“Cháu gái quả là may mắn.” Tây Lương Hòa gần như chắc chắn được người chết cháy trong phòng rất có khả năng là con trai và huynh đệ nhà mình, đôi mắt đỏ rực, nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt kỳ quái nói.
Tây Lương Mạt buộc chặt áo choàng, bình tĩnh nhìn Tây Lương Hòa: “Người đang làm trời đang nhìn, báo ứng đến muộn không phải không đến, cháu gái chỉ là một cô gái yếu đuối nhưng cũng biết đạo lý này, tự cảm thấy chưa từng làm chuyện đuối lý, may mắn một chút tránh được kiếp này, còn những kẻ súc sinh táng tận thiên lương, tổn hại nhân luân tự có lửa trời giáng xuống trừng trị, kiếp sau vĩnh viễn làm súc sinh, biến thành trâu chó bị người giẫm đạp.”
Một loạt câu từ nhìn như mềm mại lại chứa ý lôi đình bên trong giáng xuống khiến Dư lão thái quân đột nhiên biến sắc, cổ nhân coi trọng nhất chuyện sống chết, những lời này chẳng khác gì nguyền rủa.
“Tiểu súc sinh, ngươi nói gì!” Dư lão thái quân bất chấp Phượng Tỷ ở bên không ngừng trấn an, giận tím mặt đứng dậy mắng chửi.
Ánh mắt Trần chỉ huy nhìn Dư lão thái quân càng thêm nghi hoặc, Tây Lương Hòa mẫn cảm phát hiện ánh mắt của Trần chỉ huy, hắn muốn ngăn cản mẫu thân mình lại cũng biết Tứ đệ Tây Lương Khánh của hắn tuy không học vấn không nghề nghiệp nhưng biết cách làm lão thái thái vui nhất, nay con trai cưng của lão thái thái không còn, hắn có thể hiểu được tâm trạng bi phẫn của mẫu thân lúc này.
“Thúc tổ mẫu, ngài làm sao vậy? Mạt nhi nói gì sai sao? Hạng người tổn hại nhân luân, táng tận thiên lương không phải súc sinh thì là cái gì? Đương nhiên sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục nhận hết khổ sở, dù được đầu thai cũng chỉ có thể làm hạng cặn bã, không phải sao?” Tây Lương Mạt nhìn Dư lão thái quân như cười như không.
Những lời này rất có lý, căn bản không thể chọn ra lỗi, nếu Dư lão thái quân nói không phải sẽ là vi phạm lẽ thường trên thế gian, làm trò cười cho thiên hạ. Nếu nói phải chính là nguyền rủa con cháu mình, khiến bà ta tiến không được lùi cũng không xong, tức giận đến ngực khó chịu, gần như không đứng vững được, chỉ quật cường nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt nhìn như yểu điệu, ánh mắt đối diện với Dư lão thái quân lại không hề che giấu sự khiêu khích.
Cuối cùng Phượng Tỷ đứng dậy hòa giải: “Muội muội hôm nay bị hoảng sợ, còn phải sớm mời Thái Y mới an giấc được, giờ sắc trời sắp sáng, chớ trì hoãn chẩn trị.”
Tây Lương Mạt nhìn ánh mắt mang theo cầu xin của Phượng Tỷ, lăn lộn một đêm, nay trời đã gần sáng rồi, lúc này nàng mới miễn cưỡng đứng dậy chào Dư lão thai quân: “Thúc tổ mẫu, Mạt nhi còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, nếu nói sai gì mạo phạm thúc tổ mẫu, xin thúc tổ mẫu thứ lỗi.”
Dư lão thái quân hừ lạnh một tiếng không nói gì, cũng không bảo nàng đứng dậy, người của Tây Lương gia có người hận chết Tây Lương Mạt, có người không biết chuyện chỉ cảm thấy bầu không khí kỳ quái, không dám nói một lời, càng không khuyên lão thái quân.
Nếu thật sự để Binh Mã Tư ngũ thành tham dự vào thì Tây Lương gia hoàn toàn không có cách nào giải thích vì sao năm người đàn ông trưởng thành nhà mình lại chạy vào phòng của Quận chúa, còn tiếp tục điều tra nhất định sẽ liên lụy tới rất nhiều bí mật khác.
