Triệu Quỳ muốn giết người, hắn có rất nhiều cách lấy mạng của hai cung nữ kia, nhưng, nhìn bé gái ỷ lại trong ngực hắn muốn hắn đưa đi, tàn nhẫn cùng thương xót trong đầu giao chiến, cuối cùng, Triệu Quỳ lựa chọn cái sau.
Hắn ôm lấy Cố Loan, như chưa từng nhìn giả sơn, trực tiếp quay người đi, ngay cả tướng mạo hai cung nữ cũng không đi nhìn.
Cố Loan đã rõ, Triệu Quỳ sẽ không đi tìm hai cung nữ kia gây phiền phức, trừ phi hai nữ nhân đó đến trước mặt hắn lần nữa, thật sự có lần sau, chỉ có thể nói hai nữ nhân đó đáng đời.
Tiếng bước chân của “Nhị biểu ca” đi xa, cung nữ béo vụng trộm từ sau giả sơn thò đầu ra, nhìn thấy nơi xa bóng dáng mặc trường bào màu mận đỏ thẳng tắp, mặt cung nữ béo lập tức trắng bệch. Nam tử có thể tùy tiện đi lại tại ngự hoa viên, ngoại trừ Hoàng Thượng chính là Hoàng tử, nhìn thân hình kia, rõ ràng là Nhị điện hạ.
“Là ai?” Cung nữ gầy lôi kéo cánh tay nàng ta.
Cung nữ béo há miệng run rẩy nói: “Giống như, hình như là Nhị điện hạ…”
Sau khi khiếp sợ, cung nữ gầy đột nhiên như cha mẹ chết, vừa chỉ trích đồng bọn vừa khóc lên: “Đều tại ngươi nói hươu nói vượn, bây giờ hay rồi, bị Nhị điện hạ nghe thấy, chúng ta liền chờ chết đi!”
Cung nữ béo mặc dù người béo, lá gan cũng không mập hơn so với thân hình, bụm mặt, cũng khóc lên, sớm biết sẽ gặp phải Nhị điện hạ, nàng chính là nghẹn nát miệng, cũng không dám truyền tin đồn nhảm về Tương quý phi.
Nơi xa, tựa ở bả vai Triệu Quỳ, cảm thụ được hơi thở quanh người hắn âm trầm, trong lòng Cố Loan đánh lên một hồi trống nhỏ.
Cung nữ tội không đáng chết, cho nên nàng mở miệng cầu tình, nhưng, Triệu Quỳ mới là người bị ủy khuất.
Nếu bởi vì nàng Triệu Quỳ thả hai người kia, Cố Loan cũng là nợ hắn một lần ân tình.
“Nhị biểu ca, các nàng nói bậy, ngươi đừng nóng giận.” Tạm thời đè xuống ân oán kiếp trước, Cố Loan ngẩng đầu, nhìn bên mặt băng lãnh Triệu Quỳ nói.
Triệu Quỳ mắt nhìn phía trước, không để ý đến an ủi của bé gái.
Hắn từ bỏ giết người, nhưng không có nghĩa là hắn không giận không hận, tùy tiện đến ngự hoa viên liền có thể nghe được lời đồn nhảm như vậy, có thể thấy được trong cung chắc đã truyền ra. Là có người sớm bố trí cục diện, nhân cơ hội này mượn đề tài để cố ý nhắm vào hắn, ý muốn châm ngòi quan hệ hắn cùng phụ hoàng?
Phụ hoàng sủng hắn, hắn nhận, phụ hoàng không còn sủng hắn, Triệu Quỳ cũng không thèm để ý, nhưng bị người khác hãm hại, Triệu Quỳ không muốn để cho kẻ địch toại nguyện.
Thiếu niên đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Cố Loan thức thời ngậm miệng lại, đàng hoàng cúi đầu.
Biên mũ trùm của nàng có lông hồ ly tuyết trắng, gió thổi qua, Cố Loan nghiêng đầu tránh gió, lông hồ ly vô ý xượt qua bên mặt Triệu Quỳ, vừa mềm lại vừa ngứa.
Cuối cùng Triệu Quỳ thoát khỏi tâm sự, cúi đầu, nhìn thấy một đầu tròn bị mũ trùm bao bọc.
Bé gái sáu tuổi rất có trọng lượng, Triệu Quỳ ôm nàng đi một đoạn đường, bây giờ cũng có chút phí sức, nhưng bé gái ỷ lại hắn như thế, Triệu Quỳ nghĩ nghĩ, dừng bước ngồi xổm xuống, lại để cho Cố Loan nằm úp trên lưng hắn.
