Hôm nay đi đường đã một đoạn dài, lại xảy ra vài chuyện khiến ai nấy đều mệt mỏi, nhân tiện có việc liên quan đến cô nương kia nên Tiêu Chấn quyết định nghỉ lại đây một đêm, ngày mai lên đường tiếp.
Khách điếm này tuy không sang trọng hay bày trí bắt mắt như những khách điếm khác nhưng lại là khách điếm duy nhất tại nơi này, Tiêu Chấn cùng Ninh Tĩnh không có chọn lựa nào khác, đành thuê bốn phòng tại đây nghỉ ngơi, Tiêu Chấn cùng Ninh Tĩnh mỗi người một phòng, hai phòng còn lại là của Tiểu Ly và gia đinh A Tài của hắn.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong xuôi, Tiêu Chấn cùng Ninh Tĩnh xuống sảnh khách điếm dùng bữa tối.
Vì là khách điếm duy nhất ở nơi này nên khách lưu đến cũng khá nhiều, khi hai người họ xuống chỉ còn một bàn duy nhất, nếu chậm trễ xem chừng tối nay xem như bỏ đói bao tử rồi.
Gọi một vài món thanh đạm xong thì không lâu sau tiểu nhị đã đem thức ăn lên, thức ăn nóng hổi nghi ngút khói, hương thơm ngào ngạt đánh thức chiếc bụng đang sôi sùng sục của Ninh Tĩnh.
Cũng phải thôi, hôm nay đi đường nhiều, vì khá gấp rút nên gia đinh của Tiêu Chấn chỉ mong giục ngựa đi nhanh nhất có thể, bữa trưa chỉ là ăn vội cho đủ bữa cho nên bây giờ nàng mới đói như thế.
Cầm một chiếc bánh bao nóng hổi lên, theo thói quen định đưa tay bẻ đôi chiếc bánh ra nhưng ai ngờ Tiểu Ly bên cạnh huých tay nàng một cái nhẹ như ra hiệu.
Đúng rồi, tiểu thư khuê các đâu có ai ăn bánh bao vụng về cùng khoa trương như nàng, mấy cô nương đó chỉ là đưa miệng cắn nhỏ từng miếng, nhai chậm nuốt kỹ, nàng khi ở Tô phủ đã được chỉ dạy tận tình, chỉ là bây giờ có chút đói nên nhất thời quên mất, cũng may có Tiểu Ly bên cạnh nhắc nhở.
Lần này đóng giả đại tiểu thư Tô Thanh Nguyệt gả đi xa, Tô đại nhân cùng Tô phu nhân bên cạnh xiêm y, trang sức cùng của hồi môn thì còn đặc biệt chuẩn bị một nha hoàn thiếp thân cho nàng, chính là Tiểu Ly này.
Nha hoàn Tiểu Ly trước giờ theo hầu bên viện của Tô phu nhân, bây giờ bà lại sắp xếp để Tiểu Ly theo nàng gả đi, khỏi phải nói thì nàng cũng nhận ra mục đích thật sự của việc này là gì.
Tô gia có lẽ nghĩ nàng dù sao cũng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, vì muốn giúp Tô Thanh Nhật thoát khỏi hôn sự tồi tệ này mà buộc lòng phải dùng đến nàng.
Họ sợ nàng gả đến Nam Cương, rời xa khỏi Tô gia họ sẽ ăn cháo đá bát, làm bại lộ sự thật sẽ chuốc nhục nhã cho Tô gia, chính vì vậy đặc biệt đưa Tiểu Ly đến là muốn giám sát nàng, trông chừng nàng, nhắc nhở nàng rằng rốt cuộc là ai, có thân phận gì, nên biết điều một chút mà đừng gây bất cứ tai hoạ gì cho Tô gia.
Ninh Tĩnh hiểu chứ, chính vì thế trước mặt Tiểu Ly nàng luôn tỏ vẻ ôn nhu hoà nhã, cẩn trọng hành xử, đợi đến khi có cơ hội sẽ đưa Tiểu Ly đi, lúc đó không còn ai kềm cập nàng nữa.
