu thảm thiết không giống người của Tây Lương Khắc, mùi máu tươi nồng nặc tỏa ra khắp nơi.
“Quận chúa, Quận chúa, chúng ta biết lỗi rồi, chúng ta không phải là người, cầu xin người rủ lòng thương tha cho đám sâu bọ chúng ta…!” Tây Lương Khánh không chịu được đầu tiên, quỳ trên đất liều mạng dập đầu với nàng, những kẻ khác cũng lập tức quỳ xuống, chỉ có Tây Lương Đình là đứng yên không chịu quỳ.
Máu tanh đầy đất.
“Trên cõi đời này, khiến lòng dạ tan nát nhất không phải là những tổn thương do bên ngoài mang lại, mà là sự không tin tưởng, phản bội và chà đạp đến từ chính người mình luôn tin cậy, luôn tôn kính, luôn yêu thương, các ngươi không phải đã nói người của Tây Lương thế gia rất kiêu hãnh, không nên chết trong tay kẻ khác, bị kẻ khác vũ nhục hay sao, nếu vậy để Quận chúa của Tây Lương gia ta đây tiễn các ngươi một đoạn, chẳng lẽ không phải là vinh dự của các ngươi?” Tây Lương Mạt che môi, khẽ cười đứng dậy, chỉ có bóng tối trong mắt là phảng phất như có thể hủy diệt cả trời đất.
Từ kiếp trước cho đến kiếp này, quá khứ đến tương lai, nàng dường như vĩnh viễn không thể thoát khỏi những thứ tăm tối nhất ấy, trong đầu thoáng hiện lên cảnh tượng hồi còn nhỏ, mình tranh ăn với chó, thiếu chút nữa bị cắn chết, máu chảy khắp nơi, cảnh Tây Lương Đan và Tây Lương Tiên thả chó ra đứng một bên cười cợt vỗ tay, cảnh đám tôi tớ xấu xa kia không ngừng sai chó dữ đuổi theo mình, dáng vẻ phi thường lạnh nhạt của Tĩnh Quốc công lúc đi ngang qua, cảnh mình khổ sở cầu khẩn, Hàn thị thưởng thức đủ dáng vẻ chật vật của mình xong hạ lệnh đánh chết Liễu ma ma, đưa Bạch Mai đến Tịch phường mặc người làm nhục cho đến chết, trước đó nữa, là cảnh người đàn ông nàng yêu kiếp trước sau khi lợi dụng nàng xong, hạ lệnh đánh ngất nàng rồi dìm chết…
Từng cảnh tượng cứ xẹt qua…
Nàng cơ hồ có thể nghe thấy trong căn phòng này còn đang trôi nổi tiếng khóc nức nở thê lương của các thiếu nữ kia, thỉnh cầu những kẻ mình gọi là “người thân” tha cho mình, khoang miệng dâng lên mùi tanh nhạt nhạt, khó mà kiềm chế được sát khí và nỗi oán hận của mình.
Cho đến khi một bàn tay lạnh như băng bỗng che mắt nàng lại, một mùi thơm như hương lan thoảng qua bên tai nàng:
“Tiểu nha đầu, chúng ta ra ngoài ngắm trăng được không, cứ nghe đám đồ chơi này kêu la thật mất hứng.”
Dứt lời cũng chẳng quan tâm xem nàng có đồng ý hay không, cánh tay dài vừa mở ra đã cuốn lấy nàng, mũi chân điểm một cái, tựa như một con chim xinh đẹp tung cánh nháy mắt bay từ trong phòng ra ngoài, mái tóc dài đen nhánh tản ra giữa không trung.
Từ xa nhìn lại, một đen một trắng, tựa như một đôi chim xứng đôi hóa thành hình người liệng qua không trung, cuối cùng đáp lên một cây ngô đồng thật cao.
Tây Lương Mạt chỉ cảm thấy gió lạnh ào ào, quét qua buốt cả da đầu, bóng tối trong mắt nàng cuối cùng cũng rút đi, cũng không biết người này có cố ý không muốn để nàng nhìn thấy cảnh tượng quá mức tanh tưởi kia không, nhưng… sự quan tâm vô duyên vô cớ đến từ lão yêu ngàn năm này, tuyệt đối là có vấn đề.
Quả nhiên, nàng vừa mở mắt ra nhìn xuống đã không nhịn được hét lên một tiếng “Á”, vừa định buông tay đã vội ôm lấy cổ Bách Lý Thanh.
Bách Lý Thanh cũng không đề phòng được chiêu này của nàng, thiếu chút nữa bị nàng kéo rớt khỏi cây, cũng may võ công của hắn cực tốt, một cú Thiên cân trụy đã lập tức đứng vững lại trên ngọn cây, tức giận nhéo mặt Tây Lương Mạt: “Xú nha đầu, ngươi làm gì thế hả?”
“Ngươi có bệnh à, có ai lên cây ngắm trăng không!” Mặt Tây Lương Mạt bị hắn véo cho biến hình, vẫn hung tợn nhìn Bách Lý Thanh chằm chằm.
“Lên đây mới ngắm được núi non nhỏ bé, sao hả, ngươi sợ cao? Vừa nãy lột da người như bóc hạt dưa cũng đâu thấy ngươi sợ.” Bách Lý Thanh dường như cảm thấy dáng vẻ này của Tây Lương Mạt rất thú vị, vậy nên lại vươn một tay ra nhéo lấy một bên mặt khác của nàng, biến gương mặt nhỏ nhắn của nàng thành một cái bánh nướng lớn.
