Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Chớp mắt, mấy ngày đã trôi qua.
Trong buổi lễ chào cờ vào thứ hai, nhà trường công bố danh sách xếp hạng biểu diễn văn nghệ và khen thưởng những cá nhân, tập thể dẫn đầu.
Dưới sân trường, mọi người hưng phấn cất tiếng reo hò nho nhỏ.
Buổi tối, Lâm Tuế Xuân đến canteen ăn uống rồi mới quay về ký túc.
Sau đó, cậu nhận được điện thoại của Tề Sâm.
Cậu cất điện thoại vào túi áo rồi ra khỏi trường.
Lần này Tề Sâm đón cậu bằng máy xe.
Lâm Tuế Xuân đảo mắt nhìn bốn phía, thấy đường phố vắng lặng không người liền ngồi vào phía sau xe hắn.
Tề Sâm lạnh mặt chẳng nói chẳng rằng.
Đến một nhà hàng, hắn kéo tay áo cậu, hung hăng lôi cậu vào trong.
Lâm Tuế Xuân im lặng theo sát hắn.
Lúc này, Chúc An và đám bạn cũng đang ăn mừng giải thưởng giành được trong hội diễn văn nghệ ở đây.
Khi cô và Tiêu Ánh đi lấy đồ uống, vừa vặn bắt gặp hai người mới đến kia.
Chúc An nhìn Lâm Tuế Xuân, cảm thấy nam sinh đi cạnh cậu trông hơi hung dữ, nói chung là chẳng giống người tốt chút nào.
Phát hiện Chúc An mất hồn mất vía, Tiêu Ánh huých cô: “Mày nhìn gì đấy? Có gì hay hả?” Tiêu Ánh nhìn theo ánh mắt của Chúc An, không khỏi tỏ ra kinh ngạc: “Ơ? Thế mà lại là Tề Sâm?”
Chúc An vội hỏi: “Tề Sâm là ai?”
Tiêu Ánh nói: “Đến Tề Sâm mà mày cũng không biết? Ừm, nói sao nhỉ, mày biết Đại Bàn đúng không, nhà Đại Bàn rất giàu có, sở hữu rất nhiều biệt thư ở trung tâm thành phố, còn có mấy công ty đã đưa cổ phiếu niêm yết ra thị trường.
Nhưng nhà Tề Sâm còn giàu hơn gấp mấy trăm lần.
Hắn chính là đại ca trường vừa có tiền vừa có thế trong truyền thuyết đấy.”
“Nhưng tiếng xấu của hắn còn vang dội hơn cả đại ca trường, chọc tới hắn mày chỉ còn nước cút, đừng bao giờ mơ mộng có thể tiếp tục tồn tại ở thành phố S này.
Nói chung là đừng dây vào hắn, thấp cổ bé họng như chúng ta cũng chẳng có cơ hội xuất hiện cùng một chỗ với hắn đâu.”
Lòng Chúc An nóng như lửa đốt, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng Lâm Tuế Xuân lặng lẽ rơi lệ hôm nào, cô lập tức quay sang hỏi: “Hắn và anh… Lâm Tuế Xuân có quan hệ thế nào?”
Tiêu Ánh suy nghĩ một lát, đáp: “Hơn một năm gần đây thì khá tốt, thật lòng coi người nọ là anh em.”
Dừng lại ngó nghiêng xung quanh, phát hiện không có người ngoài, cô mới ghé vào tai Chúc An, tiếp tục nói: “Nhưng tao nghe nói, Lâm Tuế Xuân từng bị bọn Tề Sâm bạo lực gần một năm…”
Đồng tử trong mắt Chúc An giãn to ra.
Cô cắn môi dưới, xoay người chạy về phía Lâm Tuế Xuân.
Tiêu Ánh không giữ kịp, chỉ biết cau mày hô to: “Chọc vào hắn là mày xong đấy!”
Trong phòng riêng, mấy chai rượu vang ướp lạnh tỏa khói trắng mờ được đặt trên bàn.
Tề Sâm cầm một chai lên, không nhìn đến Lâm Tuế Xuân, chỉ nói: “Ngồi đi.”
Lâm Tuế Xuân ngồi xuống ghế.
Tề Sâm chậm rãi đi tới, cúi người, dùng đôi mắt màu hổ phách không chứa đựng bất cứ cảm xúc nào quan sát vẻ mặt bình tĩnh đến lạnh lùng của cậu.
Sau đó, hắn thò tay vào áo cậu, tìm được đầu v* dựng thẳng vì bị đùa bỡn, nhéo mạnh một cái.
Mặt Lâm Tuế Xuân hơi hồng, môi dưới bị hàm răng trên cắn chặt.
Tề Sâm khẽ cong môi, vén áo người nọ lên, để vùng ngực trắng trẻo đang phập phồng kịch liệt và đầu v* đỏ tươi nổi bật đầy tình sắc của cậu lộ ra.
Chai rượu vừa lạnh vừa cứng nghiền lên đầu v* nhạy cảm, mắt Lâm Tuế Xuân hơi ướt.
Cậu muốn đứng lên song lại bị Tề Sâm đè xuống ghế.
“Đừng nhúc nhích.” Tề Sâm nói.
Lông mi Lâm Tuế Xuân rung rung, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Cậu phải liều mạng cắn môi mới ngăn được những tiếng rên rỉ không bật thốt ra.
Thấy đối phương như đã mềm nhũn, Tề Sâm liền vươn tay sờ mặt cậu.
Nhưng hắn đã quyết tâm cho Lâm Tuế Xuân một trận trừng phạt nhớ đời.
Lâm Tuế Xuân mặc đồ thể thao bên trong đồng phục.
Tề Sâm trượt bàn tay lạnh lẽo của mình vào quần cậu, tìm được điểm đến đầy khát khao thì chầm chậm đâm ngón tay vào.
“Anh Sâm…” Lâm Tuế Xuân run rẩy giữ tay hắn, vành mắt đỏ lên, mềm giọng xin tha: “Chúng ta về rồi mới chơi tiếp có được không?”
“Không được.”
Tề Sâm một phát cắm ba ngón tay vào đâm đâm rút rút.
Lỗ nhỏ của Lâm Tuế Xuân bị chà đạp đến mềm nhũn, chất dịch dâm đãng cũng rỉ ra dính ướt cả khe mông.
Bỗng nhiên Tề Sâm rút mạnh ngón tay ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen long lanh ánh nước của cậu, ghé vào tai cậu, thấp giọng nói: “Đêm đó, tôi thấy rồi.”
“Cậu ôm một cô gái.”
Lâm Tuế Xuân ngẩng đầu nhìn hắn.
Tề Sâm mỉm cười, giơ chai rượu vang lên trước mặt cậu: “Đến giờ tôi vẫn chưa từng uống rượu vang đâu.”
Lâm Tuế Xuân nhìn hắn chằm chằm, há miệng nhưng một câu cũng chẳng thể thốt ra.
Tề Sâm tụt quần