Vì vậy…
Vì vậy, quả đắng này bọn họ chỉ có thể tự nuốt, Tây Lương Mạt nhìn gương mặt vì quá dùng sức mà run run của Tây Lương Hòa, trong lòng cười lạnh.
Trần chỉ huy của Binh Mã Tư ngũ thành tuy biết có chuyện kỳ quái nhưng nếu chủ nhà đã tỏ thái đối như vậy, hai bên đều là người quyền cao chức trọng, hắn cũng không nhất định phải nhảy xuống ao nước đục này.
Trong cao môn đại hộ, chuyện không thể nói ra đếm không hết.
Vì vậy, Trần chỉ huy liền chắp tay nói: “Nếu đã vậy, hạ quan xin cáo từ, để lại Ngỗ Tác cùng sai dịch giúp các vị một tay.”
Dư lão thái quân bị hành động nhìn như có lễ thật ra hoàn toàn không để bà ta vào mắt của Tây Lương Mạt chọc giận đến ngực thở phập phồng, dùng ngón tay chỉ nàng mắng “tiểu súc sinh, tiểu nghiệt súc”.
Khiến Trần chỉ huy nghe thấy cũng có chút bực bội.
Bà già này quá không thức thời.
Lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng thái giám sắc nhọn: “Hoàng Hậu nương nương có chỉ, Trinh Mẫn Quận chúa Tây Lương Mạt, chính nữ Tây Lương Vũ của Tây Lương tổ gia tiếp chỉ.”
Mọi người nhất thời đều sửng sốt, ngược lại Tây Lương Mạt phản ứng lại trước tiên, chỉnh lại y phục vịn tay Hà ma ma ra Lưu Danh Đường tiếp chỉ, lúc này Tây Lương Hòa mới phản ứng lại, đáy mắt vui vẻ, vội vàng phái người đi gọi Tây Lương Vũ.
Tây Lương Mạt đợi một lúc lâu Tây Lương Vũ mới chậm rãi đi tới, thái giám tuyên chỉ kia rất mất kiên nhẫn, nơi này đầy mùi khói lửa, hắn liếc nhìn Tây Lương Vũ cẩn thận trang điểm từ trên xuống dưới, kỳ quái nói: “Vị Tây Lương tiểu thư này thật có giá, Trinh Mẫn Quận chúa cũng đã chờ ngài ở đây từ lâu kìa.”
Tây Lương Vũ nửa đêm bị hỏa hoạn làm cho hoảng loạn, còn chưa định hồn lại, rửa mặt chải đầu tới chậm, thoáng chốc không biết nói gì, gương mặt nhỏ nhắn mỹ lệ nháy mắt đỏ bừng.
Tây Lương Hòa vội vàng nhét cho thái giám kia một thỏi vàng: “Công công đừng trách móc, đêm qua hỏa hoạn, tiểu nữ bị sợ hãi mới tới chậm.”
Thái giám tuyên chỉ kia ước lượng một chút mới hài lòng nói: “Tây Lương đại nhân khách khí.”
Người này tuy chỉ là chân chạy việc nho nhỏ của bộ Hộ, đứng hàng lục phẩm tép riu nhưng cũng coi như hiểu chuyện.
Thái giám tuyên chỉ mở một cuộn gấm màu vàng thêu cửu vĩ phượng hoàng, ê a đọc: “Trưởng nữ nhà Tĩnh Quốc công, Trinh Mẫn Quận chúa Tây Lương Mạt, trí tuệ thận trọng, hành vi có lễ, lễ giáo chu toàn, dịu dàng hiền đức, vào cung chuẩn bị chọn Thái tử Lương Đệ. Tây Lương thế gia, trưởng nữ Tây Lương Vũ của Hành Tẩu bộ Hộ Tây Lương Hòa, danh môn tú thục, hiếu thuận hiền lành, vào cung chuẩn bị chọn Thái tử Lương Đệ.”
