Edit: Xiaoxi Gua
Ngày thứ hai Triệu Quỳ ở Cửu Hoa tự, hắn không có đến sơn trang Cố gia, ngày thứ ba cũng không có đến, ngày thứ tư có thể trở về kinh thành, Triệu Quỳ mới lấy lý do “bái biệt”, đi thăm viếng Tiêu lão thái quân.
Nếu không phát hiện tâm tư nhỏ của Triệu Quỳ, Tiêu lão thái quân đại khái sẽ cảm thấy Ninh Vương kính trọng trưởng bối, nhưng bà phát hiện rồi, lúc này Ninh Vương lại đến, Tiêu lão thái quân liền chắc chắn, Ninh Vương là túy ông chi ý bất tại tửu*.
* túy ông chi ý bất tại tửu: có dụng ý khác
“Vương gia quá khách khí.” Tiêu lão thái quân thụ sủng nhược kinh nói.
Triệu Quỳ đưa lão thái quân một phần kinh thư hắn tự tay sao chép, dù sao chép ba quyển hay chép bốn quyển, không có gì khác biệt.
Tiêu lão thái quân nhận lấy kinh thư, chăm chú lật xem, phát hiện chữ Triệu Quỳ cũng như con người hắn, tràn đầy khí thế mạnh mẽ tùy tiện, “hoành” như cây thương dài, “thụ” giống cây kiếm, “loan câu” như duệ mâu, tóm lại nhất bút nhất hoạ đều nhìn thấy mà giật mình. Tiêu lão thái quân bưng lấy quyển kinh thư này, thật giống như trông thấy một con hung thú nhảy đến trước mặt Phật Tổ giương nanh múa vuốt, trong miệng lẩm bẩm Phật pháp, trong lòng sợ là tại nhớ thương khi nào ăn người.
*trong tiếng Trung, hoành: nét ngang; thụ: nét sổ dọc; loan câu chỉ nét móc.
*duệ mâu ở đây chỉ là một loại cây giáo cán dài rất bén nhọn, mâu là tên một loại vũ khí lạnh, phát triển từ thương mà ra. Mâu có cán dài, mũi nhọn bằng kim loại. Khác với thương, mũi mâu thường có hình thù kỳ dị. Phía sau mũi có thể có một số gút nút hoặc uốn lượn dích dắc để tăng hiệu quả sát thương. Trong các loại mâu, biết đến nhiều nhất là xà mâu,có mũi mâu uốn éo giống hình con rắn. Phép dùng mâu chủ yếu là đập, đâm, chọc ngoài ra còn có nhiều kỹ năng khác tùy theo hình dạng của mũi mâu. (theo Wikipedia)
Đây cũng quá dọa người, Tiêu lão thái quân không nỡ đưa tiểu tằng tôn nữ bảo bối nhất nhất nhu thuận của bà đến ổ thú.
“Đúng rồi, con chim sẻ của A Loan nuôi như thế nào?” Uống một ngụm trà, Triệu Quỳ tùy ý hỏi.
Đổi thành Cố Loan, Cố Loan khẳng định sẽ nói láo nói chim sẻ nhỏ còn ở trong tay nàng, nhưng Tiêu lão thái quân không sợ Triệu Quỳ, nói dối không hề chớp mắt, thở dài: “Chim sẻ quen sống trên núi rồi, không chịu bị nhốt, sống trong lồng không ăn cũng không uống, A Loan thiện tâm, sợ chim đói chết, khóc rồi phóng sinh chim sẻ nhỏ đi.”
Trong đầu Triệu Quỳ, lập tức hiện lên hình ảnh một tiểu cô nương lo âu canh giữ trước lồng chim, chim vàng nhỏ không chịu ăn cái gì, nàng đau lòng nước mắt đầm đìa, cuối cùng nhịn đau thương thả chim nhỏ đi. Không trách Triệu Quỳ dễ dàng tin tưởng Tiêu lão thái quân, chỉ vì lúc trước cũng bởi vì hắn bóp chết một con vẹt mà Cố Loan đã từng khóc lóc, chí ít Triệu Quỳ cho rằng nước mắt Cố Loan là do con vẹt mà nên.
“Thả cũng tốt, ngày khác ta lại tặng nàng một con đã thuần tốt.” Triệu Quỳ khách khí nói.
Tiêu lão thái quân cười thay tằng tôn nữ nói lời cảm tạ.
Triệu Quỳ liền hồi cung, mang theo ba quyển kinh thư đi gặp Long Khánh Đế.
