Dường như trong vòng một đêm, các nơi trong kinh thành đều có lời đồn đại Ninh Vương vừa ý tiểu nữ Thừa Ân hầu, ngược lại Thừa Ân hầu muốn cùng Trần gia kết thân.
Trong Hầu phủ, Du thị nhận được tin tức trước nhất, không dám nói cho nữ nhi, nàng đi xin chỉ thị của Tiêu lão thái quân và mẹ chỗng Liễu thị trước.
Liễu thị thế mới biết Ninh Vương coi trọng A Loan của bà, Liễu thị là người tâm tư cạn, nhìn nhìn Tiêu lão thái quân và con dâu như gặp phải địch tới, Liễu thị rất buồn bực, A Loan gả cho Ninh Vương chính là Vương phi cao cao tại thượng, toàn bộ Hầu phủ có thân phận độc nhất, tốt bao nhiêu, làm sao mẹ chồng và con dâu còn không vui?
Cũng may Liễu thị còn không có ngu quá mức, yên lặng ngồi, chờ mẹ chồng lên tiếng.
Tiêu lão thái quân tức giận cực kỳ!
Chuyện kết thân nhà mình cùng Trần gia, căn bản không hề truyền ra ngoài, ngoại trừ Ninh Vương, ai sẽ chú ý hôn sự của A Loan? Bây giờ Ninh Vương không ở Cẩm Y Vệ, nhưng Ninh Vương làm ở Cẩm Y Vệ hai năm, khẳng định bồi dưỡng một nhóm tâm phúc, có người phát giác chút gió lay cỏ động thì ngay lập tức đi báo cho Ninh Vương, Ninh Vương há có thể dung nhẫn người hắn coi trọng không muốn gả cho hắn? Không cam lòng, liền đưa ra chủ ý ác độc như vậy, hung danh Ninh Vương bên ngoài, Trần gia dám mạo hiểm đắc tội Ninh Vương mà tiếp tục cùng nhà mình kết thân sao?
Trần gia nếu như hối lui hôn sự, Tiêu lão thái quân cũng không phải quá để ý, bà bị chọc tức là, ngay cả đế sư Trần gia cũng không dám đắc tội Ninh Vương, nhìn khắp thiên hạ, ai còn dám cưới A Loan? Hôn sự tằng tôn nữ bảo bối của bà, có thể bởi vậy mà luôn tiếp tục trì hoãn không?
So với chung thân đại sự của tằng tôn nữ, thanh danh uất ức “Thừa Ân Hầu Phủ e ngại Ninh Vương” cũng không tính là cái gì.
“Không cần để ý lời đồn, nhìn Trần gia làm thế nào trước.” Tiêu lão thái quân nghiêm mặt nói.
Du thị chỉ có thể chờ đợi tin tức.
Trần gia, phu thê Trần phu nhân mang theo tôn tử Trần Chương, tới gặp lão thái phó.
Kỳ thật Trần gia đại phòng, Trần Thế Thanh ở trong quan trường tầm thường vô lực, ở nhà thuần túy là đồ hèn nhát, thê tử nói cái gì thì chính là cái đó, hắn ít có chủ kiến, thê tử vô cùng vui vẻ muốn cùng Cố gia thông gia, Trần Thế Thanh cười nói được, bây giờ thê tử muốn đổi ý, Trần Thế Thanh nghe lý do của thê tử, cũng cảm thấy nhà mình tuyệt đối không thể đắc tội Ninh Vương.
Hai phu thê đạt thành nhất trí, nhưng Trần Chương kiên quyết muốn cưới Cố Loan, Trần phu nhân không khuyên nổi nhi tử, bởi vậy hi vọng lão thái phó có thể thuyết phục nhi tử.
Lão thái phó sắp tám mươi tuổi, tóc trắng bạc, mặt mũi nhăn nheo, có loại cảm giác tang thương.
Đối mặt với tranh chấp con dâu cùng cháu trai, lão thái phó ung dung hỏi cháu trai vấn đề thứ nhất: “Nếu như lời đồn là thật, tương lai Ninh Vương xách đao cướp tân nương tử, con nguyện ý dùng một cánh tay hoặc một đôi chân, hoặc tiền đồ của mình thậm chí tính mệnh đổi lấy Cố nữ vào cửa sao? Đừng nói Ninh Vương không dám công khai cướp người, trên đời này, không có cái gì là Ninh Vương không dám làm.”
Lão thái phó làm tiên sinh cho Long Khánh Đế vài chục năm, bởi vì mẫu hậu mất sớm, thời kỳ thiếu niên Long Khánh Đế vẫn rất trầm ổn hiểu chuyện, chí ít biểu hiện ra là như thế này, nhưng lão thái phó nhìn ra được, thực chất bên trong Long Khánh Đế có loại kiệt ngạo bất thuần, về sau Long Khánh Đế đăng cơ, quả nhiên ứng nghiệm suy đoán của hắn.