Lương Đệ tương đương với Trắc phi, tức chỉ dưới Thái tử phi, phía trên chúng phi tần, Thái tử phi hiện thời tuy xuất thân nhà huân quý Chu Quốc công nhưng từ sau khi gả cho Thái tử thân thể luôn khó chịu, sảy thai hai lần liền ốm đau trên giường, dần dần không dậy được, hiện giờ không biết còn có thể duy trì bao nhiêu ngày.
Lúc này sắc phong Lương Đệ, dụng ý không cần nói cũng biết.
Dư lão thái quân nghe vậy, tâm trạng vừa bình tĩnh lại liền kinh hãi, được Phượng Tỷ cùng đám nha đầu nâng đi ra Lưu Danh Đường, liên tục run rẩy hỏi: “Không thể, không thể, nghiệp chướng Tây Lương Mạt này phải đưa tới Hách Hách hòa thân, chúng ta đã viết vào tấu chương trình lên bệ hạ, sao có thể để nó đi tuyển Thái tử Lương Đệ?”
Tây Lương Hòa quýnh lên, âm thầm mắng có phải mẹ già hồ đồ rồi không, sao có thể kêu gào ầm ĩ trước mặt công công tuyên chỉ như vậy, há chẳng phải bất kính?
Nhưng xưa nay hắn sống dưới uy thế của Dư lão thái quân đã quen, không dám tùy ý phản đối mẹ mình.
Huống hồ trong lòng hắn cũng có nghi vấn.
Thái giám tuyên chỉ kia vốn đang định lấy tiền mừng, lại không ngờ lão thái quân không thức thời như vậy, dám hô hào như thế trước mặt mọi người.
Hắn lạnh lùng cười, kỳ quái nói: “Thế nào? Lão thái quân đang nghi ngờ ý chỉ của nương nương sao?”
“Không dám, nhưng Tây Lương tổ gia chúng ta phụng thánh chỉ của bệ hạ tiến cử người hòa thân với Hách Hách, sợ rằng nương nương không biết, vì vậy mới muốn nhắc nhở một câu.” Dư lão thái quân tự cho rằng những lời này đã rất uyển chuyển.
Nhưng bà ta lại không ngờ rằng những lời này vào tai công công tuyên chỉ là chói tai tới mức nào, hắn cười lạnh một tiếng: “Nhắc nhở Hoàng Hậu nương nương? Lão thái quân có phần quá nhầm lẫn, đừng nói Tây Lương tổ gia các ngươi cung cấp một danh sách dùng đường đường Quận chúa Thiên Triều chúng ta đi hòa thân, ngài đây bỏ được, bệ hạ chưa chắc đã nỡ đồng ý, nói khó nghe là giết gà dùng dao mổ trâu, bệ hạ đã bác bỏ danh sách này, ngài không biết sao?”
Tây Lương Mạt đứng bên, trong mắt hiện lên ý cười, vị công công này đúng là nhanh mồm nhanh miệng.
Dư lão thái quân bị mỗi một câu nói của hắn làm cho tức ngực, gương mặt già nua đỏ bừng, không biết làm thế nào để xuống nước.
Lại là Tây Lương Hòa tiến lên cười làm lành: “Công công hiểu lầm, lão thái quân nhà ta không có ý này.”
Công công tuyên chỉ kia hừ lạnh một tiếng, cười nhạt: “Hành Tẩu đại nhân nói không phải đương nhiên sẽ là không phải, chúng ta còn phải về báo cáo với nương nương, bảy ngày sau sẽ tới đón người.”
Dù sao sau này Tây Lương Vũ có thể trở thành chủ tử Đông Cung, hắn không tiện nói quá lời.
Hà ma ma nhận được ánh mắt Tây Lương Mạt, đi tới đưa ra một túi gấm, công công kia vội vàng vung phất trần cười làm thân với Hà ma ma: “Tư Thiện đại nhân thay ta đa tạ Quận chúa, nghe nói Quận chúa thoát ra từ đám cháy, đó là điềm lành phượng hoàng dục hỏa đấy nha.”
Hà ma ma cười cười: “Cũng không dám nói lung tung, tạm biệt công công.”
Công công kia cười tạm biệt rồi quay đầu như khuyên bảo Dư lão thái quân: “Lão thái quân, không phải chúng ta lắm miệng, Quận chúa tuy là vãn bối của ngài nhưng dù sao phong hào nhất phẩm ở đây, trước mặt bệ hạ cùng nương nương còn có thể diện, một câu nghiệp chướng của ngài không giống trưởng bối nên nói.” Nói xong, hắn cười cười với Tây Lương Mạt, vung phất trần lắc lư bỏ đi.
Chờ Dư lão thái quân tỉnh hồn lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, tức giận đến toàn thân phát run: “Hoạn quan này… Hoạn quan này có ý gì…”
Tây Lương Mạt xoay người cười nói với Dư lão thái quân: “Thúc tổ mẫu đừng nóng vội, vị công công kia không phải đang nói ngài già mà không kính, tức giận không tốt cho sức khỏe.”
Dư lão thái quân trợn tròn mắt, vươn tay chỉ chỉ: “Ngươi… Ngươi…”
“Hôm nay ta phải về, xem ra người hòa thân còn phải nhờ thúc tổ mẫu phiền lòng, nhà tổ năm nay đúng là rối loạn.” Tây Lương Mạt hít sâu một tiếng, vén áo thi lễ với Dư lão thái quân.
Dư lão thái quân rốt cuộc chịu không nổi đả kích liên tiếp, một cục đờm nghẹn trong ngực, tròng mắt trợn tròn, nặng nề ho khan vài tiếng, ngạt đến hôn mê bất tỉnh.
”Mẫu thân!”
”Tổ mẫu!”
”Lão thái quân!”
Bên Tây Lương gia nhất thời loạn thành một đoàn, Tây Lương Hoà giận dữ, gầm lên với Tây Lương Mạt: “Tây Lương Mạt, ngươi quả thực buồn cười, lại dám làm lão thái quân giận đến ngất xỉu, bằng vào phẩm đức của ngươi cũng mơ tưởng làm Thái Tử Lương Đệ? Cho dù phải tới trước mặt Hoàng Hậu nương nương, lão phu cũng muốn sự công bằng, nhất định phải khiến ngươi trả giá đắt.”
Ả tiểu tiện nhân này, dám hại chết con trai cùng huynh đệ của lão, còn khiến mẫu thân giận đến bất tỉnh, thậm chí phá hoại tất cả sắp xếp của Tây Lương gia bọn họ. Tất cả những điều này khiến Tây Lương Hoà giận không chịu nổi, trước giờ sự tồn tại của Tây Lương thế gia là không gì sánh nổi, không được phép phản bác, tộc trưởng tương đương với quyền uy cao nhất.
Trong mắt bọn họ, loại phản nghịch như Tây Lương Mạt, không nể mặt tộc trưởng là đáng chết!
Tây Lương Mạt quay lại nhìn Tây Lương Hoà, rồi thản nhiên nói: “Trả giá gì? Muốn thả bản Quận chúa trôi sông à? Được thôi, bản Quận chúa chờ thúc thúc ngài dẫn người tới trói ta lại đi thả trôi sông.”
Dứt lời, nàng quay sang sai bảo đám Bạch ma ma: “Đốt hết những thứ đã mang đến, ko cần thu dọn nữa, ma ma ra ngoài phủ thuê hai chiếc xe, chúng ta tự về phủ Quốc công là được.”
Bạch ma ma lập tức gật đầu đáp vâng.
Thấy Tây Lương Mạt không chút sợ lời uy hiếp của mình, Tây Lương Hoà tức đến giậm chân, chỉ vào lưng nàng đỏ ngầu mắt nói: “Tây Lương Mạt, ngươi đợi đấy, nếu lão phu không thể lấy gia quy xử lý ngươi, lão phu sẽ chắp tay nhường vị trí chưởng gia này!”
Tây Lương Mạt chỉ làm như không nghe thấy, chậm rãi dẫn nha đầu, ma ma của mình đi.
…
Bên này Tây Lương Mạt vừa mới chân trước sải bước vào viện, bên kia Hàn thị đã tức đến mức đập nát cái chén trong tay: “Con tiện nhân đó vậy
mà vẫn còn sống!”
