Edit: Xiaoxi Gua
Mười tám món đồ ăn, ít người ăn không hết, Cố Đình phái người đến bờ sông gọi Lục Quý An, Cố Phượng tới.
Bên cạnh bàn tròn gỗ hồ đào, hết thảy bày sáu cái ghế.
Triệu Quỳ có thân phận tôn quý hơn, ngồi vị trí chủ vị, sau đó Cố Đình ngồi bên tay trái hắn, Cố Cẩn, Lục Quý An ngồi bên tay phải hắn, tỷ muội Cố Loan ngồi ở đối diện.
Thực chất bên trong Cố Đình kế thừa sự hào sảng của phụ thân Cố Sùng Nghiêm, vừa mới lên lầu hắn liền đi ra bên ngoài lấy chủy thủ của Triệu Quỳ xuống, còn liên tục khen chủy thủ mấy câu. Triệu Quỳ thấy hắn thích, trực tiếp đem chủy thủ tặng cho hắn, đối với người tập võ mà nói, đạt được một thanh binh khí tốt thì tương đương với nữ tử có được châu báu đồ trang sức có giá trị liên thành, Cố Đình nhận lấy chủy thủ, càng coi Triệu Quỳ là người một nhà, lúc trò chuyện thiếu đi mấy phần câu nệ.
Cố Loan cảm thấy ca ca thật không có tiền đồ, một cây chủy thủ mà thôi, nhà mình cũng không phải không có, có cần phải giống như nhặt được bảo bối vậy không?
Cố Loan nhìn về phía tỷ tỷ, lại phát hiện tỷ tỷ đang cười nghe ca ca nói chuyện với Triệu Quỳ, cũng không có e ngại Triệu Quỳ.
Cố Loan không biết nên làm sao bây giờ.
Tâm Triệu Quỳ không đặt ở lời nói của Cố Đình, ánh mắt đảo qua trên mặt tiểu cô nương mặc nam trang đối diện mấy lần, trông thấy nàng một hồi nghiêng đầu nhìn ca ca, một hồi nghiêng đầu nhìn tỷ tỷ, dường như đang không hài lòng cái gì, bờ môi đỏ hồng bĩu lên. Nàng nghiêng người dựa vào lưng ghế, đặt hoa đăng lão hổ của nàng xuống.
Tại sao có thể có cô nương đáng yêu như vậy?
Triệu Quỳ rốt cuộc hiểu rõ tại sao mình lại càng ngày càng coi trọng tiểu biểu muội này.
Người hầu tửu lâu bắt đầu dọn thức ăn lên, đầu tiên là bốn món rau trộn, theo thứ tự là: chân gà muối ớt, bánh đúc đậu dưa leo chua, tương thịt lừa, đậu hũ trộn. (Mình dịch đại khái ý thôi nhé mọi người, nguyên văn tiếng Trung là: 泡椒凤爪、酸黄瓜凉粉、酱驴肉、拌豆腐).
Cố Đình đùa Cố Phượng, cười nói: “Chân gà đặt bên cạnh tỷ tỷ, tỷ ấy thích ăn chân gà* nhất.”
Lúc nói “Phượng”, Cố Đình cố ý nhấn mạnh.
*Chân gà: ngày xưa gọi là phượng trảo, mà chữ Phượng lại phát âm giống chữ Phượng trong tên của Cố Phượng, nên Cố Đình mới chọc tỷ tỷ mình
Cố Phượng trừng hắn: “Trước mặt Vương gia, đệ bớt cười đùa đi.”
Triệu Quỳ cười cười: “Không ngại.” Nói xong, hắn dẫn đầu cầm lấy đũa, kẹp một miếng thịt lừa.
Tiên Hạc Lâu chính là Tiên Hạc Lâu, những đồ ăn thường ngày này cũng đều đủ sắc hương vị, Cố Loan nghe mùi đồ ăn, thật là có chút đói bụng, chọn lấy một cái bánh đúc đậu.
Còn lại mười bốn món đồ ăn, phần lớn Cố Loan đều chỉ là nhìn, ngẫu nhiên nếm thử, cứ như vậy, nàng cũng ăn quá no.
Ăn ăn uống uống, bữa tối kết thúc, cũng đến lúc hồi phủ.
Lúc xuống lầu, Cố Loan cầm theo đèn lão hổ của nàng, cố ý tụt lại đằng sau, đi cùng tỷ tỷ.
“Vương gia đi thong thả.” Xuống lầu, Cố Đình chắp tay chào từ biệt Triệu Quỳ.
Triệu Quỳ mắt nhìn Cố Loan, gật gật đầu, quay người rời đi.
Cố Loan nhẹ nhàng thở ra.
.
Tháng giêng qua đi, Thừa Ân hầu phủ khua chiêng gõ trống bắt đầu trù bị hôn sự Cổ Cẩn, trong hoàng cung, Long Khánh Đế lần nữa gọi Nhị hoàng tử yêu dấu của hắn tới.
