Cả Ninh Tĩnh cùng nam nhân kia sau khi nghe thấy câu nói ấy của Tiêu Chấn thì có chút ngỡ ngàng cùng sững người.
Ninh Tĩnh nàng thấy Tiêu Chấn nói không sai, quả thật hắn chính là phu quân tương lai của nàng, có điều có cần phải công khai tại đây như thế không? Còn Hướng Viễn- nam nhân đối diện Ninh Tĩnh có chút bất đắc dĩ và khó xử, hắn bất ngờ vô cùng trước câu nói của nam nhân bên cạnh Ninh Tĩnh, thêm vào đó nếu việc này là sự thật, ở trong tình cảnh này, hành động giữa hắn và Ninh Tĩnh không phải đã gây ra hiểu lầm gì chứ, đại loại như nàng đã được định hôn nhưng một nam nhân xa lạ như hắn lại đứng thân thiết chuyện trò, hay là nếu vô tình ai đó không hiểu rõ sự việc mà trông thấy, có hiểu lầm hắn đang cố tình phỗng tay trên của Tiêu Chấn hay không?
Nhận ra tình cảnh không tốt lắm, Ninh Tĩnh không muốn mọi người khó xử thêm, nhìn sắc trời đã tối rồi, bèn viện vào đó làm lý do để kết thúc.
"Hướng huynh, trời cũng tối rồi, có lẽ chúng ta tạm dừng ở đây thôi."
Hướng Viễn biết Ninh Tĩnh đang cho mọi người cái thang để bước xuống cũng không ngại nữa, khẽ cúi đầu hành lễ một cái với nàng cùng Tiêu Chấn, sau đó khoác kĩ lại áo choàng của mình, trước khi đi còn không quên mỉm cười một cái với Ninh Tĩnh, nói câu hẹn ngày gặp lại rồi xoay lưng bước đi, đến gốc cây gần đó ra hiệu cho gia đinh của mình nãy giờ chờ đợi ở đây cùng đi theo ra về.
Cái dáng vẻ của Hướng Viễn nhìn Ninh Tĩnh cười cười, còn hứa hẹn đủ điều thu vào hết tầm mắt của Tiêu Chấn khiến hắn lòng buồn bực không vui, lúc này ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Ninh Tĩnh ở phía đối diện, hình như là đang chờ nàng giải thích về tên nam nhân lúc nãy chăng?
"Chúng ta cũng về thôi."
Ninh Tĩnh làm như không nhìn ra vẻ mặt cùng tâm tình không tốt của Tiêu Chấn, nàng biết hắn đang thắc mắc cùng muốn nghe điều gì từ nàng.
Có điều nàng nhìn hắn lại nhớ đến Bạch Chi bộ dạng vui vui vẻ vẻ thân mật sánh đôi bên hắn, nàng lại thấy tâm tình không thoải mái, bực dọc, vì thế không muốn đếm xỉa đến hắn, vậy thôi.
Ninh Tĩnh xoay người bước đi, Mẫn Mẫn thấy hành động của tiểu thư mình như muốn chọc cho thiếu gia càng thêm tức giận thì không khỏi than thầm trong lòng, tiểu thư, người cũng thật lớn gan nha.
Người quên ai là người mấy lần bao che giúp người lúc người gây chuyện sao? Người quên hôm nay ai là người dẫn người đi dạo chợ đêm mặc dù nếu lộ ra để Tiêu lão phu nhân biết sẽ khiển trách cả đôi sao? Còn nữa, ngay cả một nha hoàn như nàng còn nhìn ra được thiếu gia hình như ăn giấm chua khi thấy tiểu thư trò chuyện vui vẻ với nam nhân khác, chẳng lẽ tiểu thư nhà nàng lại ngốc đến nỗi không nhận ra? Tiểu thư à, người mau xuống nước hoà giải trước đi có được không?
Ninh Tĩnh đâu có nghe thấu nỗi lòng của Mẫn Mẫn, bản thân chỉnh trang lại xiêm y thẳng thóm rồi cất bước đi để lại Tiêu Chấn cùng A Tài đứng sững người ở phía sau.
Nhìn thấy dáng vẻ không quan tâm hắn như vậy của nàng, Tiêu Chấn khẽ nghiếng răng một cái, nắm tay vô thức siết chặt, liếc nhìn A Tài một phen rồi mới sải bước lớn đuổi theo Ninh Tĩnh.
