Lâm Như Hải là một trọng thần, không bệnh tật ốm yếu, đang yên đang lành lại đột nhiên muốn từ quan, đương nhiên Hoàng Đế vạn phần không đồng ý.
Nhưng Lâm Như Hải lại cực kỳ kiên quyết.
Với quốc gia mà nói, hiện tại mọi việc trong triều đình đều đã đi vào quỹ đạo, qua vài đợt thi cử số lượng nhân tài cả ngày càng tăng, sự tồn tại của hắn đã không còn quan trọng như trước nữa, từ bỏ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang mới là sự lựa chọn đúng đắn; đối với tổ tông, Lâm gia đã có người kế tục, Lâm Dục đã tiến vào quan trường, Đại Ngọc thân là Thái Tử Phi cũng đã sinh hạ nhi tử.
Sự tồn tại của hắn là cây to đón gió, nếu hắn cáo lão ngược lại còn giữ được một phần tình cảm, đối với bọn nhỏ đều rất tốt.
Liên tục xin từ quan nhiều lần, ba tháng sau, rốt cuộc Hoàng Đế cũng đồng ý.
Hoàng Đế sao có thể không hiểu rõ điều này cơ chứ? Chỉ là Lâm Như Hải càng thanh tỉnh như vậy, Hoàng Đế cũng càng luyến tiếc thả hắn rời đi, rốt cuộc có được bao nhiêu người đạt tới đỉnh cao quyền lực mà vẫn có thể giữ cho đầu óc tỉnh táo?
Linh như Hải từ quan lập tức có nhiều thời gian bầu bạn cùng Nhan Hoa.
Hai người dự định thu dọn, sắp xếp lại công việc ở kinh thành, thăm hỏi họ hàng bạn bè thân thiết sau đó liền chu du Nam Bắc, cuối cùng về Cô Tô ẩn dật.
Nhan Hoa sắp xếp lại toàn bộ sản nghiệp rồi giao cho con dâu, cuối cùng Lâm Như Hải và cô đi tới Giả phủ một chuyến.
Mặc dù ở Giả gia biến cố xảy ra liên tục nhưng rốt cuộc cũng không bị lục soát nhà, thân thể lão thái thái đang chậm rãi yếu đi ngược lại đầu óc vẫn thập phần thanh tỉnh, không có dáng vẻ hồ đồ một chút nào.
Sống trong nhung lụa nên mấy năm nay cuộc sống trải qua rất tốt.
Hiện tại lão thái thái cũng đã nhìn thấu rồi, Giả phủ suy tàn, Lâm gia hưng thịnh, hai người kẻ buồn người vui, đem ra so sánh mới chợt nhận ra dường như năm đó mình đã sai rồi.
Bây giờ bà đã buông xuống tất cả mọi chuyện, làm một lão thái thái không để ý tới thế sự, nhìn sang hai tôn nhi của đại phòng trong lòng thầm cảm thấy thỏa mãn vì Giả có người nối nghiệp.
Cho nên vài năm gần đây, Nhan Hoa và lão thái thái khá hòa thuận, lần này rời đi e rằng ngày bọn họ trở về cũng chính là lúc lão thái thái không còn nữa cho nên ít nhiều có chút cảm giác thương tiếc.
Đại phòng bây giờ chạy qua cũng không tệ, ánh mắt Liễu thị thực tốt, giữa hai người con dâu không có mâu thuẫn gì, Giả Hô làm quan trong triều, làm việc cực kỳ cẩn thận, hiện đã có hai đứa con trai.
Giả Liễn thi đậu tú tài nhưng lại không tiếp tục học tập, chỉ xử lý sản nghiệp trong nhà, làm cho tài sản của đại phòng tăng lên gấp mấy lần, dưới gối có một nam một nữ.
Hai huynh đệ hỗ trợ lẫn nhau, bổ sung cho nhau, càng ngày càng phát triển không ngừng.
Cùng nhau sinh sống khó tránh khỏi việc xảy ra xích mích, ngay từ đầu Liễu thị đã xử lý mọi chuyện một cách công bằng, có vấn đề gì đều gọi hai người tới công khai bàn bạc.
Về sau hai huynh đệ cũng có thói quen ở chung như vậy, có bất kỳ khúc mắc nào liền nói ra ngay từ đầu, không để cho nó tích lũy lâu ngày rồi trở thành nguyên nhân của sự thù địch.
Liễu thị cũng lén lút nói với Nhan Hoa, qua thêm vài năm nữa, cuộc sống của hai đứa con nàng ổn định hơn, nàng sẽ làm chủ để cho bọn họ phân gia, nhất quyết không thể để chúng nó đi vào vết xe đổ của huynh đệ Giả Xá.