Triệu Quỳ vừa thẩm vấn xong một phạm nhân, mặc dù đã đổi ngoại bào, nhưng Long Khánh Đế vẫn là ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt trên người nhi tử.
Tâm tình hắn nặng nề nhìn nhi tử trước mắt, Triệu Quỳ hai mươi tuổi, dáng người cao thẳng, mặt mày lăng lệ*, tựa như một cây kiếm sắc sảo.
*Lăng lệ: đẹp và lạnh lùng
Long Khánh Đế cảm thấy, nhi tử cần một nữ nhân làm nhi tử mềm lòng.
“Đại ca con cũng đã ôm nhi tử, con có phải cũng nên lấy thê tử hay không?” Long Khánh Đế than thở nói.
Tháng mười năm ngoái, Thái Tử Phi Tào Ngọc Yến rốt cục thuận lợi sinh ra hoàng trưởng tôn, Long Khánh Đế thật vui vẻ, cũng hi vọng Nhị hoàng tử của hắn mau chóng thành gia lập nghiệp.
Triệu Quỳ đã bị Long Khánh Đế thúc giục thành thân từ năm mười sáu tuổi, trước kia hắn không cần bất kỳ nữ nhân nào, nhưng bây giờ, Triệu Quỳ muốn thành thân.
“Phụ hoàng cảm thấy A Loan như thế nào?” Hôn sự của hắn cũng không qua mặt được phụ hoàng, Triệu Quỳ nói thẳng. Lúc Cố Loan mười tuổi, Thái tử âm dương quái khí chế nhạo hắn có thể cưới Cố Loan làm vương phi, Triệu Quỳ không để trong lòng, bây giờ Cố Loan mười hai tuổi, là tuổi dậy thì, Triệu Quỳ nhìn một cái liền xác định nhân tuyển cho Vương phi của mình.
Nếu như hắn phải lấy một nữ nhân, nữ nhân kia nhất định là Cố Loan, Cố Loan sau khi lớn lên.
Đối với nhân tuyển của nhi tử, Long Khánh Đế cũng không phải là thật bất ngờ, từ khi phát hiện nhi tử thích thân cận nha đầu Cố Loan kia, Long Khánh Đế liền có ý nghĩ này. Nhưng, cô nương nhà khác hắn có thể trực tiếp tứ hôn, biểu chất nữ của Thừa Ân Hầu phủ, Long Khánh Đế phải cân nhắc ý của Tiêu lão thái quân, Cố Sùng Nghiêm.
Mà trước mắt, Long Khánh Đế không cho rằng Tiêu lão thái quân sẽ coi trọng Nhị nhi tử có hung danh bên ngoài này của hắn.
“Con cảm thấy, A Loan dám gả cho con sao? Lão thái quân dám gả tiểu tằng tôn nữ bà sủng ái nhất gả cho con sao?” Long Khánh Đế không chút lưu tình nói.
Triệu Quỳ trầm mặc nửa ngày, mới nói: “Nhi thần sẽ đối tốt với A Loan.”
Long Khánh Đế cười lạnh: “Ai mà tin?”
Triệu Quỳ không phản bác được.
Long Khánh Đế rốt cuộc tìm được cơ hội giáo huấn nhi tử, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Khi còn bé trẫm đã dạy con thiện chí giúp người, con nhất định phải hành hung khắp nơi, bây giờ tốt rồi, bách tính đều nói con là hung vương, trong cung mới truyền ra lời đồn đại trẫm muốn tuyển phi cho con, quan viên dân chúng liền dọa đến nhao nhao gả nữ nhi đi, chỉ sợ nữ nhi tiến vào Ninh Vương phủ gặp nạn, con nói xem, con muốn cưới A Loan, trẫm có thể làm sao?”
Triệu Quỳ mắt nhìn phụ hoàng của mình, nói: “Nhi thần tự nghĩ cách, không nhọc phụ hoàng quan tâm.”
Long Khánh Đế trừng mắt: “Con có ý gì, chỉ dựa vào con, trừ phi con đi Hầu phủ cướp người!”
Triệu Quỳ không nói.
Long Khánh Đế bày xong uy phong phụ hoàng, lúc này mới bắt đầu nghĩ kế thay nhi tử: “A Loan còn nhỏ, con cũng không phải không có cơ hội, như vậy, con rời khỏi Cẩm Y Vệ trước, phụ hoàng sẽ an bài con làm một chút việc an dân, con làm thật tốt, nuôi dưỡng thanh danh, có rảnh lại đến trước mặt lão thái quân hiếu kính, dỗ người tốt duyên.”
Long Khánh Đế muốn lợi dụng việc hôn sự này, thay đổi tính tình tàn bạo của nhi tử, dù chỉ là sửa đổi mặt ngoài, đối với nhi tử cũng rất có ích lợi.
Triệu Quỳ không muốn mỹ danh, nhưng, nha đầu kia xác thực sợ sự hung dữ của hắn.
Triệu Quỳ quyết định nghe lão đầu tử một lần, chí ít trước khi cưới được Cố Loan, hắn muốn tạm thời thu