Lột da người như bóc hạt dưa là lão yêu ngàn năm nhà ngươi được không hả!
Tây Lương Mạt nín lặng, ôm chặt lấy thắt lưng nhìn thì mảnh khảnh nhưng thực ra chắc nịch của hắn, nghiến răng nghiến lợi: “Dù vậy cũng không ai đứng ở trên ngọn cây cao mươi mấy thước để ngắm trăng cả đúng không, dù gì cũng phải chọn cành cây mà đứng chứ, Thiên Tuế Gia, chúng ta xuống đi, được không?”
Có thể đừng có đứng trên ngọn cây rung rinh theo gió được không, người không sợ độ cao cũng sẽ sợ đến mức thành sợ độ cao.
Nàng tình nguyện đi xem lột ra người, dù sao đấy cũng là lột da kẻ khác, chứ hiện giờ người bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ ngã chết là mình!
Bách Lý Thanh mị hoặc cười một tiếng, tốt bụng tha cho “cái bánh lớn” trong tay, ung dung lấy từ trong túi hương của mình ra một nắm hạt dưa chậm rãi bắt đầu cắn: “Không được, hôm nay gia muốn ngắm trăng.”
”….”
Thôi, tốt xấu cũng có đại mỹ nhân ngắm trăng cùng mình.
Tây Lương Mạt chùi mặt, bắt đầu từ từ thử điều động nội tức, luyện tập đề khí, vậy mà dần dần không cần hoàn toàn dựa vào việc ôm cứng lấy Bách Lý Thanh, bản thân tốt xấu cũng có thể sử dụng chút lực.
Nhìn vẻ mặt trầm tĩnh cẩn thận vận công của Tây Lương Mạt, đáy mắt Bách Lý Thanh thoáng qua một tia quỷ quyệt và hứng thú, hiếm khi không quấy nhiễu đến nàng, chỉ lẳng lặng cắn hạt dưa.
Vỏ hạt dưa rào rào rơi xuống tựa như tuyết bay, đám người áo đen đứng bên dưới ai oán phủi đống “tuyết hạt dưa” đầy trên đầu kia đi.
…
Nửa canh giờ đã qua, chờ Bách Lý Thanh ngắm trăng đủ rồi, tiếng kêu thảm thiết bên trong phòng dường như cũng dần biến mất, Bách Lý Thanh mới ôm Tây Lương Mạt đã cứng đờ tê rần cả người xuống ngọn cây, vừa đáp xuống đất, Tây Lương Mạt đã lập tức bước lùi lại mấy bước, rời khỏi lồng ngực tỏa ra mùi hương anh túc lành lạnh của Bách Lý Thanh.
Nhưng chân tê rần, nhất thời ngã dúi về phía trước, lại bị Bách Lý Thanh túm lấy cổ áo, vô cùng yêu thương nói: “Con yêu, sao đến đi đường cũng không biết là thế nào.”
Tây Lương Mạt quẫn bách vô cùng, lập tức lẳng lặng giật cổ áo ra khỏi ma trảo của đối phương, nhân tiện kéo Bạch Nhụy vừa mới tỉnh lại, mặt đầy căng thẳng đang nhìn chằm chằm mình về, quay về phía Cửu Thiên Tuế cùng hành lễ, thảnh nhiên nói: “Đa tạ Thiên Tuế Gia hôm nay đã ra tay tương trợ, cứu chủ tớ tiểu nữ.”
Bách Lý Thanh thấy nàng tránh khỏi tay mình, cặp mắt hẹp dài xinh đẹp thoáng qua một tia sáng thâm trầm: “Ngươi định báo đáp bổn tọa thế nào đây?”
“Ân cứu mạng không gì báo đáp nổi, nếu sau này Thiên Tuế có gì phân phó, Mạt nhi nhất định sẽ dốc hết sức trong khả năng của mình.” Tây Lương Mạt dùng ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.
Trong câu chữ có sức nặng ngàn cân.
Bách Lý Thanh coi như hài lòng gật đầu một cái.
Sau đó, nàng lại hỏi một vấn đề khác: “Thiên Tuế Gia, Mạt nhi muốn biết có phải ngài đã sớm biết được chuyện xấu xa mà Tây Lương thế gia làm ra này, hoặc là ngài đã biết trước được chuyện tối nay Mạt nhi sẽ gặp phải.”
“Chuyện Tây Lương thế gia làm tối nay vốn vô cùng bí mật, bổn tọa cũng chỉ mới biết được gần đây, nhưng chuyện tối hôm nay, bổn tọa cũng có thể đoán được chừng tám chín phần.” Bách Lý Thanh lồng ống tay áo hoa lệ lại, không chút ngần ngại thừa nhận.
“Thiên Tuế Gia, thực ra ngài có thể cảnh báo cho ta, bốn hộ vệ của ta tối nay có lẽ đã không phải chịu chết vô ích, tiểu nữ vẫn có chút khó hiểu, ngài..” Tây Lương Mạt rốt cuộc vẫn không nén được, lạnh giọng hỏi ra.
“Bổn tọa tại sao phải giúp ngươi cứu người?” Bách Lý Thanh nhìn Tây Lương Mạt, chợt cười lên, phảng phất như đang nhìn một đứa trẻ không biết tự lượng sức mình: “Ngươi nghĩ, ngươi là ai?”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com