Long Khánh Đế không thấy được sát khí trong chữ nhi tử, chỉ có thấy được từng hàng phật kinh chỉnh tề, Long Khánh Đế rất hài lòng, thu hồi kinh thư hỏi nhi tử: “Thanh tu trong chùa ba ngày, Quỳ nhi có cảm ngộ gì?”
Triệu Quỳ nói: “Kinh thành không ít điêu dân.”
Long Khánh Đế giật mình, trong Cửu Hoa tự có điêu dân?
Hắn vội hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Triệu Quỳ liền nói đơn giản chuyện Bát Bảo Tiền trang Tiền tam gia đùa giỡn ba người Cố Loan.
Long Khánh Đế rất tức giận, hai biểu chất nữ mới bao lớn, thế mà sau khi tự báo thân phận sau còn bị điêu dân đùa giỡn? Bát Bảo Tiền trang đúng không, Long Khánh Đế nhớ kỹ, một hồi hắn sai người đi dò tra Tiền gia có làm chuyện gì xúc phạm luật pháp Đại Chu hay không, nếu như có, hắn liền đem Bát Bảo Tiền trang sung công!
Chuyện Tiền trang tạm thời không nhắc tới, Long Khánh Đế hỏi nhi tử: “Con có thỉnh an lão thái quân hay không?”
Triệu Quỳ nói: “Đi rồi, còn bồi tằng ngoại tổ mẫu dùng một bữa cơm, trước khi nhi thần trở về, cũng đi bái biệt.”
Nhi tử hiểu cấp bậc lễ nghĩa như thế, Long Khánh Đế càng vui mừng hơn, vui vẻ giao lệnh bài Chỉ huy phó của Cẩm Y Vệ cho nhi tử. Cẩm Y Vệ vốn có hai bộ chỉ huy sứ chính thức, Long Khánh Đế không huỷ bỏ chức quan của bất kỳ người nào, chỉ là tạm thời gia tăng một vị trí Chỉ huy phó, như thế, hắn đã cho nhi tử quyền lực đi lại trong Cẩm Y Vệ, lại cam đoan nhi tử không cách nào muốn làm gì thì làm ở Cẩm Y Vệ.
“Nhi thần đa tạ phụ hoàng.” Triệu Quỳ cầm lệnh bài Cẩm Y Vệ, cáo lui.
Long Khánh Đế lập tức phái người đi thăm dò Bát Bảo Tiền trang.
Tiền gia có thể ở kinh thành kinh doanh Tiền trang, khẳng định đã dùng tiền vượt mặt quan phủ, từng đời từng đời kinh doanh, cũng không tránh khỏi gặp phiền phức, có thể giải quyết riêng thì giải quyết riêng, nếu khổ chủ nhất định phải cáo quan, Tiền gia liền dùng tiền hối lộ quan chủ thẩm, vấn đề là đút lót bao nhiêu tiền. Tiền tam gia bị người ta bắn mông, hiểu lầm Triệu Quỳ là thị vệ Thừa Ân Hầu Phủ, mình đắc tội Thừa Ân Hầu Phủ, hắn nào dám nói cho trưởng bối trong nhà, chỉ nói mình là bị thợ săn không có mắt tổn thương.
Bởi vậy, lúc Long Khánh Đế phái người tra rõ Tiền gia, Tiền gia không có chút nào chuẩn bị, lập tức bị mấy cái tội danh ập xuống.
Long Khánh Đế vô cùng vui vẻ đem bạc của Tiền gia bỏ vào tiểu kim khố của hắn, còn điều tra mấy tham quan lớn nhỏ, bách tính bị Tiền gia, tham quan ức hiếp âm thầm hả giận, hùa nhau truyền tin, dân chúng rốt cục cũng nguyện ý tán dương Long Khánh Đế mấy câu.
Tháng sáu Cố Loan mới biết được việc này từ trong miệng tỷ tỷ.
Cố Phượng hả giận, chắc chắn nói: “Khẳng định là Nhị biểu ca cáo trạng trước mặt hoàng bá phụ.”
Cố Loan liếc tỷ tỷ một chút, đó là hung thú nha, mù mới kêu cái gì Nhị biểu ca.
Không muốn nhắc đến Triệu Quỳ, Cố Loan nói tránh đi: “Qua mấy ngày là sinh thần tỷ tỷ, tỷ chuẩn bị mời người nào?”
Cố Phượng nghĩ đến đầu tiên là Hàn Vi, nàng còn chưa có từ bỏ tác hợp Hàn Vi cùng đại ca Cố Cẩn đâu.
Đến sinh nhật Cố Phượng ngày hôm đó, trong hoa viên Thừa Ân Hầu Phủ, tụ tập mười mấy tiểu cô nương có giao hảo với Cố Phượng, phần lớn là các nữ hài tử