Cơn mưa gào thét không ngừng suốt đêm.
Sấm chớp đùng đoàng, lúc sáng lúc tối, những cơn gió như quái vật cứ thi nhau quất vào những tán cây xanh, hoa cỏ, khiến cho vườn hoa vốn được chăm sóc kỹ lưỡng chỉ sau hai giờ đồng hồ hứng chịu mưa bão đã tan tác không ra hình thù gì.Bên trong biệt thự nhà họ Đinh.Bà Đinh Ngọc Hằng, mẹ của Đinh Tuyết Tùng và Đinh Tuyết Châu, đang ôm mặt ngồi khóc rống lên, giống như đang thi với độ thê lương với cơn mưa phía ngoài cửa.Đinh Tuyết Châu ngồi kế bên ôm chặt người anh trai là Đinh Tuyết Tùng cũng khóc nức nở.Tuyết Tùng thấy hai người phụ nữ quan trọng của mình khóc mà đau lòng.
Anh ta bắt đầu hối hận, không ngừng tự xỉ vả bản thân đã bị người thân lợi dụng.Đột nhiên, điện thoại trên bàn vang lên, bà Đinh Ngọc Hằng ngẩng mặt lên, cầm lấy di động của mình, lau đi những giọt nước mắt như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bà thấp giọng lễ phép:“Ba.
Ba khỏe không?”Bên kia đầu dây là ông Đinh Lập Minh, lên tiếng:“Nói với tụi nhỏ mau chóng về Mỹ đi.
Cả con nữa.”Ông ta chỉ nói có bấy nhiêu, rồi cúp máy.Bà Đinh Ngọc Hằng nhìn lại gương mặt hai đứa con của mình, thê lương mà nói:“Ông ngoại bảo chúng ta phải về Mỹ.”Tuyết Tùng tức giận nói:“Mẹ.
Chính là ông ta đã hại con và công ty Đinh Tuyết ra nông nổi này.
Mẹ…”Bà Hằng quát lên, ngắt lời đứa con trai:“Cho dù ông ngoại có làm gì thì cũng là ông ngoại của các con.
Ông đã để cho các con mang họ Đinh của ông tức là ông không bao giờ bỏ rơi các con.”Bà Ngọc Hằng tuy là bên ngoài cứng miệng nói bênh vực cho người cha của mình, nhưng bên trong bà hận ông đến thấu xương.
Chỉ là với sức lực của người phụ nữ yếu đuối như bà thì làm sao đấu lại gia tộc nhà họ Đinh chứ?Bà cúi đầu, nhắm mắt lại cố nuốt xuống những giọt nước mắt sắp sửa rơi xuống một lần nữa.
Bà vẫn nhớ rõ hai mươi chín năm về trước, chỉ vì bà muốn lấy một nhiếp ảnh gia mà cha của bà đã nổi xung lên một trận.
Ông ta đã phản đối đến cùng, với lí người mà bà yêu thương kia không môn đăng hộ đối với bà.Sau này vì muốn phản kháng lại quyết định độc đoán của cha mình, bà và người yêu đã lén lút đăng ký kết hôn rồi bỏ trốn.
Họ đã có cuộc sống hạnh phúc với nhau được năm năm, lần lượt sinh ra hai đứa con bụ bẫm ngoan ngoãn,Nhưng làm gì có hạnh phúc nào trường tồn mãi mãi? Ông Đinh Lập Nhân đã tìm được nơi bọn họ ở, bắt bà và hai đứa cháu về, sửa tên đổi họ cho chúng nó.Còn về chồng bà, ông Đinh Lập Nhân đã tàn nhẫn làm mù đi đôi mắt, sau đó không còn tin tức gì nữa.Bà hận người cha tàn độc của mình đến tận xương tủy, nhưng bà vẫn là người mẹ yêu thương con mình.
Vì vậy bà phải nhẫn nhịn để bảo vệ chúng nó đến tuổi trưởng thành.Nhưng thật không may, cho dù là Tuyết Tùng và Tuyết Châu có lớn lên, có mạnh mẽ hay không thì cũng không bao giờ thoát được bàn tay của Đinh Lập Nhân.
Mặc dù ông ta đã thả cho Tuyết Tùng ra ngoài tự thành lập công ty, nhưng như vậy cũng không có nghĩa rằng bọn họ đã được tự do.Cũng phải nhắc đến là do con của bà không đủ tài trí để nhận ra âm mưu sớm hơn.
Tuyết Tùng đã bị che mờ bởi sự căm phẫn với tập đoàn Lâm Kiều, ba lần bốn lượt từ chối công ty của anh ta.Lại thêm lợi ích quá lớn mà tập đoàn Hà Đăng hứa sẽ chia cho công ty Đinh Tuyết, khiến cho anh ta không còn dùng đầu óc phán đoán thiệt hơn nữa, mà lại đụng đến Lâm Kiều cũng chính là đụng Hoán Vân.Ai ai trong giới kinh doanh mà đều biết tiếng tăm tàn nhẫn, nói được làm được của chủ tịch Hoán Vân.Một khi đã đụng đến người của Hoán Vân thì vị chủ tịch Tư trẻ tuổi sẽ không bao giờ nương tay hay do dự lấy một giây mà lập tức đánh trả lại kẻ thù.
Còn chưa nói đến tập đoàn Lâm Kiều chính là của bà nội của vợ anh.Đinh Tuyết Châu ngước lên nhìn anh trai của mình khuyên can:“Anh, nếu chúng ta còn ở đây nữa thì chủ tịch Hoán Vân sẽ không tha cho chúng ta đâu.
Cùng mẹ về Mỹ với ông ngoại thôi anh.”“Em quên mất ông ta đã hại ba của mình ra sao rồi à? Em quên mất những tháng ngày chúng ta bị giam cầm ở Mỹ rồi sao?”Đinh Tuyết Châu tất nhiên chưa bao giờ quên.
Nhưng so với ở Mỹ bị giam cầm mà vẫn được sống trong nhung lụa còn hơn là ở đây bị Tư Hoán Vũ đẩy vào bước đường cùng.
Cô ta không muốn