Tiêu Chấn sau khi tắm rửa thay y phục xong trở về phòng, nhìn thấy Minh Lan đã trở ra canh gác, bên trong chỉ còn ánh sáng le lắt nhỏ xíu của vài ánh nến nhỏ, xem chừng Ninh Tĩnh đã đi nghỉ rồi.
Cẩn thận mở cửa ra, hắn rón rén bước vào trong, từng bước từng bước đi đến cạnh giường ngủ, một Tiêu Chấn ngày thường oai phong lẫm liệt, mỗi một hành động đều là chính chắn đúng mực, ấy vậy mà giờ đây lại rón ra rón rén, chỉ dám đặt nhẹ bước chân xuống sàn để tránh tạo ra tiếng động đánh thức Ninh Tĩnh, cũng may chẳng có ai nhìn thấy bộ dạng này của hắn, nếu không xem chừng mặt mũi hắn sau này cũng không biết phải để vào đâu.
Vén màn che lên, nữ nhân của hắn đang đối lưng với hắn, Ninh Tĩnh ôm gối ngủ ngon lành, nhịp thở đều đặn, mái tóc dài đen óng mượt bung xoã trên nền chăn đỏ như suối, thân hình mảnh khảnh trong bộ y phục lụa mỏng thoắt ẩn thoắt hiện lộ ra làn da trắng hồng mịn màng của nàng.
Tiêu Chấn nhìn Ninh Tĩnh đến động tâm, cuối cùng xốc chăn lên, luồn người vào nằm cạnh nàng, sau đó hắn định nghiêng người ôm lấy nữ nhân vào lòng, không ngờ người bên cạnh đã tỉnh dậy, à không, Ninh Tĩnh đêm nay khó ngủ, nãy giờ mọi hành động của hắn nàng đều nghe thấy, bây giờ xoay người lại trực diện với Tiêu Chấn, nàng như giận dỗi như là bất mãn dịch người về sau né tránh hắn.
"Giận sao?"
Tiêu Chấn nhìn thấy Ninh Tĩnh chủ động vạch rõ khoảng cách với hắn, hắn vẫn mặc kệ đưa tay kéo nữ nhân vào lòng, một tay hắn vòng qua ôm lấy eo nàng siết chặt, tay còn lại nắm lấy bàn tay nàng đặt lên ngực mình, dịu dàng vuốt ve.
Sao hắn không nhìn ra nữ nhân này đang giận hắn chứ, Ninh Tĩnh không giỏi khống chế cảm xúc, nhất là khi ở riêng với hắn, nàng đều bộc lộ ra ngoài mặt như thế.
Đó cũng là một trong những lý do khiến hắn động tâm với nàng, hắn không thích nữ nhân quá tâm cơ, giấu diếm cảm xúc để rồi tỏ vẻ thảo thuận trước mặt hắn, mà Ninh Tĩnh nàng ngược lại, dáng vẻ nàng đáng yêu như thế, thật khiến hắn không kiềm lòng được mà muốn hôn nàng một cái vào cái môi đang chu ra kia để biểu lộ việc bài xích hắn.
"Đừng giận, dạo gần đây ta đúng là quá bận rộn nên ít dành thời gian cho nàng.
Lần này xong việc, ta nhất định sẽ bù đắp cho nàng.", Tiêu Chấn khẽ mổ lên môi Ninh Tĩnh một cái, còn chịu lấy giọng điệu năn nỉ, lấy lòng ra để dỗ ngọt Ninh Tĩnh nữa.
Ninh Tĩnh nghe thấy liền bĩu môi, nhưng trong lòng lại không trách hắn nữa, giờ đây chỉ thấy nhớ hắn và thêm yêu hắn mà thôi.
Một tuần gần đây Tiêu Chấn thường xuyên bận việc đến tận khuya mới về, mà Ninh Tĩnh nàng một hai ngày đầu còn trông hắn về, mấy ngày sau liền mệt mỏi đi ngủ trước luôn, chỉ có đến khi nàng thức giấc mới nhận ra hắn đang ngủ say cạnh nàng.
Ninh Tĩnh đúng là có nghi ngờ, còn âm thầm kiểm tra lại y phục của hắn, quả thật không có dấu vết của nữ nhân, nàng cũng yên tâm.
Ninh Tĩnh là nữ nhân, đã là nữ nhân thì sẽ có lòng dạ hẹp hòi không muốn chia sẻ phu quân mình với bất kì nữ nhân nào khác.
Có điều xã hội này lại đối lập hoàn toàn, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nhưng nàng muốn hắn dù có yêu thích ai cũng sẽ đường đường chính chính đem về đây, sẽ không dối gạt nàng, ở cùng người mới ở ngoài.
