Hoàng Ân

Bày mưu cưới được nàng dâu


trước sau

Edit: Xiaoxi Gua

Mười tám món đồ ăn, ít người ăn không hết, Cố Đình phái người đến bờ sông gọi Lục Quý An, Cố Phượng tới.

Bên cạnh bàn tròn gỗ hồ đào, hết thảy bày sáu cái ghế.

Triệu Quỳ có thân phận tôn quý hơn, ngồi vị trí chủ vị, sau đó Cố Đình ngồi bên tay trái hắn, Cố Cẩn, Lục Quý An ngồi bên tay phải hắn, tỷ muội Cố Loan ngồi ở đối diện.

Thực chất bên trong Cố Đình kế thừa sự hào sảng của phụ thân Cố Sùng Nghiêm, vừa mới lên lầu hắn liền đi ra bên ngoài lấy chủy thủ của Triệu Quỳ xuống, còn liên tục khen chủy thủ mấy câu. Triệu Quỳ thấy hắn thích, trực tiếp đem chủy thủ tặng cho hắn, đối với người tập võ mà nói, đạt được một thanh binh khí tốt thì tương đương với nữ tử có được châu báu đồ trang sức có giá trị liên thành, Cố Đình nhận lấy chủy thủ, càng coi Triệu Quỳ là người một nhà, lúc trò chuyện thiếu đi mấy phần câu nệ.

Cố Loan cảm thấy ca ca thật không có tiền đồ, một cây chủy thủ mà thôi, nhà mình cũng không phải không có, có cần phải giống như nhặt được bảo bối vậy không?

Cố Loan nhìn về phía tỷ tỷ, lại phát hiện tỷ tỷ đang cười nghe ca ca nói chuyện với Triệu Quỳ, cũng không có e ngại Triệu Quỳ.

Cố Loan không biết nên làm sao bây giờ.

Tâm Triệu Quỳ không đặt ở lời nói của Cố Đình, ánh mắt đảo qua trên mặt tiểu cô nương mặc nam trang đối diện mấy lần, trông thấy nàng một hồi nghiêng đầu nhìn ca ca, một hồi nghiêng đầu nhìn tỷ tỷ, dường như đang không hài lòng cái gì, bờ môi đỏ hồng bĩu lên. Nàng nghiêng người dựa vào lưng ghế, đặt hoa đăng lão hổ của nàng xuống.

Tại sao có thể có cô nương đáng yêu như vậy?

Triệu Quỳ rốt cuộc hiểu rõ tại sao mình lại càng ngày càng coi trọng tiểu biểu muội này.

Người hầu tửu lâu bắt đầu dọn thức ăn lên, đầu tiên là bốn món rau trộn, theo thứ tự là: chân gà muối ớt, bánh đúc đậu dưa leo chua, tương thịt lừa, đậu hũ trộn. (Mình dịch đại khái ý thôi nhé mọi người, nguyên văn tiếng Trung là: 泡椒凤爪、酸黄瓜凉粉、酱驴肉、拌豆腐).

Cố Đình đùa Cố Phượng, cười nói: “Chân gà đặt bên cạnh tỷ tỷ, tỷ ấy thích ăn chân gà* nhất.”

Lúc nói “Phượng”, Cố Đình cố ý nhấn mạnh.

*Chân gà: ngày xưa gọi là phượng trảo, mà chữ Phượng lại phát âm giống chữ Phượng trong tên của Cố Phượng, nên Cố Đình mới chọc tỷ tỷ mình

Cố Phượng trừng hắn: “Trước mặt Vương gia, đệ bớt cười đùa đi.”

Triệu Quỳ cười cười: “Không ngại.” Nói xong, hắn dẫn đầu cầm lấy đũa, kẹp một miếng thịt lừa.

Tiên Hạc Lâu chính là Tiên Hạc Lâu, những đồ ăn thường ngày này cũng đều đủ sắc hương vị, Cố Loan nghe mùi đồ ăn, thật là có chút đói bụng, chọn lấy một cái bánh đúc đậu.

