Đêm trừ tịch, tất cả mọi người đều tề tựu về Tiêu phủ để sum họp, chuẩn bị đón năm mới cùng nhau.
Tiêu phủ không quá lớn nhưng lại có một khuôn viên đẹp lại thoáng đãng, theo ý của Tiêu lão phu nhân, tiệc đêm trừ tịch của Tiêu phủ sẽ được thiết đãi ở khuôn viên.
Đêm trừ tịch khí trời chuẩn bị chuyển giao, so với thường ngày tuy không khí lạnh không giảm đi nhiều lắm nhưng ít có gió, sắc trời trong lại thêm hàng nghìn ngôi sao đang chiếu lấp lánh, ánh trăng lúc mờ lúc ảo, ngại ngùng nép mình sau những rặn mây đen, đến khi xuất hiện lại toả ánh sáng đẹp đẽ đến muôn nơi, phải nói là cảnh sắc tuyệt đẹp như hoà làm một khiến người ta không khỏi động lòng.
Trong khuôn viên, ở vị trí chủ toạ chính là Tiêu lão phu nhân, sức khoẻ bà dạo gần đây tốt hơn rất nhiều vì liên tiếp nhận được tin vui, áo choàng lông khoác bên ngoài thỉnh thoảng lay động theo cơ thể bà, nãy giờ bà trò chuyện không ngớt cùng mọi người, tâm tình vui vẻ không khỏi cười nhiều hơn một chút.
Phía dưới bên tay phải là phu thê Hướng Viễn cùng Tiêu Ngọc đang ân ân ái ái, kính cẩn lễ phép trò chuyện cùng Tiêu lão phu nhân.
Hướng Viễn đã từ lâu mất đi phụ mẫu, chỉ còn vài bà con họ hàng xa, đêm trừ tịch nếu phu thê họ ở một mình trong Hướng phủ sẽ rất buồn chán và cô đơn.
Chính vì vậy Tiêu lão phu nhân cùng Ninh Tĩnh ngỏ ý mời hai người họ đến Tiêu phủ cùng nhau sum vầy đón năm mới.
Tiêu Ngọc nói chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng theo thói quen lại đưa tay lên sờ phần bụng còn phẳng của mình, nhìn vậy thôi chứ chỉ vài tháng nữa nó sẽ từ từ nhô cao, gây bất tiện không ít cho nàng.
Phải, Tiêu Ngọc đã mang thai được hơn hai tháng rồi, tất cả mọi người khi nghe tin ai nấy đều vui mừng chúc phúc, nhất là Tiểu Thuỵ nha.
Biết bản thân sắp có đệ đệ hoặc muội muội, bé con liền thay đổi tính cách, trầm lắng một chút lại chính chắn một chút, còn khẳng khái khẳng định sẽ làm một ca ca tốt bảo vệ bào đệ, bào muội của mình.
Ninh Tĩnh cùng Tiêu Chấn ngồi bên tay trái Tiêu lão phu nhân, hai người họ cũng thường xuyên góp lời trong những câu chuyện được bàn luận xôn xao kia.
Ninh Tĩnh nhìn bữa tiệc đêm trừ tịch do bản thân sắp xếp có thể diễn ra tốt đẹp, chu đáo đầy đủ như vậy, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đây là lần đầu tiên nàng đảm nhận tổ chức bữa tiệc, lại còn vào đêm trừ tịch quan trọng như vậy, không khỏi có chút áp lực.
Nhưng cũng may sao có Tiêu lão phu nhân thường xuyên góp ý chỉ dẫn, Tiêu Chấn an ủi động viên, còn có Minh Lan làm việc nhanh nhẹn, cẩn thận cùng chu đáo cho nên nàng mới có thể thành công như vậy.
Ninh Tĩnh nhìn Minh Lan bên cạnh tiến lên rót rượu cho mình, một bên lại nhìn đến hành động vô ý kia của Tiêu Ngọc, tâm tình không khỏi có chút buồn bã, muộn phiền.
Tiểu cô của nàng thành thân cùng Hướng Viễn đến giờ đã ba tháng nhưng trong bụng nàng lại mang thai hơn hai tháng, vừa mới thành thân đã có thai, đúng là phước phần tốt.
