Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Tề Sâm nhận được điện thoại khi đang đua xe trên quốc lộ Bàn Sơn.
Lòng hắn không vui, mặt mày cũng lạnh lùng khó chịu.
Màn hình hiển thị một đàn em hay ton hót đang gọi tới.
Hắn không nghe máy, đối phương lại gọi đến mấy lần.
Cuối cùng, Tề Sâm bực bội dừng xe, nghe máy.
“Alo.”
“Anh Sâm, hôm nay Lâm Tuế Xuân đánh nhau với bọn Khố Tử.
Em không muốn làm phiền anh đâu nhưng việc này vô duyên vô cớ quá, tự nhiên Lâm Tuế Xuân ra tay với bọn nó.
Nghe nói mấy thằng trong bọn bị gãy cả xương sườn.
Lần này Lâm Tuế Xuân hơi quá đáng!”
Tề Sâm xoa mũi, cực kỳ bực bội, nghe một đống bô lô ba la truyền đến từ đầu bên kia thì lạnh nhạt cắt lời: “Lâm Tuế Xuân có bị thương không?”
“Việc này… hình như có một chút.
Đánh nhau bị thương cũng là chuyện bình thường mà.
Hơn nữa, anh Sâm, bọn em vẫn luôn nghe theo lời dặn của anh, nhẹ tay với Lâm Tuế Xuân, không dám dùng nhiều sức lực.”
“Được rồi, mai tao sẽ xử lý.”
Dứt lời, Tề Sâm cúp máy, ném di động sang ghế phó lái.
Hắn nắm chặt vô lăng, chỉ cảm thấy phiền não trong lòng càng chồng chất.
Nhất là khi nhớ lại cảnh tượng Lâm Tuế Xuân bị thương lúc trước, người nọ mặt mày tái nhợt song vẫn cắn răng không rên một tiếng nào.
Hắn rời mắt khỏi màn hình điện thoại, im lặng lái xe một lát thì đổi hướng vòng xuống núi.
Lúc này, Giang Ý đang giúp Lâm Tuế Xuân đỡ Chu Ngang xuống phòng y tế.
Trường tổ chức sự kiện, để phòng trường hợp có người gặp sự cố ngoài ý muốn nên phòng y tế vẫn không đóng cửa.
Chu Ngang đã ngủ.
Bác sĩ vẫn đứng bên giường bôi thuốc, băng bó vết thương trên đầu và chân cho cậu ta.
Giang Ý chăm chú nhìn Lâm Tuế Xuân.
Khóe miệng đối phương có vết rách nhỏ, xung quanh xanh tím một vòng.
Hắn đi lấy thuốc, bảo Lâm Tuế Xuân ngồi xuống rồi nhẹ nhàng chấm lên khóe miệng cậu.
“Ngoài miệng ra, cậu còn đau chỗ nào không?” Giang Ý hỏi.
“Không.”
Bôi thuốc xong, Giang Ý rót cho cậu một cốc nước ấm, nói: “Cậu nói tôi nghe, đang yên đang lành tại sao lại đánh nhau? Báo với thầy cô không phải sẽ tốt hơn à? Hơn nữa, cậu nói với tôi, tôi cũng có thể giúp cậu giải quyết ổn thỏa cơ mà.”
Ngừng một lát, hắn đảo mắt về phía Chu Ngang, thản nhiên quan sát trong giây lát rồi mới quay lại, nở nụ cười, ra vẻ tò mò: “Cậu ta là ai? Sao tôi chưa từng thấy cạnh cậu có anh bạn này?”
Lâm Tuế Xuân cầm cốc uống một ngụm nước, đáp: “Bạn cùng bàn với tôi hồi Tiểu học, ngồi cạnh tôi suốt năm năm.
Cậu ta thay đổi hơi nhiều, tôi không nhận ra.”
“À.”
Giang Ý gật đầu, lại nhìn Chu Ngang, bừng tỉnh: “Tôi cứ bảo sao nhìn cậu ta quen mắt thế, cậu ta cũng ở trong Hội học sinh đúng không?” Hắn nghiêng đầu nhìn Lâm Tuế Xuân, giải thích: “Trước kia tôi đã tiếp xúc với cậu ta vài lần.”
Lâm Tuế Xuân rũ mắt “ừ” một tiếng.
Giang Ý liếc nhìn thời gian trên điện thoại, nói: “Cậu không đi xem dạ hội à? Dù sao cũng là lần cuối cùng của cấp 3 mà.”
“Không.” Lâm Tuế Xuân đáp: “Tôi không thích.”
Giang Ý nhìn thẳng vào mắt cậu, cười nói: “Vừa rồi gọi điện cho cậu mãi mà không được, tôi lo quá, cứ sợ cậu đã xảy ra chuyện gì.”
Lâm Tuế Xuân cũng nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới cái gì, nhíu nhíu mày.
Sờ túi áo đồng phục một lượt nhưng không thấy điện thoại đâu, cậu đứng dậy, nói: “Hình như tôi để quên điện thoại ở khu giảng đường rồi.”
Thấy Lâm Tuế Xuân nhìn Chu Ngang bằng ánh mắt không yên lòng, Giang Ý cười, vỗ vai cậu: “Không có việc gì thì cậu đi tìm điện thoại đi.
Lát nữa tôi sẽ tìm người hỏi xem nhà cậu ta ở chỗ nào rồi đưa cậu ta về luôn.
Hơn nữa, tôi cũng sẽ báo với thầy cô về việc cậu ta bị bạo lực trong trường, cậu không cần lo lắng.”
Lâm Tuế Xuân nhìn hắn, nói: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn gì chứ, cậu đi đi.”
Lâm Tuế Xuân gật đầu, đi ra ngoài.
Giang Ý ngồi trên ghế nhìn Chu Ngang, sắc mặt dần tối lại, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng.
Ngoài sân trường, một tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên.
Chúc An vừa xuống sân khấu, đám chị em thân thiết của cô đã nhanh chóng nhào lên: “Mày múa đẹp quá, chắc chắn đã làm cả trường sáng mắt, bét ra cũng phải được hạng hai đấy.”
Chúc An xấu hổ mỉm cười.
Đám chị em thân thiết lôi kéo tay cô: “Đi, chúng ta đi tìm nam thần của mày, lớp 12-5 đúng không?”
Chúc An đỏ mặt, né tránh động tác lôi kéo của đối phương: “Mày đừng đi, tao đi một mình là được.”
Dứt lời, cô lập tức chạy ra ngoài.
Sau khi hỏi đường vài đàn chị, cuối cùng Chúc An cũng tìm thấy chỗ ngồi của lớp người kia.
Cô thấp thỏm bước vào, kết quả lại không gặp được.
Chúc An hỏi đàn chị bên cạnh.
Đối phương cười sâu xa, trêu chọc: “Đến tỏ tình à?”
Cả mặt lẫn tai Chúc An đều đỏ bừng, đàn chị không đùa cô nữa, nói thẳng: “Tuế Xuân không đến đây, hình như vẫn ở phòng học hoặc đã về ký túc xá.
Cậu ta lúc nào cũng né tránh các hoạt động tập thể mà.”
“Cảm ơn chị.” Chúc An chân thành nói lời