Còn lại mười bốn món đồ ăn, phần lớn Cố Loan đều chỉ là nhìn, ngẫu nhiên nếm thử, cứ như vậy, nàng cũng ăn quá no.

Ăn ăn uống uống, bữa tối kết thúc, cũng đến lúc hồi phủ.

Lúc xuống lầu, Cố Loan cầm theo đèn lão hổ của nàng, cố ý tụt lại đằng sau, đi cùng tỷ tỷ.

“Vương gia đi thong thả.” Xuống lầu, Cố Đình chắp tay chào từ biệt Triệu Quỳ.

Triệu Quỳ mắt nhìn Cố Loan, gật gật đầu, quay người rời đi.

Cố Loan nhẹ nhàng thở ra.

.

Tháng giêng qua đi, Thừa Ân hầu phủ khua chiêng gõ trống bắt đầu trù bị hôn sự Cổ Cẩn, trong hoàng cung, Long Khánh Đế lần nữa gọi Nhị hoàng tử yêu dấu của hắn tới.

Triệu Quỳ vừa thẩm vấn xong một phạm nhân, mặc dù đã đổi ngoại bào, nhưng Long Khánh Đế vẫn là ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt trên người nhi tử.

Tâm tình hắn nặng nề nhìn nhi tử trước mắt, Triệu Quỳ hai mươi tuổi, dáng người cao thẳng, mặt mày lăng lệ*, tựa như một cây kiếm sắc sảo.

*Lăng lệ: đẹp và lạnh lùng

Long Khánh Đế cảm thấy, nhi tử cần một nữ nhân làm nhi tử mềm lòng.

“Đại ca con cũng đã ôm nhi tử, con có phải cũng nên lấy thê tử hay không?” Long Khánh Đế than thở nói.

Tháng mười năm ngoái, Thái Tử Phi Tào Ngọc Yến rốt cục thuận lợi sinh ra hoàng trưởng tôn, Long Khánh Đế thật vui vẻ, cũng hi vọng Nhị hoàng tử của hắn mau chóng thành gia lập nghiệp.

Triệu Quỳ đã bị Long Khánh Đế thúc giục thành thân từ năm mười sáu tuổi, trước kia hắn không cần bất kỳ nữ nhân nào, nhưng bây giờ, Triệu Quỳ muốn thành thân.

“Phụ hoàng cảm thấy A Loan như thế nào?” Hôn sự của hắn cũng không qua mặt được phụ hoàng, Triệu Quỳ nói thẳng. Lúc Cố Loan mười tuổi, Thái tử âm dương quái khí chế nhạo hắn có thể cưới Cố Loan làm vương phi, Triệu Quỳ không để trong lòng, bây giờ Cố Loan mười hai tuổi, là tuổi dậy thì, Triệu Quỳ nhìn một cái liền xác định nhân tuyển cho Vương phi của mình.

Nếu như hắn phải lấy một nữ nhân, nữ nhân kia nhất định là Cố Loan, Cố Loan sau khi lớn lên.

Đối với nhân tuyển của nhi tử, Long Khánh Đế cũng không phải là thật bất ngờ, từ khi phát hiện nhi tử thích thân cận nha đầu Cố Loan kia, Long Khánh Đế liền có ý nghĩ này. Nhưng, cô nương nhà khác hắn có thể trực tiếp tứ hôn, biểu chất nữ của Thừa Ân Hầu phủ, Long Khánh Đế phải cân nhắc ý của Tiêu lão thái quân, Cố Sùng Nghiêm.

Mà trước mắt, Long Khánh Đế không cho rằng Tiêu lão thái quân sẽ coi trọng Nhị nhi tử có hung danh bên ngoài này của hắn.

“Con cảm thấy, A Loan dám gả cho con sao? Lão thái quân dám gả tiểu tằng tôn nữ bà sủng ái nhất gả cho con sao?” Long Khánh Đế không chút lưu tình nói.

