Nhan Hoa và Lâm Như Hải cùng nhau trở về nhà, hai người sớm chiều ở chung suốt ba năm, Như Hải liếc mắt một cái liền nhận ra tâm trạng của cô lúc này không được tốt.
"Xa cách ba năm, khó khăn lắm mới có thể gặp lại nhạc mẫu, sao nàng lại không vui vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Nhan Hoa không giống như Giả Mẫn.
Mặc dù nàng ấy chịu ủy khuất ở nhà mẹ đẻ nhưng lại không muốn để trượng phu biết, nỗ lực giữ gìn thể diện cho nhà mẹ đẻ.
Nhưng với cô, chỉ có Lâm Như Hải trước mắt mới là người duy nhất cô coi là "người thân".
"Trước khi xuất giá, thiếp và nhị tẩu có chút mâu thuẫn.
Nhị tẩu luôn cảm thấy là thiếp thiên vị đại tẩu, cho rằng thiếp nói xấu tẩu ấy trước mặt phụ mẫu.
Bỏ qua chuyện thiếp không bao giờ nói xấu sau lưng người khác, tẩu ấy cũng không nhìn lại xem bản thân đã làm được việc gì, làm sao có thể so sánh với đại tẩu được cơ chứ? Đại tẩu quán xuyến mọi việc trong nhà một cách chu toàn, còn tẩu ấy ngày nào cũng so đo nhị phòng được mất.
Nếu thiếp thật sự đối xử bình đẳng thì quá là xem thường thiếp rồi! Cũng thật có lỗi với lương tâm thiếp!"
Nhan Hoa không có ý kiến gì về cách làm ngày đó của Giả Mẫn.
Một người lấy đại cục làm trọng, xử lý mọi chuyện trong phủ Vinh quốc công gọn gàng sạch sẽ, một người thì ngày ngày tính toán lợi ích được mất trong phòng.
Nếu như đối xử với hai người giống nhau thì cũng quá bất công với Liễu thị.
Huống hồ, người thật lòng coi cô là muội muội chỉ có Liễu thị."
"Lúc xuất giá, mẫu thân vô tình để lộ số bạc ở dưới đáy hòm, sau đó liền có tin đồn nói phụ thân mẫu thân trọng nữ nhi khinh nhi tử, khả năng tương lai tài sản của nhị phòng còn không nhiều bằng của hồi môn của thiếp!"
"Bây giờ đã sinh ra Châu Nhi nhị tẩu liền dương dương tự đắc, cảm thấy rốt cuộc cũng có thể đè đầu cưỡi cổ thiếp, thật là nực cười!"
Lâm Như Hải sửng sốt, mặc dù hắn cảm thấy Nhạc gia bây giờ không có quốc công gia cơ hồ giống như mặt trời sắp lặn, nhưng mà hắn cũng không có ý khinh thường.
Tuy rằng đại cữu tử ăn chơi trác táng, nhị cữu tử thì cổ hủ, làm người có thể coi như ngay ngắn, đều không phải là những kẻ mưu mô xảo quyệt như vậy, bình thường nói chuyện với bọn họ cũng rất thoải mái.
Nhưng không ngờ rằng nội trạch lại có nhiều bất hòa như vậy.
Lâm Như Hải không có huynh đệ tỷ muội, lúc này như được mở ra một cái nhìn về thế giới mới.
Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của hắn, Nhan Hoa không nhịn được bật cười.
Nhìn thấy cô cười, Lâm Như Hải thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng mặc kệ chuyện không tốt cô vừa nói.
Vương thị đây là muốn lấy dao cứa vào tim phu thê hai người, đồng thời trong lòng hắn đau nhói, đặc biệt lo lắng cho Mẫn Nhi.
Ngược lại tâm trạng của Nhan Hoa rất tốt, cô không quan tâm đến mấy lời châm chọc mỉa mai của người khác, huống chi cô biết chắc tương lai cô vẫn sẽ có một nam một nữ.
Nhưng mà Lâm Như Hải có vẻ rất để bụng, hơn nữa đã qua ba năm giữ đạo hiếu, trời tối liền vội vàng kéo người vào phòng, đến sách cũng không đọc.
Ba năm sống chung, Nhan Hoa cũng đã chấp nhận hắn.
Nhìn bộ dạng hắn giống như đứa trẻ mới lớn, chỉ che miệng cười trộm.
Cảnh ngộ bất hạnh của Đại Ngọc ở kiếp trước khiến Nhan Hoa hoàn toàn lạnh tâm với Giả phủ.
