Vân Ca đánh nhẹ vào ngực Hoán Vũ trách móc:"Anh đúng là ngốc mà.”Thuận đà, Hoán Vũ nắm lấy tay cô, xoay gương mặt cô lại đối diện mình.
Anh đưa tay lau khô hai hàng lệ của cô, rồi nói:"Anh làm sao mà ngốc bằng em? Cứu sống một mạng người mà lại tự đi trách mình là người xấu hàng bao nhiêu năm trời thì chắc trên đời chỉ có một mình Kiều Vân Ca mà thôi.”Vân Ca cúi đầu ngượng ngùng cười cười.
Như nhớ đến chuyện gì, cô ngẩng phắt đầu dậy, mắt híp híp, giọng nguy hiểm hỏi Hoán Vũ:"Vậy...!người bạn cũ có giọng nói giống em là em ư?”Hoán Vũ ho khù khụ vài tiếng.
Anh đỡ Vân Ca đứng lên một bên, còn mình cũng đứng lãng tránh đi chỗ khác.Vân Ca không phục, cô chạy đuổi theo anh, lắc lắc cánh tay tiếp tục mè nheo hỏi:"Sao anh lại không trả lời? Có đúng hay không hả? Anh đúng là có tật giật mình mà.”Nghe vậy, Hoán Vũ dừng lại, xoay người lại nhìn cô nói:"Chuyện này cũng là do em làm anh hiểu lầm thôi.”Vân Ca mở to mắt, chỉ vào mặt mình:“Em?”“Nếu hôm đó em không nói tên mình là Vân Lê thì làm sao anh hiểu lầm mà đi tìm nhầm người chứ?”Vân Ca ngớ ra một lúc, sau đó cười nắc nẻ hỏi:"Anh thật sự đã quay lại đó tìm người tên Vân Lê sao?”Hoán Vũ hừ một tiếng, không thèm để ý đến cô nữa, quay người đi.Vân Ca đuổi theo lại hỏi:“Vậy là anh đã đến thăm mộ của chị Vân Lê rồi? Và đó là lí do vì sao anh nói người bạn cũ của anh đã qua đời sao?”Hoán Vũ giận dỗi trả lời:“Đúng vậy.
Em có biết anh đã tự trách mình vì sao đến quá trễ nhiều như thế nào không? Em có biết lúc thấy nấm mồ lạnh lẽo đó anh đã thất vọng đến mức nào không?”Vân Ca ôm anh từ phía sau, dụi đầu vào tấm lưng to lớn vững chãi của anh dỗ dành nói:"Em xin lỗi.
Là lỗi của em.”Nhưng ngay sau đó nghĩ lại cô lại giở giọng bắt bẻ anh:“Em nói anh ngốc mà anh không tin.
Anh đến thăm mộ chị gái của em mà không nhìn năm sinh của chị ấy có khắc trên bia mộ sao? Cái năm đó người cứu anh vẫn còn là học sinh cơ mà.
Chị gái của em năm đó đã mười chín rồi.”Hoán Vũ bị bắt bẻ thì cũng ngại ngùng, giờ anh mới nhớ ra điều mà anh vẫn luôn bỏ sót.Anh quay người lại gõ trán cô rồi nói giọng thản nhiên:“Em nghĩ một người đang bị thất vọng và đau đớn xâm chiếm còn có khả năng để ý đến từng chi tiết như vậy không?”Vân Ca bị anh gõ đau, xoa xoa trán, bĩu môi nói:“Nói chung là anh cũng ngốc.”Hoán Vũ ôm cô, thay cô xoa trán, giọng cưng chiều nói:"Đúng vậy.
Anh ngốc nên mới bỏ lỡ em lâu như vậy.”Lại hỏi:"Vậy vì sao năm đó em lại nói tên mình là Vân Lê?”“À em nghĩ làm như vậy người được em giúp đỡ sẽ luôn luôn nhớ đến tên Vân Lê như là ân nhân của họ.
Và họ sẽ cầu nguyện nhiều hơn cho chị ấy mau chóng khỏe lại.”"Còn ở trại mồ côi Angel ở Mỹ thì sao? Vì sao em lại nói với cô bé kia em tên là Vân Lê?”Vân Ca lùi ra sau một bước, hỏi anh:“Sao anh biết em đến Angel?”Hoán Vũ không muốn giấu bất cứ chuyện gì với Vân Ca nữa, anh thừa nhận thành thật:“Là anh bảo Thương Hào và một số đàn em đi theo bảo vệ em.”Vân Ca nhớ đến chuyện xảy ra ở Mỹ với anh, lại nhớ đến câu chuyện Thương Hào đã từng kể trên trực thăng.Cô gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, rồi trả lời:“Cũng cùng chung lí do kia.
Em muốn mọi người mãi mãi nhớ đến Vân Lê như em luôn nhớ đến chị ấy.”Hoán Vũ kéo Vân Ca vào lòng, nhỏ giọng nói:“Chị Vân Lê ở trên trời sẽ mỉm cười hạnh phúc vì có một đứa em gái tốt như em.”Vân Ca nhìn anh, cô nở nụ cười bày tỏ niềm hạnh phúc lúc này của mình.
Thật không ngờ một cuộc hôn nhân từ trên trời rơi xuống lại cho cô một người chồng tuyệt vời như vậy.“Hoán Vũ, em yêu anh.”Trong lòng Hoán Vũ lúc này như được mật ngọt rót vào.
Anh cũng thì thầm bày tỏ cùng cô:"Vân Ca, anh cũng yêu em.”Hai người ôm nhau một lúc thì nghe tiếng người từ đằng xa