Edit: DLinh – Beta: Chi
*****
Buổi tối trước kỳ thi Đại học, Lâm Tuế Xuân mượn di động của bạn gọi về nhà.
“Xuân Nhi, khụ khụ…”
“Ngày mai con thi Đại học phải không? Thi tốt nhé, đừng lo lắng.”
“Bà nội đừng suy nghĩ nhiều, thi không tốt cũng không sao đâu ạ.
Con cũng đâu phải chỉ có duy nhất một con đường này, nếu không đỗ thì vẫn còn con đường khác mà.”
“Bao giờ về bà sẽ nấu gà cho con ăn.”
Lâm Tuế Xuân ngồi trong phòng ngủ, nghe giọng bà nội vang lên bên tai, sự lo lắng và sợ hãi trong lòng từ từ lắng lại.
Cuối cùng, cậu cứng nhắc trả lời: “Vâng ạ.”
Hôm sau, Lâm Tuế Xuân thức dậy từ sớm.
Lúc cậu đang ngồi xem sách, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Người đến là Giang Ý với gương mặt tái nhợt vẫn đang quấn băng.
Lâm Tuế Xuân hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”
“Tôi tới giải thích với cậu.” Giang Ý nhìn Lâm Tuế Xuân, giọng điệu yếu ớt mà dịu dàng: “Xin lỗi Tuế Tuế, tôi không xứng với tình bạn của cậu.
Tôi không nên đẩy cậu vào biển lửa.
Nếu không phải tại tôi, cậu sẽ không quen Tề Sâm và Thích Cố, cũng không phải chịu đựng tất cả những chuyện sau đó.
Thật sự xin lỗi cậu.
Tôi không hy vọng sẽ được cậu sẽ tha thứ, nhưng cậu có thể cho tôi một cơ hội để bù đắp, được không?”
Lâm Tuế Xuân cũng nhìn hắn: “Giang Ý, sự bù đắp tốt nhất chính là cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Giang Ý im lặng một lúc lâu, sau đó bất lực nói: “Rất xin lỗi.”
Lâm Tuế Xuân không có tâm trạng nói chuyện với hắn.
Cậu lấy thẻ dự thi trên bàn, lướt qua Giang Ý, bước ra khỏi phòng ngủ.
Đến trường, cậu ghé vào bàn đợi tới giờ thi.
Thời gian làm bài rất ngắn, cả trường thi yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Làm bài xong, Lâm Tuế Xuân cẩn thận kiểm tra một lần nữa mới yên tâm.
Chỉ vài phút sau đó, tiếng chuông nộp bài cũng vừa vặn vang lên.
Buổi sáng thi xong, Lâm Tuế Xuân tới canteen ăn cơm.
Lúc đi ngang qua phòng thi bên cạnh, cậu chạm mặt nhóm Tề Sâm.
Tề Sâm nhìn thấy cậu, đồng tử co lại, lên tiếng gọi theo bản năng: “Tuế Tuế.”
Lâm Tuế Xuân như nhìn thấy người xa lạ, vô cảm dời mắt nhìn sang nơi khác, đi lướt qua hắn.
Tề Sâm giơ tay lên rồi lập tức khựng lại.
Nhìn theo bóng Lâm Tuế Xuân, cổ họng hắn nghèn nghẹn.
Cuối cùng, hắn yên lặng buông tay xuống.
Lâm Tuế Xuân cố tình tránh những người muốn tìm mình, vừa ra khỏi trường thi, cậu liền trở về phòng ngủ.
Cậu không có di động, trừ gặp mặt trực tiếp thì không ai có thể liên lạc được với cậu.
Ngày diễn ra môn thi sau cùng, Lâm Tuế Xuân viết xong chữ cuối, nhẹ nhàng đặt bút xuống.
Nhìn các thí sinh khác đang vùi đầu vào bài thi, cậu bỗng có cảm giác như đã trôi qua mấy kiếp.
Cậu nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ rồi chợt nhận ra, những năm tháng cấp 3 đã chính thức đặt dấu chấm hết trong mùa hè này, không bao giờ quay lại nữa.
Bạn cùng lớp nói bọn họ định tổ chức tiệc chia tay, hỏi cậu có đến tham gia không? Lâm Tuế Xuân lắc đầu, từ chối.
Dọn dẹp đồ đạc xong, cậu ngồi lên chuyến xe quen thuộc, về nhà.
Nhìn mọi thứ dần dần trôi về phía sau, Lâm Tuế Xuân dựa vào cửa kính xe, từ từ nhắm mắt lại.
Về đến nhà, bà nội ôm lấy cậu thật chặt.
Lâm Tuế Xuân cúi đầu, che giấu những cảm xúc phức tạp đang cuồn cuộn trong mắt.
Nghỉ ngơi một ngày, Lâm Tuế Xuân bắt tay vào công việc đồng áng.
Cậu ra ao bắt một con ngỗng trắng về.
Trên đường, con ngỗng trắng lắc lư nhảy xuống ruộng, cậu đành phải xách nó lên rồi lùa về nhà.
Về đến nhà, nghe thấy tiếng ho khan như muốn hộc ra cả tim gan phèo phổi, cậu vội vã hô “bà nội”.
Trong phòng không có động tĩnh gì, cậu đẩy cửa bước vào, thấy bà nội đang nắm chặt thứ gì đó trong tay.
Lâm Tuế Xuân nhìn tay bà, hỏi: “Bà nội, bà sao thế ạ?”
“Không sao, bà chỉ hơi mệt thôi.” Gương mặt bà nội hiện rõ sự mỏi mệt, nhưng bà vẫn cười, nói: “Về rồi à, để bà đi nấu cơm.”
“Bà cứ để con.”
Lâm Tuế Xuân nhẹ nhàng đóng cửa lại, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng bất an.
Bếp trong nhà là dạng bếp trên bệ, Lâm Tuế Xuân đứng cạnh bếp, nhét củi vào, lửa cháy lên bập bùng.
Cậu rửa chút rau xanh, thái khoai tây, lần lượt cho vào chảo xào.
Cơm đã chín, cậu bưng cơm và thức ăn lên.
Bà nội