Sau ngày hôm đó cô liền tận lực xử lý sản nghiệp của Lâm gia, sắp xếp trên dưới Lâm phủ, không để quá khứ lặp lại lần thứ hai.
Chớp mắt liền tới tết Đoan Ngọ, trong kinh thành khắp nơi đều có mùi hương lá ngải.
Để có thể an bài lễ vật đem đi tặng trong ngày này, Nhan Hoa đã bận rộn suốt nửa tháng.
Vào ngày này, các nơi đều phái người đi phân phát lễ vật cho các phủ bên ngoài.
Khó khăn lắm mới có chút thời gian nghỉ ngơi thì ma ma được phái đi phủ Vinh quốc công từ sáng sớm đã quay về.
"Nô tài thỉnh an phu nhân.
Phía lão phu nhân mọi chuyện đều ổn, chỉ là có hơi nhớ phu nhân thôi, bảo nô tài nói với ngài là khi nào ngài bận xong việc trong phủ thì hãy đi thăm lão phu nhân, tốt xấu gì cũng nên biết lão nhân gia lúc nào cũng nhớ tới ngài!...!Lễ vật tặng cho hai phòng đều là nô tì nhất nhất đưa đi thỉnh an...!Thân thể đại nãi nãi tựa hồ có chút yếu ớt, bệnh ho khan trước đó có vẻ như chưa khỏi, lại còn phải nhọc lòng lo chuyện toàn gia, không ít người ra ra vào vào bẩm báo.
Hô đại thiếu gia bây giờ cũng đã đến tuổi ham chơi, khi nô tì ra tới cửa thì nghe thấy nha hoàn vội vã chạy vào báo, nói là lại không tìm được người...!Bên phía nhị nãi nãi nói ra thì thật trùng hợp, đúng lúc gặp phải Tiết gia ở Kim Lăng cũng tới đưa lễ.
Thảo nào mọi người đều nói Tiết gia giàu có, đồ vật đều được nạm vàng, nhị nãi nãi vô cùng vui mừng..."
Lão ma ma này là Nhan Hoa cố ý chọn đi phủ Vinh quốc công, miêu tả lại một lần tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ mà bà đã nhìn thấy nghe thấy ở đó.
Nhan Hoa không chút quan tâm đến phía Vương thị, dù sao cũng là thứ đồ Lâm gia chướng mắt.
Nhưng cô không ngờ tới có nhiều nhà ở kinh thành, lễ Tết Đoan Ngọ đều tặng vàng tặng bạc.
Điều khiến cô lo lắng là đại tẩu Liễu thị sức khỏe không tốt mà còn phải lo việc nhà, theo lời của ma ma thì chỉ thiếu điều muốn phân thân ra thôi.
Bên phía Hô Nhi không thể chăm sóc chu toàn.
Mà trong trí nhớ của cô, thời điểm Hô Nhi xảy ra chuyện là sau tết Đoan Ngọ chưa tới nửa tháng.
Làm mẫu thân, Liễu thị tất nhiên tự trách bản thân sơ sẩy làm mất trưởng tử.
Cái cảm giác này cũng giống như ngày đó Giả Mẫn sinh non.
Tối đến, sau khi Lâm Như Hải trở về từ phủ nha, Nhan Hoa liền đề cập đến chuyện muốn đưa Hô Nhi tới nhà chơi trong vài ngày.
"...Hô Nhi cũng rất hiếu thuận, tiểu hài tử ham chơi, thân thể đại tẩu lại không được tốt sợ là không thể chăm sóc tốt cho nó.
Hay là chúng ta đón Hô Nhi về sống một thời gian, thuận tiện cũng có thể để phu quân dạy vỡ lòng cho Hô Nhi..."
"Nếu Mẫn Nhi đã an bài ổn thỏa công việc cho vi phu rồi, đương nhiên vi phu chỉ có thể tuân mệnh!" Lâm Như Hải cúi người ôm lấy cô, cùng cô nói đùa.
Thật ra bản thân hắn cũng rất vui khi Hô Nhi đến chơi với Nhan Hoa, nếu không một mình nàng ở nhà sẽ quá mức cô đơn.
"Đây cũng là để cho phu quân luyện tập, đừng để đến lúc có đứa nhỏ nhà mình thì lại tay chân luống cuống không biết bắt đầu giáo huấn từ đâu.
Tính ra thì trong chuyện này, chàng vẫn là người được tiện nghi!"
"Phải phải phải, nhu nhân nhìn xa trông rộng, để vi phu không quên mất kinh