Ninh Tĩnh từ lúc ở chùa xảy ra tranh cãi với Nhan Bách Hợp về việc của tiểu nha hoàn kia thì thấy tính cách của Kỷ phu nhân này không tốt, không phải là một bằng hữu tốt để nàng có thể trò chuyện hay xã giao, hơn nữa cũng đã nghe Tiêu lão phu nhân nói qua về Kỷ gia, trên dưới gia đình đó tính cách người nào người nấy tương tựa nhau, nếu như làm họ không vừa lòng, cảm thấy chướng mắt, xem như khoảng thời gian sắp tới nàng không khỏi tránh tai bay vạ gió, tốt nhất vẫn là không nên vướng vào thì hơn.
Nghĩ Nhan Bách Hợp chỉ vì căn phòng này mà làm cho lớn chuyện, lại càng không để tâm đến câu nói mỉa mai vừa rồi của nàng ta, Ninh Tĩnh đứng lên, chủ động lùi bước trước.
"Nếu Kỷ phu nhân đã có hứng thú với gian phòng này như vậy, tiểu nhị kia cũng không phải cố ý xem nhẹ thể diện của Kỷ phu nhân, chi bằng ta chuyển qua một gian phòng khác, nhường lại cho phu nhân, xem như chuyện nhỏ hoá không, không biết phu nhân thấy thế nào?"
Nhan Bách Hợp đâu nhận thấy ý tốt của Ninh Tĩnh, nàng ta chỉ cảm nhận trong lời nói của nàng ám chỉ nàng ta hống hách, chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt mà làm cho lớn chuyện, xảy ra tranh cãi không hay, còn gì nữa? Chính là Ninh Tĩnh nàng giả vờ hiểu chuyện nhu thuận, nói là nhường nhưng thật ra chính là không thèm chấp cùng Nhan Bách Hợp nàng? Thật nực cười, một Kỷ phu nhân như nàng ta cần phải dựa vào sự bố thí này sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Thấy Ninh Tĩnh thu dọn đồ đạc xong xuôi, được nha hoàn dìu tay chuẩn bị bước ra khỏi phòng liền nhanh tay ngăn lại, còn sai nha hoàn đuổi tên tiểu nhị kia đi, rõ ràng là không muốn để yên chuyện này, phải phải trái đến cùng đây mà.
"Không biết Kỷ phu nhân còn có vấn đề gì?", Ninh Tĩnh nhíu mày, nàng đã xuống nước trước, nàng ta còn không biết đủ, còn muốn được voi đòi tiên leo lên trên tiếp nữa hay sao?
"Tiêu phu nhân trước giờ có vẻ như thích ra vẻ thanh cao, hiểu chuyện, lại hay giúp đỡ người khác, cố gắng cho mọi người thấy để nâng cao danh tiếng đạo cốt tiên phong, hiểu biết lễ nghĩa nhưng thật ra lại không hẳn là như thế? Thật ra, tất cả những việc đó chỉ để che giấu đi bản chất con người thật của phu nhân, có phải không?"
Nhan Bách Hợp dáng vẻ kiêu ngạo chầm chậm bước đến bên bàn tròn trong phòng ngồi xuống, nha hoàn phía sau vội tiến đến lấy tách trà còn dư ra châm trà, sau đó kính cẩn dâng lên cho nàng ta.
Nhan Bách Hợp nhấp một ngụm, nhếch môi nghĩ thầm, đám tiểu nhị ở Phùng Khánh lâu này thật biết lấy lòng người, phân biệt sang hèn quyền quý mà cũng chọn loại trà khác nhau dâng lên, xem thử nào, hương trà thơm nhẹ, màu sắc trong xanh, hương vị thanh tao nhã nhặn, đúng là trà ngon.
Sau khi nếm trà, Nhan Bách Hợp đặt tách trà xuống, đưa bàn tay bên phải lên giả vờ như chỉnh chỉnh chiếc nhẫn ngọc của mình, ra vẻ thản nhiên lại thờ ơ, giọng điệu lại mỉa mai, châm biếm, từng câu từng chữ như dao găm, không ngừng đả kích không ngừng tấn công Ninh Tĩnh.