"Tối nay nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta sẽ lên đường sớm.", Tiêu Chấn gắp một miếng thịt xá xíu cho vào chén, đưa mắt nhìn Ninh Tĩnh phía đối diện đang ngây người suy nghĩ gì đó mà không chịu dùng bữa, cố tình nhắc nhở nàng một phen.
"Vâng.", Ninh Tĩnh như hoàn hồn, gật đầu đáp lời.
"À, chuyện lúc chiều thật đa tạ Tiêu thiếu gia.", Ninh Tĩnh vô tình nhớ đến chuyện cô nương bán thân kia, không nhờ có Tiêu Chấn đồng ý cho nàng theo hầu Ninh Tĩnh thì có lẽ mọi chuyện đã không được giải quyết êm xuôi thế này.
Dù sao thì lời đa tạ này cũng phải nói với hắn.
.
Ngôn Tình Sắc
Thế nhưng Tiêu Chấn chẳng nói gì, im lặng tiếp tục dùng bữa tối tiếp, hành động này xem như là chấp nhận lời đa tạ của Ninh Tĩnh đi?
Cạch...!
Đúng lúc này, tự dưng có một vật gì đó rơi trúng vào chân Ninh Tĩnh, nàng giật mình, buông đũa trong tay xuống rồi khom người nhặt lấy, là một cây quạt xếp dài có cán làm bằng gỗ, xem chừng cũng có chút giá trị.
Nhưng mà, cây quạt này là của ai cơ chứ? Nàng ở cùng Tiêu Chấn cả buổi hôm nay chưa từng thấy hắn động đến một cây quạt nào?
"Cô nương, là của tại hạ."
Đúng lúc này có một nam nhân vận xiêm y màu tím than đi đến bên cạnh Ninh Tĩnh, vóc người cao ráo, gương mặt tuấn tú nhưng lại mang theo sự phong lưu đa tình của những nam nhân hay đi trêu hoa ghẹo nguyệt.
Hắn ta dừng bước, đôi môi nhếch lên, ánh mắt chăm chú dán chặt lên cô nương thanh tú, nhan sắc thanh lệ kiều diễm đang ngây ngốc cầm cây quạt của mình nhìn ngắm, cuối cùng mới cất giọng nhận vật.
"A, là của công tử sao? Thật ngại quá, đây, trả lại cho ngài."
Ninh Tĩnh đứng lên, nhất thời không để ý đến ánh nhìn của nam nhân kia, chỉ nhất mực cảm thấy ngại ngùng khi giữ vật của người khác lâu như thế, cuối cùng hai tay đưa ra, nâng cây quạt lên, từ tốn đưa đến trước mặt nam nhân kia làm động tác hoàn trả.
Nam nhân kia nhìn thấy giai nhân xinh đẹp động lòng người, lại còn đang e lệ cầm lấy cây quạt kia thì không thể kiềm lòng, đưa tay lên nhận lại quạt, nhân lúc đó còn giở chút thủ đoạn, cố tình chạm vào bàn tay nhỏ nhắn non mịn kia của Ninh Tĩnh.
Ninh Tĩnh cảm nhận được sức nóng từ bàn tay ấy liền run người, vội vã thu tay lại ngồi xuống ghế, tránh đi ánh nhìn đầy hứng thú của tên nam nhân kia.
"Còn có việc gì sao?"
Tiêu Chấn ngồi ở phía đối diện chứng kiến toàn bộ sự việc, đôi mày kiếm không khỏi nhíu chặt lại, nét mặt rõ ràng không vui nhìn về phía Ninh Tĩnh.
Biết bản thân bị người khác lợi dụng, khi dễ như vậy mà còn yên lặng không đáp trả, nên nói nàng ngốc nghếch hay là quá thiện lương đây? Còn tên nam