Triệu Quỳ trầm mặc nửa ngày, mới nói: “Nhi thần sẽ đối tốt với A Loan.”

Long Khánh Đế cười lạnh: “Ai mà tin?”

Triệu Quỳ không phản bác được.

Long Khánh Đế rốt cuộc tìm được cơ hội giáo huấn nhi tử, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Khi còn bé trẫm đã dạy con thiện chí giúp người, con nhất định phải hành hung khắp nơi, bây giờ tốt rồi, bách tính đều nói con là hung vương, trong cung mới truyền ra lời đồn đại trẫm muốn tuyển phi cho con, quan viên dân chúng liền dọa đến nhao nhao gả nữ nhi đi, chỉ sợ nữ nhi tiến vào Ninh Vương phủ gặp nạn, con nói xem, con muốn cưới A Loan, trẫm có thể làm sao?”

Triệu Quỳ mắt nhìn phụ hoàng của mình, nói: “Nhi thần tự nghĩ cách, không nhọc phụ hoàng quan tâm.”

Long Khánh Đế trừng mắt: “Con có ý gì, chỉ dựa vào con, trừ phi con đi Hầu phủ cướp người!”

Triệu Quỳ không nói.

Long Khánh Đế bày xong uy phong phụ hoàng, lúc này mới bắt đầu nghĩ kế thay nhi tử: “A Loan còn nhỏ, con cũng không phải không có cơ hội, như vậy, con rời khỏi Cẩm Y Vệ trước, phụ hoàng sẽ an bài con làm một chút việc an dân, con làm thật tốt, nuôi dưỡng thanh danh, có rảnh lại đến trước mặt lão thái quân hiếu kính, dỗ người tốt duyên.”

Long Khánh Đế muốn lợi dụng việc hôn sự này, thay đổi tính tình tàn bạo của nhi tử, dù chỉ là sửa đổi mặt ngoài, đối với nhi tử cũng rất có ích lợi.

Triệu Quỳ không muốn mỹ danh, nhưng, nha đầu kia xác thực sợ sự hung dữ của hắn.

Triệu Quỳ quyết định nghe lão đầu tử một lần, chí ít trước khi cưới được Cố Loan, hắn muốn tạm thời thu

liễm tài năng.

“Nhi thần toàn nghe phụ hoàng an bài.”

Long Khánh Đế hài lòng, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, hung thú nhi tử muốn cưới nàng dâu, cũng phải sửa đổi tính tình một chút.

“Tháng này Hầu phủ tổ chức việc vui, hôm đó con thay phụ hoàng đi uống chén rượu mừng đi.” Long Khánh Đế ý vị thâm trường nói.

Triệu Quỳ hiểu rồi.

.

Cuối tháng hai, thời tiết trở nên ấm áp, Thừa Ân Hầu phủ vui mừng hớn hở.

Trước đại hôn một ngày, cô phu nhân Cố Lan Chi mang theo một đôi nữ nhi của nàng và Hạ Sơn sinh về nhà ngoại ở, Mục Ca nhi cùng Trang Ca giống nhau, đều sáu tuổi, Dung tỷ vừa ba tuổi, chính là thời điểm đáng yêu nhất, ngón tay Tiêu lão thái quân chỉ biểu tỷ nào, Dung tỷ liền ngọt ngào nói tên biểu tỷ đó.

Đương nhiên, Dung tỷ thích nhất vẫn là ca ca ruột Lục Quý An, vừa đến đã để ca ca ôm.

Chờ bọn nhỏ đều đến trong hoa viên chơi, Tiêu lão thái quân đơn độc nói thì thầm cùng Cố Lan Chi.

“Quý An mười bảy, hôn sự của hắn con đã cân nhắc qua chưa?” Tiêu lão thái quân thấp giọng hỏi.

