Đúng như những gì Vân Ca và Quỳnh Điển nghe được, người của Hà Mộng Thủy đã chờ sẵn ở dưới tầng hầm xe.Khi Quỳnh Điển mặc bộ quần áo của Vân Ca đi xuống, cô cố ý đi thật chậm.
Khi đến gần xe của Vân Ca cô còn vờ như bị đánh rơi đồ, cúi xuống nhặt.Ngay lúc này, từ đằng sau có một đám người chạy tới, lấy một túi vải màu đen trùm lên đầu Quỳnh Điển.
Cô giả vờ giãy dụa một, hai cái rồi làm như mình bị bọn họ khống chế bất lực chống cự nên đành phải im lặng.Những người kia đẩy cô lên chiếc xe màu bạc đã chờ sẵn ở gần đó.
Bọn họ đưa người lên, đóng cửa lại và nhanh chóng lái xe ra khỏi tầng hầm.Những người đó cứ đinh ninh sẽ không ai thấy họ, bởi vì dường như lúc bọn họ bắt người thì tầng hầm không có một ai, nên bọn rất chủ quan, cũng không thèm quan sát trước sau.Cũng nhờ vậy mà bọn họ không hề phát hiện một chiếc xe màu đen khác cũng bắt đầu xuất phát sau xe bọn họ chỉ khoảng một phút sau.Quỳnh Điển bị bắt đến một ngôi nhà hoang, vì bị bịt mặt nên cô không xác nhận được địa điểm.Đến nơi, những người kia để Quỳnh Điển ở lại, lúc này tay chân cô đều đã bị trói lại bằng dây thừng, còn bọn họ thì đi đâu không rõ tung tích.Khoảng năm phút sau, cô nghe tiếng bước chân nện xuống sàn nhà, là tiếng của gót giày cao gót, cô nhếch môi cười một cái khi biết người đến là ai.Đột nhiên cô nghe tiếng điện thoại vang lên, một trong số bọn chúng đi ra nghe điện thoại, sau đó người nọ quay trở lại nói với đồng bọn bằng vài câu tiếng Anh.
Giọng của anh ta có vài phần run rẩy, vài phần sợ hãi:“Này, vậy là sao? Vì sao cô nói phu nhân Kent đã đồng ý việc này?”Lời vừa dứt những người khác lập tức cũng nhốn nháo nói gì đó.Người phụ nữ duy nhất trong phòng bị ép hỏi lập tức la lớn:“Im hết đi.”Sau đó lại có một giọng khác nói:“Phu nhân Kent vừa gọi điện nói rằng không chịu trách nhiệm chuyện này.
Nếu có ai hại cô gái kia thì người đó sẽ tự chịu trách nhiệm.”Người phụ nữ im lặng một lát, Quỳnh Điển biết cô ta đang sợ hãi, nhưng ngay sau đó cô nghe thấy cô ta cứng giọng đáp:“Các người làm xong việc cho tôi, tôi sẽ trả các người gấp ba.
Còn hậu quả những chuyện này tôi sẽ gánh vác trách nhiệm.”Dường như bọn người kia nghe vậy cũng dao động, nhưng có một người trong số đó nói:“Nhưng phu nhân Kent là ai chứ? Nếu bị bà ta bắt tội thì chúng ta chết chắc.”“Các người không nói thì có ai biết?”Sau đó là một khoảng im lặng, người phụ nữ nói tiếp:“Được rồi.
Tôi không ép các người.
Ai nguyện ý làm sẽ được gấp bốn, còn ai không làm thì ngay bây giờ cút xéo hết đi.”Một lát sau, Quỳnh Điển nghe được vài tiếng bước chân đi ra khỏi chỗ đó.
Cô đoán cũng ít nhất hơn một nửa là đồng ý ở lại.Đợi cho những người kia đi hết, người phụ nữ mới ra lệnh:“Lấy bao vải ra.”Một trong số những người ở lại lập tức tiến đến gần Quỳnh Điển lột bao vải màu đen ra khỏi đầu cô.Quỳnh Điển chớp chớp mắt để thích nghi với ánh sáng đột ngột, tóc tai của cô lúc này đã trở nên lộn xộn, che gần hết khuôn mặt của cô.Người phụ nữ kia tiến lên, cười khẩy nói:“Kiều Vân Ca, cô không ngờ sẽ bị tôi bắt cóc chứ gì? Hôm nay tôi sẽ phải bắt cô trả giá cho những gì cô đã gây ra cho gia đình chị họ tôi.”Cô ta tiến càng ngày càng gần, giọng nói không giấu đi sự độc ác tiếp tục vang lên:“Và tất nhiên là tôi sẽ bắt cô trả gấp mười lần sự nhục nhã cô đã bắt tôi chịu mấy ngày vừa qua tại công ty.
Cô nghĩ mình là ai? Một phu nhân của chủ tịch cao cao tại thượng không ai dám đụng tới sao? Cô xem đi, có phải không ngờ Hà Mộng Thủy tôi lại có năng lực bắt cóc cô phải không?”“Chị họ của tôi là Hà Thu, chắc cô còn nhớ chứ? Chị ấy đã bị chồng cô hãm hại mà bị nhốt suốt đời ở bệnh viện tâm thần.
Tôi cũng bắt cô phải chịu như ấy, sống không bằng chết…”Lúc này Hà Mộng Thủy đã đến gần, cô ta ngồi xổm xuống trước mặt Quỳnh Điển, một bàn tay bóp cằm, tay còn lại vén mấy lọn tóc lòa xòa trước mặt cô.Bỗng nhiên mắt cô ta trợn ngược lên không giấu nổi sự hốt hoảng nơi đáy mắt.
Cô ta buông Quỳnh Điển ra, chân lảo đảo lùi về phía