Ngoài những việc ngày thường đảm nhận ra, ba ngày gần đây Minh Lan được Ninh Tĩnh sắp xếp cho làm thêm một công việc nữa, chính là xoa bóp cho nàng.
Mỗi ngày sau khi thức dậy, đi thỉnh an Tiêu lão phu nhân xong thì chính là thời gian Minh Lan sẽ dùng để xoa bóp cho Ninh Tĩnh, mà mỗi lần xoa bóp liền kéo dài một canh giờ, lúc đầu Minh Lan cảm thấy khá khó hiểu, tuy phu nhân từ khi gả vào Tiêu gia liền theo lão phu nhân cùng Tiêu Ngọc tiểu thư học quản lý công việc trong phủ, tuy việc nhiều khiến phu nhân thường xuyên vất vả nhưng chưa bao giờ thấy phu nhân than mệt mỏi hay đau nhức.
Nhưng mà kể từ khi đêm động phòng muộn đó, đêm nào thiếu gia cũng đến với phu nhân, hai người ầm ĩ đến tận gần sáng mới đi ngủ, ngày hôm sau phu nhân liền nhức mỏi không yên, vậy thì xem ra thiếu gia chính là nguyên do chính rồi.
Ninh Tĩnh lúc ngày nằm dài trên giường, mệt mỏi nằm sấp xuống để Minh Lan bên cạnh xoa bóp cho nàng, mà Minh Lan này da mặt mỏng lại thêm không giỏi che giấu cảm xúc, suy nghĩ của nha hoàn này thế nào làm sao Ninh Tĩnh không biết, còn hay thầm cười trộm này, nửa thật nửa đùa bảo nàng phải giữ gìn sức khoẻ đừng lao lực quá! Ninh Tĩnh nàng không nhận biết được điều này hay sao? Mỗi tối lăn lộn đến gần sáng, liên tục mấy ngày liên tiếp, nàng thật sự không còn sức nữa nhưng mà Tiêu Chấn kia làm như không biết mệt vậy, ban ngày làm việc ban đêm cùng nàng, dù nàng năn nỉ viện cớ thế nào cũng không ngăn được hắn, hại nàng đau nhức cả người, còn bị nhiều người chọc ghẹo.
Ninh Tĩnh vừa hưởng thụ tài năng xoa bóp của Minh Lan vừa suy nghĩ, phải làm sao để có thể làm cho Tiêu Chấn thôi làm khổ nàng đây?
Tuy là nói như thế nhưng ba ngày qua, từ khi Tiêu Chấn biết được thân phận của nàng, hắn không những không trách nàng, vạch trần nàng hay đuổi nàng khỏi phủ, ngược lại nuông chiều nàng, lúc nào cũng kề cạnh bên nàng, hay quan tâm nàng dù là mấy thứ nhỏ nhặt, tất cả hành động này của hắn làm cho Ninh Tĩnh trong lòng không khỏi cảm kích và rung động, hắn không thừa nhận hắn có tình cảm với nàng, hắn chỉ nói nàng hãy dùng cả cuộc đời này để nhìn nhận, nhưng thật ra trong lòng nàng có phải đã có đáp án rồi hay không, dù thời gian ngắn ngủi nhưng nàng cũng hiểu được một điều, một nam nhân đặt tâm tư lên một nữ nhân chỉ có hai khả năng, một là hắn muốn lợi dụng nữ nhân đó, hai là thật sự động tâm với nữ nhân ấy.
Mà Ninh Tĩnh nàng chỉ là một nha hoàn giả mạo tiểu thư, bản thân chẳng có gì cho hắn lợi dụng cả.
Vậy thì khả năng thứ hai? Nghĩ đến đây tự dưng Ninh Tĩnh lại đỏ mặt, nhớ lại lúc hai người thân mật trên giường, hắn nhiều lần gọi nàng "Tĩnh nhi", còn trấn an nàng những lúc hắn quá sức, sau đó còn tự tay bồng nàng đi tắm, ôm nàng ngủ, hắn dịu dàng ấm áp như vậy, tim Ninh Tĩnh nhảy lên liên hồi, có phải hắn cũng có nàng trong tim hay không?
Minh Lan nhìn thấy Ninh Tĩnh đỏ mặt như vậy, tưởng phu nhân của mình không khoẻ, tiến đến quan tâm hỏi han, còn đặt tay lên trán nàng xem nhiệt độ, nếu phu nhân không khoẻ lập tức đi mời đại phu ngay.
"Phu nhân, sao mặt người lại đỏ như vậy? Không khoẻ trong người sao?"