Cố Lan Chi đương nhiên đã để ý đến, chỉ là nàng là không quyết định được, mắt nhìn tổ mẫu luôn rất thương nàng, Cố Lan Chi cúi đầu nói: “Con, con nhìn A Phượng và Quý An thật thích hợp, hai hài tử từ nhỏ là thanh mai trúc mã, chị sợ đại ca đại tẩu không nỡ để A Phượng gả vào Lục gia.”

Nhi tử phải thừa kế tước vị Vĩnh An Bá phủ, đó là nhi tử nên làm, Cố Lan Chi chưa hề nghĩ tới muốn từ bỏ, chỉ là nhi tử muốn thành hôn, nhất định phải về Lục gia ở, Lục gia có Lục lão thái thái tính xấu, còn có Hạ thị cùng ba đứa hài tử nàng ta sinh, cục diện rối rắm như vậy, đừng nói đại ca và đại tẩu cố kỵ, Cố Lan Chi cũng cảm thấy quá ủy khuất cháu gái.

Tiêu lão thái quân nói: “Việc này ta không thể dính vào, ta chỉ là nhắc nhở con một tiếng, thật sự muốn thành toàn hai đứa nhỏ, con làm mẫu thân nên sớm nói với ca ca và chị dâu con đi, a Phượng đã mười bốn, người đến đây cầu hôn càng ngày càng nhiều, con đừng để hai đứa bé lo lắng, lỡ như làm ra cái gì, con đảm đương nổi không?”

Trong Hầu phủ xảy ra chuyện gì, Tiêu lão thái quân đều biết, Lục Quý An, Cố Phượng đều là thịt trong lòng bàn tay của bà, Tiêu lão thái quân nguyện ý thành toàn, nhưng, việc này cuối cùng còn phải xem ý của cháu trai, cháu dâu, bà không làm chủ được.

“Tôn nữ đã hiểu, trách con không hiểu chuyện, tổ mẫu tuổi đã cao còn để nhọc lòng quan tâm.” Cố Lan Chi áy náy nhận sai.

Tiêu lão thái quân khoát khoát tay, người một nhà, khách khí làm gì.

Hôm sau, Hầu phủ giăng đèn kết hoa, làm xong chuẩn bị cho tân khách.

Thời gian còn sớm, mấy tỷ muội Cố Loan hầu bên cạnh Tiêu lão thái quân, dỗ lão nhân gia vui vẻ.

Tiểu nha hoàn đột nhiên vội vàng đến thông báo, nói Ninh Vương điện hạ phụng chỉ đến phủ thượng chúc hỷ, đã sắp đến cửa sân sau Vạn Xuân Đường.

Tiêu lão thái quân lặng lẽ nhìn Cố Loan, sau đó mới dẫn bọn nhỏ đi nghênh đón.

Sau đêm tết Nguyên Tiêu ngẫu nhiên gặp, năm nay lần đầu tiên, Cố Loan gặp được Triệu Quỳ vào ban ngày. Hắn mặc một mãng bào thân vương màu đỏ, đầu đội ngọc quan eo buộc đai da, xuân quang hoà thuận vui vẻ, chiếu lên gương mặt xưa nay lạnh lùng kia, thế mà cũng không âm trầm đáng sợ như vậy, ngược lại làm cho người khác chú ý tới, Ninh Vương điện hạ, dung mạo tuấn mỹ hơn người.

“Đại hôn của biểu đệ, phụ hoàng mệnh ta đến chúc phúc, cũng thỉnh an tằng ngoại tổ mẫu.” Đi đến trước mặt Tiêu lão thái quân, Triệu Quỳ cong eo hành lễ.

Tiêu lão thái quân cười đỡ hắn dậy: “Vương gia đích thân tới, là vinh hạnh của Hầu phủ, mau mau đứng lên.”

Nói xong, Tiêu lão thái quân mời Triệu Quỳ đi vào phòng ngồi, lúc quay người, Tiêu lão thái quân phân phó Cố Vân nói: “Ta bồi vương gia nói chuyện, con mang các muội muội đến tiền viện đi, giúp các trưởng bối chiêu đãi tiểu thư các phủ.”

