Sau khi trở về phòng, Tiêu Chấn ra lệnh cho nha hoàn chuẩn bị, đêm nay sẽ ngủ tại phòng của phu nhân.
Mẫn Mẫn nghe thấy liền lập tức vui mừng, phân chia công việc xong liền đưa Ninh Tĩnh đi tắm rửa thay y phục, với linh cảm của một cô nương, nàng nghĩ nghĩ có lẽ đêm nay thiếu gia cùng phu nhân nhất định sẽ vĩnh kết đồng tâm, trở thành một đôi phu thê thật sự hay không? Càng nghĩ tâm tình càng trở nên vui vẻ, phấn chấn, cuối cùng còn đặc biệt chọn cho Ninh Tĩnh một bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng, lại còn bới một búi tóc đơn giản, cài cây trâm bạch ngọc lão phu nhân vừa tặng, thoa chút son môi cùng sáp thơm cho Ninh Tĩnh.
Đặt cây lược gỗ xuống bàn, Mẫn Mẫn chăm chú nhìn Ninh Tĩnh, cảm thấy thành quả bản thân làm ra không tồi, phu nhân nhà nàng xinh đẹp kiều diễm vô cùng, nhất định đêm nay thiếu gia sẽ không thể không động lòng nha.
"Mẫn Mẫn, em làm gì vậy?", Ninh Tĩnh nhìn chính mình trong gương, đây đâu phải bộ dạng ngày thường lúc nàng chuẩn bị đi ngủ đâu? Định cầm lấy khăn ướt trong chậu bên cạnh lên tẩy đi lớp trang điểm này liền bị Mẫn Mẫn bên cạnh vội ngăn lại, nghiêm túc nói.
"Phu nhân, người không được làm như vậy.
Đêm nay thiếu gia nghỉ lại ở phòng người, nếu thấy dáng vẻ xinh đẹp này của phu nhân, thiếu gia chắc chắn rất vui lòng.", nhưng Mẫn Mẫn chỉ có thể lựa lời mà nói, không thể trắng trợn nói ra là nàng cố tình chuẩn bị Ninh Tĩnh như vậy là để quyến rũ thiếu gia, muốn đại công cáo thành được.
Ninh Tĩnh sao không hiểu tâm ý của Mẫn Mẫn chứ, nhưng mà liệu có kết quả hay không? Nếu Tiêu Chấn thật sự trong tâm có nàng, động lòng với nàng thì đã không phải chờ đến hôm nay mới ở cùng nàng rồi.
Chỉ sợ tâm tư Mẫn Mẫn đổ sông đổ bể, có khi đêm nay cũng giống như bao đêm trước đó của hai người họ, trò chuyện được vài câu Tiêu Chấn liền rời đi sang thư phòng ngủ nghỉ.
Mẫn Mẫn không để tâm Ninh Tĩnh còn đang mải mê suy nghĩ gì đó, vội vàng nâng này dậy khỏi ghế đệm, dáng vẻ có chút khẩn trương dìu nàng sang chỗ Tiêu Chấn, nhìn phu nhân mình bước chân chậm rãi thờ ơ, Mẫn Mẫn chỉ hận không thể có chút khinh công, lập tức nhón mũi chân một cái liền đem phu nhân một phát ném vào phòng của thiếu gia.
Mẫn Mẫn nhiều lúc tự vấn bản thân, nàng không hiểu rõ bản thân nữa, tại sao chuyện phu thê của phu nhân nàng mà nàng lại có vẻ gấp gáp, sốt ruột hơn chính người trong cuộc cơ chứ? Mặc kệ là gì, chỉ cần đêm nay phu thê chủ nhân hoà hợp ân ái thì ngày mai chính là ngày tốt lành, ngày đẹp nhất trên thế gian này rồi.
Nha hoàn hầu hạ chu đáo xong xuôi, thức thời lui xuống, đóng cửa trở ra ngoài, ngay cả tẩm tức cũng không cần luôn.
Trong phòng bây giờ chỉ còn mỗi Ninh Tĩnh cùng Tiêu Chấn, hai người họ cùng nhau ngồi ở mép giường, chưa ai nói với ai lời nào, có lẽ mỗi người đều đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng của bản thân mình.
