Editor: Senhh
"Ơ...!Cái cô này..." Hoàng Thái Cảnh, người ngồi lù lù bên cạnh Nhan Hoa, tức giận nâng cao tay muốn gọi cô tỉnh dậy, anh giơ lên hạ xuống mấy lần, cuối cùng cũng vẫn không xuống tay được đành buồn bực lẩm bẩm: "Thật là, sao trên thế giới vẫn còn tồn tại người phụ nữ không có lòng phòng bị như này chứ..."
"Con vẫn luôn nghỉ ngơi đầy đủ...!nói dối chứ gì, ngay cả mẹ cô mà cũng lừa gạt...!Hả? Cô là heo à? Một giây là đã ngủ rồi?"
Hoàng Thái Cảnh ngồi bên cạnh đầu tiên là tức giận sau đó bĩu môi rồi lại bắt chước giọng điệu nói chuyện điện thoại của Nhan Hoa, lẩm bẩm một lúc lâu mới phát hiện đối phương đã ngủ say như chết, đột nhiên càng thêm tức giận, anh quay người lại, bản thân cũng dựa vào sô pha, nhắm mắt lại.
Ngoảnh mặt làm ngơ!
Không biết có phải là chịu ảnh hưởng từ người bên cạnh hay không mà Hoàng Thái Cảnh trên sô pha cũng từ từ chìm đắm vào trong mộng đẹp.
Ở bên ngoài, quản lý của Mặc Mặc sắp tức điên lên rồi, ngay sau khi cảnh quay kết thúc nghệ sĩ của cô liền chạy đi mà không để lại một lời, tìm trong phòng nghỉ nhưng không thấy, cô cũng không dám đụng đến Hoàng Thái Cảnh khó tính, bãi đỗ xe cũng không có ai, vậy mà cô lại không tìm thấy nghệ sĩ nhà mình đâu!
Gọi điện thoại cho Mặc Mặc, có lẽ là do vừa mới quay phim tuyên truyền nên vẫn để chế độ im lặng, gọi mười mấy cuộc mà không có ai nghe máy, mọi chỗ có thể tìm trên phim trường đều đã tìm hết rồi nhưng vẫn không thấy, sau đó lại bị một tên phóng viên giải trí quấy rầy, đối phương liên tục hỏi Mặc Mặc và Hoàng Thái Cảnh của A.N.JELL có quan hệ như thế nào....
Hai người họ không quen biết nhau! Cùng lắm cô chỉ nghe Mặc Mặc nói trước đây rất thích nhóm nhạc A.N.JELL, nhưng chuyện này chưa bao giờ được công khai mà, làm sao paparazzi biết được?
Thật vất vả mới có thể chạy thoát, có điều con bé Mặc Mặc trốn đâu rồi? Người đại diện tức giận đến mức muốn tìm thấy người ngay lập tức, sau đó xắn tay áo đánh cho một trận! Con bé này càng ngày càng buông thả bản thân!
Nhan Hoa bị một giọng nói khoa trương đánh thức, theo thói quen khi mới thức dậy của nguyên chủ, cô hơi bĩu môi, dụi mắt, ngồi thẳng dậy nhưng lại phát hiện trong phòng có hai người đàn ông xa lạ.
Cô sợ tới mức giật mình tỉnh ngủ: "Hai anh là ai vậy?"
Người đàn ông trung niên nói lớn một cách khoa trương: "Thật đúng là yêu tinh quốc dân Mặc Mặc! Không thể tin nổi! Vậy mà cô thực sự ở đây!"
Hoàng Thái Cảnh cũng bị đánh thức, lúc mới tỉnh giấc anh vô cùng nóng tính: "Tự chạy đến phòng nghỉ của tôi mà còn hỏi chúng tôi là ai?"
Nhan Hoa sững sờ: "Hả?"
Người đàn ông trung niên cũng chính là Mã Thất Trường che tim: "A...!dáng vẻ ngơ ngác cũng thật đáng yêu..."
Hoàng Thái Cảnh không nhịn được liếc anh ấy một cái.
Nhan Hoa lục lọi kí ức, cuối cùng cũng nhận ra người trước mắt là ai.
Cô nhìn xung quanh một vòng, đây đúng là phòng nghỉ mà, lúc đó ban tổ chức nói điều kiện của viện phúc lợi không được tốt nên chỉ có một phòng nghỉ...
"Phòng nghỉ của các anh? Hình như không phải? Nếu tôi nhớ không nhầm thì chắc hẳn đây cũng là phòng nghỉ của tôi mà, tiền bối?"
Mã Thất Trường gật đầu lia lịa: "Đúng, đúng vậy, ban tổ chức nói để hai nghệ sĩ tạm dùng chung một phòng nghỉ."
Sắc mặt Hoàng Thái Cảnh không tốt lắm, có chút xấu hổ, cũng vì bị người đại diện bán đứng không chút do dự nên tức giận, lạnh nhạt nói: "Cho dù là như vậy...!Yêu tinh dối trá, chẳng những cô thích lừa gạt người khác mà ánh mắt của cô cũng không tốt lắm nhỉ, không nhìn thấy chỗ này còn có người hả? Không có lòng phòng bị sao?"