Cố Loan biết tâm tình của hắn không tốt, lúc này nửa chữ nàng cũng không dám nghịch ý của hắn, Triệu Quỳ muốn cõng, nàng liền ngoan ngoãn nằm úp trên lưng hắn.
“A Loan làm sao biết các nàng ta đang nói bậy?” Triệu Quỳ thấp giọng hỏi.
Cố Loan đầu trốn sau gáy Triệu Quỳ, tránh gió, nghe vậy liền nói: “Phụ thân ta nói, trên đời không có ma quỷ, nếu không thì các địch binh phụ thân từng giết đã sớm tới tìm tới ông ấy lấy mạng.”
Khóe môi Triệu Quỳ giương lên, hắn cũng tin tưởng trên đời không có quỷ, lại không biết phụ hoàng sẽ nghĩ như thế nào.
“Hai cung nữ kia là người xấu, A Loan coi như hôm nay chưa từng nghe thấy các nàng nói chuyện, cũng đừng nói cho bất luận kẻ nào, hiểu không?”
Cố Loan gật gật đầu: “Ừm, ta nhớ kỹ.”
Triệu Quỳ chuyên tâm đi bộ.
Tay Cố Loan khoác lên bả vai hắn, lộ trong gió rét, không bao lâu thì nàng thì không chịu nổi, lặng lẽ đưa tay co vào trong tay áo.
Triệu Quỳ chú ý tới động tác nhỏ của nàng, bàn tay nhỏ trắng như vậy mềm như vậy, làm sao chịu nổi đông lạnh?
“Bỏ tay vào trong cổ áo ta đi.” Triệu Quỳ vừa đi vừa nói.
Cố Loan trợn mắt há mồm, nhìn cổ áo Triệu Quỳ, cho nàng một trăm cái lá gan nàng cũng không dám làm theo.
“Nhị biểu ca, ngươi thả ta xuống, tự ta đi thôi.” Cố Loan thử thăm dò nói.
Triệu Quỳ không cho thương lượng: “Nghe lời.”
Cố Loan run lên, cắn cắn môi, chậm rãi đưa tay tới trong cổ áo sau gáy Triệu Quỳ, mấy ngón tay thăm dò, áp sát vào trong cái cổ ấm của hắn, mu bàn tay còn ở bên ngoài.
“Đều bỏ vào trong đi.” Triệu Quỳ không cần nhìn cũng biết bộ dáng nàng bây giờ.
Cố Loan làm không được, mặc dù bây giờ thân thể nàng hài tử, nhưng hồn bên trong nàng là đại cô nương, tiếp xúc da thịt như vậy không thỏa đáng.
“Ta đã biết, như này sẽ không lạnh!” Khẽ động, cả người Cố Loan đều dán trên lưng Triệu Quỳ, co hai tay lại giữa nàng cùng Triệu Quỳ, đầu dựa trên bả vai Triệu Quỳ, nhờ vào đó giữ được cân bằng.
Tuổi còn nhỏ đã biết khách khí, Triệu Quỳ cười cười, không có kiên trì nữa, nàng không lạnh là được.
Cứ như vậy, Triệu Quỳ cõng Cố Loan về Càn Thanh Cung.
Nội điện, Long Khánh Đế cũng không có chuyện gì quan trọng nhất định phải thương lượng cùng Tiêu lão thái quân, hắn chỉ muốn cho nhi tử cùng A Loan biểu muội ở chung nhiều hơn, ở chung nhiều sẽ dính được một chút hơi ấm của con người. Cho nên, trong khoảng thời gian Triệu Quỳ, Cố Loan rời đi, Long Khánh Đế vẫn đang phàn nàn văn võ đại thần với Tiêu lão thái quân, oán bọn họ không biết thương hắn, hắn đã bị hàn, nội các còn đem từng phong từng phong tấu chương đưa qua.
Tiêu lão thái quân: …
“Hoàng bá phụ, chúng con trở về rồi.” Cố Loan kịp thời xuất hiện, giải cứu tằng ngoại tổ mẫu.
Tiêu lão thái quân nghe một bụng phàn nàn lập tức mang theo tằng tôn nữ xuất cung.
Tâm tình Long Khánh Đế không tệ, hỏi nhi tử: “Vừa mới cùng A Loan đi chơi ở đâu? Làm sao không dạo chơi nhiều một chút?”
Triệu Quỳ trầm mặt, mù lòa cũng nhìn ra Nhị điện hạ không vui vẻ.
Long Khánh Đế nhíu mày: “Chuyện gì