Tên A Tài chết tiệt này, là gia đinh thân cận của hắn sao có thể ngu ngốc đến vậy, thấy phu nhân tương lai của hắn ở cùng nam nhân khác phải biết ngăn cản kịp thời chứ? Vậy mà khi Tiêu Chấn đến lại thấy hắn cùng Mẫn Mẫn kính cẩn cúi đầu đừng chờ hầu phía sau, nếu hắn không đến có phải hai người họ định chờ Ninh Tĩnh cùng nam nhân kia nói cho hết chuyện mới chịu thức thời trở về hay không?
Tiêu Chấn vì sải chân lớn hơn Ninh Tĩnh nên mấy chốc đã đuổi kịp nàng, còn đứng chắn lại trước mặt nàng nữa, vẻ mặt tất nhiên là còn u ám hơn vừa rồi, không đợi Ninh Tĩnh tự giải thích nữa, hắn bèn hỏi luôn.
"Người đó là ai?"
"Cố nhân của ta."
"Thân thiết lắm sao?", hắn nhíu mày hỏi.
"Ta từng giúp đỡ hắn một lần.", Ninh Tĩnh nhớ lại lần đó vô tình gặp hắn ở chợ, bấm bụng cho hắn chút ít ngân lượng, cuối cùng hắn cũng như lời hứa công thành danh toại, không uổng công nàng năm đó ra sức giúp đỡ hắn.
Lại là giúp người, cô nương trước mặt hắn đúng là...!
"Nam nữ thụ thụ bất thân, đêm khuya thế này còn cùng hắn ở riêng một chỗ, nàng có biết bản thân sai ở đâu không?", Tiêu Chấn nhìn dáng vẻ không làm việc có lỗi không sợ người ta đàm tiếu này của nàng mà càng thêm buồn bực, trong lòng như bị mèo cào khó chịu vô cùng, cuối cùng nhịn không được nữa hỏi thẳng nàng luôn.
Ninh Tĩnh nghe xong lời này đột nhiên lại thay đổi thái độ, ánh mắt nhìn trực diện hắn, nét mặt rõ ràng cũng không hài lòng cùng không vui giống y chang hắn.
Trong lòng Ninh Tĩnh mắng thầm, tên Tiêu Chấn chết tiệt này, nói nàng thì hay lắm? Còn hắn? Không gian tĩnh mịch ít người qua lại lôi lôi kéo kéo nói chuyện riêng với Bạch Chi không sợ người khác bàn luận đàm tiếu sao? Còn nói nam nữ thụ thụ bất thân, hắn mới là người sai trước, giờ còn quay ngược lại chất vấn nàng? Không thèm đếm xỉa đến hắn nữa, Ninh Tĩnh liếc xéo Tiêu Chấn một cái rồi thẳng thừng kéo Mẫn Mẫn vội vàng bỏ đi.
"A Tài, ngươi nói xem thái độ đó của nàng là sao đây?"
Tiêu Chấn kéo A Tài đến bên cạnh, nhìn dáng vẻ của Ninh Tĩnh khiến hẳn không hiểu nổi, còn tức đến nghẹn họng nhưng chẳng thể làm được gì ngoài hỏi người gia đinh thân cận của mình.
Nữ nhân thật sự là khó hiểu đến vậy sao?
"Thiếu gia, người thật sự nhìn không ra?", A Tài thầm than trong lòng, thiếu gia à thiếu gia, việc gì người cũng tường tận minh bạch, sao vấn đề này lại đột nhiên mù mờ như thế? Cả gia đinh như hắn còn nhận ra huống chi là...!
"Nhìn không ra cái gì?", Tiêu Chấn thấy Ninh Tĩnh đã đi một đọan xa mà hắn còn đứng ở đây, sợ nàng có việc gì liền lập tức đuổi theo, vừa đi vừa nói với A Tài.
"Người ăn giấm chua, Tô tiểu thư cũng uống một bình lớn không kém.", A Tài lẻo đẽo theo sau Tiêu Chấn, cúi cúi đầu lí nhí nói, hắn sợ nói như thế với thiếu gia thì sẽ bị phạt mất.
"Ngươi nói ta ghen?", chợt Tiêu Chấn thắng lại, nhíu mày nghiêng đầu như không tin nhìn A Tài hỏi, bộ dáng vẻ của hắn rõ ràng lắm sao?
"Còn không phải sao? Sát khí trên mặt người bây giờ có thể bóp chết Hướng đại nhân khi nãy đấy ạ.", A Tài