“Mẫu thân, cần gì tức giận như vậy, ngài đừng quên nay đã không phải là ngài quản lí gia vụ, tất cả mọi thứ nơi này đều do khố phòng của chúng ta bỏ ra, cần gì tự làm khó mình.” Tây Lương Tiên đang đi thử một đôi giày thêu xinh đẹp, nghe nói Tây Lương Mạt bình an rời khỏi nhà tổ, còn nhận được ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương tham dự yến hội tuyển Lương Đệ, dường như nàng ta cũng không quá tức giận.
Tây Lương Tiên cầm giày thêu, cẩn thận vuốt ve từng viên ngọc, từng đường thêu trên mặt giày, điều duy nhất khiến nàng ta bất ngờ là Tây Lương Mạt lại trở về sớm như vậy. “Tiên nhi, chẳng lẽ con không tức giận sao? Trời xanh không có mắt, đến vậy rồi còn để con tiểu tiện nhân đó thoát thân!” Hàn thị cảm thấy ngèn nghẹn trong ngực, gần như hận không thể đập nát mọi thứ trên bàn.
Chỉ là…
Bà ra vừa nhớ tới gương mặt của Lê thị là đành nhẫn nại xúc động muốn đập đồ đạc, chỉ ngồi xuống thở dốc.
Tây Lương Tiên đi đôi giày thêu tinh xảo xinh đẹp lạ thường mà lại rất đặc biệt kia vào chân, dưới sự giúp đỡ của Hồng Ngọc chậm rãi đứng lên. Đi đôi giày thêu này, nàng ta đi đường hoàn toàn giống với người bình thường.
Nàng ta chậm rãi đi lại, trên gương mặt đoan trang tú lệ lại không hề có vẻ vui sướng: “Hận thì thế nào? Giận thì làm sao? Tây Lương Mạt quả thật có vài phần khả năng, nhưng điều khiến con tò mò là vì sao nàng ta có thể thuận lợi thoát thân nhiều lần như thế, ngoại trừ tự nó tâm cơ thâm trầm, lẽ nào không có bất cứ ngoại lực nào giúp đỡ?”
Nàng ta đã làm xong tất cả những gì muốn làm, lúc này Tây Lương Mạt trở về thì làm được gì, nó có thể tài cán thông thiên đến mức khởi tử hồi sinh hay sao?
Thật sự chờ mong được thấy vẻ mặt của nó khi nhìn thấy trong viện, nhất là trong sương phòng, ước chừng máu của ả tiện nô đó còn chưa khô nữa là. Không biết Tây Lương Mạt có đau lòng hay không, ha ha ha…
Hàn thị sửng sốt: “Ngoại lực?”
Tây Lương Tiên lạnh lùng nhìn về phía mẹ mình: “Mẫu thân, chẳng lẽ người không thấy Tây Lương Mạt hiện tại hoàn toàn khác với đứa nhát gan yếu đuối trước kia sao? Nếu nó không phải do người khác biến thành thì nhất định phải có giúp đỡ từ bên ngoài, người quản lí gia vụ nhiều năm, nếu người này ở trong phủ chúng ta lại có năng lực như vậy, sao người có thể không biết?”
“Con đang nói nó cấu kết với người ngoài?” Hàn thị ngẩn ra, lập tức rơi vào trầm tư.
Đúng vậy, Tây Lương Mạt hiện giờ thật sự quá khác với bé gái tranh ăn với chó trước kia, nay nghĩ lại quả thật có chỗ không đúng.
“Nếu nó không cấu kết với người ngoài thì sao?” Hàn thị trầm mặc một lát rồi đột nhiên hỏi.
Tây Lương Tiên đẩy Hồng Liên đang đỡ mình ra, nhẫn nhịn cảm giác đau đớn truyền đến từ đầu gối, đi đến bên cửa sổ dùng sức đẩy một cánh cửa khắc hoạ tiết chim khách đậu cành mai, để gió lạnh thổi tung mái tóc dài, vẻ mặt lạnh lẽo lại âm ngoan: “Thì tạo nên một người ngoài cấu kết với nó! Tóm lại, nó tuyệt đối không thể tiếp tục tạo thế lớn trong phủ Quốc công, còn mơ tưởng trở thành Thái Tử Lương Đệ, một bước lên trời!”
