Editor: Senhh
Lão thái thái trong lòng tức giận nhưng Nhan Hoa cũng không ngăn cản bà, chờ đến khi bà mắng xong rồi mới sai nha hoàn đi lấy nước, dọn dẹp sạch sẽ.
"Mẫu thân, các ca ca tẩu tử đều là người đã làm gia gia nãi nãi rồi, cứ để cho bọn họ quỳ như vậy cũng có chút không hay, người tức giận xong rồi, có chuyện gì thì chúng ta ngồi xuống bàn bạc chứ cả phòng quỳ thế này không ổn chút nào.
"
Giả mẫu hừ một tiếng, không biết có phải là do bà mắng chửi một hồi nên đã bớt giận hay không, cũng không phản đối.
Nhan Hoa nhanh nhạy quay lại nháy mắt ra hiệu cho đám nha hoàn đỡ người lên.
Trên đường đến đây, Nhan Hoa đã biết được đại khái sự tình từ miệng của tên nô tài kia, bất luận là trên phương diện đạo lý hay là tình cảm Nhan Hoa đều cảm thấy lần này Vương thị thật sự đã đi quá xa rồi.
Vì vậy, khi cô thấy đôi mắt Liễu thị sưng đỏ lên vì khóc, liền trực tiếp hỏi: "Tẩu tử, chuyện này là thế nào? Chuyện lớn ra sao mà lại khiến cho một đám người náo loạn lên như vậy?"
Liễu thị lau nước mắt, hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng về phía Giả mẫu: "Mẫu thân! Ngày xưa Nguyên Xuân muốn đi tuyển tú, đại phòng chúng con không đồng ý, nhưng là người nói lệnh của cha mẹ, lời ngưòi mai mối, người lực bấy tòng tâm! Còn cả nhà nhị đệ cũng phớt lờ ý kiến của con.
Đó là đại sự ảnh hưởng đến toàn tộc! Bây giờ, Liễn Nhi là hài tử mà con phải bước chân qua Quỷ Môn Quan mới sinh hạ được, suốt mười mấy năm con nhọc lòng dạy bảo, tại sao bây giờ ngay cả hôn sự của nó mà con cũng không làm chủ được?"
"Ai nói các ngươi không thể làm chủ? Chẳng qua là ta và Vương thị chỉ lén bàn bạc thôi, còn chưa có quyết định, cuối cùng không phải là để cho phu thê các ngươi quyết định sao? Ai dám thay các ngươi làm chủ chứ?" Giả mẫu bị nói đến không thể chối cãi, đập tay một cái thật mạnh xuống giường.
"Chỉ lén nói? E rằng mẫu thân chỉ lén lút nói nhưng đã sai người đi lan truyền khắp nơi rồi! Người hầu của Vương phủ đều nói với bên ngoài là Liễn Nhi muốn thành thân với tiểu thư trong phủ bọn họ, bây giờ phải đến nửa kinh thành đều biết chuyện rồi! Nếu như Liễn Nhi nhà con mà không cưới thì nhất định là sẽ phải mang cái thanh danh bạc tình bạc nghĩa này đúng không?" Liễu thị biết Giả mẫu đang nói dối, nhưng nàng không muốn so đo.
Hôm nay, người nàng chân chính so đo là nhị phòng, "Vẫn chưa quyết định? Vẫn chưa quyết định thì cô nương nhà nào không biết xấu hổ như vậy, mặt dày nói với bên ngoài mình đã đính hôn với một nam nhân? Ta thật sự rất hiếu kỳ đấy, sinh thần bát tự của Liễn Nhi vẫn còn ở trong tay ta thì người đính hôn với tiểu thư Vương gia rốt cuộc là Giả Liễn nào?"
Vương thị tức giận đến tím tái cả mặt, rõ ràng Liễu thị là đang mắng nữ nhi Vương gia bọn họ vô liêm sỉ!
"Đại tẩu, còn chưa trao đổi thiếp canh* thì lấy đâu ra đính hôn chứ, chẳng qua chỉ là một tên nô tài nói bậy ở bên ngoài thôi, sao có thể coi là thật chứ? Tuy Vương gia muội không phải nhà cao cửa rộng gì, nhưng thúc thúc của Phượng Nhi vẫn còn ở đấy, đâu thiếu người để gả? Chẳng qua là muội thấy tính tình Phượng Nhi giống tẩu tử lúc còn trẻ, cũng cảm thấy tuổi nàng thập phần xứng đôi với Liễn Nhi nên mới lanh mồm lanh miệng nói bừa một câu thôi, muội vẫn còn chưa đi qua nhà mẹ đẻ nói nữa mà."
*Thiếp canh: bên trên ghi giờ, ngày, tháng, năm sinh.
Thiếp canh viết tên tuổi người con trai để trao cho nhà gái, bước đầu của việc hỏi vợ, mới hỏi tên tuổi, chưa đưa lễ vật.