Trong mắt lão thái phó, Ninh Vương mới là hoàng tử giống Long Khánh Đế nhất, Thái tử quá lõi đời ổn trọng, Ninh Vương cùng Long Khánh Đế thẳng thắn giống nhau, chỉ bất quá lúc Long Khánh Đế vẫn là hoàng tử thì không có sự yêu chiều của tiên đế, Long Khánh Đế không dám quá phách lối, Ninh Vương lại khác, trời sập xuống đều có Long Khánh Đế bảo bọc, cho nên Ninh Vương so với Long Khánh Đế càng không kiêng kỵ gì.
Bây giờ Long Khánh Đế mới bốn mươi lăm tuổi, thân thể cường kiện, không có gì bất ngờ xảy ra, Ninh Vương chí ít còn có thể càn rỡ tầm mười năm.
“Con nguyện ý.” Trần Chương tuổi trẻ, không chút do dự nói, hắn và Cố Loan đã gặp nhau, Hầu phu nhân thông báo phụ mẫu có thể cầu hôn, nói rõ Cố Loan động tâm với hắn, lúc này hắn bởi vì e ngại Triệu Quỳ lùi bước nuốt lời, có còn là quân tử không? Thật hối lui hôn sự, Trần Chương sẽ xem thường chính mình cả một đời.
Nhi tử ngoan cố không chịu tuân theo sắp xếp, Trần phu nhân gấp gáp.
Nhưng vào lúc này, lão thái phó tâm bình khí hòa ném ra vấn đề thứ hai: “Quân tử hứa hẹn, không sợ cường quyền, rất tốt, như vậy, giả sử con mất đi một tay rồi thành công cưới Cố nữ, nhưng Ninh Vương vẫn ghi hận trong tâm, hắn chẳng những đoạn mất tiền đồ của con, còn bãi miễn phụ thân con, chức quan của hai vị thúc phụ, đối mặt với oán trách của phụ mẫu, thúc thẩm, đường huynh đệ, con cảm thấy Cố nữ sẽ vui vẻ sao? Con sẽ an tâm chỉ quản việc trong nội viện sao?”
Phu thê Trần phu nhân cùng nhìn về phía nhi tử.
Trần Chương cau mày, trầm mặc một lát, hắn ngẩng đầu nói: “Chỉ cần tổ phụ đồng ý, con có thể mang nàng chuyển ra khỏi Trần phủ, ân oán con cùng Ninh Vương, từ đây không có quan hệ gì với Trần gia.”
Trần phu nhân nghe vậy, giận dữ: “Con dám!”
Trần Chương nhếch môi.
Lão thái phó khoát khoát tay, ra hiệu con dâu ngậm miệng, hắn tiếp tục nói: “Được, giả thiết con phân gia, Ninh Vương cũng không còn gây sự với Trần gia, nhưng Cố nữ diện mạo đẹp khuynh thành, Ninh Vương nhớ mãi không quên, thừa dịp ngươi ra ngoài chui vào…”
“Tổ phụ!” Trần Chương muốn rách cả mí mắt, không thể tin được Ninh Vương sẽ làm ra loại chuyện súc sinh kia.
Lão thái phó thâm trầm nhìn tôn tử: “Ta nói rồi, không có cái gì là Ninh Vương không dám làm, đến lúc đó, con không có người nhà, cũng mất mỹ thê, lấy giỏ trúc mà múc nước thành công dã tràng, con sẽ hối hận kiên trì hôm nay hay không?”
Trần Chương nắm chặt tay, bởi vì nội tâm giãy dụa, trong mắt hiện đầy tơ máu.
Lão thái phó đưa mắt liếc ra ý một cái với con dâu.
Trần phu nhân đi tới, đau lòng ôm lấy nhi tử, nước mắt cũng rơi xuống: “Chương, là mẫu thân không tốt, không nên mưu toan leo lên quyền quý đưa con đi xem mặt, nhưng Ninh Vương, chúng ta không thể đắc tội hắn, ngay cả Thái tử hắn đều không coi ra gì, con thật sự cưới Cố nữ, Trần gia chúng ta liền triệt để không có thời gian sống yên ổn…”
Trần Chương đau khổ nhắm mắt lại.
Qua mấy ngày, Trần phu nhân mang theo một đống lễ vật, áy náy đi Thừa Ân Hầu Phủ.
Tiêu lão thái quân, Du thị đều là người hiểu lý lẽ, ai không sợ Ninh Vương? Động cơ các nàng lựa chọn Trần gia cũng không đơn thuần, bây giờ Trần gia bởi