Nàng ta tiến cung cũng chỉ có thể trở thành phi tần của bệ hạ đã tuổi trung niên, dựa vào cái gì Tây Lương Mạt có thể trở thành Thái Tử Lương Đệ, thậm chí tương lai có thể trở thành quốc mẫu?
Từ bé mẫu thân đã bồi dưỡng nàng theo tiêu chuẩn quốc mẫu, Hàn gia cùng phủ Quốc công đều gửi gắm hy vọng cao nhất vào nàng. Năm đó tuyển chính phi cho Thái Tử nàng mới mười tuổi, không có tư cách cạnh tranh, Hoàng Hậu tuyển chính phi, Lương Đệ và thiếp thất cho Thái Tử luôn chọn xuất thân danh môn, làm đầy vị trí phi tần.
Cho nên bọn họ mới hướng mục tiêu tới kỳ tuyển ba năm một lần cho bệ hạ.
Không ngờ mấy năm nay Thái Tử Lương Đệ cùng thị thiếp liên tiếp chết trong lúc sảy thai và sinh sản, Thái Tử phi Chu thị cũng liên tục mất hai đứa trẻ, đau ốm trên giường, hai con trai và hai con gái hiện giờ của Thái Tử đều do con gái quan lại Tứ phẩm cùng thị tì cung nữ sinh ra, địa vị thấp, mẫu thân càng không được sủng ái tín nhiệm.
Hoàng Hậu nương nương mới lại có ý làm tràn đầy Đông Cung Thái Tử.
Vì sao, vì sao tất cả chuyện tốt đều để ả tiện nhân kia hưởng hết!
Nay nàng ta đã mất tư cách tiến cung, thì càng không để tiện nhân kia vinh viễn trèo lên đầu mình! Huống hồ nếu Tây Lương Mạt trở thành Thái Tử phi chân chính, mẹ con bọn họ tuyệt đối không còn ngày lành!
“Tiên nhi, con yêu của mẹ!” Hàn thị nhìn thân hình vốn mượt mà duyên dáng của Tây Lương Tiên trở nên gầy trơ xương trong hai, ba tháng ngắn ngủi, ngay cả gương mặt đoan trang xinh đẹp như ngọc cũng mất ánh sáng, bà ta không nhịn được tiến lên ôm Tây Lương Tiên vào lòng, chua xót nói: “Con yên tâm, mẫu thân nhất định sẽ làm cho con vào cung, mặc kệ dùng phương pháp gì cũng phải để con tiến cung.”
”Mẫu thân… Con có thể sao… Người xem thân mình tàn phá này của con, sao có thể… Sao có thể được Thái Tử hoặc bệ hạ sủng ái!” Tây Lương Tiên rốt cục không nhịn được, áp lực mấy tháng, nay xoay người lại ôm lấy mẫu thân mình, hoá tất cả bi phẫn thành nước mắt trút ra như mưa.
Hàn thị vuốt đầu nàng, ánh mắt loé lên tia độc ác: “Tiên nhi, con là đoá mẫu đơn do một tay mẫu thân bồi dưỡng, tồn tại chỉ vì được mọi người quỳ lạy trên điện Kim Loan, mẫu thân nhất định sẻ tranh cho con một mảnh trời riêng, khiến con tiểu tiện nhân do Lam thị sinh ra trả giá đắt!”
Tiếng khóc thút thít thảm thiết quanh quẩn trong Tuyên Các rồi dần dần bay xa.
…
Tây Lương Mạt vừa bước vào phủ đã cảm thấy có gì đó không đúng, gã sai vặt mở cửa vừa thấy nàng đã như nhìn thấy quỷ, rút lui ba bước, run rẩy kêu ba tiếng: “Quận… Quận… Quận chúa?!”
“Hoang mang rối loạn cái gì, một chút quy củ cũng không có!” Hà ma ma cũng phát hiện, bà là người rất nặng quy củ, vừa thấy gã sai vặt như vậy liền thấp giọng quát lên, ý đồ tìm ra chuyện gì đó trong thái độ của bọn hạ nhân.
