Editor: Jena
——————————-
Cư dân của khu nhà rốt cuộc cũng chờ được đến ngày nơi đây được phá dỡ, chỉ có mình Khổng Tinh Hà không đợi được.
Kết thúc bộ phim, cậu đã dùng phương thức của chính mình để nói lời từ giã thế gian.
Khán giả bước ra từ rạp chiếu phim ngày hôm ấy, không ai là không rơi lệ.
Cũng không biết chuyện Khổng Tinh Hà rời đi đối với Nghiêm Phi là giải thoát hay thống khổ, Lâu Dĩnh sẽ không thể nào quên được một màn đó, Nghiêm Phi nhìn thấy bức di thư viết tay của Khổng Tinh Hà.
Có lẽ chưa từng có một khác giả nào từng nhìn thấy Đàm Trận khóc rống như vậy trong phim.
Đàm Trận vẫn luôn rụt rè khắc chế, vậy mà Nghiêm Phi cuộn mình ở góc tường, khóc đến mức hoàn toàn không để ý đến hình tượng.
Cả người anh như sụp đổ, chỉ một tiếng khóc đã nhấn chìm tất cả, khiến khán giả trong rạp đều nức nở theo.
Khổng Tinh Hà dùng phương thức mình hy vọng để chấm dứt số mệnh, Nghiêm Phi nhất định sẽ hiểu được.
Anh sụp đổ khóc nấc lên chỉ là bởi tích tụ nhiều năm như vậy, không dám ở trước mặt Khổng Tinh Hà biểu hiện ra.
Vào giờ khắc này cuối cùng bộc lộ hết thảy, chẳng hề giữ lại điều gì, giống như gửi đến người em trai sẽ không thể nào nghe được tiếng khóc của anh, cũng chẳng bao giờ nhớ về anh nữa.
Chuyện xưa về Nghiêm Phi đến đó là hết, nhưng lại là điểm cất cánh cho sự nghiệp điện ảnh của Đàm Trận.
Trong một thời gian ngắn ngủi chưa đẩy năm phút, anh từ một diễn viên lưu lượng Đàm Trận trở thành ảnh đế trẻ tuổi Đàm Trận sau này.
Đối với Thịnh Dã cũng vậy, sinh mệnh của Khổng Tinh Hà kết thúc trên màn ảnh rộng, người đóng vai Khổng Tinh Hà lại được vận mệnh ưu ái, lần đầu tiên "xúc điện" liền bắt lấy giải diễn viên mới xuất sắc nhất.
[xúc điện: ở đây ý nói lần đầu tiên chạm mặt với điện ảnh]
Vinh dự còn có ở phía sau, ngày càng có nhiều nhà sản xuất, đạo diễn tìm tới, kịch bản gửi tới nhiều đến mức đọc cũng không hết, phải để cho Tây Viện sàng lọc trước cho cậu một lần.
Nếu không phải Thịnh Dã vào giới này, Lâu Dĩnh cũng không biết thì ra giới giải trí quanh năm suốt tháng lại có nhiều phim như vậy, nhưng người thật sự có thể chạm mặt khán giả, một năm cũng không có mấy bộ.
Sau khi nhận được các loại kịch bản và kế hoạch, Thịnh Dã đều sẽ gọi điện thoại hỏi ý kiến Đàm Trận.
Có đôi khi cậu còn cự tuyệt người khác chỉ vì một câu nói của anh.
Lâu Dĩnh nhớ rõ lúc ấy có một nhà sản xuất họ Hà, đặc biệt có thành ý, từ xa tới cửa để gặp gỡ.
Kết quả bà và Thịnh Dã trùng hợp đều không có nhà, hại người ta đến hai lần đều vườn không nhà trống, khiến bà cũng thấy rất ngượng ngùng, liền kêu Thịnh Dã đi gặp đối phương một lần.
Thịnh Dã nghe bà nói xong cũng rất khó xử, nói: "Anh Đàm Trận khuyên con không nên nhận bộ phim này."
Bà hỏi: "Sao lại không nên nhận?"
Thịnh Dã do dự một chút: "Ảnh nói là đoàn phim của họ không tốt lắm, thích lăng xê mấy tin tiêu cực, chỉ ham lợi trước mắt."
Lâu Dĩnh nghe được có chút giật mình, cũng không phải giật mình trước thủ đoạn lăng xê của đối phương, mà là giật mình Đàm Trận thế mà lại trực tiếp nói với Thịnh Dã, trong ấn tượng của bà Đàm Trận không phải là người sẽ nói những lời này.
Bà cũng biết Đàm Trận sẽ không hại Thịnh Dã, nghĩ nghĩ, nói: "Vậy con cũng nên gặp mặt người ta một lần, nghe người ta nói một chút, rồi mới từ chối thì tốt hơn."
