Lúc này, trưởng phòng Trần dường như hiểu ra là tổng giám đốc của mình đang trực tiếp muốn hỏi cô thực tập.
Bà liền liếc nhìn Hà Mộng Thủy, rồi ra lệnh:“Còn ngồi đó làm gì? Mau ra ngoài đây nói chuyện với tổng giám đốc.”Hà Mộng Thủy chậm chạp đứng lên, cô ta không cao lắm, lại đi trên đôi giày cao gót gần hai mươi phân làm cho người ta cảm giác cô ta đang đi cà kheo.Vân Ca kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô nhân viên thực tập mà không hề tỏ ra vẻ mặt khó chịu.
Thấy cô ta đến gần, Vân Ca nhắc lại câu hỏi:“Vì sao cô không xin vào Hoán Vân?”Rồi dùng giọng điệu sắc bén của một người vợ đang dằn mặt tình địch nói:“Tôi nghe nói cô là người quen của chồng tôi, chủ tịch Tư Hoán Vũ cơ mà.”Lời vừa nói ra, lập tức mặt mày của các nhân viên trong phòng, kể cả vị trưởng phòng đang đứng kế bên trở nên xanh mét.Sau một vài giây im lặng, Hà Mộng Thủy cắn cắn môi nói:“Xin lỗi tổng giám đốc Kiều, tôi không nên đi khoe khoang với đồng nghiệp về mối quan hệ của tôi và chủ tịch Tư.”“Ồ, nói như vậy có nghĩa là cô thật sự là người quen của chồng tôi rồi.
Vì sao tôi chưa bao giờ nghe anh ấy nhắc đến vậy?”“Có lẽ… có lẽ là chủ tịch Tư sợ tổng giám đốc hiểu lầm gì đó.”“Vậy sao? Hay là bây giờ tôi gọi điện cho chồng tôi để hỏi xem nhé.
Nhân tiện đây tôi sẽ nói với anh ấy chuyển một sinh viên tài năng về làm việc bên Hoán Vân luôn.
Chứ để cô làm việc ở đây thì phí tài năng lắm.”Vân Ca vừa nói, tay vừa cầm điện thoại giả vờ bấm bấm.Hà Mộng Thủy từ sắc mặt xanh chuyển sang trắng, vội vã nói:“Xin lỗi tổng giám đốc, thật ra thì tôi không quen chủ tịch Tư.
Chỉ là…chỉ là ngưỡng mộ ngài ấy đã lâu…”Nói đến đây đầu cô ta gục thấp xuống, tự cắn môi mình đến mức chảy máu.
Nhưng trong đôi mắt cô ta hiện lên tia lửa xảo quyệt, có vài phần thâm độc.Vân Ca biết rõ mục đích của cô ta không phải chỉ đơn giản là tung tin đồn nhằm phá hoại mối quan hệ của cô và Hoán Vũ.
Mục đích của cô ta còn lớn hơn, có thể là trả thù cho nhà họ Hà.Nhưng cô không muốn vạch trần cô ta ngay lúc này, cô vẫn muốn chờ Quỳnh Điển điều tra rồi vạch kế hoạch đối phó.
Dù sao thì địch ở trong tối, còn cô vẫn ở ngoài sáng, cô vẫn nên thận trọng thì tốt hơn.Sau đó, làm như chỉ là chuyện vặt vãnh của người vợ giải oan chồng mình, Vân Ca chỉ dặn dò cô ta một câu rồi bỏ đi:“Sau này có thì nói có, không thì nói không.
Tôi không muốn người khác nói chồng tôi là người trăng hoa ong bướm.”Hà Mộng Thủy lại không hề cho những lời đó là chuyện vặt vãnh, cô ta nghiến răng, tròng trắng đôi mắt hiện lên đỏ ngầu, căm hận nhìn theo bóng lưng của Vân Ca.Bà trưởng phòng Trần thấy cô ta vẫn đứng đó, liền quát:“Sao không quay lại làm việc đi? Cứ tưởng mình là người quen của chủ tịch Tư thật đó à?”Cô ta cúi gằm mặt đi vào bàn của mình làm việc, nhưng cô ta nào có tâm trạng để tập trung làm nữa chứ? Trong đầu Hà Mộng Thủy hiện giờ chỉ có ba chữ “phải trả thù”.Cũng vì ba chữ này mà Hà Mộng Thủy đã cãi lời cha mẹ mình, trở về nước tìm người hại chị họ của mình là Hà Thu trở thành một người điên.Hà Thu và Hà Mộng Thủy có tình cảm vô cùng thân thiết, từ nhỏ hai người đã cùng nhau lớn lên, đi học, đi chơi, làm bất cứ gì cũng đều có nhau, có thể nói mối quan hệ của họ còn thân hơn cả anh chị em ruột.
Vì vậy khi nghe tin chị họ của mình bị hãm hại đến mức bị điên khùng phải vào bệnh viện tâm thần, cô ta liền không ngần ngại muốn lấy lại công bằng cho chị họ.Mặc dù cha mẹ cô ta đã ngăn cản, họ đã nói đừng đụng đến Tư Hoán Vũ và Kiều Vân Ca.
Nhưng Hà Mộng Thủy vốn là người hiếu thắng, làm sao cô ta có thể nhẫn