Nhưng sau khi kiểm tra và nghe thấy lời nói của Tiêu Chấn hôm nay, lại thêm việc thấy sự mệt mỏi trong mắt hắn, Ninh Tĩnh tự cảm thấy hổ thẹn, nàng nên tin tưởng hắn, giúp hắn giải toả áp lực sau công việc, ấy vậy mà nàng còn sinh nghi ngờ, nổi lòng ghen tuông, nàng thật tệ mà.
"Làm việc thì tốt thôi, có điều chàng vẫn nên giữ gìn sức khoẻ cho tốt.
Có sức khoẻ mới có sức lực để giải quyết công việc.
Ngày mai thiếp dặn dò nhà bếp hầm thêm ít canh bồi bổ cho chàng, nhớ phải uống đầy đủ đó."
Ninh Tinh nghiêng người, cơ thể nàng áp sát vào thân thể của Tiêu Chấn hơn, nàng giang tay ôm chặt lấy hắn, cái đầu nho nhỏ gác lên lồng ngực hắn thích thú cọ cọ vài cái, tuy là dặn dò khuyên nhủ nhưng giọng nói đầy ngọt ngào và quan tâm khiến lòng Tiêu Chấn như được tưới nước ấm ngày xuân vậy, thoải mái và hạnh phúc vô cùng.
"À, ngày đó nàng nói có việc muốn nói với ta, có điều hôm đó ta vội ra ngoài nên chưa kịp cùng nàng trò chuyện.
Là việc gì vậy?", Tiêu Chấn xoa xoa tấm lưng mịn màng của Ninh Tĩnh một lúc mới chợt nhớ ra việc lần trước Ninh Tĩnh hình như có chuyện muốn nói với hắn, có điều đúng lúc đó A Tài chạy đến bẩm báo, hắn liền vội vã rời đi, lại thêm mấy ngày vừa qua hắn bận rộn lo công việc nên cũng không có tâm trí nào nhớ đến, hôm nay Ninh Tĩnh còn thức bồi chuyện cùng hắn, hắn mới vô tình nhớ ra.
"Chấn...", Ninh Tĩnh khẽ gọi hắn, cùng lúc đó nàng ngẩng đầu dậy, thân người nửa nằm sấp trên người hắn, như là đắn đo như là nặng trĩu tâm sự nhìn hắn, cuối cùng nàng mới quyết định nói ra.
"Ngọc Sương cô nương chàng đem về, người chính là đại tiểu thư của Tô gia Tô Thanh Nguyệt, là người mà thiếp đang giả mạo đây."
Tiêu Chấn khá bất ngờ trước câu nói này của Ninh Tĩnh, hắn chưa từng thấy Tô Thanh Nguyệt nên không biết dáng vẻ nàng ấy ra sao, nhưng Ninh Tĩnh thì khác, có lẽ nàng đã tìm hiểu kĩ mới biết được sự thật này.
Nhìn nữ nhân trong lòng lo lắng, hắn cũng lo lắng theo, Ninh Tĩnh giả mạo thân phận Tô Thanh Nguyệt gả đến Tiêu gia chỉ mình hắn biết, vì hắn yêu nàng nên không để tâm đến thân phận gì đó, nhưng mà mẫu thân hắn thì khác, chỉ sợ việc này bại lộ ra, hắn không biết mẫu thân sẽ tức giận đến mức độ nào, mà tức giận trách mắng cũng không sao, chỉ lo là bà sẽ không chấp nhận Ninh Tĩnh mà thôi.
"Hai người các nàng định thế nào?"
"Tiểu thư nói không được để lộ chuyện này, cứ như bây giờ vậy, thiếp là Tiêu phu nhân còn tiểu thư là Ngọc Sương cô nương."
"Vậy là được rồi, nếu nàng ấy không có gì thì chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Đợi đến khi mọi chuyện ổn thoả một chút, ta sẽ an bài đưa nàng ấy hồi Tô gia.", Tiêu Chấn mỉm cười trấn an Ninh Tĩnh, có điều trong mắt hắn lại chất chứa thêm một tầng suy nghĩ khó mà đoán được là gì.
"Chấn, nếu chàng thích tiểu thư thì cứ nạp vào phủ, chỉ sợ là thiếp thân phận thấp kém lại vì giả mạo mà làm chính thê, còn tiểu thư xuất thân cao quý chỉ vì hoàn cảnh lại trở thành thê thiếp bị người đời chê cười, thiếp..."
Ninh Tĩnh vẫn còn vướng mắc chuyện này trong lòng.
Không ít lần nàng dạo sân vườn, lại lướt qua thư phòng hắn, nhiều lúc nàng nghe