Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Mấy ngày nay Tề Sâm không làm trò thiêu thân nào cả, buổi tối chỉ hôn môi và làm tình như lúc trước.
Nhưng hắn đang ở tuổi dồi dào sinh lực, lăn qua lộn lại một cái đã quá nửa đêm.
Lâm Tuế Xuân cảm thấy vừa thích lại vừa đau.
Mỗi lần Tề Sâm nhéo đầu v*, cơ thể cậu lại trở nên căng thẳng, phía sau cũng mút chặt thêm.
Lâm Tuế Xuân cắn môi dưới, nhìn những ngôi sao nhỏ bé lập lòe bên ngoài cửa sổ.
Đôi tay bám lên thành giường của cậu vừa trắng trẻo lại vừa gầy yếu.
Tề Sâm ôm Lâm Tuế Xuân từ phía sau, rót một dòng chất lỏng vào trong cơ thể cậu.
Lâm Tuế Xuân rùng mình, miệng bật ra tiếng rên nhè nhẹ, nhắm mắt đón nhận khoái cảm che trời lấp đất.
Bắn tinh xong, Tề Sâm không rút ra, còn tiến vào càng sâu.
Hắn liếm vành tai Lâm Tuế Xuân, nắm cổ tay cậu, tròng một thứ gì đó vào.
Lâm Tuế Xuân liếc mắt, phát hiện Tề Sâm buộc một sợi chỉ đỏ vào cổ tay mình, bên trên còn có một viên xá lị. (*)
(*) Xá-lị hay xá-lợi là những hạt nhỏ có dạng viên tròn trông giống ngọc trai hay pha lê hình thành sau khi thi thể được hỏa táng hoặc thân cốt sau khi chết của các vị cao tăng Phật giáo.
Hình minh họa:
Tề Sâm ôm cậu, giải thích: “Nó được thánh hiến bởi một vị cao tăng.”
Lâm Tuế Xuân nhắm mắt lại, “ừ” một tiếng hết sức thờ ơ.
Tề Sâm bực bội bắt đầu đâm rút.
Tư thế tiến vào từ sau lưng vừa sâu vừa thích, nhưng Lâm Tuế Xuân chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu, cậu đang kiên nhẫn chờ màn ân ái dài hơi này kết thúc.
Tề Sâm vỗ mông cậu, vừa búng mấy cái vừa xỏ xuyên, đúng là khiến người ta không chịu nổi.
Lâm Tuế Xuân bật ra một tiếng rên rỉ gần như nức nở.
Hai tay cậu nắm chặt ga giường.
Có làn da trắng nõn làm nền, sợi chỉ đỏ trên cổ tay kia càng thêm bắt mắt.
Chờ Tề Sâm đi rồi, cậu mới vươn tay, cởi sợi dây ra, tùy tiện ném lên mặt bàn rồi mới cuộn tròn người đi ngủ.
Gần đây Thích Cố đang tham gia một cuộc thi hội họa ở thành phố B, còn quyết tâm giành được giải thưởng.
Nếu không phải đám nữ sinh hưng phấn bàn luận đúng lúc Lâm Tuế Xuân đang ngủ gật trong lớp học, hẳn là cậu sẽ chẳng hề hay biết.
Đám nữ sinh kia còn nhắc tới Chu Vân.
Chu Vân dịu dàng xinh đẹp, là hoa hậu giảng đường, là nữ thần, là ánh trăng sáng trong lòng bao nhiêu nam sinh.
Thế mà cô nàng lại một lòng hướng về Thích Cố, còn mất nửa năm lớp 10 để theo đuổi hắn.
Đương nhiên, hai phần ba nữ sinh trong trường đều hâm mộ Thích Cố, ai bảo hắn nhà giàu đẹp trai lại còn có tài, thật chẳng khác nào nam thần của trường cả.
Chỉ là đôi trai tài gái sắc này, sau nửa năm hẹn hò đã kết thúc chẳng rõ lí do.
Sau đó, thời gian Thích Cố đến trường ngày càng ít, còn giữ nguyên trạng thái độc thân.
Trong trường có tin đồn Chu Vân đá hắn, khiến hắn nhớ mãi không quên.
Nhưng khi hỏi Chu Vân, cô nàng lại né tránh không chịu đáp.
Lâm Tuế Xuân đã từng gặp Chu Vân, song đó đã là chuyện từ rất lâu rồi.
Điều đáng nói là Chu Vân mà cậu gặp lại không giống những gì mọi người miêu tả.
Lúc ấy cậu vừa bị Thích Cố hành hạ, đang vật vờ giữa quán rượu tối tăm cùng quả trứng rung ở trong mông.
Cậu ghé lên mặt bàn, buồn ngủ đến mức không nâng được mí mắt.
Chu Vân trang điểm rực rỡ, tóc dài buộc ở sau đầu, đôi mắt híp lại vô cùng xinh đẹp.
Cô vươn bàn tay với những chiếc móng tay sáng bóng ra trước mặt cậu, rót cho cậu một ly champagne loang loáng ánh vàng.
Lâm Tuế Xuân vừa định ngồi dậy, Chu Vân liền ghé qua sờ mặt cậu.
Mùi hương nồng đậm đầy mê muội trên thân thể cổ khiến người ta đầu váng mắt hoa.
Ánh mắt Lâm Tuế Xuân hơi dao động.
Nhưng ngay sau đó, cổ tay Chu Vân đã bị tóm lấy.
Lúc này đầu óc cậu đang rất mơ màng, chỉ biết hình như Thích Cố đến đây.
Bọn họ nói gì đó cậu không nghe rõ, song có vẻ như Thích Cố đang cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Ngày lại ngày trôi qua, chớp mắt đã đến thứ bảy.
Lúc trở về từ khu giảng đường, Lâm Tuế Xuân nhìn thấy Thích Cố đã lâu không gặp đang chờ mình ở cửa ký túc.
Hắn cầm một cái túi giấy, tựa vào vách tường cúi đầu, khiến cho hơi thở u buồn như tản mác xung quanh, khiến người khác muốn vuốt phẳng nếp nhăn trên trán hắn, làm hắn vui vẻ.
Thích Cố mặc một