Chẳng bù cho Ninh Tĩnh nàng, đã cùng Tiêu Chấn hơn nửa năm bên nhau, tình chàng ý thiếp tuy ân ân ái ái khó tách rời, cũng đã dùng bao nhiêu thuốc bổ của Tiêu lão phu nhân nhưng đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, trong lòng nàng tự động cũng có chút gấp gáp lên rồi.
"Hôm nay mọi người tề tựu đông đủ như vậy, ta cảm thấy rất vui, như vậy mới có không khí của một gia đình chứ."
Tiêu lão phu nhân đã lớn tuổi không còn uống rượu nữa, bây giờ chỉ uống trà hoa cúc nhẹ nhàng phù hợp với sức khoẻ thôi.
Bà đưa mắt nhìn con cháu mình tề tựu đầy đủ, lại vui vẻ trò chuyện như vậy, không khỏi cao hứng cùng xúc động.
Hai tỷ muội Tiêu lão phu nhân kể từ ngày lần lượt thành thân bởi vì ai cũng có cuộc sống riêng nên khó mà sum họp, rồi không lâu trước đây nhi nữ Tiêu Ngọc của bà thành thân, cả tôn nhi Tiểu Thuỵ cũng theo mẫu thân gả đến Hướng phủ, thoáng chốc Tiêu phủ trở nên vắng lặng, thiếu bóng người, chỉ mong có những dịp lễ này để cả gia đình có cơ hội sum vầy thôi.
Và hôm nay quả là ông trời đã nghe thấu nỗi lòng của bà, niềm vui khi có con cháu quây quần, niềm vui khi cả gia đình đầm ấm hạnh phúc khiến Tiêu lão phu nhân ngập tràn viên mãn cùng cảm động.
"Mẫu thân đừng nói như vậy, tuy nữ nhi đã gả đi nhưng dù sao vẫn ở gần người, chắc chắn khi có thời gian sẽ về thăm người.
Hơn nữa, phu thê đại ca hiếu thuận như vậy, mẫu thân người vẫn chưa hài lòng hay sao?"
Tiêu Ngọc ôn hoà mỉm cười cất lời.
Từ nhỏ nàng đã theo sát Tiêu lão phu nhân, lại trải qua nhiều chuyện như vậy, tuy không phải là hài tử ruột thịt của bà nhưng nàng từ lâu đã xem mình thật sự là người của Tiêu gia, hiếu thảo, tận tâm chăm sóc mẫu thân.
Cho nên khi thành thân với Hướng Viễn, nàng lại xuất hiện ưu tư muộn phiền, chỉ sợ mình gả đi, đại ca lại bận bịu việc làm ăn, còn đại tẩu thì dù sao cũng là nàng dâu mới, khó lòng hầu hạ Tiêu lão phu nhân chu toàn.
Nhưng khoảng thời gian vừa qua, với những lời khen ngợi không ngớt mà mẫu thân dành cho đại tẩu thì nàng đã biết bản thân đã quá lo xa rồi, thậm chí còn mừng thay cho đại ca đã có một thê tử công dung ngôn hạnh cùng tư sắc hoàn mỹ vô cùng.
"Không phải là không hài lòng, nếu như tẩu tẩu của con sinh cho ta thêm vài tôn nhi để ẳm bồng thì còn gì bằng."
Tiêu lão phu nhân cười cười nhìn sang Ninh Tĩnh ngồi cạnh Tiêu Chấn.
Từ ngày đó đến giờ bà không biết đã tẩm bổ cho phu thê nhi tử bà biết bao nhiêu là thuốc cùng thức ăn, ấy vậy mà đến bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì làm cho Tiêu lão phu nhân không khỏi buồn rầu.
Tiêu lão phu nhân nghĩ nghĩ, mỗi đêm Tiêu Chấn dù về trễ hay không đều sẽ ngủ lại phòng Ninh Tĩnh, lại thêm thuốc bổ của bà chuẩn bị, không thể không có công hiệu, trừ phi một trong hai người thể chất không tốt nên khó lòng thụ thai, nếu không thì bà cũng không biết nguyên do của việc này là gì.
"Mẫu thân chẳng lẽ không tin năng lực của nhi tử sao?", Tiêu Chấn nhìn thấy Ninh Tĩnh