Edit + Beta: Xiaoxi Gua
Chạng vạng tối ngày đó, Cố Sùng Nghiêm gặp lại người thân, thấy thê tử hắn dường như càng ngày càng xinh đẹp ra, thấy bộ dáng trưởng nữ đã trổ mã thành thiếu nữ, và đôi long phượng thai Cố Đình, Cố Loan, còn có tiểu nhi tử hắn chưa từng gặp mặt!
“Trang Ca gọi phụ thân!” Trang Ca ba tuổi được giơ lên cao, Cố Sùng Nghiêm hưng phấn nói.
Thừa Ân hầu mới từ biên quan trở về, khuôn mặt ngăm đen, trên cằm có mấy sợi râu, vẫn đang mặc áo giáp dọa người, từ lúc sinh ra Trang Ca được các ca ca tỷ tỷ xinh đẹp vây quanh, đâu có gặp người nào thô lỗ như vậy, mắt to ngơ ngác nhìn phụ thân, sau một khắc, bé trai khóc um lên, nghiêng đầu tìm nương.
Bị nhi tử ruột cự tuyệt, Cố Sùng Nghiêm là lần đầu tiên gặp phải, người một nhà đều cười ha ha, Cố Sùng Nghiêm ho khan một cái, giao Trang Ca đang trở mặt với hắn cho thê tử trước.
Tối đó Hầu phủ thiết yến, đón gió tẩy trần cho nhất gia chi chủ.
*Nhất gia chi chủ: người làm chủ trong gia đình
Cố Sùng Nghiêm vui vẻ, vì vui vẻ nên uống say luôn, lúc nhìn người khác còn bình thường, ánh mắt vừa nhìn đến khuôn mặt thê tử Du thị, liền giống như lửa cháy.
Sợ tôn tử xấu mặt, Tiêu lão thái quân kịp thời tuyên bố tiệc tàn.
Du thị nhanh chóng mang trượng phu không có tiền đồ đi, hai phu thê tiến vào chính phòng, Du thị liền bị Cố Sùng Nghiêm khiêng lên.
Hàn phong gào thét, năm này Cố Sùng Nghiêm sống rất thoải mái.
Long Khánh Đế cũng rất thoải mái, Liêu đế chướng mắt bị hắn đánh chạy, Nhị nhi tử bảo bối cũng quay về rồi, tâm tình Long Khánh Đế rất tốt, quyết định mười lăm tháng giêng ngày tổ chức cung yến, mở tiệc chiêu đãi hoàng thân quốc thích kinh thành.
Thừa Ân hầu phủ đương nhiên sẽ được liệt vào danh sách.
Cố Loan mười tuổi, không còn chống đối việc tiến cung nữa, bởi vì nàng phát hiện, chỉ cần nàng cố gắng ngồi chung chỗ với các trưởng bối, thì có thể phòng tránh có liên quan đến Thái tử hoặc Ninh Vương vừa hồi kinh, cùng lắm là bị bọn hắn nhìn hai cái từ xa, dù sao ánh mắt cũng sẽ không ăn thịt người.
Bởi vậy, hôm ngày mười lăm đó, tâm tình Cố Loan thoải mái theo người nhà tiến cung.
Vì chưa khai tiệc, nên Hoa phi, Thục phi cùng nhau tiếp đãi nữ quyến tiến cung trước, Hoàng hậu yêu thích yên tĩnh, muốn chờ khai tiệc mới lộ diện.
Bọn nhỏ quá nhiều, có bé ồn ào muốn đi ngự hoa viên chơi, Cố Đình, Cố Phượng đều đi, Cố Loan ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẫu thân, các trưởng bối khác thấy, cũng khen Tứ tiểu thư yên tĩnh nhu thuận.
Cố Loan bị thổi phồng đến mức có chút đỏ mặt, nàng không phải nhu thuận nha, chỉ là quá cẩn thận thôi, không muốn gặp phải hai oan gia kiếp trước.
Bên cạnh là một hài tử, các trưởng bối dần dần quên đi tồn tại của Cố Loan, bắt đầu trò chuyện chủ đề có chút người lớn.
“Thái Tử Phi tại sao không đến?”
Thái Tử Phi không đến, là bởi vì mùa đông năm ngoái, ngay trước khi đại quân Cố Sùng Nghiêm khải hoàn, Thái Tử Phi sinh non lần thứ hai, đừng nói Thái Tử Phi cần tĩnh dưỡng, cho dù thân thể dưỡng tốt, Thái Tử Phi cũng khẳng định không có tâm tình tới tham gia náo nhiệt bên này.