Giả Xá đứng ngoài bình phong nghe thấy, hừ lạnh: " Ngươi chưa nói nhưng người Vương gia đã tới nhận thân, mở miệng liền nói cô cô là bà mối tốt!"
Vương thị nhất thời nghẹn lời.
Giả Chính thấy Vương thị không đáp lại liền chắc chắn sự việc đúng như lời đại tẩu nói, trong lòng cực kỳ hổ thẹn, không ngừng chắp tay tạ lỗi với Giả Xá, sau đó lại chỉ trích Vương thị không đúng mực.
Nhưng Liễu thị sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy, nàng đợi thời cơ này từ rất lâu rồi, nhẫn nhịn để có được cơ hội này, tất nhiên nàng muốn nhân cơ hội này phân gia.
Quả nhiên, ở bên ngoài Giả Xá lại làm ầm lên với Giả Chính, trong lời nói nhắc tới không ít lần nhị phòng lấy danh nghĩa của Giả Xá làm chuyện trái đạo lý.
Ở phía sau bình phong, Giả mẫu tức giận đến mức không ngừng mắng Giả Xá, dường như tất cả uất ức tích tụ trong mấy mươi năm có thể phóng thích trong một sớm một chiều, không ai ngăn cản hắn được.
Thấy thế, Giả mẫu liền chửi Liễu thị.
Liễu thị không ngừng khóc lóc kể lể một mình nàng quản việc nhà vất vả, chịu đựng biết bao ủy khuất.
Sau đó Giả mẫu lại tiếp tục mắng nhưng nàng chỉ đứng nghe, không đi ngăn cản Giả Xá.
Nhan Hoa cũng chỉ khuyên Giả mẫu rằng hai người ca ca đều đã lớn tuổi, bà không cần phải nhọc lòng quá nhiều.
Nàng thấy, phu thê Giả Xá kỳ thật cũng là người mềm lòng, khẳng định sẽ chăm sóc tốt cho Giả mẫu; còn về người đọc sách cổ hủ như Giả Chính thì càng không thể bất hiếu với mãu thân.
Cho nên dù có phân gia hay không thì cũng sẽ không có ảnh hưởng gì đến Giả mẫu, vậy tại sao giả mẫu lại phải quan tâm tới chuyện này?
Cả ngày náo loạn, tất cả mọi người đều mệt mỏi, Nhan Hoa sai người truyền tin về nhà, cô sẽ ở lại chăm sóc Giả mẫu.
Đêm xuống, Giả mẫu than ngắn thở dài, Nhan Hoa liền dựa theo suy nghĩ của cô khuyên bà một hồ lâu.
Nửa đêm không một tiếng động, cũng không biết bà có nghe lọt hay không.
Sáng sớm, Bảo Ngọc tiến vào thỉnh an, dường như hắn không biết chuyện tranh cãi ngày hôm qua.
Thấy Nhan Hoa ở đây hắn còn nhìn đông nhìn tây, liên tục hỏi xem Lâm muội muội có tới hay không.
Vốn dĩ là Giả mẫu muốn nói với nữ nhi về hôn sự của Bảo Ngọc và Đại Ngọc, nhưng bà nghĩ đến những lời tối hôm qua nữ nhi nói, ngôn từ nói về nhị phòng cũng không có quá nhiều hảo cảm, hơn nữa trong lòng có chuyện vướng mắc bà cũng không vui.
Một khi thật sự phân gia, Giả mẫu biết rõ địa vị của Bảo Ngọc sẽ thấp xuống.
Nhan Hoa hiếm khi gặp được Bảo Ngọc, nhưng không thể không nói đứa nhỏ này trưởng thành thật sự rất đẹp trai, đáng tiếc là cho dù có nhan sắc nhưng không được giáo dục tốt, chẳng qua cũng chỉ là một cục đá vô dụng mà thôi.
Thật ra Bảo Ngọc không ngốc, có thể nhìn nhận tốt xấu nhưng tính cách nhát gan không đủ khả năng đảm đương trách nhiệm, biết chỗ xấu của xã hội, gia tộc nhưng không dám đứng ra gánh vác, chỉ biết trốn tránh hiện thực, được ngày nào hay ngày ấy.
Đại Ngọc bây giờ được Lâm Như Hải coi như tiểu tử mà nuôi dạy, lại thường xuyên tiếp xúc với Thập hoàng tôn, có thể nhận thấy dễ dàng suy nghĩ của nàng trưởng thành hơn Bảo Ngọc quá nhiều, từ lâu đã không phải người đi chung đường với Bảo Ngọc.
"Bảo ca ca tuy tốt nhưng có chút ngại khó khăn, quá mức ngây ngô, hồn nhiên." Đây là lời nhận xét của một đứa trẻ bảy tuổi sau một lần gặp qua Bảo Ngọc.
Tư tưởng thành thục của Đại Ngọc cũng khiến cho Nhan Hoa và Lâm Như Hải thập