Thịnh Dã không lay chuyển được bà, bèn nói con đi gọi điện thoại một chút.
Mẹ con hai người ngồi trên sô pha, bà ngồi một bên nghe Thịnh Dã nói chuyện điện thoại, giọng đối phương rất lớn, ở đầu bên kia di động tận tình khuyên bảo: "Đây là một cơ hội tốt lắm đó, hay hiện tại cậu đang bận đóng phim sao? Nếu không thì sao không thử xem một chút? Kịch bản kia cậu xem qua cũng thấy ổn mà đúng không?"
Thịnh Dã không nhắc tới Đàm Trận, chỉ là nói tuy rằng kịch bản không tồi nhưng nhân vật không phải loại hình cậu muốn diễn.
"Haiz, tiểu Dã à, tôi nói với cậu mấy lời thật lòng, chỉ mong cậu đừng để ý."
Thịnh Dã liên tục gật đầu: "Không sao, ngài cứ nói đi ạ."
"Hiện tại tuy rằng cậu có giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc nhất, nhưng cũng chỉ là người mới, cậu không thể quá kén chọn được.
Cậu hẳn nên nhân cơ hội này tăng tần suất lộ mặt trước quần chúng, bằng không thời cơ qua đi cái gì cũng không có đâu."
Thịnh Dã vừa nghe vừa gật đầu, cuối cũng vẫn là cực kỳ kiên định nói: "Cảm ơn ngài, chẳng qua tôi còn muốn chờ một thời gian nữa, tôi muốn diễn những gì tôi thực sự thích."
Cúp điện thoại xong, Thịnh Dã còn nhíu mày, giống như đang nghĩ về chuyện vừa rồi.
Lâu Dĩnh hỏi cậu đang nghĩ gì, Thịnh Dã nghiêm túc nói: "Con cảm thấy anh Đàm Trận nói không sai, bọn họ quả thực chỉ ham cái lợi trước mắt."
Lâu Dĩnh không biết nên khóc hay nên cười.
Bà biết Thịnh Dã không để tâm chuyện nổi tiếng hay không nổi tiếng, cậu chỉ muốn đóng phim, nhưng vẫn lo lắng lỡ như bị đối phương nói đúng, chờ nữa chờ nữa có khi lại là công dã tràng.
Nghe Tây Viện nói, Thịnh Dã liên tục từ chối hai kịch bản không tồi, bà làm mẹ mà còn thấy sốt ruột thay, chính cậu lại thấy không sao cả.
Phải thừa nhận rằng, sự tin tưởng của bà đối với Đàm Trận khoảng thời gian đó cũng từng dao động, cảm thấy Thịnh Dã có phải quá nghe lời anh hay không.
Tây Viện cũng nói chuyện với bà, ở đầu dây bên kia uyển chuyển nói: "Dì, con nói thẳng với dì, Đàm Trận trong mắt công chúng quả thực là ngôi sao lớn, có hào quang.
Nhưng trong cái giới này, nói trắng ra anh ta cũng chỉ là một diễn viên, anh ấy có tài nguyên cùng nhân mạch.
Nhưng dì có nghĩ tới, người tìm anh ấy quay phim đều là đạo diễn cấp nào, giữa Đàm Trận và Thịnh Dã người ta càng muốn chọn ai hơn, đúng không? Cho dù Đàm Trận thật sự có thể giới thiệu cho Thịnh Dã một ít tài nguyên, vậy cũng không đủ.
Tương lai Thịnh Dã không thể dựa vào Đàm Trận mãi như vậy được, cậu ấy cũng cần tự tích lũy tài nguyên và nhân mạch của mình.
Con thấy mối quan hệ của Thịnh Dã với Đàm Trận đúng là rất tốt, dù sao quan hệ chính là tích lũy như thế, không phải người mới nào cũng có người dẫn đường có cấp bậc như Đàm Trận.
Nhưng vấn đề là cậu ấy không thể cái gì cũng nghe theo Đàm Trận được, hôm nay cậu ấy quay phim quen với Đàm Trận, nhưng tương lai quay phim khác sẽ phải tiếp xúc với những diễn viên, tiền bối khác.
Cậu ấy không thể tự chặn đường của mình lại được!"
Tây Viện muốn đả thông tư tưởng ở phía bà, bà đương nhiên hiểu được lo lắng của Tây Viện.
Nhưng một bên là người đại diện của Thịnh Dã, tất nhiên sẽ suy nghĩ cho cậu ấy, một bên là đối tượng Thịnh Dã sùng bái, đã cam đoan với bà sẽ bảo vệ Thịnh Dã.
Bản thân bà cũng không nắm