Nhan Hoa vẻ mặt khó hiểu nhìn anh, cô đã kịp làm gì đâu, sao chưa gì đã bị anh gán cho cái mác "yêu tinh dối trá" rồi, lại còn nói mắt cô không tốt?
Kỳ thật cũng không thể trách nguyên chủ, cái vị "Hoàng đầu to" này thật khiến người ta chán ghét mà.
"Ha...! Hoàng đầu to, chẳng lẽ anh không biết nói dối sao? Từ trước tới giờ anh chưa từng lừa gạt người khác hả? Lúc tôi mới vào đây sao anh không nói lời nào? Đến tận bây giờ mới lên tiếng...!Hoàng đầu to...!Anh không có ý đồ gì đó chứ..." Nói xong, Nhan Hoa giả vờ căng thẳng rồi tránh xa anh.
Hoàng Thái Cảnh vô cùng tức giận, lúc đầu khi cô mới bước vào, anh cũng ngốc, còn tưởng cô là fan nữa chứ! Sau đó lại thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô rồi gọi điện thoại cho ai đó, hình như là mẹ cô, anh nhất thời tốt bụng nên mới im lặng, ngờ đâu lòng tốt không được báo đáp mà ngược lại còn bị hắt nước bẩn.
"Cô...cô cút ra ngoài ngay lập tức!"
Nhan Hoa hất cằm, "hừ" một tiếng: "Tôi cứ không đi đấy! Đây cũng là phòng nghỉ của tôi đúng không? Mã Thất Trường?"
Đương nhiên Mã Thất Trường gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng, đây là phòng nghỉ của quý cô Mặc Mặc, cô có thể ở đây đến lúc nào cũng được!"
Hoàng Thái Cảnh cực kỳ tức giận: "Mã Thất Trường, anh là người đại diện của ai hả?"
Mã Thất Trường mỉm cười trấn an Hoàng Thái Cảnh: "Ây ya, đừng có nhỏ mọn như vậy mà, tiểu thư Mặc Mặc là con gái, chúng ta phải lịch thiệp chút chứ!"
Nhan Hoa nhìn vẻ mặt tức giận của Hoàng Thái Cảnh, tâm trạng cô vô cùng vui vẻ.
Động tĩnh ở đây thu hút người đại diện của Nhan Hoa, Nhan Hoa thấy vẻ mặt nổi giận đùng đùng của cô lập tức ngoan ngoãn đi ra chào hỏi.
Hoàng Thái Cảnh nhìn hai người bọn cô, cười khoái trá khi thấy người khác gặp họa: "Không phải cô nói nhất quyết không đi sao?"
Thừa lúc người đại diện và Mã Thất Trường trò chuyện, Nhan Hoa ném cho anh một ánh mắt xem thường "cao quý lãnh diễm", nhỏ giọng nói: "Đầu to đầu to, trời mưa không lo, người ta có dù, Hoàng Thái Cảnh có đầu to!"
Nói xong, cô lập tức kéo người đại diện dương dương tự đắc rút lui, bỏ lại Hoàng Thái Cảnh đang tức giận đến phồng má giống như một con ếch.
Hậu quả của việc chọc giận người đại diện cực kỳ thảm hại, Nhan Hoa ngồi một mình trong phòng khách, nghe "Sự tu dưỡng của bản thân người nghệ sĩ" trong ít nhất ba giờ đồng hồ, nước miếng bay tứ tung mà cô cũng không dám ho he một lời.
Nhưng dù sao hai người là bạn thân đồng hành cùng nhau từ lúc trong tay không có gì đến giờ, cuối cùng chị quản lý cũng buông tha cô, cho cô ba ngày nghỉ để về nhà, cảnh cáo cô không được xuất hiện với vẻ ngoài lôi thôi lếch thếch, không được bộc lộ tính cách thật ở bên ngoài, không được tiếp xúc với Hoàng Thái Cảnh mà không có sự đồng ý.
Ặc...!Đối với cái điều cuối cùng...!Nhan Hoa cạn lời...!Chẳng phải chị quản lý đang lo quá mức à?
Trong trí nhớ của Nhan Hoa, ba ngày nghỉ ở nhà là ba ngày thoải mái nhất trong suốt mấy năm nay, dưới ánh mắt đau lòng của ba mẹ, Nhan Hoa nỗ lực ngủ bù, hàng ngày ăn đủ loại món ăn khác nhau đến no căng bụng, cuối cùng mới sảng khoái trở lại công ty.
Người đại diện và ông chủ thấy tinh thần cô phấn chấn liền cảm thấy quyết định cho cô nghỉ ngơi là vô cùng đúng đắn.
Cứ như vậy, công việc sau khi Nhan Hoa trở về vẫn rất nhẹ nhàng, ngoại trừ một số cuộc phỏng vấn thì cô phải chuản bị một số thứ cho buổi lễ trao giải âm nhạc long trọng.
Ngày lễ