Cố Vân vâng lời, kêu ba tỷ muội Cố Phượng, Cố Loan, Cố La, cùng biểu muội Dung nhi, bay đi giống như hồ điệp.

Triệu Quỳ nhìn bóng lưng Cố Loan nhỏ nhắn xinh xắn, lại dùng dư quang liếc nhìn Tiêu lão thái quân, hắn thật sự hiểu lo lắng của phụ hoàng, vị tằng ngoại tổ mẫu này, thật đúng là đang đề phòng hắn mà.

Đổi thành người khác, Triệu Quỳ nhất định phẫn nộ, hắn đường đường là thân vương, há có lý lẽ bị người khác ghét bỏ? Nhưng người kia là Tiêu lão thái quân, Triệu Quỳ chỉ có thể chịu thua.

“Gần đây Vương gia đang bận chuyện gì?” Chiêu đãi khách nhân không thể chỉ uống trà, Tiêu lão thái quân thử nói chuyện phiếm.

Triệu Quỳ nói: “Phụ hoàng điều ta đi công bộ, mệnh ta tháng sau khởi hành đi dò xét Hoàng Hà, gần đây ta đều đang nghiên cứu hồ sơ lũ lụt của Hoàng Hà.”

Tiêu lão thái quân lấy làm kinh hãi, bây giờ bà mới nghe nói chuyện Triệu Quỳ rời khỏi Cẩm Y Vệ.

Nhắc đến lũ lụt ở Hoàng Hà, vẻ mặt Tiêu lão thái quân nghiêm túc, cảm khái nói: “Lão thân từ lúc bảy tuổi biết nhớ chuyện sống đến bây giờ, hầu như cách bốn năm năm thì sẽ nghe nói Hoàng Hà vỡ đê, một lần nghiêm trọng nhất, là thành Từ Châu suýt nữa bị chìm, mấy vạn người một vùng Hà Nam thất lạc. Thiên tai khó phòng, quan phủ cũng khó trừ tận gốc tai hoạ, chỉ có thể hết sức đề phòng thôi.”

Triệu Quỳ ngẩng đầu, nhìn về phương xa nói: “Tằng ngoại tổ mẫu yên tâm, thuở thiếu thời ta phạm không ít hồ đồ, nhưng lũ lụt của Hoàng Hà liên quan đến ngàn ngàn vạn vạn lê dân bách tính, nếu phụ hoàng đã đem chức trách lớn này giao phó cho ta, ta sẽ tận lực.”

Giọng nói của vương gia trẻ tuổi kiên định, Tiêu lão thái quân ngoài ý muốn nhìn sang, trên khuôn mặt vị Ninh Vương dương danh thiên hạ tâm ngoan thủ lạt, thấy được sự nghiêm nghị chính khí thuộc về trung thần lương tướng.

Tiêu lão thái quân ngẩn người, đây quả thật là Ninh Vương sao?

Cảm nhận được Tiêu lão thái quân nhìn chăm chú, Triệu Quỳ xoay đầu lại, thành tâm thỉnh giáo: “Tằng ngoại tổ mẫu, hồ sơ miêu tả quá không rõ ràng, liên quan tới lũ lụt Hoàng Hà, ngài có thể chỉ điểm nhiều một chút? Có lẽ từ đó ta có thể tiếp thu một chút kinh nghiệm của người trước.”

Tiêu lão thái quân nhìn ánh mắt hắn chăm chú, là thật sự muốn nghe, liền chọn mấy lần lũ lụt tự thuật.

Tiêu lão thái quân chiêu đãi Ninh Vương điện hạ, nhóm khách nữ dự tiệc không dám tới quấy rầy, một già một trẻ nói chuyện hăng say, cho đến khi tân nương vào cửa, hai người muốn bái Tiêu lão thái quân, Du thị mới không thể không tự mình đến mời.

Cuộc nói chuyện bị gián đoạn, Tiêu lão thái quân cảm giác có chút vẫn chưa thỏa mãn.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện