Ninh Tĩnh một mình đến tiểu viện của Tiêu Ngọc, vì muốn nói chuyện riêng, hơn nữa người tiểu cô này lại không hoà hợp với nàng lắm, ngay cả nha hoàn cận thân của nàng Tiêu Ngọc cũng không vừa lòng lắm.
Dừng chân trước cửa viện, Ninh Tĩnh sau khi đợi nha hoàn đi thông báo xong, khi nha hoàn đó trở ra cùng gật đầu bẩm báo, nàng mới đi theo nha đầu ấy vào trong viện.
Tiểu viện của Tiêu Ngọc bày trí đơn giản, trên tường treo vài bức tranh thuỷ mặc, góc phòng trưng vài chậu hoa cát tường, xung quanh viện cùng dưới đất là mấy món đồ chơi của Tiểu Thuỵ vẫn còn đang nằm lăn lóc chưa kịp dọn.
Tiêu Ngọc tính tình lãnh đạm ít nói, nhìn sơ qua bày trí trong phòng cũng có thể nói lên được tính cách của chủ nhân.
Tiêu Ngọc từ trong tư phòng đi ra, nhìn thấy Ninh Tĩnh khẽ nhún người chào hỏi, lại đánh mắt nhìn xung quanh viện của mình bê bối, nghĩ đã thất lễ với Ninh Tĩnh, nàng liền sai nha hoàn mau chóng dọn dẹp cho gọn gàng vào.
Mời Ninh Tĩnh ngồi xuống bàn trà nhỏ bên góc trái tiểu viện, Tiêu Ngọc bảo nha hoàn mau đi chuẩn bị trà, thêm vài cái bánh ngọt nữa, Ninh Tĩnh ít khi đến viện nàng, hai người lại không mấy hoà hợp, cốt yếu cũng là do tính cách của Tiêu Ngọc mà ra.
Nhưng sau vài lần xảy ra chuyện, lại nhớ đến hôm sinh thần của Tiêu Chấn đã xảy ra việc gì, Tiêu Ngọc dần dần mở lòng mình hơn, sự bài xích với Ninh Tĩnh cũng giảm xuống ít nhiều, nếu là người khác đến thăm vào giờ này, nàng tuyệt đối không tiếp, nhưng nếu là đại tẩu, nàng có thể dành chút ít thời gian cho Ninh Tĩnh.
Cho nha hoàn lui xuống, Tiêu Ngọc đích thân châm trà cho Ninh Tĩnh, tách trà sứ trắng nhỏ in hoạ tiết hoa sen thanh khiết cùng với mùi thơm nhẹ nhàng thanh mát của trà được Tiêu Ngọc tận tay đưa đến, Ninh Tĩnh không khỏi khách sáo nhận lấy, nếm thử một ngụm, xem ra khẩu vị của huynh muội Tiêu Chấn không tệ, cả hai đều biết lựa chọn trà ngon để uống nha, nàng thật là có phúc khi lần lượt được thưởng trà ngon như vậy.
"Đại tẩu giờ này đến đây không biết là có việc gì?"
Tiêu Ngọc vốn giờ thẳng thắn, vòng vo đôi chuyện mới vào chủ đề chính không phải là tính cách của nàng.
Hơn nữa giờ là buổi tối, Ninh Tĩnh đáng lẽ nên ở cùng Tiêu Chấn, đại tẩu nàng lại cố tình giờ này đích thân đến đây, e là không muốn quá nhiều người biết về việc Ninh Tĩnh đến tìm Tiêu Ngọc nàng.
"Là về chuyện của Hướng Viễn công tử."
Ninh Tĩnh đặt tách trà xuống bàn, đắn đo một chút rồi mới đáp lời.
Chuyện là vầy, ngày đó Hướng Viễn hẹn Ninh Tĩnh đến mái đình đó là nhờ nàng đưa bức thư cùng chiếc nhẫn này cho Tiêu Ngọc.
Hắn có kể sơ qua với Ninh Tĩnh rằng Hướng Viễn hắn từ lâu đã có tình cảm với Tiêu Ngọc, mà tiểu cô này của nàng cũng có tình cảm với hắn.
Vốn dĩ chàng có tình nàng có ý thì hai người đã đến được với nhau, trở thành đôi bích nhân khiến người người ngưỡng mộ.
Có điều, quá khứ đau lòng cùng sự hiện diện của Tiểu Thuỵ lại là điểm yếu của Tiêu Ngọc, nàng không thể không để tâm đến lời người bên ngoài đồn đãi, càng không muốn vì một nữ nhân đã lỡ làng cùng có nhi tử như nàng ảnh hưởng đến Hướng Viễn.
Đó chính là lý do trở ngại của hai người, Tiêu Ngọc càng sợ nàng không xứng với Hướng Viễn.
Đau đớn cùng tiếc nuối, Tiêu Ngọc tặng cho Hướng Viễn chiếc nhẫn ngọc đã theo nàng suốt bấy lâu nay xem như là vật kỉ niệm, thẳng thừng cắt đứt đoạn tình cảm tuy mới nảy nở nhưng lại cắm rễ sâu trong lòng hai người họ này.
Hướng Viễn hắn đã suy nghĩ rất kĩ, hắn không ngại Tiêu Ngọc có quá khứ lại có nhi tử là Tiểu Thuỵ, hắn cũng không ngại việc người đời đồn đại, nói những gì sau lưng hắn.
Điều hắn lo ngại và sợ hãi nhất chính là không có Tiêu Ngọc, không thể cùng nàng nên duyên, hắn không thể không có nàng được.
Sau lần gặp mặt ở mái đình đó, Hướng Viễn có việc riêng phải đến Tô Châu một chuyến, chuyến đi này gần nửa tháng, hắn muốn nhân cơ hội này cho Tiêu Ngọc ít thời gian để suy nghĩ và quyết định.
Bức thư mà Hướng Viễn viết chính là bày tỏ nỗi lòng của hắn, còn chiếc nhẫn kia là hắn cố tình nhờ Ninh Tĩnh trả lại cho Tiêu Ngọc, hắn nói hắn muốn chính là Tiêu Ngọc, chiếc nhẫn kỉ niệm này mang ý nghĩa không tốt nên hắn không muốn giữ lại.
Cố tình nhờ Ninh Tĩnh chính là Hướng Viễn không muốn chuyện tình trớ trêu này của hai người họ lộ ra bên ngoài, không ngờ Bạch Chi kia lại đuổi đến cùng, vì muốn minh oan cho Ninh Tĩnh, Hướng Viễn đành nói ra sự thật, trước mặt mọi người thừa nhận người trong lòng hắn chính là Tiêu Ngọc.
Sau khi giải quyết xong xuôi việc Bạch Chi vu oan hai người tư thông thì Hướng Viễn chỉ kịp gửi thư cùng nhẫn cho Tiêu Ngọc, mong nàng hãy suy nghĩ lại, nửa tháng sau khi hắn trở về, mong rằng sẽ nghe được đáp án mà hắn mong muốn.
Ninh Tĩnh biết đây là chuyện riêng giữa hai người họ, xen vào thì không hay chút nào, nhưng mà nàng thật không nỡ nhìn đôi bích nhân rõ ràng có tình cảm nhưng chẳng thể đến với nhau, nói nàng nhiều chuyện cũng được, lo chuyện bao đồng cũng được, nàng cũng muốn giúp hai người họ có thể vượt qua trở ngại mà ở bên cạnh nhau.
"Vài ngày nữa Hướng công tử sẽ trở về Nam Cương, Tiêu Ngọc muội muội, ta biết ta không nên xen vào chuyện riêng giữa muội và hắn, có điều nhìn nàng và hắn trắc trở như vậy, thứ cho ta nhiều lời đã đến tận đây nói chuyện với muội."
"Đại tẩu quá lời rồi, thật ra thì...!muội cũng muốn tìm một ai đó để tâm sự, mẫu thân thì lúc nào cũng yêu thương muội, bà ấy sẽ luôn luôn ủng hộ muội dù muội lựa chọn như thế nào, vì thế cũng khó mà chia sẻ cùng bà.
Còn đại ca, huynh ấy là nam nhân sẽ không hiểu được lòng nữ nhân.
Duy chỉ có tẩu..."
Tiêu Ngọc nhấp một ngụm trà, vừa cô đơn vừa bất đắc dĩ cất lời.
Đúng, từ lúc Ninh Tĩnh từ kinh thành đến đất Nam Cương này, Tiêu Ngọc nàng đối với Ninh Tĩnh không có thiện cảm, mà phần lớn lý do chính là vì nghe được tin đồn đoán không chính xác kia về người đại tẩu tương lai này, nàng sợ Tiêu Chấn bị lừa gạt, càng lo hơn chính là đại tẩu này sẽ lật tung cả Tiêu phủ này lên mất.
Nhưng mà, từ lúc mẫu thân nhiều lần thử lòng Ninh Tĩnh cho đến biểu muội Bạch Chi kia tâm địa không tốt không ngừng bày mưu tính kế hãm hại Ninh Tĩnh, dần dần ác cảm của Tiêu Ngọc vơi đi, đến hiện tại chính là sự nể trọng cần có của một muội muội dành cho biểu tẩu của mình.
"Tiêu Ngọc muội muội, ta nhìn ra được Hướng Viễn công tử đối với muội là thật lòng thật dạ, vậy còn muội? Muội đối với hắn thế nào?", Ninh Tĩnh nhiều lần quan sát ánh mắt cùng dáng vẻ của Hướng Viễn, là một nữ nhân và cũng là bạn bè của hắn, nàng