Trong khi đại phòng thấu đáo mọi chuyện thì nhị phòng lại loạn như một nồi cháo.
Tham Xuân cơ hồ là bị Vương thị "bán" cho con của một nhà võ tướng ngũ phẩm làm vợ lẽ, chuyện này là do đối phương nể tình nhà bọn họ là thông gia với Lâm gia nên mới quyết định như vậy.
Còn Giả Hoàn thì đến bây giờ vẫn chưa đính hôn, suốt ngày trộm cắp.
Bảo Thoa và Bảo Ngọc bằng mặt không bằng lòng, sau khi thành hôn được một năm đám nha hoàn trong phòng đều bị Bảo Thoa lấy cớ rồi đuổi hết đi.
Bảo Ngọc dần trở nên buồn bực không vui, Vương thị thấy nhi tử như vậy liền có phần bất mãn với Bảo Thoa.
Nhưng bây giờ Bảo Thoa cũng không thèm đoái hoài gì đến công công bà bà nữa, chuyện tiền bạc trong nhà toàn bộ đều dựa vào nàng.
Không hài lòng? Cả nhà các người ăn gì uống gì thì tự lo liệu đi nha.
Nhan Hoa vào nhị phòng cũng không có lời nào để nói với Vương thị, ngược lại còn phải ngồi nghe Vương thị nói móc mấy câu về chuyện Lâm Như Hải từ quan, cô nói lời từ biệt với Giả Chính xong liền rời đi.
Năm sau, mùa xuân tháng ba, Thái Tử mang theo Đại Ngọc, Lâm Dục cùng thê tử Thư thị lưu luyến từ biệt với phu thê Lâm Như Hải.
Đại Ngọc hai mươi tuổi nước mắt liên miên, vẫn giống như thiếu nữ mười sáu.
Thái Tử đứng bên cạnh thấp giọng khuyên bảo an ủi, trong mắt tràn đầy vẻ thương xót.
Lâm Dục ôm cánh tay Nhan Hoa làm nũng, nhất định không cho hai người đi, Thư thị dùng khăn che mặt, xấu hổ không dám nhìn bộ dạng này của trượng phu.
Nhan Hoa và Lâm Như Hải bật cười, hai đứa nhỏ đều đã trưởng thành, mỗi người có gia đình riêng, đã đến lúc phải buông tay và để chúng rời sào giương cánh bay cao.
Hơn nữa bọn họ lớn tuổi rồi, cũng nên có thời gian riêng đi tận hưởng quãng thời gian cuối cùng của đời người này.
Trong mười mấy năm sau đó, Lâm Như Hải và Nhan Hoa đi khắp trời nam đất bắc, thăm thú và trải nghiệm phong tục tập quán của nhiều nơi, trên đường đi hoặc là làm thơ hoặc là vẽ tranh, để lại vô số tác phẩm.
Mà "Du Ký" do phu thê hai người cùng nhau biên soạn, trong đó ghi chép kĩ càng tỉ mỉ địa hình, địa vật, sông núi, phong tục tập quán ở các nơi, để lại cho hậu nhân, triều đình một tài phú quý giá.
Sau khi Đại Ngọc gả cho Thái Tử, nói chung cuộc sống hàng ngày của nàng rất hạnh phúc.
Tuy rằng hoàng thất phức tạp nhưng Thái Tử được Hoàng Đế giáo dục rất tốt, trước đó có nhiều chuyện xảy ra đều bị hắn "giải quyết" sạch sẽ, một mình hắn gánh chịu để bảo vệ cho Đại Ngọc.
Hai người thành thân được hai năm thì sinh nhi tử đầu lòng, sau đó cứ hai năm là lại mang thai sinh con một lần, vì thế cứ như vậy, lão nhị lão tam lần lượt ra đời.
May mắn là hoàng thất có ma ma, nếu không thì chưa tới 5 năm Đại Ngọc sẽ trở thành một bà thím già.
Về sau dường như tất cả mọi người trong triều đều quen, qua hai năm, liền nghĩ, cũng đã đến lúc Thái Tử Phi nên mang thai rồi nhỉ?
Sau khi liên tiếp sinh ba đứa con trai, rốt cuộc năm Đại Ngọc ba mươi tuổi cũng hạ sinh một nữ nhi.
Chuyện này làm cho Đế Hậu và cả Thái Tử đều mừng rỡ không thôi, tiểu cô nương trở thành viên ngọc quý trong lòng bàn tay