"Không có, có lẽ em xoa bóp đến chỗ ta hay buồn cho nên hơi nhạy cảm một chút.", Ninh Tĩnh dối lòng đáp lời, nếu để Minh Lan biết nàng nghĩ đến chuyện nàng cùng Tiêu Chấn, chắc chắn sẽ xấu hổ đến độ không thể gặp người cho mà xem.
Minh Lan gật gật đầu, cảm thấy trán phu nhân không nóng, nghĩ là Ninh Tĩnh nói thật, không nghĩ gì nữa quay lại xoa bóp tiếp cho phu nhân.
Trước đây tuy thiếu gia lạnh nhạt phu nhân nhưng dựa vào gia thế nhà mẹ đẻ của phu nhân, tất cả mọi người trong phủ có sự ái ngại nhất định, dù trong lòng có chút không phục tùng như không dám tỏ vẻ gì, chỉ đành tuân theo mà làm việc.
Nhưng giờ đây thì khác, thiếu gia cùng phu nhân ân ái, sớm tối có nhau người trong phủ ai có thể nhìn đều thấy, nếu không ngoan ngoãn, vâng lời nghe lệnh thì chính là tự tìm con đường chết cho mình rồi.
Đang xoa bóp, đúng lúc này Mẫn Mẫn vừa ra phố mua đồ về liền lập tức chạy vào, khá mất quy củ một chút chỉ vội hành lễ nhanh với Ninh Tĩnh, sau đó chạy ù đến bên giường nàng, mặt mày sáng rỡ, ánh mắt lấp lánh tinh tường, bên môi không thể che đi nụ cười hưng phấn, rõ ràng là có chuyện vui muốn nói cùng Ninh Tĩnh đây mà.
Ninh Tĩnh biết Mẫn Mẫn đang phấn khích, ra hiệu cho Minh Lan dừng lại, đỡ nàng ngồi dậy ngay ngắn trên giường, đưa tay chỉnh chỉnh lại xiêm y cho thẳng thóm, nhận lấy tách trà mà Minh Lan vừa đưa tới nhấp một ngụm, sau đó mới hướng về phía Mẫn Mẫn hỏi.
"Có chuyện gì mà em vui như vậy?"
Sáng nay Ninh Tĩnh bị Tiêu Chấn hại cho bản thân lười di chuyển, vốn dĩ định ra chợ mua một ít chỉ thêu về may thêm cho hắn vài thứ vật dụng cá nhân, nhưng cuối cùng mệt mỏi quá không đi được bèn nói Mẫn Mẫn thay mình đi mua.
Đáng lẽ thời gian đi không lâu vậy đâu, đến tận bây giờ Mẫn Mẫn mới trở về nàng lập tức hiểu cô nương này là đi bát quái đến quên cả thời gian đây mà.
Nhưng mà hình như lần này chuyện này nghe ngóng được là tin tốt nha, mới khiến nàng phấn khích đến độ quên quy củ như vậy, Ninh Tĩnh quả thật mong chờ được nghe đây.
"Phu nhân, em ra phố nghe được bọn họ đang bàn luận về Kỷ phu nhân, à không, là Nhan Bách Hợp mới đúng."
Mẫn Mẫn đắc ý cười hì hì, nhắc đến Nhan Bách Hợp Mẫn Mẫn lại một phen ôm một bụng tức giận, dù cho Ninh Tĩnh có tát nàng ta ba bạt tai, bị Kỷ Cảnh Diễm hưu thê vẫn chưa làm Mẫn Mẫn hài lòng, nhưng lần này thì khác nha, tin tức nàng nghe ngóng được quả thật còn hấp dẫn, cuốn hút hơn cả mấy người hay kể chuyện huyền nhuyễn trong các tửu lâu nha.
"Thế nào? Họ nói cái gì?", Ninh Tĩnh đã sẵn lòng vểnh tai lên nghe Mẫn Mẫn kể chuyện.
"Chuyện lần trước Nhan Bách Hợp gây khó khăn cho phu nhân bị Kỷ Cảnh Diễm doạ đuổi khỏi phủ nhưng may sao bà bà của nàng ta can ngăn, cuối cùng cũng qua chuyện.
Nhưng mà cách đây hai ngày, nha hoàn gia đinh trong Kỷ phủ truyền tin ra bảo rằng Lý di nương của Kỷ phủ bị sảy thai, mà người làm ra việc này chính là Nhan Bách Hợp.
Hơn nữa nha, vì muốn bảo toàn bản thân nàng ta còn thâm độc bày ra vở kịch vu oan Lý di nương của Kỷ Cảnh Diễm tư thông cùng nam nhân khác, cái thai trong bụng kia không phải của Kỷ thiếu