Ninh Tĩnh hồi hộp, tim đập nhanh liên hồi, nàng không phải chưa từng ở sát gần Tiêu Chấn nhưng mà hôm nay Mẫn Mẫn lại chuẩn bị đồ ngủ cho nàng mỏng quá đi, chỉ cần lướt sơ qua đã thấy được vóc dáng mảnh mai, yêu kiều của nàng thướt tha, nếu lỡ như Tiêu Chấn lại bỏ đi, không phải là phí tâm chuẩn bị, xấu hổ vô cùng hay sao? Còn Tiêu Chấn từ lúc thấy Ninh Tĩnh được Mẫn Mẫn dìu vào phòng, dáng vẻ xinh đẹp, kiều diễm của nàng hoà cùng bộ y phục lụa trắng mỏng manh kia càng thêm thập phần quyến rũ khiến hắn khó có thể rời mắt, nhất thời tâm tình dao động, trong lòng cảm thấy bứt rứt, ngứa ngáy khó chịu vô cùng.
"Khi nãy, nếu ta không lên tiếng, có phải nàng định dập đầu chấp thuận lời của mẫu thân hay không?", cuối cùng người lên tiếng trước lại là Tiêu Chấn, hắn là muốn hỏi về việc Tiêu lão phu nhân đề nghị hai người hoà ly, lại nhớ đến dáng vẻ quy thuận đến chướng mắt kia của nàng, lòng hắn lại không khỏi buồn bực, không vui.
"Thiếp nhận thấy bản thân không tốt, đem đàm tiếu về cho Tiêu gia, hại danh tiếng của Tiêu gia bị vấy bẩn, cho nên...", Ninh Tĩnh không nói ra sự thật rằng nàng nghĩ nàng và hắn khó lòng hoà hợp chung sống, hôn nhân không có tình cảm nhất định không thể duy trì lâu dài, nhưng sợ vô tình chạm đến điều cấm kỵ của hắn cho nên đã lựa lời mà đáp.
Tiêu Chấn đối với lời nói này của Ninh Tĩnh không trách móc cũng không phản hồi, hắn nghiêng đầu nhìn nàng đang ngồi cạnh mình.
Một thân y phục lụa trắng mỏng, búi tóc vấn đơn giản cài trâm bạch ngọc mẫu thân vừa tặng, da thịt trắng nõn hồng nhuận, đôi môi mọng vì thoa chút son càng thêm căng bóng hấp dẫn, nhưng sâu trong ánh mắt của Ninh Tĩnh lại đang chất chứa nỗi buồn, sắc mặt trầm mặc, nàng đang lo nghĩ đến chuyện gì? Về lời đồn kia hay chính về mối quan hệ phu thê hai người?
Tiêu Chấn nghĩ kĩ lại, từ lúc hai người thành thân đến giờ, hắn luôn lạnh nhạt nàng, không để tâm đến nàng, khiến nàng mỗi đêm lẻ bóng cô đơn, thật ra những lời đồn đãi xằng bậy kia một phần lý do cũng là xuất phát từ hắn.
Nếu hắn đối với nàng tốt hơn, ôn nhu quan tâm hơn thì có phải đã không cho kẻ có tâm địa ác độc kia lợi dụng mà thêu dệt nên chuyện xấu? Còn về việc mẫu thân phiền lòng, lời nói có ý tứ răn dạy về việc động phòng ngày đó, sự thật bên trong hắn là người hiểu rõ nhất.
Ninh Tĩnh không phải chưa chuẩn bị sẵn sàng, hắn còn nhớ đêm đó nàng còn chủ động vô cùng, là do hắn, hắn còn vướng mắc trong lòng, chưa thể toàn tâm toàn ý chấp nhận nàng.
Tiêu Chấn thật sự không hiểu nổi bản thân mình, vốn dĩ đêm mà hắn đi tìm nàng hỏi chuyện, sau khi nghe nàng trả lời, lòng hắn đã vướng mắc, vốn dĩ nếu nghi kị như thế, không tin tưởng và cảm thấy bản thân bị lừa gạt như thế, hắn là nên huỷ hôn mới phải, thời điểm đó chắc chắn thời gian vẫn còn kịp.
Nhưng hắn lại không làm thế, hắn vẫn thành thân với nàng, hắn vẫn bị nàng dụ hoặc khi trông thấy nàng khoác lên mình chiếc váy tân nương đỏ thẫm lộng lẫy kia, nếu hắn