Từ sự việc ở chùa Ninh Tĩnh ra tay che chở, nói giúp cho tiểu nha hoàn kia cho đến sự việc nhường gian phòng ở Phùng Khánh lâu hôm nay, bộ dạng tỏ vẻ ôn nhu hiểu chuyện, đối nhân xử thế đều có chừng mực cùng đoan trang hiền thục làm cho Nhan Bách Hợp nàng ta cảm thấy ghê tởm, buồn nôn vô cùng, nhất là sau khi nghe ngóng được cái tin lan truyền trong dân gian kia càng làm cho nàng ta thêm khinh bỉ Tiêu phu nhân được ca ngợi không ngớt này.
Nhưng mà, hãy nhìn Ninh Tĩnh xem, bộ dạng thản nhiên, tiếp tục diễn trò hề như vậy, xem ra vẫn chưa biết được việc bản chất con người thật của mình đã bị lộ ra, bị mọi người chê cười, soi mói cùng bàn tán suốt cả ngày hôm nay rồi? Bây giờ ai cũng rõ ràng bản chất của nàng ta, còn giả vờ đóng kịch như thế, còn có ai thèm xem, còn có ai cam tâm ngu dốt để tiếp tục bị lừa bịp cơ chứ?
"Thanh Nguyệt không biết Kỷ phu nhân đang muốn ám chỉ điều gì, cũng không có hứng thú muốn biết.
Ta có việc, xin phép cáo lui trước."
Ninh Tĩnh đối với lời nói khó nghe cùng chói tai của Nhan Bách Hợp cảm thấy khó chịu và buồn bực vô cùng, tuy nhiên việc nàng ta độc mồm không ai không biết, nàng cũng từng trải, làm sao không rõ? Hơn thế, càng ở lâu càng đôi co với nàng ta chỉ làm Ninh Tĩnh nàng tự thử thách chính tính kiên nhẫn, nhẫn nhịn của bản thân, tội gì phải thế? Tốt nhất nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt, xem chừng lúc này Tiêu Chấn đã bàn xong việc làm ăn, bây giờ nàng trở về cửa hiệu, xem như vừa kịp lúc.
"Vội vã bỏ đi như thế làm gì? Nói trúng tim đen cho nên chột dạ sao?"
Nhan Bách Hợp nhếch môi, dáng ngồi yểu điệu dựa sát vào bàn tròn, đưa tay chống cằm, giọng điệu đầy thách thức hướng về phía Ninh Tĩnh, mục tiêu của nàng ta chính là chọc cho Ninh Tĩnh tức điên lên, lúc đó bao nhiêu tính cách xấu xa trước giờ giấu diếm kĩ càng sẽ bị lộ ra hết.
Phùng Khánh lâu hôm nay đông đúc người qua kẻ lại như vậy, chắc chắn nếu chuyện lan truyền ra không đến một canh giờ, xem chừng cả Nam Cương này đều biết bộ mặt thật của Tiêu phu nhân, đến lúc đó còn ai ca ngợi, còn ai ngưỡng mộ?
Có điều, có vẻ như tính toán của Nhan Bách Hợp sai rồi, không những không chọc tức được Ninh Tĩnh còn có vẻ như còn là phương thức khiến cho Ninh Tĩnh càng muốn rời đi nhanh hơn.
Đáng lẽ muốn vờn Tiêu phu nhân này một lát, nhưng nếu còn chờ đợi nữa, lúc Ninh Tĩnh bỏ đi thì biết phải làm sao? Không nhịn nữa không nhịn nữa, đã đến lúc lật bài ngửa ra rồi.
"Đường đường là một đại tiểu thư của gia đình phú hộ, kim chi ngọc diệp lại không được gia giáo tốt, dâm loạn dụ hoặc nam nhân, thất thân trước ngày thành thân bị phu quân phát hiện, cuối cùng bị lạnh nhạt, thất sủng.
Còn nữa, vì muốn che giấu sự thật, bảo vệ danh tiếng bản thân, tự tạo ra lạc hồng lừa dối phu quân cùng bà bà.
Tiêu phu nhân, quả là một người phụ nữ mưu kế đa đoan, thâm sâu khó lường, Bách Hợp tự nhận không bằng."
Sáng sớm hôm nay vừa ra khỏi phủ Nhan Bách Hợp liền nghe mọi người không ngừng đồn đại, xì xào bàn tán về Ninh Tĩnh, những lời nàng ta vừa mới nói chính là nội dung chính của tin