Nhưng gã sai vặt quá mức kích động, chớp mắt đã chạy mất.
”Thằng nhãi này, nhất định phải bảo Tần Đại quản gia đánh gãy chân hắn!” Hà ma ma trừng mắt nhìn bóng lưng gã, cả giận nói.
Tây Lương Mạt chầm chậm bước vào, lạnh lùng nói: “Chắc là đi báo cáo với vị chủ tử nào thôi, đi, về Liên Tố.” Không biết vì sao, từ bước đầu tiên vào phủ nàng đã có một cảm giác thật bất an.
Một đường vào phủ, tiền viện còn chưa thấy gì, càng gần nội viện càng rõ ràng, đám nha đầu, nàng dâu, bà tử nhìn thấy bọn họ, khi hành lễ vấn an thái độ cùng ánh mắt đều né tránh khiến nghi ngờ trong lòng Tây Lương Mạt bộc phát.
Ngay cả Bạch Ngọc, Bạch Nhuỵ cùng Kim Ngọc đều cảm giác được bầu không khí kỳ lạ trong phủ, nhưng bọn họ chỉ liếc nhìn nhau một cái, không hỏi nhiều mà vội vàng đi về phía trước.
Chưa tới trong viện đã thấy vài người đứng trên đường, dẫn đầu là Ninh An bên cạnh Tĩnh Quốc công, dường như hắn tới rất vội, trên đầu còn có mồ hôi.
”Ninh tiên sinh, vội vàng như vậy vì có chuyện gì xảy ra sao?”
”Quận chúa, Quốc Công gia có một câu sai tiểu nhân truyền cho ngài.” Ninh An dùng ánh mắt lặng lẽ nhìn Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt nhìn hắn, bỗng nhiên mỉm cười: “Mời Ninh tiên sinh cứ nói, Mạt nhi chăm chú lắng nghe.”
Ninh An nhìn thiếu nữ trước mặt, khẽ thở dài một tiếng nói: “Quốc Công gia muốn nói một câu rằng — gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau.”
Tây Lương Mạt ngẩn ra, vẻ mặt có chút kỳ quái nhìn Ninh An: “Quốc công gia nói vậy?”
Ninh An gật đầu, nhìn thẳng vào Tây Lương Mạt: “Vâng, Quốc công gia nói vậy, Quận Chúa cân nhắc, tại hạ cáo lui.” Dứt lời, hắn không chờ Tây Lương Mạt đồng ý đã rời đi.
Tây Lương Mạt nhìn bóng lưng Ninh An biến mất cách đó không xa, nheo mắt lại, không nói gì, chỉ bước nhanh hơn trở về Liên Tố.
Liên Tố vốn ở nơi hẻo lánh, Tây Lương Mạt thích yên tĩnh mới uyển chuyển từ chối lời đề nghị mở một con đường khác của Tĩnh Quốc công, chỉ làm sạch cỏ dại bên đường, nay lần đầu tiên nàng cảm thấy đường về Liên Tố dài như vậy.
Từ xa xa nàng đã nhìn thấy cổng trước của Liên Tố, còn Lê thị đang đứng trước Liên Tố, vừa thấy nàng đã nở nụ cười có chút gượng gạo: “Cuối cùng Quận Chúa đã trở về.”
Tây Lương Mạt nhìn nha đầu mặc bộ trang phục bằng gấm màu xanh nhạt đứng phía sau Lê thị, không phải Bạch Trân còn ai?
Bạch Trân nhìn nàng, mắt ngập nước nhưng không chảy xuống, gương mặt vốn xinh đẹp mịn màng trắng bệch dị thường, không hề có chút huyết sắc, Bạch Trân run giọng nói: “Quận Chúa…”
Tây Lương Mạt thầm căng thẳng, giống như có chuyện gì đó cực kỳ không tốt sẽ ứng nghiệm qua lời nói của Bạch Trân.
“Chúng ta cứ vào đã rồi nói sau.” Lê thị thở dài một tiếng, nhìn bốn phía như có điều cảnh giác.
Bạch ma ma vẫn im lặng chưa lên tiếng cũng nhẹ giọng nói: “Quận Chúa, vào trong nói đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com