Hoa phi thay Thái Tử Phi tìm cớ, nói Thái Tử Phi bỗng bị phong hàn, cho nên vắng mặt.
Trò chuyện một chút, có người lại khen Thái Tử Phi tốt số, gả vào Đông cung năm sáu năm, đến nay Thái tử cũng chỉ có một mình nàng ta là chính thê, không nạp thiếp thất.
Cố Loan đang chăm chú ăn bánh ngọt nghe đến đó, trong lòng khẽ suy nghĩ, không đúng, mặc dù trước khi nàng tiến vào Đông cung, không hiểu rõ các nữ nhân trong Đông Cung, nhưng sau khi tiến vào Đông cung, từ trong miệng nha hoàn Cố Loan cũng biết được, bên người Thái tử có một di nương họ Diêu, chính là nữ nhi của nhũ mẫu Thái tử, còn hầu hạ Thái Tử trước cả Thái tử phi, sau khi Thái Tử Phi tiến cung, Thái tử liền chính thức nâng nữ nhân họ Diêu lên làm di nương.
Tại sao bây giờ, Đông cung lại không có thiếp thất?
Cố Loan nghĩ mãi mà không rõ, sau khi nàng sống lại, có một số việc xác thực không giống nữa, thí dụ như Triệu Quỳ, hình như đối tốt với nàng mấy lần, nhưng nàng và Thái tử hầu như chưa từng gặp mặt nói chuyện, nàng trùng sinh không nên ảnh hưởng đến tình hình trong Đông Cung mới đúng.
“Được rồi, một lát nữa sẽ khai tiệc.” Du thị đè tay nhỏ của nữ nhi muốn vươn tới đĩa bánh ngọt lần nữa xuống.
Cố Loan hoàn hồn, phát giác chung quanh có người nhìn lại, nàng ngượng ngùng cười.
Nàng thật sự không phải cố ý tham ăn.
Lúc hoàng hôn, cung yến bắt đầu.
Hoa phi, Thục phi dẫn các nữ quyến tiến về đại điện, bởi vì tân khách đều là hoàng thân quốc thích quen biết lẫn nhau, tiệc tối lần này nam nữ có thể ngồi cùng bàn, theo lời Long Khánh Đế nói, làm sao náo nhiệt nhất là được!
Bởi vì chỗ ngồi của Tiêu lão thái quân, Thừa Ân hầu phủ kế với chỗ ngồi của hoàng tử, công chúa, Cố Sùng Nghiêm, nam khách ngồi vào bên trái hoàng tử, Tiêu lão thái quân, nữ quyến ngồi sát bên đám công chúa.
Cố Loan cùng tỷ tỷ Cố Phượng ngồi ở phía sau bàn tiệc.
Vừa ngồi xuống, Cố Loan liền phát giác có mấy ánh mắt bắn tới phía nàng, toàn bộ đến từ phía đối diện. Cố Loan chỉ coi như không biết , chờ những ánh mắt kia dời đi, Cố Loan mới len lén nhìn qua.
Cố Loan nhìn trước nhất, là Thái tử khiến nàng nghi ngờ. Thái tử năm nay hai mươi bốn tuổi, dung mạo cực kỳ giống Long Khánh Đế, giống như cùng một khuôn đúc ra, nhưng Thái tử đứng đắn hơn Long Khánh Đế nhiều, ôn nhã, tư thế hiên ngang, chính là kỳ tài văn võ song toàn. Thái tử như vậy, coi như Long Khánh Đế có bất công đi nữa, hắn cũng không làm được chuyện phế Thái tử lập hung vương.
Nghĩ đến Triệu Quỳ, Cố Loan nhìn về phía vị trí kế Thái tử một cách tự nhiên.
Nhìn như vậy, Cố Loan có cảm giác lạnh trước.
Ninh Vương mười tám tuổi, Ninh Vương rèn luyện ở chiến trường ba năm, so với vị tân đế soán ngôi bóp chết nàng trong ký ức kia, cho dù là dung mạo tuấn mỹ hơn người nhưng vẫn là sát khí âm lãnh ăn vào tận trong xương cốt, hầu như hoàn toàn trùng khớp. Tết nguyên tiêu, tất cả mọi người đang cười, cho dù là khách sáo trong lúc